Tưởng rằng sau khi nghe được mọi chuyện, với tính tình của Cố Dương nhất định sẽ vô cùng tức giận, ai ngờ phản ứng của cô không chỉ khiêm tốn mà còn khá hài lòng, Lý Hải Phượng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn cô như vậy thì nàng không tránh khỏi có chút bối rối.
Chuyện của hai người sớm muộn gì cũng sẽ phải công khai, Cố Dương là người nổi tiếng nhưng cũng không phải là một ngôi sao, những chuyện như vậy sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, nhiều nhất cũng chỉ là nhận được những ánh mắt xem thường cùng những lời đàm tiếu thôi. Thật ra cô cũng sợ chứ, nhưng chuyện này không thể nói với Lý Hải Phượng, cô phải tự mình giải quyết thôi.
“Em không cần phải lo lắng, mặc dù mối quan hệ của hai chúng ta sẽ không giữ bí mật được bao lâu. Nhưng lần này, chúng ta có thể mượn tay bọn họ mà ra mặt, đây không phải là một cơ hội rất tốt sao?” Cố Dương nghiêm mặt nói.
Lời ra tiếng vào, dường như nhớ lại lần đầu tiên họ bị nhắc đến, vừa quen lại cũng vừa lạ. Lý Hải Phượng không trả lời cô ngay, lúc này nàng có chút mờ mịt, sau khi ở bên Cố Dương, hết lần này đến lần khác Cố Dương luôn lên kế hoạch cho tương lai của hai người, còn bản thân nàng thì sao? Nàng chưa bao giờ cho Cố Dương một lời khẳng định có nên đi tiếp hay không.
Thấy Lý Hải Phượng không lên tiếng, Cố Dương cho rằng nàng đang lo lắng cho bản thân, không khỏi nói: “Chị có thể giải quyết mọi chuyện, đừng suy nghĩ quá nhiều”
“Nếu người nhà em không đồng ý thì sao?” Lý Hải Phượng đột nhiên nói, nàng trực tiếp nhìn vào mắt Cố Dương, làm người sau không khỏi sững sờ.
“Chị…”
“Chị cũng không biết, có lẽ trước mắt là ngăn cản bọn họ…” Lý Hải Phượng ngắt lời Cố Dương, lặng lẽ nhìn cô: “Em, chưa muốn công khai”
Cố Dương trầm mặc.
Lần đấu thầu này không chỉ có một khu thương mại, mà còn có rất nhiều khu đất khác, Cố Dương phải nhân cơ hội mà cướp được miếng thịt béo này, đối với mảnh đất kia cô không mấy hứng thú, nhưng lại có quá nhiều đối thủ, thành phố R là thành phố cấp một*, mức độ cạnh tranh như thế nào cũng có thể nghĩ.
*Thành phố cấp một: là Tp trực thuộc trung ương, quy mô dân số toàn đô thị đạt từ 1.000.000 người trở lên, khu vực nội thành đạt từ 500.000 người trở lên.
Đã mở liên tiếp vài cuộc họp, đề tài chủ yếu đều xoay quanh bất động sản Kinh Nguyên. Trong lĩnh vực bất động sản, Hứa Phi Phàm là một người mới vào nghề, nhưng cô ta có tiềm lực tài chính mạnh, hơn nữa còn là một nhân vật quan trọng ở thành phố R. Nếu cô ta lựa chọn mua chuộc người trước đó, trên cơ bản cuộc đấu thầu này căn bản không cần thực hiện, dù có lập phương án tốt đến đâu cũng vô dụng.
Cố Dương cầm một xấp tài liệu trong tay, cô cau mày lật vài trang, có một vài khoảnh khắc bản thân đã nghĩ tới chuyện từ bỏ cạnh tranh lần này, rõ ràng khi đến thì tràn đầy tự tin, nhất định phải thắng được hạng mục lần này nhưng hiện tại Cố Dương lại do dự.
Nếu thật sự muốn đối phó với Hứa Phi Phàm cũng không nhất thiết phải trực tiếp cạnh tranh với cô ta. Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hai mắt sáng ngời.
“Vương Băng”
Vương Băng đang chăm chú nhìn vào máy tính, nghe thấy cô gọi mình, lập tức đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn.
“Tôi nghĩ ra một chuyện rất thú vị.” Đôi mắt Cố Dương lóe lên một chút ranh mãnh, lại có một chút đắc thắng. Vương Băng đã rất quen thuộc với biểu hiện của cô, cô ấy biết sếp mình chuẩn bị chỉnh người.
Từ trong phòng của Cố Dương đi ra, vẻ mặt của Vương Băng có chút kỳ quái, cô ấy cảm thấy tổn thất lần này tương đối lớn, nhưng hiệu quả phải nói là rất tuyệt, nghĩ đến đây không tránh khỏi có chút hưng phấn.
Sau khi đưa ra yêu cầu đó với Cố Dương, Lý Hải Phượng cả ngày bị bỏ rơi, nàng có chút bối rối không biết có phải bản thân đã nói sai điều gì rồi không, nàng gửi tin nhắn cô cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy, nhờ Vương Băng chuyển lời nhưng cũng không nhận được hồi âm, nàng chỉ không muốn công khai mà thôi, cũng không có ý gì khác, cô tức giận cái gì?
Phụ nữ đều giống như vậy? Không được như ý mình thì lập tức nổi giận?
Đã quen nhìn hai người lúc nào cũng dính lấy nhau, đột nhiên chiến tranh lạnh, Vương Băng nhất thời không kịp thích ứng, cơm tối cũng không ăn cùng nhau, quả thực quá kỳ lạ! Lúc chuẩn bị đi ăn thì nhìn thấy Cố Dương ngồi một mình, lựa lời lên tiếng hỏi: “Cố tổng đang giận trợ lý Lý?”
Cố Dương không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Lúc bình thường cô cũng không nói nhiều như vậy.”
Vương Băng sững sờ, đây là rất giận? Mặc dù Cố Dương thường xuyên mắng cô ấy nhưng hiếm khi để lộ sắc mặt như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tâm trạng Vương Băng giống như bị mèo cào, ngứa không chịu được.
“Ồ, tổng giám đốc, đang ăn gì thế?” Hàn Nhã Nam cầm túi bước vào, khịt mũi vô cùng khoa trương: “Thơm quá, ăn gì vậy, tôi vừa mới từ ngoài về vẫn chưa ăn gì, cùng nhau ăn được không?”
Cố Dương liếc nhìn Vương Băng một cái, ý tứ đã rất rõ ràng là ‘Tại sao cô không đóng cửa?’. Vẻ mặt Vương Băng trông vô tội.
Cố Dương sốt ruột xua tay: “Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Vương Băng rời đi, Hàn Nhã Nam đã đặt túi xuống, cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi trắng và váy, tôn lên dáng người của cô ấy một cách vừa phải. Cố Dương thoáng liếc nhìn, không khỏi nghĩ đến Lý Hải Phượng, nàng có làn da rám nắng, vẫn là dáng người của cục cưng nhà cô đẹp, đầy đặn nhiều thịt, khi chạm vào vô cùng thoải mái.
Suy nghĩ có chút chệch choạc, cô chợt nghĩ tới chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, lòng chùng xuống, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.
“Cô đang ăn gì vậy, đói chết tôi rồi.”
Từ trước đến nay Hàn Nhã Nam có thói quen một khi cầm đũa liền xuống tay, vẻ mặt Cố Dương vẫn không có gì khác thường, cô bỏ đũa xuống lau miệng đứng dậy: “Cô từ từ ăn.”
“Này? Cô không ăn nữa?”
Cố Dương phớt lờ cô ấy, hiện tại gặp ai cô cũng cảm thấy phiền, điều khiến cô càng khó chịu hơn chính là đã một ngày rồi mà tại sao Lý Hải Phượng vẫn không chịu đến tìm mình? Nhắn tin có ích gì, gọi điện cũng không thể nghe máy, cô cũng không thể cứ mãi nuông chiều nàng như vậy được, phải để cho nàng biết nếu đã thích mình như thế này thì cũng không thể cứ tùy tiện giận dỗi như vậy được, hừ.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Nhã Nam vẫn còn ở đó, Cố Dương nhướng mày: “Sao cô vẫn chưa chịu đi, tôi đã nói rồi tôi không có hứng thú với cô, cũng không thích có người đeo bám, đi ra ngoài!”
Hàn Nhã Nam từ lâu đã quen với thái độ thần kinh của người này, không phải là kiêu ngạo mà là tự đại, nếu cô không phải là sếp của mình, kẻ nào trong công ty dám nói như vậy chính là muốn ăn đòn.
“Ai muốn đeo bám cô, tôi thấy cô đáng thương cho nên mới ở lại cùng cô, Tiểu Hải Phượng không để ý tới cô đúng là đáng đời! Bản thân phải có ý thức giác ngộ, cô là phụ nữ người ta cũng là phụ nữ, phụ nữ ai mà không có chút nhỏ nhen, đã không dỗ dành lại còn ầm ĩ như vậy.”
Sắc mặt Cố Dương càng ngày càng khó coi: “Cô nói xong chưa, nói xong rồi thì đi ra ngoài!”
Hàn Nhã Nam cũng tức giận, đứng dậy cầm túi xách và áo khoác bước ra ngoài: “Cố Dương, thay đổi cái tính này của cô đi, không phải ai cũng chịu được tính này của cô đâu.”
Cố Dương ngồi lại trên ghế sô pha, hơi choáng váng, cảm thấy ấm ức. Nhiều năm như vậy, bản thân cũng đã trải qua vô số thất bại, những lúc như vậy cô đều sẽ nghĩ bản thân mình vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để phấn đấu, bản thân cũng không thua kém đàn ông, có thể đảm đương hoàn thành tốt việc phát triển công ty. Đối mặt với công việc, bản thân đã phải cân nhắc rất nhiều, vô cùng kín đáo nhưng khi đối mặt với cuộc sống hàng ngày, suy nghĩ của cô lại vô cùng đơn giản, cô không phải là một đứa trẻ nên cũng hiểu được trong chuyện tình cảm không thể cưỡng ép và lại càng không thể dùng tiền bạc để suy xét.
Hàn Nhã Nam nói rất đúng, không phải tất cả mọi người đều chịu được tính cách này của mình. Mà đồng thời, cô cũng cảm thấy Lý Hải Phượng khác với những người khác, nàng sẽ không bỏ cô vì tính khí xấu của cô, Lý Hải Phượng rất yêu mình vì vậy mới có thể thông cảm được.
Nếu đổi lại bình thường, cô có thể ăn nói khép nép với nàng một lần, không sao cả, chỉ cần là nàng, cô đều không quan tâm. Nhưng lần này thì khác, sự do dự của Lý Hải Phượng khiến cô bối rối, nàng quá coi trọng gia đình, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người bỏ rơi cô.
Từ lúc Lý Hải Phượng nói ra câu đó, cô đã biết nàng còn chưa quyết định được có tiếp tục đi cùng mình hay không, cô cũng không có biện pháp nào bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cho nên cô mới lựa chọn dùng cách này.
Hôm nay cô đọc hết tin nhắn nàng gửi đi, cũng đọc lại thêm mấy lần, lúc nàng gọi điện thoại tới thì Cố Dương đều không nghe máy, cô chỉ nhìn điện thoại rồi ngẩn người. Từ nhỏ đã có được một cuộc sống sung sướng an nhàn khiến cho Cố Dương muốn gì được nấy, Lý Hải Phượng không phải đồ vật, nàng là một người đang sống sờ sờ, có suy nghĩ. Nếu ba mẹ nàng không đồng ý chuyện của hai người, thì bọn họ thật sự cũng chỉ xem như là đang chơi đùa, đến lúc đó Cố Dương nên làm gì bây giờ?
Hoặc là, có lẽ hai người họ căn bản không có yêu đối phương nhiều như mình vẫn nghĩ?
Cố Dương vừa rót cho mình một ly rượu, điện thoại di động báo có tin nhắn đến, cô không nhúc nhích, cầm ly rượu uống một hớp lớn, một lúc sau mới đi nhìn điện thoại.
“Em đang đứng ở bên ngoài, chị mau mở cửa, em có lời muốn nói với chị.”
Cố Dương uống cạn rượu đỏ trong ly, ném điện thoại lên bàn rồi đi tới mở cửa.
Lý Hải Phượng hai mắt đỏ hoe đứng ở cửa, khóe miệng hơi co lại, đáng thương nhìn cô: “Chị muốn làm gì?”
Cố Dương lạnh lùng nhìn dò xét nhìn nàng: “Tôi muốn làm gì? Lời này không phải tôi nên hỏi em hay sao?”
“Chị có phải là không muốn bên em nữa?” Giọng Lý Hải Phượng run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
Cố Dương không nói gì, trực tiếp kéo người vào phòng, tự mình suy nghĩ nhiều như vậy thật sự đã là vô cùng phiền muộn, vậy mà nàng lại còn chạy tới khóc lóc tố cáo mình không muốn nàng nữa, rốt cuộc là ai không muốn ai đây?
Lý Hải Phượng lau nước mắt, cảm thấy diễn gần xong, chuẩn bị dừng được rồi, nói bằng giọng mũi: “Em biết chị đang tức giận điều gì, em đã suy nghĩ rồi, nếu như chị thật sự muốn công khai chuyện này, em cũng không nghĩ nhiều nữa, chị theo em về nhà, chúng ta cùng nhau nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ.”
Cố Dương không nói gì, đang chăm chú nhìn về phía sau lưng nàng.
Hô hấp của nàng như dừng lại, cho rằng có gì đó ở phía sau, liền lo lắng hỏi: “Chị đang nhìn cái gì vậy?”
Cố Dương thở dài một tiếng: “Đã quá muộn.”
“Cái gì?”
“Bây giờ cho dù em muốn ngăn cản thì cũng đã muộn.” Cố Dương hất cằm ra hiệu cho nàng quay đầu nhìn về phía sau.
Lý Hải Phượng nín thở quay người lại, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trên chiếc TV đang bật, mặc dù TV đã bị tắt tiếng nhưng hình ảnh bên trong bản thân lại vô cùng quen thuộc.
Căn phòng yên lặng, một lúc sau, mới nghe thấy Cố Dương không chút hờn giận nói: “Những người này có chuyên nghiệp không vậy, sao có thể chụp hình xấu thế, sao chị lại già như vậy rồi?”
Lý Hải Phượng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em còn nhớ rõ ngày hôm đó em nói chị mặc đồ màu xanh da trời mà chị không mặc, nhất định phải mặc đồ màu xám đậm, cũng không thể trách bọn họ được.”
Cố Dương bước đến TV, chỉ vào chân mình trên màn hình “Này, đôi giày này là em bảo chị đi, quá xấu, còn có cái quần này nữa, màu quá nhạt, trời ơi, cái mũ này bị sao vậy?”
Lý Hải Phượng: “…”
Ngày hôm sau, Vương Băng tái mặt nhìn Cố Dương vẫn không thay đổi vẻ mặt mà ăn sáng, hôm nay là ngày đấu thầu, vậy mà những rắc rối nho nhỏ giữa cô và Lý Hải Phượng đã được phơi bày, những chuyện này rõ ràng là có người đứng sau cố ý gây ra.
“Cố tổng…”
“Đi sớm một chút, chúng ta phải chiếm một vị trí tốt, lần đầu tiên đến thành phố R, cô nghĩ xem lát nữa tôi nên mặc như thế nào mới phù hợp?” Cố Dương nhấp một ngụm canh, nói: “Sao món này mặn thế?”
Vương Băng cố ổn định tinh thần: “Cố tổng, tin tức kia…”
“Tôi thấy rồi, không sao đâu”
Thấy rồi? Vương Băng sửng sốt, nhưng sau đó trở lại bình thường, cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sếp đi ra ngoài cũng không chú ý một chút nào cả, trên đường công khai nắm tay thì không nói, đằng này hai người còn thân cận hơn nữa, nghĩ đến bức ảnh chụp vừa nhìn thấy ngày hôm qua, Vương Băng nhịn không được đỏ mặt. Haizzzz, những ngày tháng sắp tới sẽ không được yên bình đâu.