“Thoải mái không?”
“Thoải…thoải mái”
Lý Hải Phượng bị chuông báo thức đánh thức, nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, cuộn chăn trở mình một cái, vài giây sau chuông báo ngừng, nàng cọ cọ vào chăn tiếp tục ngủ.
Hôm nay Cố Dương dậy sớm, tắt báo thức, xuống giường, mở rèm cửa, cô vươn vai: “Lý Hải Phượng dậy thôi!”
Người nằm trên giường càu nhàu một tiếng, không để ý đến cô. Cô bước tới, cúi người kéo chăn bông của nàng xuống, vì nàng quấn không chặt nên chăn kéo ra rất dễ dàng, chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng quấn quanh người, không có gì khác biệt giữa mặc và không mặc, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài không khí.
Trên người đột nhiên trống rỗng, Lý Hải Phượng nhắm mắt lại với lấy cái gối ôm vào lòng, lẩm bẩm: “Nhị Phượng, đừng làm loạn.”
Cố Dương dùng điện thoại chụp lại toàn bộ cảnh này, sau đó ngồi xuống cúi đầu cắn vào tai nàng: “Dậy làm bữa sáng, nếu muộn tôi sẽ trừ vào lương của em.”
Ừm? ? ?
Lý Hải Phượng liếc mắt nhìn cô rồi đẩy đầu cô ra: “Chị đè em nặng quá.”
Cố Dương sa sầm mặt, vỗ vào mông nàng rồi lớn tiếng nói: “Mau dậy, nếu không chịu nghe lời, đem toàn bộ ảnh của em tung lên mạng.”
“Ôi, chị phiền quá~” Lý Hải Phượng miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường xỏ vào dép lê bước đi, mặc kệ người đang sững sờ ngồi ở bên giường.
Nói mình phiền?!
Cố Dương bóp kem đánh răng liếc nhìn người đang đánh răng với vẻ mặt đờ đẫn bên cạnh: “Tối qua tôi cũng không làm gì em?”
Nghe xong lời này, động tác của Lý Hải Phượng quả nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn: “Hôm nay không phải là thứ bảy sao?”
Cố Dương bình tĩnh đưa bàn chải đánh răng vào miệng: “Hôm nay thứ sáu”
Thứ sáu? ? ?
Trời ơi: “Mấy giờ rồi?”
“Còn bốn mươi phút.”
Bốn mươi phút! Lý Hải Phượng trợn to hai mắt, nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, xoay người chạy ra ngoài.
“Này! Em gấp như vậy làm gì?!”
“Hôm nay là ngày cuối cùng. Em phải điểm danh đầy đủ. Cố tổng, em không đợi chị nữa, bữa sáng nay chị tự chuẩn bị nhé!”
“Em mau quay lại cho tôi!”
Lý Hải Phượng mặc quần áo, xách túi chạy đến chỗ Cố Dương, vòng tay qua cổ cô, dùng sức hôn lên mặt cô: “Em xin lỗi, em sẽ đợi chị ở công ty.”
“Em là trợ lý của tôi!” Tổng giám đốc nhịn không được lập tức bùng nổ.
“Bây giờ em là bạn gái của chị, hơn nữa cho tới bây giờ chị chưa từng phát cho em tiền thưởng và tiền chuyên cần! Em đi đây!” Nàng nói xong, cửa đóng sầm lại, để lại Cố Dương vẫn còn đứng ở đó, trong tay vẫn đang cầm bàn chải đánh răng.
Cố Dương: “…” Cơ bản sự tin tưởng giữa những người yêu nhau đã không còn, chúng ta có thể nói chuyện không?
(Tác giả: Nói muốn làm thiên thần của nhau hả Cố tổng? Cố tổng, có muốn ước không?)
(Cố Dương [trạng thái gào thét]: Không! Ước!)
(Tác giả: Thật sự không muốn ước?)
(Cố Dương [Trạng thái tinh thần]: Nói không ước! Đồ ngốc, tránh xa tôi ra một chút!)
Dù đã trang điểm kỹ càng nhưng Cố Dương nhìn trái nhìn phải vẫn không hài lòng, dù có dưỡng kỹ đến đâu thì đứng cùng Lý Hải Phượng cũng nhìn không bằng tuổi, cô gái nhỏ thường không trang điểm, ít khi dùng những sản phẩm dưỡng da vậy mà làn da vẫn rất mềm mại dịu dàng.
Nói cô trâu già gặm cỏ non cũng được, nhận con gái nuôi cũng không sao, sau này Lý Hải Phượng thật sự sẽ theo cô, đương nhiên cô cũng sẽ không để cho nàng phải chịu ấm ức, không dễ dàng đến được với nhau, muốn nàng nguyện ý đem tương lai của mình giao phó cho cô cũng cần rất nhiều dũng khí.
Hải Phượng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi đối với em vẫn trước sau như một, mong em cũng sẽ không làm Cố tổng tôi thất vọng.
Đến nơi, Lý Hải Phượng quẹt thẻ, mấy người khác thấy Cố tổng không đi cùng nàng thì vô cùng khó hiểu.
Lý Hải Phượng cười haha: “Cố tổng có việc phải làm, sẽ tới sau.”
Nàng cũng có chút chột dạ nhưng chỉ có thể cầu nguyện Cố Dương không tức giận, thật ra cấp trên cũng không thể hiểu được suy nghĩ của những nhân viên cấp dưới như bọn họ, cho dù là ở Cố Thị có rất nhiều người lương cao, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người trông mong vào số tiền thưởng chuyên cần ít ỏi kia nên mỗi ngày đều cố gắng tới công ty sớm.
Tháng này nàng theo Vương Băng tới thành phố S, không thể nói bản thân lập được công lớn nhưng dù sao cũng đã phải rất vất vả cho nên nhất định sẽ không thiếu tiền thưởng.
Lý Hải Phượng đã lâu không nhìn thẻ lương, vì thân phận nên các khoản tiền đều do Cố Dương chi, ngoại trừ mua quần áo và gửi tiền về cho gia đình thì đều là từ tiền ăn của nàng. Lý Hải Phượng không nghĩ nhiều về điều này, khi tuyển trợ lý, đây là điều kiện cơ bản mà nàng đưa ra. Nhưng bây giờ…
Về chuyện xứng hay không xứng, Lý Hải Phượng đã sớm hiểu rõ kể từ khi hai người xác nhận quan hệ, trong lòng cố Dương có mình, cô cũng là mối tình đầu của nàng, trên phương diện tình cảm thì Cố Dương là một người vô cùng đơn thuần. Đương nhiên cũng không bao gồm chuyện cô thích mình chủ động trước.
Khi ở bên nhau, chúng ta không thể cứ để đối phương phải trả giá cho nhiều thứ, tình yêu là bình đẳng. Nàng không giàu như Cố Dương nhưng sau này nhất định chăm chỉ làm việc, chỉ cần là thứ mình muốn nhất định sẽ có được.
Lý Hải Phượng vốn là người tràn đầy tinh thần chiến đấu, nhưng khi nghĩ tới số tiền trong thẻ lương của mình thậm chí còn không đủ để mời Cố Dương ăn vài bữa cơm thì có chút choáng váng. Một khi mối quan hệ của hai người bị phát hiện thì cái danh ‘tình nhân được bao dưỡng’ nhất định sẽ được đội lên đầu nàng.
A! ! !
“Ngồi xổm trên đất làm gì vậy?” Vương Băng vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Hải Phượng ngồi xổm trên mặt đất mà ôm đầu.
Lý Hải Phượng nhanh chóng đứng lên: “Không, không có gì, em nhìn thấy trên mặt đất có giấy, muốn nhặt lên.”
Vương Băng gật đầu, kéo áo khoác, thuận miệng hỏi: “Nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm, tối hôm qua ngủ không ngon?” Nhưng sau khi hỏi xong, cô ấy lại cảm thấy có chút hối hận, biết tâm ý Cố Dương dành cho Lý Hải Phượng là một chuyện, nhưng khi nhắc tới chuyện hai người thân mật lại là một chuyện khác, hiện giờ cũng khó tránh khỏi tiểu biệt thắng tân hôn…
“A, cô ăn sáng chưa? Tôi mua nhiều quá nên chia cho cô một nửa?” Lý Hải Phượng chưa kịp nói thì cô ấy đã tự động chuyển chủ đề.
Lý Hải Phượng sờ sờ bụng: “Hôm nay em đến muộn nên vẫn chưa kịp mua đồ ăn sáng, cảm ơn chị Băng Băng.”
Vương Băng khẽ thở dài trong lòng, hai người bọn họ ngày thường đều tới rất sớm, vậy mà hôm nay lại suýt tới muộn? Ha ha!
Cố Dương đến lúc nào Lý Hải Phượng cũng không biết, buổi sáng không quá bận, nàng vừa làm việc vừa tán ngẫu cùng với hai trợ lý ở bên cạnh.
Điện thoại di động báo có tin nhắn đến, trên miệng vẫn còn đang tươi cười, hớn hở nhấp vào xem tin nhắn, đến khi nhìn thấy nội dung thì không cười nổi nữa.
Tin nhắn gửi tới là ảnh chụp. Rất nhiều ảnh, mặc quần áo, không mặc quần áo, bán khỏa thân, khỏa thân.
Lý Hải Phượng ngây người!
Đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Sau khi hoàn hồn, nàng nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: Là ai?
Một lúc lâu sau phía bên kia mới trả lời lại: Cục cưng, có thích không?
Lý Hải Phượng sắp khóc đến nơi: Rốt cuộc là ai? Tại sao lại có hình ảnh của tôi?
Số lạ: Đoán xem~
Đoán cái đầu nhà ngươi!
Lý Hải Phượng: Cẩn thận tôi sẽ báo cảnh sát!
Số Lạ: Cục cưng dữ quá! Người ta rất sợ đó nha~ Dáng người của cục cực đẹp thật, tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng đều nhìn ảnh chụp của em một lần, cho nên không thể cho em được~
Lý Hải Phượng: …
Trong nhà ăn, Hàn Nhã Nam chọc vào má nàng: “Tiểu Hải Phượng hôm nay bị sao vậy? Không giống với mọi khi?”
Lý Hải Phượng: “…”
“Cố Dương đâu?” Hàn Nhã Nam nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của người nào đó.
“Đang họp.”
“Cô sao vậy? Có phải bị tên thần kinh kia bắt nạt đúng không?” Hàn Nhã Nam đối mặt với vẻ mặt tràn đầy năng lượng tiêu cực này thì đã bắt đầu tự mình nghĩ rằng người nào đó thật ra có khuynh hướng biến thái.
Lý Hải Phượng gạt bàn tay đang véo mặt mình ra: “Không phải, chỉ là hơi khó chịu, chị ăn đi, em không đói, em về trước.”
Hàn Nhã Nam: “…”
Ra khỏi thang máy, nàng tình cờ gặp Cố Dương, cùng với một số nhân viên cấp cao chuẩn bị đi ra ngoài ăn.
“Cố tổng, Lâm tổng, Trần tổng, Triệu tổng.” Lý Hải Phượng chào từng người một.
Mấy người họ đều biết nàng, biết nàng là trợ lý riêng của Cố Dương, vì vậy biểu hiện của họ cũng rất tự nhiên.
Cố Dương nhướng mày: “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”
“Ừm”
Rõ ràng Cố Dương không tin, nhưng đang có người ở đây nên cũng không thể nói gì thêm.
Lúc Lý Hải Phượng đi về, nàng cầm điện thoại di động không dám buông, đã nhắn cho phía bên kia rất nhiều tin nhắn nhưng cũng không có hồi âm!