Khi nhận được cuộc gọi từ Trần Xung, Cố Dương đang có cuộc họp về bước tiếp theo trong kế hoạch của Kinh Cửu. Hiện tại, cô đã nắm được một số hạng mục lớn ở thành phố S nhưng ở khu phía Đông và khu phía Nam ở thành phố R vẫn còn ba hạng mục chưa nắm được, trong đó có một khu thương mại đang chuẩn bị phá bỏ và di dời, có không ít đối thủ cạnh tranh. Ít nhất đã có bốn công ty bất động sản tương đối lớn ở Trung Quốc đang tranh giành mảnh đất này.
Trần Xung là nhà đầu tư lớn nhất bên cạnh Cố Dương trong khoản đầu tư năm nay vào dự án nhà máy lọc nước Châu Phi. Cố Dương bận rộn với công việc bên trong nước cho nên chuyện dự án máy lọc nước đều giao cho ông ta.
“Mọi việc đang tiến triển tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ có thể hoàn thành công việc vào đầu mùa xuân năm sau, về mặt nhân lực không cần phải đắn đo, cũng không tốn bao nhiêu tiền, lúc nào cần hào phóng thì vẫn nên hào phóng một chút.”
“Chuyện này tôi biết.” Ở đầu bên kia tâm trạng của Trần Xung rất tốt, nhớ tới chuyện lần trước Cố Dương nhờ mình để ý, không khỏi cười nói: “Chuyện thị trường kia tôi đã cho người điều tra rồi, cô nhận rồi kiểm tra một chút, nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, đoán không chừng tôi sẽ phải ở lại đây cho tới sang năm.”
“Được, vậy ông nhớ chú ý an toàn.” Cố Dương cúp điện thoại, suy tư một hồi, ra hiệu với một thư ký ngồi ở phía sau: “Đi gọi điện thoại hỏi tổng giám đốc Hàn có ở nhà hay không, kêu cô ấy tới đây.”
Thư ký gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Cố tổng, mảnh đất phía Đông thành phố R không rẻ, hơn nữa vị trí khu đất đó cũng bình thường. Nếu chúng ta chịu trách nhiệm cho toàn bộ khu phố thương mại, sau này khi kinh tế có đình trệ, chúng ta lại không thể cho thuê được mặt bằng thì việc có đảm nhiệm hay không đảm nhiệm cũng là một vấn đề lớn.” Người đang nói chuyện chính là quản lý bộ phận tiêu thụ của Kinh Cửu
Bởi vì lần này đề cập tới nhiều phần của hạng mục cho nên các nhân viên cấp cao của Kinh Cửu đều có mặt. Cố Dương không lên tiếng xoay cây bút trong tay, ánh mắt nhìn gương mặt của những người ở đây: “Những người khác thì sao? Có đồng ý với ý kiến kia hay không? Nói cho tôi nghe xem.”
Cố Dương vừa dứt lời, cả phòng họp rơi vào im lặng, lúc này một thanh niên ngồi ở ghế sau ngước mắt đứng lên: “Quản lý Lưu nói rất đúng, chúng ta cũng nên xem xét tới vấn đề này nhưng không phải hiện tại.”
Cố Dương liếc nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Tôi nghĩ mọi người cũng chú ý tới, ở thành phố R có rất nhiều tin tức về việc mấy mảnh đất được bán ra cùng một lúc, các công ty bất động sản lớn trong nước cũng đã chú ý đến, trước tiên không nhắc tới khu phía Đông và khu phía Nam vì hai bên đó cạnh tranh khốc liệt nhất, nguyên nhân vì cái gì? Vị trí tốt, gần trung tâm thành phố, sau này thị trường và lượng người nhất định sẽ vô cùng lớn, nhưng chắc chắn một điều là chất lượng đất có vấn đề.”
“Làm sao anh biết có vấn đề?” Có người hỏi một câu.
Người thanh niên im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Bởi vì trước khi phá dỡ và di dời thì nhà tôi ở khu đó, cũng có thể xem như đã ở đó một thời gian dài.” Ngừng một chút, anh ta lại nói: “Chất đất ở đó không ổn, mặc dù đối với vấn đề này tôi không biết sẽ phải xử lý như thế nào, tóm lại, tôi nghĩ chúng ta không nên xem xét tới khu phía Nam. Tuy rằng vị trí khu phía Đông không tốt nhưng chúng ta vẫn còn có đoàn đội tuyên truyền. Việc xem xét kỹ lưỡng là điều tốt, nhưng nó sẽ khiến chúng ta lo được lo mất, nếu vậy thì cuối cùng một trong hai khu cũng không có được.”
Tất nhiên, anh ta cũng không thể thuyết phục được Cố Dương bằng lí do này, nhưng khi cuộc họp kết thúc, cô gọi người này ở lại, ánh mắt có chút đăm chiêu: “Cậu còn có chuyện vẫn chưa nói xong, đúng không?”
“Hẳn là Cố tổng không biết tôi, tôi tên là Hứa Phi Mặc.” Người thanh niên trẻ tuổi tháo kính mắt xuống, khẽ mỉm cười nói.
Cố Dương khẽ gõ xuống mặt bàn, giống như hiểu được một chút: “Hứa Phi Mặc? Gia đình cậu đến từ thành phố R, nói như vậy…Hứa Phi Phàm là gì của cậu?”
“Chị họ.”
Ha! Cố Dương liếm môi, chậm rãi nở nụ cười: “Tôi nói rồi, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu đã có thể trở thành quản lý cấp cao của Kinh Cửu.”
Hứa Phi Mặc dường như không quan tâm đến chuyện này: “Cố tổng, không, có lẽ tôi phải gọi cô là chủ tịch Cố mới thích hợp hơn một chút, cô còn nhớ tiệc từ thiện vào buổi tối của hai tháng trước không?”
“Cậu đã thấy gì?”
“Những gì nên thấy đều đã thấy, nhưng mà cô yên tâm, tôi biết cô không thích và cô ấy cũng sẽ không lấy chuyện này để uy hiếp cô.”
Cố Dương nghĩ vậy cũng rất buồn cười, ý đồ của đứa trẻ này không thể rõ ràng hơn, giọng điệu của cô không còn dịu dàng như trước, lạnh lùng nói: “Cậu có thể uy hiếp tôi cũng coi như cậu bản lĩnh, nói đi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Trong tay tôi có một đoạn video. Đó là quá trình sau khi Hứa Phi Phàm đánh thuốc mê cô. Không nhiều, nhưng đủ khiến đối phương thân bại danh liệt.”
“Ngu ngốc!” Cố Dương hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng Hứa Phi Phàm là ai, chỉ bằng đoạn video trong tay cậu có thể hủy hoại cô ta? Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, nói ra mục đích của cậu.”
“Tôi muốn gia sản của Hứa gia, cũng chính là những thứ mà ông nội tôi để lại, Hứa Phi Phàm tuy là phụ nữ nhưng lại quá quyền thế và quá tham lam. Tôi biết trong lòng cô nhất định rất hận cô ấy, cho nên tôi muốn cùng cô hợp tác.”
Cố Dương nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ điên: “Chỉ dựa vào cậu?”
“Không, còn cô, muốn trả thù cô ấy cần phải dùng thủ đoạn, có thể có rất nhiều thủ đoạn, gián điệp thương mại, nội gián, tôi hoàn toàn là một lựa chọn thích hợp nhất với cô!”
“A, nhóc, cậu cũng nói, tôi muốn trả thù cô ta có thể dùng rất nhiều thủ đoạn, ai nói hiện tại ở Farrell tôi không có tai mắt? Hứa gia nhà các người đang làm gì thì trong lòng cậu hẳn rất rõ ràng, bối cảnh của tôi, cậu cũng biết, cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu?”
Hứa Phi Mặc khẽ cười một tiếng, từ trong tay lấy ra một bức ảnh: “Thế còn cái này? Cố tổng, công tác giữ bí mật của cô quả thật không được tốt lắm thì phải?”
Cố Dương nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nheo mắt lại. Bên trong hình là cô và Lý Hải Phượng, hai người cùng nhau đi mua đồ, đến lúc ngồi xuống nghỉ ngơi thì Lý Hải Phượng ngồi lên đùi cô, hai người họ hôn nhau, bức ảnh có góc chụp vô cùng tốt, chỉ cần là người quen biết, có liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Cố Dương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cũng bình tĩnh mà nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi diện mạo nhã nhặn trước mặt: “Không thể phủ nhận, cậu đã tốn rất nhiều công sức. Nếu như tôi thật sự muốn giấu thì cậu tuyệt đối không chụp được bức ảnh này. Cậu nhóc, tôi muốn biết, nếu như tôi không đồng ý cậu sẽ làm như thế nào?”
“Không đồng ý chính là tổn thất lớn của cô, nhất định cô sẽ đồng ý.”
Cố Dương nhướng mày: “Trước tiên ngồi xuống đi, tôi cần phải suy nghĩ một lúc, từ trước đến giờ tôi chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy đâu.”
Hứa Phi Mặc không vội, đi về phía bên kia ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Bên ngoài phòng họp có người gõ cửa sau đó cửa bị đẩy ra, Hàn Nhã Nam bước vào: “Này? Đã tan làm rồi, vừa mới ra ngoài đã gọi điện cho tôi, tìm tôi có chuyện gì?”
Cố Dương không nhìn cô ấy, nói với Hứa Phi Mặc: “Cậu về trước đi, sau khi suy nghĩ xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu câu trả lời, yên tâm, sẽ không để cậu phải chờ lâu đâu.”
Hứa Phi Mặc không nói lời nào, liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.
Hàn Nhã Nam nhìn về phía cửa, sau đó lại nhìn Cố Dương: “Đó là ai, đang suy nghĩ cái gì mà phải gọi điện thoại trả lời, cậu ta thổ lộ với cô?”
“Gần đây có việc bận gì không, nếu không bận thì ra nước ngoài một chuyến đi?” Cố Dương cầm cốc nước trong tay lên nhấp một ngụm: “Lão Trần đã gửi tin nhắn tới cho tôi về việc điều tra thị trường, cô xem đi rồi tới Châu Phi một chuyến, cũng xem như nắm rõ tình huống một chút.”
“Hả? Bây giờ đi sao? Nếu không thì sang năm được không, gần đây tôi rất bận, hơn nữa, tới một nơi như vậy mà chỉ để một cô gái như tôi đi thì cũng không an toàn, không đi!” Một lúc sau, cô ấy cười cười, kéo kéo ống tay áo của Cố Dương: “Dĩ nhiên, nếu cô đi cùng tôi, tôi nhất định sẽ đi.”
Cố Dương đau đầu kinh khủng: “Tôi sẽ cho cô một kỳ nghỉ, coi như đi ra ngoài để thư giãn.”
“Cô có điên không, cô đã thấy ai tới Châu Phi để thư giãn không, Maroc cũng còn không sao đi, Algeria là một nơi như thế nào, luật pháp và trật tự ở đó không ổn, mặc dù là vì công việc nhưng bây giờ cũng không cần phải đi ngay lập tức được không? Bây giờ tôi đang rất nhiều việc, chờ tới khi tôi rảnh rỗi rồi nói sau.” Hàn Nhã Nam bĩu môi miễn cưỡng: “Lần này tôi có bốn cửa hàng phải khai trương cùng một lúc, chạy tới chạy lui cũng đủ mệt rồi.”
Nghe thấy tiếng cằn nhằn khó chịu của cô ấy, Cố Dương đứng dậy định bỏ đi nhưng lại bị giữ lại. “Này, tối nay đi ăn tối với tôi nhé? Đi ăn một mình quả thực rất đáng thương.”
“Nếu không muốn đi một mình thì cô tìm bạn trai đi, cô làm nũng với tôi làm gì, cũng không còn trẻ nữa, mau tìm đối tượng để gả đi, để tránh cả ngày chạy tới làm phiền tôi.” Cố Dương thu tay về, không thèm nhìn lấy một cái quay đầu rời đi.
“Sao lại đáng ghét như vậy! Hừ” ╭ (╯ ^ ╰) ╮!
Thời gian trôi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bước sang giữa tháng 12, mặc dù nhiều nơi trong nước đã bắt đầu nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay vậy mà Định Hải một chút động tĩnh cũng không có, chỉ thỉnh thoảng sẽ có mưa, điều này khiến cho người ta vô cùng phiền muộn.
Bên ngoài trời vào buổi chiều nhiều mây, Cố Dương mặc quần áo giản dị ngồi trên ghế đọc báo, trên tay cầm một tách trà ngon mới pha.
Lý Hải Phượng biết Cố Dương đang nghỉ ngơi, liền đi vào không cần gõ cửa, trên mặt nở nụ cười, mái tóc đã lâu không cắt bây giờ lại dài thêm một chút, để thuận tiện công việc nên nàng liền buộc đuôi ngựa phía sau, có mấy sợi ngắn gài sau tai, trông rất gọn gàng.
“Cố tổng, chị xem em mua gì cho chị này?” Nàng nhìn về phía đối phương tủm tỉm cười, từ phía sau lấy ra vài hộp giấy nhỏ đặt lên bàn làm việc.
Cố Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái: “Không phải cửa hàng này đóng cửa rồi sao?”
“Hôm nay mở cửa lại, em đã mua vài vị khác nhau, chị mau nếm thử đi, vẫn còn nóng đấy.” Lý Hải Phượng nói, mở từng hộp một và đẩy chúng về phía Cố Dương.
“Khóa cửa lại đi”
“Hả? Dạ”
“Lại đây.”
Như thường lệ, hai người họ ở bên nhau khi không có việc bận, khóa cửa lại, Lý Hải Phượng quay lại ngồi lên đùi Cố Dương, sau đó đút từng miếng từng miếng cho cô, quả thực là rất ngon.
Sau khi ăn hai miếng, Cố Dương dừng lại, mặc dù thích ăn ngọt nhưng cũng sẽ cảm thấy ngán bởi vì ăn quá nhiều. Lý Hải Phượng tháo kính của cô ra, giúp cô xoa huyệt thái dương.
“Nếu chị mệt thì ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, em cũng xin nghỉ phép, ở nhà cũng chị.”
Cố Dương nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được nàng matxa cho, còn bàn tay thì lại không hề an phận mà vuốt ve sau lưng nàng: “Tôi đã đặt khách sạn rồi, phòng ở trên tầng cao nhất, từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh thành phố về đem, hơn nữa còn lộ thiên nên có thể vừa làm vừa ngắm sao. À mà, hôm nay trời nhiều mây chỉ sợ sẽ không nhìn thấy.”
Mặt Lý Hải Phượng nhanh chóng đỏ lên, động tác xoa bóp cho cô cũng chậm hơn rất nhiều, giọng nói khẽ như muỗi kêu: “Đêm nay sao?”
“Ừ” Cố Dương mở mắt, vòng tay ôm eo nàng thật chặt, đưa tay còn lại lên chạm vào mặt nàng, cúi người xuống hôn hai cái: “Đừng căng thẳng”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Em không căng thẳng.”
Cố Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lúc, dùng tay hất nhẹ cái đuôi ngựa phía sau, mỉm cười, cúi người hôn lên môi nàng, đưa lưỡi vào bên trong thăm dò, sau đó không ngừng trêu chọc.
Thời gian trôi quá nhanh, Lý Hải Phượng càng không biết phải làm sao, sau khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc và quay lại phòng thư ký thì nàng cũng không thể tập trung vào công việc, trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện tối nay, cứ miên man suy nghĩ cho tới khi tan làm.
Vương Băng biết chuyện đặt phòng khách sạn, bởi vì căn phòng là do cô ấy đặt, cho nên khi tan làm, cô ấy cho người cứng đờ đang ngồi ở chỗ đối diện một cái nhìn đầy ẩn ý.
Khách sạn này thực sự rất sang trọng, phòng ở tầng cao nhất cũng là nơi khó đặt nhất, Vương Băng phải đặt trước một tuần, lần đầu tiên bước vào căn phòng này, cảnh tượng trước mặt khiến Lý Hải Phượng sợ tới ngây người.
Bốn phía đều được bao phủ bằng kính trong suốt, nhìn từ trên cao xuống, có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm thành phố vào mắt, đẹp quá, nàng chạy đến bên cửa sổ chống tay vào cửa kính tò mò nhìn ra bên ngoài: “Cố tổng, chị nhìn xem, tấm kính này tốt thật, chẳng lẽ người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta sao?”
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Dương đến đây, nhưng trước đây cô cũng đã đến nhiều khách sạn tốt hơn rồi cho nên cũng không có gì kinh ngạc. Lúc này lại bị dáng vẻ của Lý Hải Phượng thu hút, cô cũng đi tới bắt chước hành động của nàng, gõ gõ vào thủy tinh: “Đương nhiên là không nhìn thấy, nếu không buổi tối chúng ta làm chuyện gì cũng sẽ bị người ta nhìn thấy hết.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, lập tức không nói nữa.
Tóm lại, đây là loại kính từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được vào trong, Lý Hải Phượng yên tâm, khi hai người dùng bữa tối, bởi vì chủ đề ban nãy khá là bối rối cho nên nàng vội vàng đổi sang chủ đề khác.
“Khách sạn này thuộc sở hữu của Cố Thị?”
Cố Dương nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Là của Long Đằng.”
“Ồ, là của Nhâm tiên sinh, thật lợi hại.”
Cố Dương liếc nàng một cái, trong ánh mắt ẩn chứa hàm ý không thể nói rõ: “Tôi cũng rất lợi hại.”
Ừm…Được rồi.
Bể bơi là hoàn toàn độc lập, điều này khiến Lý Hải Phượng không thể chấp nhận được. Cả một bể bơi to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, quả thực rất xấu hổ.
Có thể là do Lý Hải Phượng đã nghĩ nhiều, bên trong phòng tắm Cố Dương cũng không làm chuyện gì, thậm chí còn không hôn nàng, cả hai chỉ tựa vào thành hồ bơi cùng nhau trò chuyện.
Thực ra, điều mà Lý Hải Phượng không biết đó là Cố Dương cũng rất ngượng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của hai người, tuy nhiên, Cố tổng lớn tuổi hơn, đương nhiên vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn. Tất nhiên, cô cũng rất biết cách giả vờ, cho nên vẫn duy trì dáng vẻ vẫn bình tĩnh ấy, nhưng có một điều mà Cố Dương rất phiền muộn, đó là cô không khỏe mạnh như Lý Hải Phượng, cho nên cô không thể bế đối phương như kiểu bế công chúa kia được, cho dù cô có muốn hay không cũng không thể làm được, bình thường khi nàng ngồi lên đùi một lúc, tuy ngoài miệng không nói, nhưng quả thực rất mỏi.
Dù đã xác định rằng người bên ngoài sẽ không bao giờ nhìn thấy bên trong qua tấm kính nhưng Lý Hải Phượng vẫn có chút mâu thuẫn khi nằm xuống giường, ánh sáng trong phòng đã được Cố Dương chỉnh xuống mức thấp nhất, chuyển sang màu vàng nhạt, cũng khiến trong lòng cảm thấy mềm mại.
Lý Hải Phượng đầu óc rối tung, tim đập như trống, Cố Dương đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của nàng, nàng theo phản xạ có điều kiện lập tức đá đối phương một cái.
“Cố tổng, em, em cảm thấy căng thẳng” Cuối cùng nàng vẫn là nói ra.
Những ngón tay của Cố Dương xoa xoa mắt cá chân của nàng từ trên xuống dưới, sau đó cúi đầu xuống hôn nàng. Ngón tay di chuyển từng chút một, đến khi đem người nàng đặt dưới thân mình.
Tóc của hai người vẫn còn hơi ướt, tóc của Cố Dương rất dài, vẫn còn đọng nước. Lý Hải Phượng đưa đôi tay run rẩy lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của cô rồi nhổm dậy hôn.
Cố tổng, em yêu chị. Nàng thầm nói trong lòng.
Cố Dương chậm rãi đáp lại nàng, tay cũng dần dần hạ xuống, cởi dây lưng áo ngủ của nàng.