Sau giờ trưa thì ánh nắng rất dễ chịu, rải nhẹ trên ban công đầy cây xanh, xuyên qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà cho đến sàn, trên chiếc bàn vuông nhỏ thì đặt vài đĩa đồ ăn nhẹ và ly cà phê bốc khói nghi ngút.
Người phụ nữ mặc bộ quần áo ở nhà, mắt nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay, tuy đã lớn tuổi nhưng da mặt được chăm sóc rất tốt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể đoán ra tuổi tác thật. Chỉ nhìn thấy ngón trỏ tay phải đang nhẹ nhàng trượt trên màn hình, lông mày khẽ cau lại, có vẻ như đang bối rối, lại có phần bất lực.
“Lão Cố, chuyện này làm sao bây giờ. Nhà chúng ta chỉ có Cố Viên đã đủ khiến tôi đau đầu rồi, gần đây con gái ông đang muốn tạo phản.” Thanh âm của bà không lớn nhưng vẫn khiến người đàn ông đang cầm điện thoại di động chơi game bên cạnh không khỏi cau mày.
“Không phải chỉ là một một người phụ nữ thôi sao, có gì ngạc nhiên vậy, lúc trước đem gia nghiệp ném cho con bé, tôi thấy bà cũng không nhăn mày lấy một cái, bây giờ con cũng đã trưởng thành, cũng nên có cuộc sống riêng rồi, tôi nói bà nghe, chuyện này bà đừng nên nhúng tay vào.” Giọng điệu của ông vô cùng thản nhiên, có cảm giác như không mấy để ý nhưng ông là người hiểu con gái mình.
Quả thật, ngay cả khi bà muốn lo liệu chuyện này, Cố Dương cũng không để cho bà lo. Nếu đã để cho người ta công khai chuyện này ra bên ngoài thì không có khả năng Cố Dương không biết, chỉ có một nguyên nhân, con bé cố ý muốn để cho người ta làm như vậy.
Người phụ nữ thở dài, con gái bà, bà vẫn hiểu. Chẳng qua…
“Lai lịch của đứa bé kia như thế nào?”
“Tôi đã tra rồi, rất trong sạch.” Nói tới đây, người đàn ông đột nhiên bật cười: “Là một đứa nhỏ vô cùng thật thà, gia đình làm nông, hahaha.”
Chuyện này có gì buồn cười, người phụ nữ lườm ông một cái.
Thành phố R
Địa điểm đấu thầu lần này được bố trí ở một khách sạn lớn nhất thành phố, vì phần lớn những người tới đây đều là người có tiếng trong ngành nên địa điểm được sắp xếp rất cẩn thận, cho dù không ai quan tâm đến nhưng cũng phải vì nể mặt mà tới.
Người lái xe cung kính mở cửa, Cố Dương từ từ bước ra khỏi xe, Vương Băng và Lý Hải Phượng cũng theo sát phía sau, tới khi xuống xe, Vương Băng thấp giọng nói gì đó với Cố Dương, Lý Hải Phượng thì tò mò đánh giá xung quanh.
Một lúc sau, nàng thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn theo người phía trước, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, chuyện giữa mình và Cố Dương đã bại lộ, vậy mà hôm nay Cố Dương lại đưa nàng tới cuộc đấu thầu lần này, sao nàng có thể không căng thẳng được.
Như ý thức được sự lo lắng của nàng, khi vừa bước vào cửa khách sạn, Cố Dương cố ý quay đầu lại, gọi nàng một tiếng.
Một nhóm phóng viên đông đảo vây kín khách sạn, trước ánh đèn flash, nét mặt của Cố Dương không kiêu ngạo cũng không hống hách, quả thật cô không cần phải chột dạ, bản thân thích người nào, ở bên cạnh ai, thì đều là chuyện của cô, truyền thông đưa tin như thế nào cũng đâu có liên quan gì tới cô?!
“Lại đây” Cố Dương gọi nàng.
Lý Hải Phượng sững sờ mất một lát.
Cố Dương nói gì đó với Vương Băng, Vương Băng quay người bước nhanh vào khách sạn, cô thì lùi lại vài bước, nắm lấy tay Lý Hải Phượng mới cảm thấy an tâm, cuối cùng còn quay lại nhìn vào ống kính mỉm cười nhưng cũng dường như là đang cười với nàng.
Mãi cho đến khi hai người vào khách sạn, nhóm phóng viên bên ngoài mới nổ tung. Đúng vậy, bọn họ không ngờ Cố Dương lại có thể công khai một cách trắng trợn như vậy.
Mặc dù Cố Dương đang kéo Lý Hải Phượng nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, cô đi một đôi giày cao gót hơn mười phân, Lý Hải Phượng tin rằng nếu Cố Dương không kéo tay nàng, cô nhất định có thể chạy được.
Đột nhiên có chút dở khóc dở cười: “Chị đang làm gì vậy, nếu đã sợ thì sao lại giả bộ điềm nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Cố Dương không để ý tới người phục vụ đang cười với mình, nhanh chóng bước vào thang máy, quay đầu nhìn Lý Hải Phượng: “Cái gì gọi là giả bộ như không có chuyện gì? Chị đang buồn đi vệ sinh!”
Phốc!
Lý Hải Phượng nở nụ cười xấu xa, cảm giác căng thẳng ban nãy cũng bị câu nói này của đối phương làm cho tan thành mây khói.
Cố Dương liếc nàng một cái: “Sợ gì chứ, chúng ta đang yêu đương, bây giờ lại đang mạo hiểm, em nên cảm thấy kích thích mới đúng.”
Mạo hiểm?! Trong lòng Lý Hải Phượng cảm thấy ngọt ngào, người này luôn không quan tâm mọi chuyện như vậy, càng không nghĩ tới chuyện khi hai người phụ nữ ở bên nhau thì sẽ phải nghe những lời dèm pha của người khác như thế nào, huống chi cô là người của công chúng. Tuy nhiên, nếu đối phương đã không quan tâm, nàng cần gì phải so đo nhiều như vậy.
Khi Cố Dương vào nhà vệ sinh, đầu óc Lý Hải Phượng nóng lên, gửi cho mẹ một tin nhắn.
“Mẹ, con rất hạnh phúc, chị ấy đối với con rất tốt.”
Không biết ở đầu bên kia mẹ Lý có nhìn thấy tin nhắn này của nàng hay không, dù sao nàng cũng không muốn thu hồi lại.
Lý Hải Phượng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn xong thì lại đứng ngây ngốc một lúc, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, về chuyện người đó là nam hay nữ, đối với nhà họ Lý mà nói đều giống như một bát nước đổ đi, chỉ là không sinh con được mà thôi, hiện tại không phải vẫn còn có thể thụ tinh nhân tạo được sao, đến lúc đó…
Không biết tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ xa xôi như vậy, tới khi Cố Dương đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy nàng đứng trước gương ngây ngô cười, đi tới vỗ vào gáy đối phương: “Nghĩ gì vậy? Vui thế.”
Lý Hải Phượng quay lại, cười hì hì vòng tay qua cổ cô, chuẩn bị hôn đối phương, phía sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Ôi, tổng giám đốc Cố của tôi, cô luôn đem đến cho tôi rất nhiều bất ngờ.” Hứa Phi Phàm khoanh tay trước ngực, mặc dù cô ta rất bận nhưng vẫn còn có thể ung dung đứng đó nhìn hai người trước mặt đang ôm nhau.
Lý Hải Phượng giật mình kêu lên, vội vàng định buông cánh tay ra nhưng lại bị Cố Dương giữ chặt.
Cố Dương không mấy để ý mà cười cười, tâm trạng vô cùng tốt, hiếm khi cô không cho Hứa Phi Phàm một cái mặt lạnh, Cố Dương vòng tay ôm lấy eo Lý Hải Phượng rồi cúi đầu hôn xuống môi nàng, còn nàng thì bởi vì có chút căng thẳng mà mồ hôi rơi trên chóp mũi.
“Chủ tịch Hứa, hóa ra cô còn có sở thích xem trộm người khác đấy.”
Hứa Phi Phàm liếc nhìn bàn tay trên eo Lý Hải Phượng, nheo mắt lại: “Không phải không tốt sao, con thỏ không ăn cỏ ở gần hang đâu.”
Cố Dương thản nhiên quét mắt nhìn cô ta: “Tôi không phải động vật.”
Hứa Phi Phàm bật cười.
Lý Hải Phượng cực kỳ ghét người này, sắc mặt không tốt, kéo kéo góc áo của Cố Dương: “Đã muộn rồi, chúng ta đi thôi.”
Hứa Phi Phàm ném cho nàng một cái nhìn đầy ẩn ý: “Cô gái nhỏ, dáng vẻ của cô đúng là rất dọa người.”
Ánh mắt Có Dương lạnh lùng, vừa định đi tới liền bị Lý Hải Phượng ngăn lại, nàng nở một nụ cười ngây ngô vô hại: “Chủ tịch Hứa, chuyện tình cảm không thể ép buộc.”
“À”
Trước khi rời đi, Cố Dương đi ở phía trước, còn Lý Hải Phượng cố ý đi chậm lại một bước, lúc đi qua Hứa Phi Phàm thì dáng vẻ nàng vẫn ngây thơ vô hại như trước nhưng trong ánh mắt lại mang theo một chút giễu cợt: “Thừa nhận đi, cô ghen tị với tôi.”
Khi bước chân của hai người xa dần, Hứa Phi Phàm dường như vẫn còn cảm giác được khóe miệng mình cứng ngắc, sau một lúc sững sờ, đột nhiên bật cười, thật sự là vô cùng nực cười.
Bên này hai người đã đi ra xa, Cố Dương vô cùng mất hứng, thấy vậy Lý Hải Phượng an ủi cô: “Sau này tránh xa người này ra một chút, hơn nữa chị cùng không cần tức giận với cô ta, tổn thương thân thể lắm.”
Ánh mắt Cố Dương lạnh như băng: “Sớm muộn gì chúng ta cũng phải dọn sạch sẽ ả tiện nhân này.”
Lý Hải Phượng bật cười một tiếng.
“Đang cười gì vậy?”
Lý Hải Phượng che miệng: “Khi chị mắng người quả thực rất dễ thương.”
Cố Dương sửng sốt trong giây lát, trong mắt cũng mang theo ý cười, rồi nhéo một cái vào lưng nàng: “Dễ thương không? Em có muốn mỗi ngày chị đều gọi em như vậy, tiểu tiện nhân.”
Lý Hải Phượng nhấc chân đá đá cô: “Chị đáng ghét.”
Vương Băng đứng ở phía xa vẫy tay với hai người họ, cô ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi nhưng có điều phải ngồi ở phía trước, Cố Dương có chút bất mãn: “Ngồi phía trước để làm gì, tôi phải chào hỏi nhân viên công tác của bọn họ, ngồi ở vị trí cuối cùng.”
Vương Băng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm nhân viên công tác thương lượng lại, Cố Dương nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt thản nhiên, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo dài màu đen, mái tóc được búi gọn gàng, trang điểm cũng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ với gương mặt này dù ở bất cứ nơi nào cũng khiến người khác chú ý.
Nhưng không, vậy mà không có nhiều người tiến tới chào hỏi, đương nhiên cũng sẽ có một số người quen biết với Cố Dương tới, nhưng cũng chỉ là những lời chào hỏi lịch sự mà thôi.
Sau khi Vương Băng thương lượng với nhân viên công tác, Cố Dương cũng được ngồi vị trí cuối cùng như cô mong muốn, tuy rằng chỉ nhìn thấy gáy của người khác nhưng cô rất thích cảm giác có thể thu hết tất cả mọi thứ vào trong tầm mắt, người khác thấy vậy liền nói đùa không sợ bị người khác đoạt mất.
Càng gần tới thời gian quy định thì bên trong đại sảnh cũng gần kín chỗ. Vương Băng và Lý Hải Phượng ngồi cạnh Cố Dương, Cố Dương không nói gì, mặc dù Cố Dương ngồi ở giữa nhưng hai người hai bên vẫn nói chuyện với nhau khiến cô cảm thấy phiền vô cùng.
Vương Băng biết sếp mình khi ra ngoài thì không thích nói chuyện, nhưng cô ấy cũng không thể làm mất đi sự hứng thú của Lý Hải Phượng nên cũng đành phải trả lời câu được câu không với nàng.
Gần sát giờ Hứa Phi Phàm mới xuất hiện, khi vừa mới bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người có mặt. Người phụ nữ này thực sự rất hấp dẫn, không biết có bao nhiêu người đàn ông thèm muốn nhưng cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, trong lúc đó cũng có không ít người trộm liếc mắt nhìn về phía sau, là người nào không cần nói cũng biết.
Hai người phụ nữ xuất sắc như thế lại trực tiếp công khai tính hướng, điều này khiến mọi người vô cùng tiếc nuối.
Lý Hải Phượng thu tất cả mọi chuyện vào tầm mắt, vốn dĩ tưởng rằng một khi chuyện của hai người bị lộ, tất cả mọi chuyện sẽ ảnh hưởng xấu tới Cố Dương, nhưng từ khi bước vào nơi này, trên mặt những người mà nàng gặp không có cái nhìn khinh thường hay là không được tự nhiên, thậm chí còn tiến lên chào hỏi nàng một vài câu, đương nhiên những người này đều đã nghĩ nàng là người của Cố Dương.
Xã hội bây giờ thật sự rất kỳ lạ.