Sau cuộc họp báo, một thời gian dài sau đó các tờ báo tài chính và kinh tế cùng với bất động sản ở trong nước đều đồng loạt đưa tin Kinh Cửu và Cố Dương công khai xin lỗi, không chỉ có báo chí mà còn có cả trên truyền hình, đương nhiên người bình thường sẽ không để ý lắm đến chuyện này, nhưng với những người trong ngành lại là một ngoại lệ.
Tờ báo trên bàn được tùy ý mở ra, Hứa Phi Phàm khẽ gảy tàn thuốc trong tay, hơi nhíu mày: “Mạc Dao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, thật là tự hào, tôi đã biết trước rồi, trong lòng cô ấy sớm đã có tính toán, Lưu Quang Viễn không chỉ hãm hại đứa cháu trai bên ngoại vậy mà cũng nỡ xuống tay với cô cháu gái xinh đẹp như vậy.”
Mạc Dao sắp xếp tài liệu vương vãi trên bàn làm việc, không quên nhắc nhở cô: “Lần trước bác sĩ cũng đã dặn, cô hút ít thuốc một chút, lần trước còn ho ra máu nữa.”
“Không phải do tôi quá cô đơn sao, có người đẹp ở trước mặt mà lại không nói chuyện được, cũng không thể chạm vào” Hứa Phi Phàm cười nói, thuận thế bóp chặt điếu thuốc trong tay.
“Chủ tịch Hứa, số lượng lô hàng đó không nhỏ, sau này cô thật sự cần dùng tới Lưu Quang Viễn, dù ông ta có thế nào thì nhà họ Lưu ở phía sau cũng không thể tùy tiện đắc tôi, ngộ nhỡ…”
“Ngộ nhỡ thế nào? Lão già Lưu Ưng Thành sớm đã bước một chân vào trong quan tài, tôi còn sợ ông ta nữa sao, nhà họ Hứa với nhà họ Lưu một đen một trắng, rốt cuộc cũng không cùng một đường. Hơn nữa, tôi chọn Lưu Quang Viễn không chỉ vì ông ta dễ nắm trong tay, chủ yếu là bởi vì xuất thân của ông ta, không ai dám nghi ngờ, cho nên cũng dễ dàng xử lý mọi việc” Hứa Phi Phàm vuốt môi dưới có chút đăm chiêu nói: “Cố Dương này muốn thông qua buổi họp báo thông báo rằng bất động sản Kinh Cửu sẽ trở lại như trước, mà Kinh Nguyên của chúng ta lại vừa mới bắt đầu đấu thầu, chúng ta không thể để cô ấy cướp công việc kinh doanh của tôi.” Vốn dĩ cô ta còn dự định nếu Cố Dương chịu lên giường với mình một lần thì toàn bộ hạng mục của chính phủ ở Bắc Kinh sẽ trả lại toàn bộ, nhưng hiện tại xem ra không được rồi ~
Mạc Dao đem ly rượu vang trước mặt thay bằng một tách trà: “Đối với đồ da, cô nhất định muốn cạnh tranh thị trường với cô ấy? Có những lúc tôi không thể nào hiểu được vì sao cô lại để mắt tới cô ấy, nếu dựa theo tác phong làm việc trước đây của cô ấy, cô có cảm thấy mình là đối thủ của cô ấy không?”
Hứa Phi Phàm khẽ kêu một tiếng, vỗ nhẹ lên gương mặt của đối phương: “Như vậy mới thú vị, lát nữa cô truyền tin tức này ra ngoài cho tôi, Hứa Phi Phàm của Farrell ở thành phố R công khai khiêu khích người đứng đầu của tập đoàn Cố Thị, về phần nội dung khiêu khích thì tùy phía bên kia muốn viết thế nào thì viết, làm sạch sẽ một chút, đừng để cho Cố Dương tra ra tin tức được phát tán từ chỗ này của chúng ta.”
Mạc Dao thở dài, đối với sự cố chấp của sếp nhà mình, cô ta cũng chỉ có thể nghe theo, thật sự không hiểu chuyện này có gì thú vị, với một công ty giải trí khổng lồ như vậy, có quá nhiều việc phải giải quyết, sản nghiệp phía dưới Farrell thì có bao nhiêu? Một mình đứng ra nhận Cố Thị là đối thủ. Thật sự là chán sống rồi!
——
Từ khi Lý Hải Phượng cúp máy thì cũng không nhận được thêm cuộc điện thoại nào khác từ Cố Dương,
Hai tuần trôi qua trong nháy mắt, cả ngày nàng cùng Vương Băng chạy đông chạy tây, cảm tưởng như cả người gầy đi vài cân, ngoại trừ việc đến ngày hạng mục được chỉ định kia thì sẽ có người gọi điện tới tổng bộ rồi tổng bộ sẽ gọi điện cho hai người họ, lúc ấy Lý Hải Phượng gấp đến suýt khóc, đây là không muốn để trợ lý thư ký như các nàng sống mà, Cố Dương cũng không có ý muốn đưa hai người quay về.
Cho tới khi có bảy tám người bên phía Kinh Cửu từ Định Hải tới thì hai người họ mới được yên tĩnh. Do có nhiều đối tác lớn ở thành phố S nên Cố Dương không thể đến, toàn bộ mọi việc đều do thư ký tổng giám đốc là Vương Băng thay mặt giải quyết, Lý Hải Phượng cũng phải đi theo, có những khi tới nửa đêm mới về tới khách sạn và rồi sáng hôm sau lại phải dậy sớm, mỗi ngày thì đều phải uống rượu, tửu lượng của Vương Băng sớm đã được tôi luyện, còn tửu lượng của Lý Hải Phượng cũng xem tạm ổn nhưng đến lúc này thì quả thực đã không được rồi.
Vương Băng nói với nàng ba ngày nữa là có thể trở về, Lý Hải Phượng ôm lấy bồn cầu nôn không ngừng, nghe xong cũng không phản ứng gì, nôn xong thì ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy máu huyết sôi sục liền gọi cho Cố Dương nói với cô mình muốn cắt tóc nhưng lại không có ai nghe điện thoại, sau đó Lý Hải Phượng tức giận tự mình đi cắt, thợ cắt tóc thấy vậy liền hỏi cắt mái tóc dài này đi không thấy tiếc sao, Lý Hải Phượng lập tức lắc đầu, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ tới chuyện cắt tóc, sau khi gội đầu xong, thợ cắt tóc hỏi nàng muốn cắt kiểu tóc như thế nào, Lý Hải Phượng bèn gửi tin nhắn cho Cố Dương nhưng mãi không có ai trả lời, nàng hướng thợ cắt tóc nói: “Cắt hết, cạo trọc cũng được.”
Thợ cắt tóc rất vui, anh ta nhìn chằm chằm nàng trong gương, ngắm nghía một lúc: “Nữ thần Cao Viên Viên*, cô biết chứ, gương mặt của cô rất hợp với kiểu tóc của cô ấy.”
*Cao Viên Viên, sinh ngày 5 tháng 10 năm 1979 tại quận Phong Đài, Bắc Kinh, Trung Quốc. Cô là nữ diễn viên Trung Quốc được biết đến với vai Chu Chỉ Nhược trong phim truyền hình Ỷ Thiên Đồ Long Ký năm 2003 chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Kim Dung. Năm 2014, cô kết hôn với Triệu Hựu Đình.
Lý Hải Phượng mặt nhăn mày nhíu: “Tôi không biết, nữ thần của tôi là Cố Dương, tùy anh, anh muốn cắt thế nào cũng được.”
Sau khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Lý Hải Phượng cảm thấy khá sung sức, vui vẻ chụp ảnh gửi cho Cố Dương.
——
Vương Băng đã đặt vé máy bay khứ hồi, lần này bọn họ phải ở lại thành phố S gần hai mươi ngày, ngoại trừ giải quyết chuyện bất động sản thì còn một vài công việc vụn vặt khác, sản nghiệp dưới trướng Cố Thị phần lớn đều chiếm cứ thị trường ở thành phố S, vốn dĩ lần này Cố Dương phải đích thân tới nhưng cuối cùng lại đổi thành cô ấy đi cùng với Lý Hải Phượng, đương nhiên cũng tốn nhiều chi phí và công sức hơn.
Hơn nửa tháng, Cố Dương hay Lý Hải Phượng gọi điện thoại cho đối phương đều ít tới đáng thương, mặc dù nàng không ở Định Hải nhưng mỗi ngày xem tin tức cũng biết Cố Dương bận rộn như thế nào, sau buổi họp báo, cô còn rất nhiều cuộc phỏng vấn cá nhân. Nàng còn nhớ sau một tuần xa cách, ở trong khách sạn quá buồn chán nên đã bật TV lên xem, khi vô tình xem được một người nào đó trong talk show trên một kênh nào đó, Lý Hải Phượng đầu tiên là sửng sốt, lát sau mới bắt đầu xem.
Trong chương trình, Cố Dương không phải là người duy nhất được phỏng vấn, bên cạnh cô còn có một người khác, là người đứng đầu Long Đằng, Nhâm Định Bắc, đương nhiên Lý Hải Phượng biết người đàn ông này. Về lý do tại sao bọn họ phỏng vấn hai người này, đáp án không cần nói cũng biết. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Hải Phượng nhìn thấy Cố Dương trên TV, nhưng khi đó hai người họ vẫn chưa ở bên nhau, nàng cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Lúc đó, Cố Dương đối với nàng ở quá xa tầm với, chỉ khiến nàng chấp nhận từ bỏ mà ngước lên cao. Hiện tại thì sao?
Thực ra khi cách nhau một tuần, Lý Hải Phượng vẫn còn nhớ cô một chút, nhưng bây giờ Cố Dương trong chương trình lại khiến người ta cảm thấy vừa quen vừa lạ, có thể nói từ khi xác nhận mối quan hệ, nàng không lúc nào không cảm thấy sợ hãi, lo được lo mất…Sợ có một ngày mình mất đi cô.
Đến cuối, người dẫn chương trình hỏi Cố Dương với giọng nửa đùa nửa thật rằng liệu cô có dự định kết hôn trong những năm gần đây hay không và tiêu chí chọn bạn đời như thế nào, có thể người dẫn chương trình cũng chỉ đùa mà thôi, nào biết Cố Dương không những vô cùng phối hợp mà còn trả lời vấn đề này một cách nghiêm túc. Cho đến bây giờ, Lý Hải Phượng vẫn nhớ những gì Cố Dương đã nói khi đó, cô nói: “Nếu mọi thứ suôn sẻ, chúng tôi sẽ kết hôn vào năm sau, tôi sẽ nghe lời anh ấy.”
Những lời này chỉ có mình Lý Hải Phượng biết, mặc dù lúc đó phụ đề bên dưới để là “anh ấy”, nhưng Cố Dương thật ra lại nói “cô ấy”. Vốn dĩ tối hôm đó nàng định gọi cho Cố Dương, nhưng đột nhiên có việc phải cùng Vương Băng ra ngoài, đến khi trở về đã là gần sáng, Lý Hải Phượng cũng không gọi nữa.
Ngồi trên máy bay, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ hình vuông, lúc thấy mây ngoài cửa sổ thì nàng lại cảm tưởng như mình có thể chạm tay vào, nó làm Lý Hải Phượng không khỏi mỉm cười, trong lòng như mềm nhũn, hai mươi ngày không dài không ngắn, nhưng cũng đủ để nàng phải nhung nhớ.