Cuộc phỏng vấn của Hoắc Hiểu Linh rất thành công, bộ dạng cô ấy xinh đẹp, cũng rất thông minh, tuy bằng cấp không cao, nhưng làm trợ lý thì cũng đủ rồi, vả lại công việc này yêu cầu khả năng học hỏi nhiều nên cũng không nhất thiết cần bằng cao. Nghĩ đến sau này sẽ được đi làm ở Cố thị, cô sung sướng không nói nên lời, vui vẻ đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, mọi người thấy thế thì liền hâm mộ, vào chúc mừng rất nhiều, có người gọi hỏi cô ấy làm sao để vào được Cố thị, có thể giúp họ đi cửa sau được hay không. Hoắc Hiểu Linh thấy vậy liền không vui, làm như là việc cô ấy được vào Cố thị là đi cửa sau vậy, nhưng mà việc Lý Hải Phượng giúp cô ấy, cô ấy cũng không dám nói ra.
Buổi tối trước ngày chuẩn bị đi thành phố R, Cố Dương đột nhiên sốt cao, thần trí mơ hồ không rõ, dọa sợ Lý Hải Phượng. Nhưng dù nàng khuyên thế nào Cố Dương cũng nhất quyết không chịu đi bệnh viện.
Lý Hải Phượng tức muốn khóc, chỉ thiếu dập đầu lạy cô thôi, ngồi ghé vào bên giường hỏi:
“Vì sao không chịu đi?“
Cố Dương nhắm mắt lại, tay đặt lên nệm, khẽ chà xát, cô không phải là không muốn đi, mà là không dám đi, trực giác nói cho cô biết, đi rồi sợ không về được, cho nên mới sợ hãi không chịu đi.
Chẳng thà chịu đựng một chút.
“Chị gần đây rất không ổn nha, cơm thì ăn ít, sắc mặt rất kém, cân nặng giảm liên tục, tối hôm qua có phải lại nôn nữa không?“
Lý Hải Phượng cố gắng thả nhẹ ngữ khí, không mang theo âm điệu trách móc, nàng cau mày nhìn người nằm trên giường tiếp tục im lặng kia: “Em đã thấy thuốc giảm đau trong đồ của chị rồi.“
Cố Dương mở mắt ra, cô nhớ rõ mình giấu rất kỹ rồi mà, sao nàng vẫn phát hiện ra?
“Chỉ là làm việc quá sức thôi, chị có gọi cho bác sĩ riêng rồi, bác sĩ cũng nói không có việc gì, em đừng lo lắng.“ Cô nhìn nàng chăm chú: “Chỉ là sốt cao một chút thôi, chị ăn ít là do chị đang giảm cân, em xem, quả nhiên có hiệu quả.“
Lý Hải Phượng trừng cô: “Còn có tâm tình nói giỡn nữa à! Đã gầy như vậy còn giảm cái gì nữa, sức lực không còn bao nhiêu, ôm em còn không nổi nữa.“
Cố Dương giật mình: “Em muốn chị ôm em à?“
Lý Hải Phượng đỏ mặt, biết mình đã nói lời không nên nói rồi, đứng lên muốn chạy, nhưng đã bị cô giữ chặt.
Đôi mắt vô thần trong phút chốc sáng rực, Cố Dương kéo tay nàng nói: “Sức của chị đúng là không lớn bằng em, sau này chị sẽ ăn nhiều một chút, tranh thủ có đủ sức để ôm em nha.“
Lý Hải Phượng cảm động, vừa cười vừa khóc, cúi đầu hôn nhẹ thái dương của cô: “Được, em chờ đến khi chị đủ sức ôm em.“
Ngày hôm sau, Cố Dương vẫn còn sốt, nhưng bệnh tình đã có chuyển biến tốt hơn, từ Định Hải đến thành phố R chỉ tầm 1 tiếng đồng hồ, vốn định đi tàu cao tốc, nhưng vì sự cố ở Châu Phi, Cố Dương vẫn còn bị ám ảnh nên đành từ bỏ.
Lý Hải Phượng ngồi cùng Cố Dương ở toa thương nhân hạng sang trên máy bay, cầm trên tay một cái khăn ấm, cứ qua một lúc thì chấm mồ hôi cho Cố Dương, không biết đang niệm gì trong miệng.
Cố Dương cảm thấy phiền, ấn tay nàng lại nói: “Đã gần hết bệnh rồi, em nghỉ một chút đi.“
Lý Hải Phượng: “. . . . . .“
Máy bay rất nhanh đã đáp xuống sân bay thành phố R, lần này Cố Dương mang theo rất nhiều người, đoàn người ăn vận rất chính thống, ngay cả Cố Dương cũng đang mặc bộ suit màu xám theo phong cách cổ xưa, bên trong là sơ mi trắng đặt may riêng, bên ngoài mặc một áo khoác dài màu đỏ, cột tóc đuôi ngựa cao, toát ra khí thế cường đại, cực kỳ bắt mắt.
Đoàn người thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người đi đường, người sáng suốt nhìn qua liền biết không phải minh tinh, minh tinh nhà ai sẽ mặc như vậy đâu, còn dắt theo một đoàn cả nam lẫn nữ ăn vận đoan chính như vậy.
Bởi vì Cố Dương bình thường ít khi đi công tác mà khoa trương như vầy, tin tức về cô đa phần cũng là dạng mẫu báo sưu tầm linh tinh thôi, trừ bỏ vị trí cao trong giới thương nghiệp ra, người bình thường đa phần không biết cô cũng dễ hiểu, dù sao hiện tại người nổi tiếng trong giới thương nghiệp không nhiều, nên khi có người đi theo chụp ảnh cô, Lý Hải Phượng biểu thị không quen được.
Nàng ôm áo khoác lông, cẩn thận dịch đến bên người Vương Băng, nói thầm: “Có người đang chụp ảnh.“
Vương Băng không để ý lắm, liếc nàng một cái nói: “Không có gì đâu, cứ tự nhiên đi.“
Lý Hải Phượng đáp ứng một tiếng, nhìn thấy Cố Dương ở xa xa vừa đi vừa thỉnh thoảng nói gì đó với người bên cạnh, hai người kia cũng là tổng tài cấp cao, vì thế mỗi khi Lý Hải Phượng đi phía sau đều có một loại cảm giác bất lực.
Người trước mặt thật vĩ đại, không phải lần đầu thấy dáng vẻ làm việc của Cố Dương, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán khi Cố Dương nghiêm túc làm việc, cô khi không cười thật. . . . . .soái quá đi!
Khi ở cùng Cố Dương, cô hay tức giận, cũng thích mắng người khác, còn đặc biệt ngây thơ buồn cười.
Ừm, còn có khuôn mặt rất 🡨_🡨
Lý Hải Phượng nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng lại mơ hồ có chút an tâm, có lẽ chỉ khi đi cùng người mình thích thì bản thân mới bộc lộ bộ mặt chân thật nhất của mình đi…đại khái là vậy.
Lúc đang miên man xuất thần suy nghĩ, bả vai nàng bị lay hai cái, Lý Hải Phượng lấy lại tinh thần, người mà nàng đang tưởng niệm đang đứng trước mặt, nhếch mi nhìn nàng.
???
“Một hồi em về khách sạn trước đi, chị phải đi gặp vài người, buổi tối sẽ về trễ, em không cần chờ chị đâu.“
Lý Hải Phượng nhìn những người khác, bởi vì đang có chút khoảng cách, họ không nghe được hai người nói cái gì, nàng nghi hoặc hỏi: “Những người khác thì sao?“
“Bọn họ đều có việc cần làm, Vương Băng sẽ đi cùng chị, sẽ có người đưa em về khách sạn.“
Thấy cô nghiêm túc nói chuyện, Lý Hải Phượng gật gật, cô khẳng định rất bận rộn, thật ra cô có thể cho người mang nàng đi là xong, còn đích thân tới giải thích với nàng nữa.
“Em biết rồi, chị đi đi, nếu muộn quá thì em sẽ ngủ trước.“
Cố Dương gật đầu, xung quanh nhiều người, không tiện làm gì, vì thế vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Hôm nay em mặc đồ đẹp lắm“, dừng một chút, lại cúi đầu đến bên tai, trầm giọng nói: “Chị rất thích.“
Lý Hải Phượng ‘khụ’ một tiếng: “Chị cũng vậy.“
Cố Dương cười cười, xoay người rời đi.
Thật ra có những lúc, cô so với nàng càng lo được lo mất, cũng sợ Lý Hải Phượng sẽ suy nghĩ lung tung, cô chỉ có thể cố gắng làm nàng yên tâm.
Lý Hải Phượng được đưa đến khách sạn, vừa xuống xe liền nhìn thấy Hàn Nhã Nam đứng khoanh tay trước cửa khách sạn, nàng nhìn trái ngó phải, quả thật chỉ có một mình cô ấy.
“Hàn…“
Không đợi nàng nói hết, Hàn Nhã Nam đưa tay ngăn lại: “Đừng, tôi chịu không nổi.“
Lý Hải Phượng kéo tay cô ấy lay lay lấy lòng nói: “Ai da, sao chị lại đến đây vậy?“
Hàn Nhã Nam run tay, tránh ra khỏi nàng, đột nhiên nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Mặc tây trang vào nhìn được phết, không làm Cố Tổng nhà cô mê chết thì thôi luôn.“
Lý Hải Phượng vuốt vuốt tóc: “Hàn tổng. . . . . .Chị đến đây làm gì vậy?“
Hàn Nhã Nam ‘a’ một tiếng, xoa xoa tay: “Đi công tác thôi, nghe nói lần này mấy người đem rất nhiều người đến, đối thủ rất lợi hại sao?“
“Vâng, đương nhiên là đem theo rất nhiều người, hơn nữa toàn là người giỏi.“
“Ồ, nhiều người đi theo như vậy, sao có mình cô đến đây thôi?“
Lý Hải Phượng nhếch miệng: “Bọn họ đều có việc cả rồi, mình em rảnh thôi, đáng ra là em không đến nhưng chị Băng nói em đi theo để học hỏi.“
Hàn Nhã Nam ứng thanh: “Học hỏi cái gì đây, thương nhân toàn là mấy bộ dạng ghê tởm thôi, cô đừng có học theo, bọn họ toàn là vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.“
Bộ dạng ghê tởm? Lý Hải Phượng ung dung: “Hàn tổng không phải cũng là thương nhân sao, hiện tại dù đi theo Cố Tổng nhưng cũng giống như Cố Tổng thôi, ha ha“
“Cái cô nương ngốc này, ai dạy cô nói vậy đây?“
Thấy người này chuẩn bị dựng lông, Lý Hải Phượng biết điều không chọc nữa, cầm túi chạy vào sảnh khách sạn: “Em đi trước, phải dọn dẹp phòng một chút.“
Dọn dẹp cái khỉ khô!
Hàn Nhã Nam xoa hai tay, chà chà áo choàng lông, thở ra một hơi, cũng xoay người đi vào khách sạn.
“Hứa Tổng, đây là danh sách người tham gia ngày mai, ngài có muốn xem qua không?“
Hàn Nhã Nam dừng bước một chút, nhìn vài người đối diện đang đi tới, đi đầu là một phụ nữ vừa ho khan vừa nhận văn kiện cấp dưới đưa tới.
Chà, đây không phải là người đó à. . . . . .
Nhận thấy ánh mắt Hàn Nhã Nam, Hứa Phi Phàm ngẩng đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, Hàn Nhã Nam giương khóe miệng, cô biết quan hệ của người này cùng Cố Dương rất không bình thường.
“Ây dô, đây không phải là Hứa Tổng à?“ Người này thân phận cao quý, nếu đụng trúng thì phải nịnh bợ nhiều chút.
Hứa Phi Phàm im lặng đánh giá cô một chút, kết quả đương nhiên là, không quen biết.
Người ta không đáp lời, Hàn Nhã Nam đành phải nghiêm túc lại, tiến lên một bước: “Nghe danh…đã lâu, Hứa Tổng, rất vui được gặp chị.“
Cô nói còn chưa dứt câu, có người nói chen vào: “Hứa Tổng xe đã chuẩn bị xong.“
Hứa Phi Phàm gật đầu, nhìn Hàn Nhã Nam xấu hổ đứng đó, mặt hiện lên tia có lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút việc bận, vị tiểu thư này…“
“A, không, tôi không sao, ngài đi trước đi.“ Hàn Nhã Nam đưa tay mời, nói xong, nắm chặt tay đang giấu trong túi áo khoác lại.
Mấy người họ vừa đi xong, Hàn Nhã Nam đi đến thang máy lên tầng, sao lại đi ngu người chào hỏi người ta chi đây? Cũng không phải không biết Hứa Phi Phàm là người như thế nào, lúc nào cũng nghiêm mặt đối đãi người khác.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, Hứa Phi Phàm mặc dù nhỏ hơn Cố Dương vài tuổi, nhưng lại trầm ổn hơn Cố Dương nhiều, tính tình cũng tốt hơn, nếu việc hôm nay xảy ra với Cố Dương, tuyệt đối không thân thiện như người ta đâu.
Đều là người giỏi ngụy trang cả, ha hả.
Lý Hải Phượng vừa mở máy tính ra, bên ngoài có người gõ cửa, nàng không nghĩ cũng biết người đến là ai.
“Hàn tổng?“
Hàn Nhã Nam cởi áo lông, ngồi lên sô pha: “Cô đoán xem tôi vừa gặp ai dưới đại sảnh?“
“Đoán không ra“ Lý Hải Phượng tức giận nói.
“Hứa Phi Phàm, tôi vậy mà gặp được Hứa Phi Phàm, tôi nói cho cô biết, đây là lần đầu tôi gặp được cô ấy, à, không đúng, giống như trước đây đã từng gặp qua rồi, nhớ không rõ, nhưng cô ấy đúng là thật xinh đẹp.“
Lý Hải Phượng không đổi sắc mặt nhìn cô: “Sau đó thì sao?“ Nàng không thích tính cách nữ nhân đó, xấu tính lắm.
“Không có sau đó, nhìn gần hình như còn đẹp hơn, không phải tôi muốn nói, nhưng mà so với Cố Tổng của cô còn muốn đẹp hơn 1 phần rưỡi.“ Cô ấy chua ngoa nói.
Lý Hải Phượng không muốn phản ứng cô ấy, đẹp thì có giá trị gì, nhân phẩm của Cố tổng của tui tốt hơn nhiều, hừ.
Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của nàng, Hàn Nhã Nam biết nàng đang tức giận, còn ráng mạnh miệng: ”Được rồi, biết mấy người ân ái rồi, tha cho tôi đi.”
Hàn Nhã Nam nằm trên sô pha: “Tôi nghe nói cô giúp bạn học đi cửa sau, gọi là Hoắc Hiểu Linh phải không, lợi hại nha, trực tiếp lên làm trợ lý cho Cố Dương, nhưng cô có biết là người có khả năng ở bên cạnh Cố Dương phải rất giỏi không, thật là, cô ấy đang cưng chiều cô đó, người tệ vậy cũng nhận.“
Lý Hải Phượng sửng sốt: “Chị nói cái gì?“
“Cô bé ngốc“
“Hiểu Linh, cậu ấy. . . . .“
“Cô cho là những người khác đều ngốc à? Tôi đến Cố thị không lâu nhưng tốt xấu gì cũng đi dạo một vòng công ty rồi, toàn bộ công ty đều biết Cố Dương cưng chiều cô, bình thường ở chung thì không nói, đến đi ăn bữa cơm trưa cũng phải đi cùng nhau, khiêm tốn một chút không được sao? Sao cứ phải làm người khác nghị luận sau lưng vậy?“
Lý Hải Phượng rối như tơ vò.
“Em là trợ lý của chị ấy mà?“
“Đúng vậy, cô là trợ lý của cô ấy.“ Hàn Nhã Nam lời nói thấm thía: “Các người như vậy cũng là bình thường thôi, đại khái đang yêu mà, lâu lâu không kiềm chế được.“
Lý Hải Phượng đầu óc lộn xộn cả lên, lời nói của Hàn Nhã Nam cũng không thể tin hoàn toàn, nếu không sao cô ấy không nói sớm, mọi người sao lại nhận ra quan hệ của mình và Cố Dương chứ, nhất định là nói hươu nói vượn.
Nhớ đến những lời nghe được mấy ngày trước ở bãi giữ xe, Lý Hải Phượng tính toán tìm cơ hội nói cho Cố Dương biết, nếu lỡ bị công khai, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn.
Buổi tối Cố Dương về khách sạn cũng không trễ lắm, hơn nữa thoạt nhìn tâm tình không tồi, Vương Băng dặn dò Lý Hải Phượng nhớ cho Cố Dương uống thuốc mới đóng cửa rời đi.
“Nhìn chị rất cao hứng nha, buổi chiều bàn chuyện gì vậy?“ Lý Hải Phượng tò mò hỏi.
Cố Dương vừa cởi quần áo vừa ngạo nghễ nói: “Bí mật, sau này đừng hỏi mấy chuyện này nữa.“
Lý Hải Phượng chớp chớp mắt nhìn cô: “Vậy à, chính là trước đây nhiều hợp đồng trọng yếu chị đều cho em xem mà.“
“Còn hỏi à?“
“Không có nha, chỉ là tùy tiện nhắc chút thôi.“ Lý Hải Phượng nhún nhún vai, nói: “Nếu đã đến đây, em cũng không thể luôn ở trong khách sạn được, ngày mai có hoạt động gì em có thể đi không?“
“Em đi tìm Vương Băng đi, xem cô ấy an bài như thế nào.“ Cô tháo nhút áo sơ mi, vẫy tay gọi Lý Hải Phượng: “Đến đây, hôn một cái nào.“
Lý Hải Phượng che mũi lui lại mấy bước: “Không qua đâu, người chị toàn mùi rượu thôi, khó ngửi lắm, chị đi tắm trước đi.“
Cố Dương túm cổ áo ngửi ngửi: “Không thể nào, chị có uống bao nhiêu đâu.“
Quả thật là uống không nhiều, cô biết cơ thể mình đang bệnh, mọi người thì thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên cũng ít người kính rượu, chỉ mời qua loa cho có chút ý tứ thôi.
“Em lại đây!“
“Không đó, em nói cho chị biết, chị đừng tưởng bị bệnh là muốn làm gì thì làm, vụ tin nhắn em vẫn chưa hết giận đâu.“
Cố Dương nghe vậy liền thành thật cầm quần áo đi tắm.
Các nàng ở khách sạn xa hoa nhất R thị, buổi tối rất náo nhiệt, nhưng tình huống hiện tại không cho phép các nàng đi dạo chơi, Lý Hải Phượng thấy tiếc vô cùng, nàng hôm nay ở trong khách sạn nghẹn cả ngày, nhàm chán không chịu được, không có công việc gì để làm, chẳng thà đi theo Vương Băng chạy lung tung còn tốt hơn.
Thời gian qua nhanh quá, đảo mắt nàng đã ở bên Cố Dương được mấy tháng rồi, nàng chưa bao giờ tin tưởng duyên phận, nhưng mà khi gặp được Cố Dương rồi, nàng cảm thấy đó là may mắn lớn nhất đời mình, mặc kệ sau này thế nào, ít nhất bây giờ vẫn rất hạnh phúc. Nghĩ như vậy, trong lòng cực thỏa mãn.
Cố Dương tắm xong đi ra, lau tóc hắt xì vài cái: “Hai ngày trước chị đưa thuốc bổ cho em đâu rồi?“
Lý Hải Phượng đang dựa vào ban công ngẩn người, nghe thấy cô hắt xì, mới nhớ tới đốc thúc cô uống thuốc.
Nhận lấy nước và thuốc nàng đưa cho, Cố Dương hít hít mũi: “Bên đây thật lạnh, hôm nay mặc ít quá rồi.“
Cũng không phải gì, nhưng vừa nói đến đây thì Lý Hải Phượng lại tức giận, trời mùa đông mà chỉ mặc mỗi áo ba-đờ-xuy* bên ngoài, lại không mặc quần giữ ấm thì mùa đông có thể không lạnh sao?
*Áo ba-đờ-suy: Kiểu áo choàng dài tới đùi của Hàn Quốc ấy
“Chị cũng không phải là siêu sao gì, mặc như vậy làm chi? Lý Hải Phượng thở dài oán giận.
“Nhưng gặp nhiều người, lâu lâu mới lộ diện một lần, phải ăn diện một chút.“
Cũng không biết ai trước kia nói sẽ không mặc gì ra đường đâu, Lý Hải Phượng yên lặng mắng thầm trong lòng, nàng lấy khăn khô rồi nửa quỳ trên sô pha lau tóc cho cô: “Hàn tổng cũng đi công tác, cũng ở khách sạn này, chắc chị chưa gặp cô ấy nhỉ.“
“Ừ“
Lý Hải Phượng dừng tay, lo lắng nói: “Lần này nhiều công ty đấu thầu như vậy, chúng ta có nắm chắc phần thắng không? Hơn nữa còn có Hứa Phi Phàm, khi đi đấu giá chắc sẽ gặp mặt.“
Cố Dương cũng xem như biết Lý Hải Phượng ghét Hứa Phi Phàm nhiều như nào, cô ôm eo nàng, ngẩng đầu cười nhìn nàng: “Đều là nữ nhân cả, gặp cô ta thì thế nào, luận tư lịch, chị lợi hại hơn cô ta mà bảo bối.”
Lý Hải Phượng nhéo cô nói: “Chị biết rõ em không phải nói khía cạnh này, tính cách cô ta xấu như vậy, còn mơ tưởng chị nữa, đây không phải vấn đề kinh nghiệm tư lịch mà là thủ đoạn cơ, lỡ cô ta làm hại chị thì sao?“ Nghĩ đến ánh mắt Hứa Phi Phàm nhìn Cố Dương, Lý Hải Phượng liền hận đến nghiến răng.
‘Hứa Phi Phàm’, ‘Hứa Phi Phàm’, Cố Dương lặp đi lặp lại cái tên này, là một cái tên làm người ta đau đầu, đùa giỡn là một chuyện, cướp phần làm ăn của cô mới là chuyện lớn, miếng đất này là ví dụ, có lần đầu sẽ có lần 2, mà mục tiêu của cô ta tựa hồ không chỉ nhiêu đây, tay vươn quá dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chặt mất thôi.
Cũng may, lần này cô có đối sách riêng, còn có cả hậu chiêu, cô cũng không tin khi sau lưng cô ta có một người cha hỗn thế ma vương như thế thì cô ta có thể trong sạch đến đâu, càng thâm sâu càng tốt, tốt nhất là kéo thêm một đám người trong tối ra, như vậy việc cô xuống tay mới không phí công.
Tham lam cũng phải có mức độ thôi.
Lý Hải Phượng nhổ được vài cọng tóc bạc trên đầu Cố Dương, đau lòng nghĩ, còn trẻ như vậy mà đã lao lực rồi, cơ thể không khỏe mạnh, tính tình còn nóng nảy, làm sao sống lâu được đây.
Cố Dương ngăn nàng lại nói: “Đừng nhổ nữa, chị đau.“
Lý Hải Phượng cầm mặt cô lắc qua lắc lại xem xét: “Nếu chị vẫn tiếp tục lao lực nữa, sớm muộn cũng thêm vài nếp nhăn cho mà xem.“
Cố Dương đẩy tay nàng ra: “Không làm việc thì sao nuôi em được, hai đứa cạp đất mà ăn à?“
Lý Hải Phượng ấm áp trong lòng, vùi người vào lòng cô, ôm cô: “Em nuôi chị, về sau chị ở nhà đi, em sẽ ra ngoài làm việc, em có thể chịu khổ được, tuy rằng kém hiện tại một chút, nhưng em sẽ không để chị phải mệt mỏi thêm nữa.“
Cố Dương ngẩn người, chậm rãi sờ đầu nàng: “Cho dù em muốn nuôi chị, thì chị cũng không phải loại người nằm ở nhà chờ người khác nuôi.“
“Em không phải là người khác.“ Lý Hải Phượng vùi trong ngực cô nũng nịu phản bác.
Cố Dương cười: “Ừm, em không phải là người khác.“ Qua một lúc cô lại chầm chậm nói, như là nói cho Lý Hải Phượng nghe, lại cũng giống như nói cho chính mình nghe: “Nhiều năm nay chị cứ không ngừng làm việc, bán mạng kiếm tiền, tài khoản ngày càng nhiều, nhưng chị là một phụ nữ, không đi tìm đàn ông, cũng không nuôi nam tình nhân, trừ bỏ xã giao cũng rất ít ra đường, tiền nhiều như vậy, cũng không biết xài sao cho hết, xây trường học, viện cô nhi, viện dưỡng lão, làm từ thiện cũng không hết, không thấy nhiều ý nghĩa cuộc sống.“ (1)
Lý Hải Phượng ngẩng đầu nhìn cô chăm chú: “Không thấy thì không thấy thôi, mỗi thứ đều có ý nghĩa của nó.“
Cố Dương lắc đầu: “Em không hiểu đâu“
“Em làm sao mà không hiểu, nói nửa ngày tóm lại chính là chị có nhiều tiền và nỗi cô đơn thôi.“ Lý Hải Phượng làm bộ ghét bỏ nói: “Thì ra chị đi làm từ thiện không phải là muốn giúp người mà là do nhàm chán ha, không thể tưởng tượng nổi, có nhiều tiền quá không có chỗ xài đúng không?“
Cố Dương câm nín, cô thâm tình nói nãy giờ, nàng té ra lại tổng kết như vậy, ý tứ mà cô muốn biểu đạt, nàng nửa lời cũng không hiểu.
“Em là bị ngốc đúng không?“
“Chị mới ngốc.“ lần này Lý Hải Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chị có nhiều tiền tiêu không hết thì quyên góp từ thiện nhiều hơn, mấy đứa trẻ vùng núi không được đi học nhiều lắm, trong nước người không có tiền đi chữa bệnh cũng nhiều lắm, chị chú ý chút là được.“
Cố Dương tức giận đến muốn đánh nàng: “Chị cũng không nói sẽ không tiếp tục làm từ thiện nha, nếu như em nói mọi việc đều nhờ người như chị làm thì cần nhà nước làm gì?“
Lý Hải Phượng cứng họng, chợt nhận ra hai người vì chuyện này đã trở thành cãi nhau bèn sờ mũi nói: “Chị hung dữ làm gì?“
“Chị hung dữ?“ Cố Dương tức đến cười: “Em có giỏi thì lặp lại coi“
“Em không đó.“ Lý Hải Phượng lập tức đầu hàng.
Hai người nhìn nhau, đại khái cũng hiểu được cuộc tranh cãi này thật ngớ ngẩn, nhìn nhau một hồi, nhịn không được cùng bật cười.
“Em có chuyện muốn nói với chị“ Lý Hải Phượng dừng cười trước, cảm thấy nói việc ở bãi đỗ xe lúc này là hợp nhất.