Diễn biến của sự việc thực sự có hơi bất ngờ, thực tế mọi chuyện đều diễn ra khá suôn sẻ từ sau khi nàng tỏ tình với Cố Dương, nó khiến người ta cảm thấy không hề chân thực tẹo nào, trong đầu Lý Hải Phượng cũng rất rõ ràng, nếu nói về gia đình thì việc nàng lo nhất chính là Lưu gia, ở Định Hải hay thậm chí ở trong nước thì địa vị của nhà họ hết sức quan trọng, không phải nàng không suy nghĩ tới hậu quả, nhưng chuyện ngoài ý muốn nhất chính là việc Cố Dương đồng ý quen nàng, nếu như Cố Dương không đáp lại, hoặc trực tiếp sa thải nàng thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh như hiện tại.
Hai người họ xác nhận quan hệ vẫn chưa được bao lâu, bọn họ còn chưa từng nghĩ tới chuyện liệu họ có thể tiếp tục bên nhau tới sau này nữa hay không nên đừng nói đến chuyện kể với người trong nhà, vậy mà Cố Dương đã đem chuyện của hai người nói với Cố gia, cũng không thông báo cho ba mẹ mà trực tiếp đưa nàng tới gặp mặt ông bà nội, nàng nên nói gì mới tốt đây?
Bà cụ tuổi đã lớn, đi lại cũng không tiện, bèn ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ ăn mời Lý Hải Phượng, chẳng khác gì đối đãi với con cháu trong nhà cả, cầm tay nàng hỏi han vô cùng thân thiết.
Lý Hải Phượng có chút bối rối, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mối quan hệ của hai người họ nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ thu lại những lời đàm tiếu, còn gia đình thì sẽ không cho phép, huống chi là một gia đình có bối cảnh như Cố gia, ông bà nội của nàng thì đã mất sớm, hiện tại nếu như vẫn còn sống thì chắc chắn cũng sẽ bị loại chuyện này làm cho tức chết, nào có thể giống như bà nội Cố Dương thật sự rất thích nàng…
“Bà nội, bà uống nước đi ạ. Bây giờ trời hanh khô, nói chuyện một lát là sẽ khô miệng.” Lý Hải Phượng thở dài, quyết định chấp nhận sự thật. “Như vậy đi, nếu bà muốn biết chuyện của cháu với Cố tổng, cháu sẽ từ từ nói cho bà nghe.”
Tính tình của bà cụ giống như một đứa trẻ, rất thuần hậu, thực ra từ nhỏ gả vào Cố gia, ông nội Cố rất chiều chuộng bà, sau này còn có thêm ba của Cố Dương, vậy nên bà đi bất cứ nơi đâu cũng luôn được hai người đàn ông che chở, đến khi tuổi đã lớn, ông bạn già kia vẫn coi bà như báu vật mà nuông chiều, mặc dù con trai và con dâu đã ở nước ngoài nhưng cũng rất hiếu thuận, hiện tại cháu trai, cháu gái cũng đã lớn, mỗi người đều có sự nghiệp riêng vô cùng thành công, nhất là cháu gái, mặc dù công việc rất bận rộn nhưng nếu như có thời gian cũng sẽ tới thăm bà, đời này, có được cuộc sống như vậy bà cũng đã mãn nguyện rồi.
Bọn nhỏ đều đã trưởng thành, chọn cho mình một cuộc sống như thế nào đều là chuyện riêng của bọn chúng, là người đi trước, chỉ cần nhìn thấy bọn chúng hạnh phúc chính là chuyện tốt nhất, vì chuyện này mà Cố Dương vẫn luôn nói, trong Cố gia, người sống thông thái nhất chính là bà nội Cố, dù bà không nói bất cứ chuyện gì nhưng lại là người hiểu rõ mọi chuyện nhất.
Lý Hải Phượng vừa nói được một nửa thì bị bà nội Cố ngăn lại, nàng nhìn thấy sắc mặt bà trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ có vẻ là do mình nói sai chuyện gì rồi, cẩn thận nhìn bà, không dám lên tiếng.
“Đều đã ở bên nhau rồi sao cháu vẫn gọi là Cố tổng vậy, là con bé bắt cháu gọi như vậy sao?” Bà nội Cố rõ ràng không hài lòng chuyện Lý Hải Phượng mở miệng là lại gọi ‘Cố tổng’: “Cháu gái à, bà nội không nói dối cháu, năm đó khi ông nội cháu một tay xây dựng Cố Thị, bà nội cũng là cấp dưới của ông ấy đấy.”
Lý Hải Phượng: “…”
“Ồ, nói đến cũng không sợ cháu chê cười, bà và ông nội cũng không phải người làm công tác văn hóa, lúc ấy chúng ta…”
…
Rốt cuộc Cố Dương cũng không phải giỏi loại chuyện này, bình thường công việc lúc nào cũng bận rộn, cũng không có thời gian để luyện chữ, lúc này nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, cô vẫn cảm thấy có chút buồn cười: “Trên phương diện chữ viết, cháu còn không bằng Lý Hải Phượng.”
“Đám người trẻ tuổi bây giờ, khi trưởng thành liền lần lượt ra nước ngoài du học, toàn học những thứ của người khác, không học được gì của riêng mình.” Ông nội Cố cầm điếu thuốc hút vài ngụm, còn muốn nói gì đó nhưng bởi vì ho nên không nói được.
Cố Dương quay đầu, cầm lấy điếu thuốc của ông: “Ông nội, ông ít hút thuốc đi một chút đi ạ, ba cháu cũng đã bỏ được thuốc rồi, một lát nữa cháu sẽ nói chuyện này để bà nhắc ông, còn nữa, lần sau tới ông đừng nhắc tới chuyện ra nước ngoài kia nước, lúc trước không phải là ông kêu cháu đi sao, cháu cũng chưa nói gì mà.”
“Hừm, thôi thôi thôi, không nói cháu nữa, ông gọi cháu tới chính là muốn hỏi cháu một chút, chuyện công ty xử lý thế nào, có cần ông phải ra mặt hay không?”
“Ông không cần phải lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết, cháu cũng đã lớn như vậy, có chút chuyện đó có thể xử lý tốt.”
Ông nội Cố liếc cô một cái: “Cháu đó, từ nhỏ đã thích tự mình làm hết mọi chuyện. Ông nói cho cháu biết, so với ba cháu thì ông còn hiểu cháu hơn. Nếu không nhịn được nữa thì gọi Tiểu Viên trở về. Bôn ba ở nước ngoài bày tính chuyện gì không biết. Cố gia chúng ta vẫn còn phải trông cậy vào nó, nó đi lâu như vậy vẫn không chịu quay về, tất cả đều tại ông ngoại cháu. Ông nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện với lão già này mới được, thằng bé không phải người nhà Lưu gia, không cần ông ấy phải sốt ruột.”
Cố Dương bất lực: “Ông mau tỉnh táo đi, ông có biết tại sao ông ngoại cháu vẫn luôn xem thường ông không? Chỉ vì tính tình này của ông đấy, ở tuổi này, càng sống càng hiểu rõ, tính tình của ông ngoại không phải ông không biết, nếu không có chuyện gì cũng đừng trêu chọc ông ấy, ông cũng thấy bà ngoại cháu mỗi lần nói chuyện với ông ngoại đều run rẩy.”
“Đứa nhỏ này, sao cháu lại nói vậy?” Ngay khi ông nội Cố vừa nghe thấy lời này liền lập tức muốn bỏ đi, phải biết mấy năm qua ông đã rất nỗ lực tạo dựng uy nghiêm trước mặt mấy đứa trẻ, mặc dù Lưu gia đều lớn lên trong quân đội, nhưng ông cũng là một thương nhân, tốt xấu gì trong thương giới thay đổi chóng mặt từng ngày cũng là một nhân vật dùng một tay hô phong hoán vũ.
Thấy ông nội sắp mất bình tĩnh, Cố Dương vội vàng vào chủ đề: “Người cháu đã đưa tới rồi, ông có muốn nhìn một chút không?”
“Hừ, đừng trách ông không có nhắc nhở cháu, chỉ một Cố Viên đã khiến Lưu Thành Ưng tức giận tới mức nhập viện, bây giờ còn thêm cháu, tự cầu phúc cho mình đi.”
“Ông không muốn xuống dưới?”
“…”
Ở đại sảnh dưới lầu, không biết Lý Hải Phượng đã nói cái gì mà làm cho bà nội Cố cười không nghỉ.
Khi Cố Dương đi xuống cầu thang cùng với ông nội Cố, Lý Hải Phượng nhanh chóng đứng dậy, ngọt ngào nói: “Chào ông nội”
Vốn dĩ ông muốn giả bộ thâm trầm, nhưng đối mặt với nụ cười ngây ngô vô hại của cô gái trước mặt thì cũng không giả bộ được, đành phải gật đầu chống gậy ngồi xuống ghế sô pha: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sang năm là 24 ạ.”
Cũng kém không ít đâu! Ông nội Cố thầm nghĩ, nhưng cũng không hỏi nhiều về những chuyện khác, từ lâu ông đã phái người đến điều tra tình hình nhà Lý Hải Phượng, gia cảnh hoàn toàn sạch sẽ, ngồi đến vị trí này của bọn họ nhưng cũng không hề lo lắng, tìm một đối tượng gia cảnh sạch sẽ ngược lại cũng bớt lo.
Có một số chuyện nếu bây giờ hỏi thì còn quá sớm, hơn nữa loại chuyện này, người làm ông bà như họ cũng không nên quan tâm quá nhiều, ba mẹ người ta cũng chưa tỏ thái độ, bọn họ có tỏ thái độ cũng vô dụng, bọn nhỏ vui vẻ là được.
“Nếu đã tới đây rồi, hôm nay đừng vội đi, ở lại một đêm, trò chuyện với bà nội cháu nhiều một chút.”
Vốn dĩ Cố Dương cũng không muốn đi, cô liếc nhìn Lý Hải Phượng, nhướng mày ra hiệu cho nàng lên tiếng.
Mặc dù Lý Hải Phượng cảm thấy xấu hổ nhưng đành phải đồng ý.
Trong nhà có hai dì giúp việc phụ trách việc nấu cơm, Lý Hải Phượng đứng trong bếp một lúc, thấy không có việc gì cho mình làm nên đành ngượng ngùng đi ra ngoài.
“Ông bà nội của chị thật tốt, hôm nay trước khi tới thì em đã nghĩ ông bà nhất định sẽ không đồng ý.”
Cố Dương đang chơi với một chậu cây sắp chết ngoài ban công, nghe nàng nói vậy, không khỏi chế nhạo: “Cái này chính là chỉ giỏi già mồm, chị thấy em với bà nội nói chuyện rất vui vẻ, ít quan tâm tới chị.”
Lý Hải Phượng: “…”
Bởi vì người ta quá căng thẳng mà~
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Lý Hải Phượng nhanh chóng hôn lên mặt Cố Dương một cái: “Hôm nay cảm ơn chị.”
Cố Dương rất hài lòng với sự chủ động của nàng, trái tim cũng bị trêu chọc.
“Đi thôi, đưa em đến một nơi” Cô cũng không giải thích gì thêm mà kéo Lý Hải Phượng bước ra ngoài.
Cổ tay bị người ta siết chặt, Lý Hải Phượng lon ton chạy theo cô: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Cố Dương không nói chuyện, kéo nàng ra khỏi cửa, đi qua hành lang dài bên ngoài, dạo quanh trong sân.
Trong Cố gia có rất nhiều người làm, trên đường đi hai người họ cũng gặp một vài người, khi nhìn thấy Cố Dương bọn họ đều chào hỏi một tiếng, còn Lý Hải Phượng thì lại không biết phải xưng hô làm sao.
“Cố tổng, có phải trong nhà ông ngoại chị có rất nhiều binh lính đúng không?”
Cố Dương không biết tại sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy: “Không có, trong nhà ngoại trừ một bảo mẫu và một quản gia thì không có người nào khác, làm em sợ rồi, ông ngoại chị cũng không giống với ông nội, không thể so sánh với nhau được.”
“Nào, xem này, đây là phòng của chị.” Cố Dương đẩy người kia vào trong phòng, không gian bên trong rộng bằng hai phòng ngủ trong biệt thự của Cố Dương. Nội thất trang trí theo xu hướng cổ điển, nếu như không vén rèm cửa lên thì trong phòng có chút tối. Thậm chí là nói có chút u ám đáng sợ.
Lý Hải Phượng rùng mình kéo áo Cố Dương: “Buổi tối ngủ một mình chị không sợ sao?”
“Đương nhiên là sợ, sau này em có biết vì sao chị lại chuyển ra ngoài không?”
“…Tại sao, tại sao?”
Thấy nàng căng thẳng như vậy, Cố Dương từ phía sau ôm lấy nàng, thổi vào tai nàng, kỳ quái nói: “Bởi vì trong phòng này có thứ gì đó không được sạch sẽ.”
“Không, không sạch sẽ, đồ vật? Là cái gì?”
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Cố Dương hít một hơi, môi áp lên vành tai nàng, giọng nói u ám: “Đương nhiên là có ma.”
“Chị nói dối, trên đời này làm gì có ma.”
“Có, nếu không tin em thử nghe xem.”
Cố Dương cũng không nói nữa, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hai người, biết rõ Cố Dương đang hù dọa mình, nhưng Lý Hải Phượng vẫn sợ tới mức chân phát run.
Cách một lớp quần jeans vẫn có thể cảm giác được một bàn tay đang sờ vào mông mình, trong lòng Lý Hải Phượng như muốn bốc hỏa, định mắng vài câu, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng mèo kêu.
“Á!!!”
“Thứ muốn cho em thấy đấy.” Cố Dương đưa tay kéo rèm cửa, khi ánh nắng chiếu vào người Lý Hải Phượng khiến nàng giật mình, thiếu chút nữa thì đã bật khóc.
“Chị còn nói, rõ ràng là chị cố ý, muốn lợi dụng em!” (︶︹︺)
Cố Dương ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào bên cạnh: “Đêm nay trên giường này muốn làm bao nhiêu lần? Cố tổng sẽ thỏa mãn em.”
Lưu manh!
“Em sẽ không chơi với chị nữa” Lý Hải Phượng nói xong chuẩn bị rời đi.
Cố Dương nằm xuống giường quay đầu nhìn nàng: “Vậy thì em tự đi đi, nói không chừng con mèo kia đang ở ngoài cửa chờ em đấy.”
Lý Hải Phượng o﹏o: …
“Nào, lại đây”
“Để làm gì?!”! (︶︹︺)!
“Lại đây để chị hôn một cái” Cố Dương duỗi tay kéo người kia lên giường, xoay người đè lên.
“Chị hỏi em, tối hôm qua có thoải mái không?”
Lý Hải Phượng: “…” Sao nói chuyện gì cuối cùng cũng lại hỏi tới chuyện này vậy, chị ấy có biết thế nào gọi là ‘ngượng ngùng’ hay không?
“Đang hỏi em đấy.”
“Không biết!”
“Tức là không chăm sóc em chu đáo?! Là ý này đúng không? Trợ lý Lý?”
Tại sao lại đáng ghét như vậy?! Không muốn nói chuyện với chị nữa!
“Chê chị bắt nạt em, vậy thì cho em bắt nạt chị đấy.” Cố Dương nằm trên gối bắt đầu cởi từng cái từng cái cúc áo.
Hứa Phi Phàm đã nói đúng, những người như Cố Dương bình thường thoạt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi cô đã tình nguyện, không ai có thể ngăn cản được.
Cố Dương vuốt mái tóc dài ra sau tai, ngoắc tay với Lý Hải Phượng, bất luận là động tác hay ánh mắt thì đều là một vẻ mê hoặc khiến người khác căm phẫn.
“Nào.”
Lý Hải Phượng nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào người trước mặt, sau đó chậm rãi đi tới.
Nàng không biết mình đã nằm trên người Cố Dương như thế nào, chỉ biết rằng gương mặt này và cơ thể này đã khiến mình càng ngày càng say mê, cả người khô nóng, khó mà kiềm chế được.
“Cố tổng, Cố tổng…”
Nghe thấy có người tới gọi bọn họ ăn cơm, nhưng cả người Cố Dương bây giờ đều là lửa nóng, cô đã cô đơn nhiều năm như vậy, cũng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra với thân thể của mình.
“Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng, em đứng dậy trước.” Cố Dương đẩy vai nàng, thế nhưng đối phương không nhúc nhích.
“Không được, em còn chưa hôn đủ.” Nàng cúi đầu, cắn một cái lên ngực Cố Dương, sau khi cắn xong, không ngừng kích thích.
Cố Dương vì bị nàng hành hạ mà phát điên lên: “Mau đứng dậy đi, nếu không chị sẽ tức giận đấy”
“Em đều học từ chị, do chị bắt nạt em, nếu chị còn giãy dụa, em nhất định sẽ trói chị lại.”
Cố Dương: “…”
“Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, cho nên Cố tổng chị phải nghe lời.”
Cố Dương: Ai viết như vậy, sau khi đứng dậy mình đảm bảo nhất định phải đánh chết người đó!
Khiêu khích nàng không được đã vậy ngược lại mình còn bị gạ gẫm, Cố tổng nhìn cái ấn đỏ trên người mà cảm giác như đang nằm mơ.
“Được rồi, Lý Hải Phượng, có thể trồng dâu tây rồi.”
“Ở chỗ này sao, là em học hỏi Cố tổng mà”
Cố Dương: “…”