Ngày thứ ba tới thành phố S, hoàn toàn không giống với những gì trong tưởng tượng, tất cả mọi thứ đều diễn ra không nhanh không chậm. Vào hai giờ chiều hôm nay, Cố Dương tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Ngọa Long tại Định Hải, sẽ có phát sóng trực tiếp. Lý Hải Phượng cũng không đi đâu, ngồi xem TV suốt cả một buổi chiều. Về vấn đề này, nàng biết, không chỉ có một người đề nghị Cố Dương tổ chức một buổi họp báo công khai xin lỗi, nhưng cuối cùng sau khi nghe Lý Hải Phượng nói thì Cố Dương mới đưa ra quyết định, về phần làm đúng hay làm sai đã không còn quan trọng.
Những nhà thầu đó đã bị pháp luật xử phạt rồi, rốt cuộc do xuất phát từ lòng tham của bọn họ hay sau lưng có người khác xúi giục thì vẫn còn phải tiếp tục làm rõ. Biết rõ là vi phạm pháp luật mà vẫn làm như vậy, trừ khi có kẻ đứng đằng sau, dù có ngồi tù thì sau này chắc chắn sẽ có người giúp bọn họ ra tù, tuy nhiên đám người đó cũng đã đạt được mục đích khiến cho Kinh Cửu, thậm chí cả Cố Thị rơi vào vũng bùn.
Tại cuộc họp báo này, Cố Dương và một số quản lý cấp cao của Kinh Cửu đã đích thân đến để xin lỗi, họ cúi gằm mặt xuống, đối mặt với nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên, thái độ thành khẩn khiến cho người ta cảm thấy dường như phạm sai lầm không phải bọn họ, đám phóng viên sớm đã chuẩn bị tốt những câu hỏi để công kích, nhưng khi nhìn thấy mấy người phía trên kia thì đều không thể mở miệng được.
Nếu nói đó là lỗi của công ty bất động sản, nhưng căn nhà vẫn chưa được bán, chỉ là do trục trặc trong quá trình kiểm tra đo lường, loại chuyện này xảy ra ở một công ty bất động sản nhỏ thì không có ảnh hưởng gì nhiều, nhưng Kinh Cửu thì khác, đứng sau Kinh Cửu là Cố Thị, đó là vấn đề uy tín. Nếu không cho mọi người một lời giải thích, sau này còn ai dám hợp tác với bọn họ nữa, vẫn còn rất nhiều dự án đang triển khai, nếu như toàn bộ phải dừng lại, dù phía sau Cố Thị có vững chắc đến đâu cũng sẽ bị tổn thương rất lớn.
So với quần áo của người khác, quần áo của Cố Dương không trang trọng lắm, phía dưới là quần tây, phía trên là áo khoác màu xám sẫm dài đến đầu gối, cổ còn quấn một chiếc khăn quàng cổ dày màu đỏ sẫm, tóc thì cũng không thả xõa ngang vai như mọi khi mà được búi ở sau đầu. Trước đây, trong những dịp trang trọng hơn một chút, cô đều là một thân âu phục, chưa bao giờ giản dị như hôm nay, cả người đều kín mít giống như rất sợ lạnh.
Toàn bộ quá trình cơ bản đều là tổng giám đốc phụ trách Kinh Cửu nói, Cố Dương không nói gì nhiều, sắc mặt vẫn như trước không chút thay đổi, không có cảm giác cao cao tại thượng kiêu ngạo không ai bì nổi, người khác nói, bọn họ đang nghe, nếu có phóng viên đột nhiên đưa ra câu hỏi, cô sẽ hơi nghiêng đầu, nhìn vào máy quay, khách khí trả lời câu hỏi của bọn họ, thái độ của cô không chỉ khiến cho đám phóng viên thở phào nhẹ nhõm mà cũng khiến Cố Dương trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lý Hải Phượng ngồi trên sô pha của khách sạn mở lon bia, chậm rãi uống vài ngụm, nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV không dời mắt. Trong giây lát, nàng cảm thấy mọi chuyện xảy ra bây giờ thực sự nằm trong tầm kiểm soát của Cố Dương, bao gồm cả việc đưa mình và Vương Băng đến thành phố S, nếu như cuộc họp báo lần này thành công với địa vị của bất động sản của Kinh Cửu ở Trung Quốc thì trong hạng mục ngày mai, nàng và Vương Băng có thể giành được mà không cần tốn sức, xét theo tình hình hiện tại, họ đã đánh cược lần này, buổi họp báo không chỉ diễn ra suôn sẻ mà còn rất thành công, có thể cảm nhận được qua ngữ khí của những người phía dưới.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ít nhất Lý Hải Phượng cũng không thấy Cố Dương vì chuyện này mà phải lo lắng nữa, ngày nào cô cũng giải quyết công việc của công ty khác, đến tối muộn tiếp tục tăng ca, cũng không thấy cô đề cập qua tình huống và tiến triển của Trang Hoa. tình hình và diễn biến. Những dự án đã bị thu hồi, những hạng mục bị đình chỉ, bắt đầu từ hôm nay, liệu có nên khôi phục lại?
Vương Băng vươn vai, cầm lấy một lon bia trên bàn, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lý Hải Phượng: “Chắc bây giờ cô đang suy nghĩ, Cố tổng vô cùng lợi hại có đúng không?”
Lý Hải Phượng liếc nhìn cô ấy một cái, chỉ dừng lại vài giây rồi quay trở về nhìn vào màn hình TV: “Mấy tháng nay chị ấy không hề bận tâm đến chuyện này, chị Băng Băng, em không phải đồ ngốc.”
Vương Băng sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Cô gần đây bị sao vậy.”
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt có chút tham lam khóa chặt người trên màn hình: “Nếu chị cảm thấy em ngốc thì lúc trước cũng sẽ không giữ em lại.”
Vương Băng: “…”
“Những người trong văn phòng cũng vậy, bọn họ cho rằng em là người đơn giản, cho nên chuyện gì cũng đều nói với em, cũng sẽ không tính kế với em, nếu như em giống như những người khác, mọi người cũng sẽ không đối với em như vậy” Lý Hải Phượng nói, ngửa đầu uống cạn phần bia còn lại trong lon: “Em cũng đã sớm suy nghĩ một cách cẩn thận, sau này mặc kệ người khác nói như thế nào, cảm thấy ra sao, dù sao thì bây giờ chị ấy cũng đã là của em.”
‘Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng là của em’. Nàng cũng không cần phải biết mình đang nói chuyện với ai, Vương Băng lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Lý Hải Phượng, cô ấy ho khan một tiếng: “Bất kể thế nào, mọi người đều đối xử tốt với em.”
Lý Hải Phượng đứng dậy, cánh tay khẽ nâng lên, chính xác ném vỏ lon vào trong thùng rác, chậm rãi nói: “Bắt nạt người ta phải có giới hạn, quản lý mới vào nhậm chức chưa được bao lâu, mọi người đều trực tiếp ném việc cho anh ta xử lý, nói không chừng bây giờ trong lòng anh ta chất chứa nhiều oán hận” Lý Hải Phượng tắt TV rồi mới xoay người đi vào trong phòng tắm.
Vương Băng vẫn duy trì một tư thế ngồi đó, thật lâu mới phản ứng lại đây, chậm rãi đem lon bia lên miệng uống một ngụm, nói trong lòng không hề sợ hãi là giả. Khi đó, cô ấy đã bàn bạc với Cố Dương, lên kế hoạch kiểm tra năng lực của Tòng Gia Thụ, bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng đều cho rằng Cố Dương cùng người phụ trách Kinh Cửu xử lý chuyện này, nhưng trên thực tế Cố Dương hoàn toàn không bận tâm.
Chỉ xem một cuộc họp báo cũng có thể phát hiện ra? Trong lòng Vương Băng không khỏi nghi ngờ. Ngẫm kỹ lại cũng không phải không có khả năng. Vừa rồi câu nói kia của Lý Hải Phượng ‘dù sao hiện tại chị ấy cũng là của em’ đến bây giờ vẫn khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi, nếu như hai người chỉ đơn thuần nảy sinh tình cảm cũng không sao, ngộ nhỡ…
Không đúng, không đúng, dựa vào những hiểu biết của bản thân về Lý Hải Phượng, cô gái này là một cô bé ngốc, nhất định không phải loại người có tâm cơ sâu xa.
Chao ôi, việc này, Vương Băng trái lo phải nghĩ, quyết định sau bữa tối sẽ gọi điện thoại cho Cố Dương, dù sao cô ấy với Cố Dương không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn là quan hệ bạn bè, có những khi nên nói vẫn phải nói.
Khi Cố Dương gọi điện thoại tới, Lý Hải Phượng đang chơi game, đeo tai nghe nên không nghe thấy, cho tới khi Vương Băng đến gõ cửa nhắc, nàng cầm điện thoại lên mới phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ thì không khỏi tá hỏa, bởi vì không gọi được cho nàng nên mới gọi cho Vương Băng?
Lý Hải Phượng rất ít khi chơi game, bình thường đều là Cố Dương đưa nàng đi đánh quái lên rank, hôm nay khó khăn lắm mới nhớ tới, mặc dù đã bấm số gọi lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, nhấp chuột máy tính, không ngừng gõ phím.
“Trợ lý Lý đúng là bận rộn nhiều việc” Đầu bên kia đã sớm bắt máy, giọng nói có chút lười biếng của Cố Dương truyền đến.
Lý Hải Phượng ậm ừ mấy tiếng, có người mời nàng vào đội, thấy là con gái liền dứt khoát từ chối: “Không bận, em đang chơi game nên không phát hiện.”
“Xem tin tức?” Cố Dương hỏi.
“Hmm, đã xem.”
Đầu bên kia Cố Dương trầm mặc một lúc, lắng nghe tiếng bàn phím tanh tách của nàng vọng vào trong điện thoại, hỏi “… Có nhớ tôi không?”
“Hả?” Lý Hải Phượng dừng động tác tay, ngồi thẳng người, kéo dây áo ngủ: “Mới hai ngày mà.”
“Hai ngày cũng không nghĩ tới?”
“Nghĩ, nghĩ, nghĩ hai ngày rồi” Lý Hải Phượng nhanh chóng bổ sung, sợ cô tức giận.
“Gọi video, tôi muốn nhìn thấy em,” Cố Dương đột nhiên nhỏ giọng nói.
Lý Hải Phượng giật mình sửng sốt, vừa lắc đầu vừa nói: “Tại sao lại phải gọi video, cũng không còn sớm, ngày mai em còn bận, Cố tổng, chị cũng phải đi làm, đi ngủ sớm một chút, ừm, yêu chị.”
Cố Dương (==): “…”
Sau khi tắt máy, Lý Hải Phượng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, thật ra nàng không muốn từ chối hành vi thân mật bí với Cố Dương, nhưng chỉ có chút ngượng ngùng mà thôi, Cố Dương có cảm thấy hay không thì nàng không biết, nhưng xét bản thân mình, ở tuổi này, thỉnh thoảng có một số phản ứng sinh lý cũng là bình thường.
Hai ngày trước bà dì vừa mới đi, buổi tối đang xem TV thì Cố Dương ôm hôn nàng, khiến Lý Hải Phượng nhất thời mất kiểm soát, giờ nghĩ đến chuyện đó lại cảm thấy xấu hổ.
Ôi, phụ nữ với phụ nữ phải làm như thế nào?
Nếu như làm chuyện kia, nhất định phải có một người chủ động, một người bị động, bình thường Cố Dương đều là người chủ động, không lẽ tới thời điểm kia Cố Dương cũng muốn làm người chủ động?
Lý Hải Phượng lắc đầu, cảm thấy bối rối, nếu thật sự muốn ở bên nhau, một số việc khó tránh khỏi, bất kể thế nào, chỉ cần tiến được bước nào hay bước nấy.