Buổi trưa Lý Hải Phượng không ăn cơm ở căng tin mà lôi kéo Hoắc Hiểu Linh đến nhà hàng Quảng Đông, nàng vô cùng vui vẻ, vội vàng hỏi Hoắc Hiểu Linh mấy ngày nay thế nào.
Hôm nay Hoắc Hiểu Linh mặc một bộ đồ màu be do bên nhân sự yêu cầu, cô ấy không dám không nghe theo, đành phải móc hết số tiền tiết kiệm còn lại mà mua một bộ trông cũng không tệ, đứng bên cạnh Cố Dương, cô ấy cũng không thể để cách ăn mặc của mình bị người khác xem thường. Mái tóc mới làm, những lọn tóc xoăn bồng bềnh rất tinh tế, càng tôn lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Khóe miệng nhếch lên, nhìn về Lý Hải Phượng trong mắt tràn đầy cảm kích: “Hải Phượng, có được công việc này, tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, hiện tại tôi…” Nói tới đây đôi mắt xinh đẹp ấy đã ngấn lệ, khiến người xem không khỏi xót xa.
Lý Hải Phượng cũng không ngoại lệ, thấy vậy, nàng vội vàng nắm lấy tay đối phương: “Đều là bạn học của nhau, kỳ thật mình cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu đều phải dựa vào thực lực của cậu, chị Băng Băng là người nổi tiếng nghiêm khắc, nếu cậu không cố gắng thì sao chị ấy có thể chấp nhận cậu được.”
Hoắc Hiểu Linh mỉm cười gật đầu: “Bất kể thế nào, tôi nợ cậu một ân tình, nếu sau này có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cậu cứ tới tìm tôi.”
Lý Hải Phượng đẩy thực đơn cho cô ấy: “Đương nhiên, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, hơn nữa cậu lại là người bên cạnh Cố tổng, sau này sẽ phải làm phiền cậu nhiều.”
Nói đến Cố Dương, vẻ mặt của Hoắc Hiểu Linh đột nhiên có chút kỳ lạ, cô ấy nửa tò mò nửa tìm hiểu hỏi: “Cậu với Cố tổng, có phải là thật không?”
Lý Hải Phượng lật xem thực đơn, rồi bật cười nói: “Chuyện này một hai câu cũng không thể nói rõ ràng được, sau này cậu sẽ biết.”
Vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Hoắc Hiểu Linh, nhưng cô ấy cũng không nói gì, ngay sau đó liền chuyển chủ đề.
Trong bữa ăn, Lý Hải Phượng đã kể rất chi tiết cho Hoắc Hiểu Linh về sở thích thường ngày của Cố Dương, dù sao thì trong khoảng thời gian trước nàng cũng là trợ lý của Cố Dương. Trên thực tế cũng không có gì quá phức tạp, thăm dò sở thích của cô, cố gắng để bản thân không phạm sai lầm là được rồi.
“Tôi là trợ lý của chị Băng Băng, vốn dĩ từ trước đến giờ vị trí của cậu đều do tôi đảm nhận, nhưng cậu cũng không cần lo lắng. Chúng ta là trợ lý, không giống như thư ký. Có hơn 20 người làm việc cho tổng giám đốc.” Lý Hải Phượng nhấp một ngụm nước trái cây: “Có chuyện này tôi phải nói với cậu, đó là tính tình của Cố tổng không được tốt lắm.”
Hoắc Hiểu Linh sửng sốt, sau đó cười nói: “Tôi đã nghe chị Băng Băng nói rồi.”
“Chà, chị ấy không phải người xấu, chỉ cần cậu đừng gây chuyện với chị ấy là được, nếu như chọc giận chị ấy, lúc chị ấy tức giận mắng người thì cậu đừng có lên tiếng, cứ mặc kệ chị ấy mắng, chị ấy mắng mệt sẽ lập tức thôi, rất giống một đứa trẻ” Về phương diện này Lý Hải Phượng rất có kinh nghiệm.
“Cậu hiểu rất rõ Cố tổng” Hoắc Hiểu Linh nói với giọng điệu có chút ghen tị: “Cố tổng rất thích cậu?”
Đây là biết rõ còn vẫn cố hỏi, các tờ báo đều đăng ảnh hai người hôn nhau rõ ràng như vậy nhưng Lý Hải Phượng chỉ ấp úng không có ý định thừa nhận, đương nhiên nàng không thể nói thẳng.
Lý Hải Phượng cắn thìa cười vài tiếng: “Không thể nói là thích hay không thích, không phải tôi rất ngốc sao, chị ấy rất thích bắt nạt kẻ ngốc.”
Hoắc Hiểu Linh cũng nở nụ cười: “Cậu đó, không thay đổi chút nào, vẫn giống như lúc còn học đại học.”
Buổi tối lúc trở về nhà, Lý Hải Phượng lái xe tới siêu thị, suốt đường đi Cố Dương liên tục gọi điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương từ kính chiếu hậu, đầu bên kia hẳn là mẹ cô gọi tới, nếu như không nghe lầm, thì mẹ cô giống như đang ân cần thăm hỏi nàng.
Trong siêu thị, Lý Hải Phượng mua cho Nhị Phượng mấy gói thức ăn cho chó, sơ ý suýt chút nữa đã đẩy xe đâm vào bà cụ trước mặt, cũng may là Cố Dương nhanh tay nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Đang nghĩ cái gì mà thất thần vậy?” Cố Dương cầm lấy xe đẩy trong tay nàng, giúp nàng đẩy xe: “Em đang nghĩ đến người nào khác hả?”
Lý Hải Phượng chọc vào cánh tay cô: “Đừng nghi ngờ tình cảm của em dành cho chị.”
Cố Dương mỉm cười: “Vậy thì em đang nghĩ về cái gì?”
“Em chỉ nghĩ thôi, mẹ chị, bà ấy thật sự không quan tâm sao? Không phải ở nước ngoài bà ấy đã tìm được cho chị một người giàu có quyền lực sao?” Lý Hải Phượng nghiêm túc nói.
Cố Dương thở dài: “Mỗi ngày đầu óc em đang nghĩ đến cái gì vậy, bà ấy gọi điện thoại đến cũng không có chuyện gì khác, nếu nói đến chuyện của chúng ta thì họ đã quyết định rồi, bà ấy với ba chị sẽ trở về nhìn xem.”
? ? ?
Lý Hải Phượng choáng váng. Trở về nhìn xem, là nhìn cái gì, họ định gặp nào sao?
“A? Khi nào?”
Cố Dương ném vài túi đường phèn vào trong xe đẩy: “Chị không biết, chuyện này không phải là phụ thuộc vào em sao, nếu em thu phục được ba mẹ mình, chuyện này của chúng ta có thể định rồi, khi đó bọn họ sẽ trở về.”
Những lời này nói ra sao có thể tự nhiên, thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến tin nhắn mình gửi đi, mẹ không hề trả lời, cũng không biết có nhìn thấy không, Lý Hải Phượng có chút chán nản, kéo khuôn mặt nhỏ xị xuống: “Chị muốn ăn gì tự mình lấy đi, em ở trong xe chờ chị.”
“Quay lại!” Cố Dương hét lên với nàng: “Em đang đùa chị à, vào trong xe làm gì, một lát nữa còn phải giúp chị xách đồ đấy, đại lực sĩ.”
Chị mới là đại lực sĩ, cả nhà chị mới là đại lực sĩ. Lý Hải Phượng lẩm bẩm, quay về vị trí cũ.
Chuyện của Cố Dương và Lý Hải Phượng ầm ĩ không nhỏ, Lưu Quang Viễn nhất định đã biết, 80% sẽ đến gặp ông ngoại để tố cáo, Cố Dương về nhà nấu cơm, cô tính, nhất định không bao lâu nữa mình sẽ bị gọi tới hỏi tội. Năm đó Cố Viên bị ông ngoại cầm quải trượng đánh cho một trận đến bây giờ Cố Dương vẫn còn nhớ rõ, vậy mà chuyện này cũng đã qua được vài năm rồi sao?
Ông bà nội của cô cũng không đáng ngại, hai người họ cảm thấy chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được cho nên cũng sẽ không quá để ý tới chuyện này, còn ông ngoại thì quanh năm ở trong quân đội, tính tình ngay thẳng, đặc biệt là kiểu người rất truyền thống.
Cố Dương thở dài, lần này chắc chắn tránh không được, có thể sẽ bị đánh nhưng cô không dám nói với Lý Hải Phượng, nếu nói ra, nhất định nàng sẽ đi với mình.
Làm xong bốn món mặn và một món canh, tất cả đều là thịt. Cố Dương rất thích ăn thịt, đều do cô tự tay làm, cũng không phải quá xuất sắc nhưng cũng có thể ăn được, gần đây khẩu vị của cô cũng ổn, so với ngày trước đã cải thiện không ít.
Vừa mới đặt đồ ăn lên bàn, định kêu Lý Hải Phượng tới ăn thì nghe thấy tiếng hét lên từ trên lầu, Cố Dương cả kinh, vội vàng chạy lên lầu.
Lý Hải Phượng đang ôm một đống quần áo tả tơi không biết là gì, đưa tay phải chỉ về phía Nhị Phượng đang ngồi chồm hổm bên cạnh im lặng: “Nhị Phượng, bây giờ tao đang rất tức giận! Mày có biết đây là cái gì không? Đây là cái chăn mẹ tao may cho tao lúc nhỏ, tao ôm nó từ nhỏ đến lớn, sao mày có thể cắn nó thành như vậy, mày phải đền cho tao! Mày phải đền cho tao!”
Nhị Phượng có lẽ cũng biết mình đã làm sai, nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu xuống như thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nhìn thấy một người một chó, khóe miệng Cố Dương giật giật: “Ăn cơm trước đi.”
“Không ăn! Chị đi ra ngoài, hôm nay em nhất định phải nói cho nó biết.” Lý Hải Phượng hiển nhiên là rất tức giận, nàng quát Cố Dương hai câu rồi bắt đầu dạy dỗ Nhị Phượng: “Tao hỏi mày, về sau mày còn dám cắn đồ nữa không?”
Nhị Phượng rên rỉ một tiếng, tiếp tục gục đầu.
Lý Hải Phượng tức giận đi đi lại lại trong phòng, bông dính trên người bay lung tung: “Nhị Phượng! Tối nay mày không được phép ăn cơm, nghe chưa?!”
Cố Dương không nhìn nổi nữa, bước tới sờ sờ đầu của Nhị Phượng, bất lực nói: “Em phí sức nói với một con chó nhiều như vậy làm gì, nó nghe cũng không hiểu.”
“Nó đã cắn chiếc chăn bông nhỏ của em, là nó sai, đây là cái chăn mà mẹ may cho em lúc em mới ba tuổi.” Lý Hải Phượng tỏ vẻ tức giận.
Chiếc chăn bông từ hai mươi năm trước vẫn còn giữ đến bây giờ, đúng một loại vải bền bỉ. Cố Dương không khỏi cảm khái một tiếng, đứng dậy cầm lấy cái giẻ rách không nhìn rõ hình dạng lên xem xét, cố gắng không để cho mình lộ ra vẻ ghét bỏ: “Nếu nó hỏng rồi, em có thể may cái khác.”
“Không giống” Lý Hải Phượng biện bạch.
Ai bảo không để cho cẩn thận, đáng đời! Tuy trong lòng Cố Dương nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại là dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đều tại con chó ngốc này, vậy cho nó chịu đói một chút để nó nhớ lâu, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Lý Hải Phượng nửa kéo nửa đẩy nàng xuống lầu.
Buổi tối, Cố Dương ngủ say, nghe thấy bên cạnh mình có động tĩnh, cô mơ mơ màng màng bật đèn lên: “Em đang làm gì vậy, hơn nửa đêm rồi.”
Thấy bị phát hiện, Lý Hải Phượng ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ừm, em, em đi cho nó ăn một chút, không ăn thì làm sao được.”
Cố Dương duỗi tay ra kéo nàng trở lại lòng mình. “Không cần lo lắng, yên tâm đi, chị đã cho nó ăn rồi, không bỏ đói nó.”
Lý Hải Phượng trừng mắt: “Chị cho nó ăn sau lưng em?!”
Cố Dương đè cái đầu không chịu an phận của nàng lại: “Ngủ đi!”