Đối với người chưa bao giờ có một tin tức xấu nào như Cố Dương mà nói, mấy ngày nay cô cũng đã được lĩnh giáo sự lợi hại của đám phóng viên, đi làm hay tan tầm đều có mặt, nó khiến cô cảm thấy rất bực bội, mỗi ngày đều phát hỏa ở bên trong văn phòng mắng chửi người.
Lý Hải Phượng đang cầm điện thoại di động ôm bụng cười: “Mấy người này đúng là không có đầu óc, ‘bao dưỡng’ cùng ‘tình nhân’ còn có thể hình dung như vậy sao? Mặc dù là không có chuyện gì nhưng mấy cư dân mạng này thật là buồn cười, haha, ‘hồ ly tinh’, con mắt nào của họ thấy em giống hồ ly tinh, cái gì mà ‘tình nhân ngầm’, đúng là đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.”
Nhìn thấy mấy chuyện bát quái kiểu này, Lý Hải Phượng nhất định sẽ theo dõi đến cùng nhưng lúc này chính mình là người trong cuộc, cũng không có nhiều tâm trạng để đùa, nàng cười cười rồi dừng lại, thở dài một tiếng: “Chị có biết hai ngày nay em tới công ty không dễ chịu một chút nào không?”
Cố Dương đang tập trung lướt Taobao, cũng không trả lời nàng.
Lý Hải Phượng cảm thấy nhàm chán, liền ném điện thoại qua một bên rồi định dắt chó đi dạo: “Em đưa Nhị Phượng đi dạo một lát, chị cứ ở đó một mình đi.”
Còn muốn dắt chó đi dạo?! Cố Dương tiếp tục ném đồ vào giỏ hàng: “Mấy ngày nay đừng đi dạo, không an toàn.”
“Ai da, mấy ngày nay em chán muốn chết, cuối tuần không thể đi ra ngoài còn chưa tính, buổi tối về nhà dắt chó đi dạo cũng không được, Cố tổng ~” Lý Hải Phượng nhăn mặt ngồi xổm xuống chân Cố Dương bực bội: “Mấy ngày này em nghẹn muốn chết, chị không thấy đau lòng sao?”
Ngay sau khi những lời này được nói ra, Cố Dương đã thực sự chuyển sự chú ý của mình lên người nàng, cô nhìn về phía Lý Hải Phượng vô cùng nghiêm túc: “Tất nhiên.”
Lý Hải Phượng hài lòng nở một nụ cười: “Kia nghĩ lại thì em cũng đã nghĩ ra được một cách.”
Cách gì? Cố Dương chưa nghĩ ra, cô cảm thấy đã như vậy rồi thì còn có cách nào à, những lời đàm tiếu của dư luận thật ra sau một thời gian sẽ dần dần biến mất, chỉ cần chờ đợi là được rồi.
“Chính là…”
“Như vậy đi.” Cố Dương ném máy tính lên giường: “Không phải em muốn dắt chó đi dạo sao, chị sẽ đi cùng em.” Nói xong cô còn thực sự bước xuống giường lấy áo khoác mặc vào.
Lý Hải Phượng sửng sốt một chút, vội vàng kéo cô lại: “Bây giờ chị muốn cùng em dắt chó đi dạo?”
Cố Dương mặc kệ nàng, siết chặt áo ngủ trên người rồi đá vào người Nhị Phượng đang ngồi xổm ở cửa, nó thấy vậy lập tức bật dậy vui vẻ chạy theo phía sau Cố Dương.
Lý Hải Phượng bất lực, lấy một cái áo khoác bông mặc đại lên người rồi theo ra ngoài.
Bên ngoài trời gió rất lớn, Lý Hải Phượng nhìn xung quanh vài lần: “Hôm nay trời lạnh như vậy, chúng ta không phải là đại minh tinh, hẳn là sẽ không bị chụp ảnh chứ.”
Nhị Phượng vui vẻ chạy phía trước, Cố Dương dùng một chút sức kéo nó lại, đơn giản là trực tiếp đưa nó cho Lý Hải Phượng, cả người cô đều lui vào trong áo bông, trông rất lạnh.
“Nếu chị lạnh thì về trước đi, em đưa nó đi chạy một vòng rồi về.” Lý Hải Phượng đưa tay sờ lên mặt cô, đúng là rất lạnh.
Cố Dương không nói lời nào, cúi đầu nghiêm túc bước đi, một lúc sau đột nhiên dừng lại: “Mấy ngày gần đây mẹ em có gọi điện thoại tới không?”
Không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này, Lý Hải Phượng thành thật lắc đầu: “Không có, em định gọi cho bà ấy, đã lâu không liên lạc.”
Cố Dương kéo mũ áo khoác xuống, mũi đỏ bừng vì lạnh, thở dài nói: “Đợi khi nào chị không bận, chúng ta về đi.” Cô có chút lo lắng, thực sự rất lo lắng.
Lý Hải Phượng một tay kéo dây, tay kia kéo cánh tay Cố Dương: “Thế nào cũng được, em nghe lời chị.”
Cố Dương trong lòng cảm động, quay đầu nhìn nàng, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, không khỏi nở nụ cười, lúc này trong lòng vô cùng hạnh phúc.
“Nói mấy lời đạo đức giả” Cố Dương nhìn về phía xa xăm, thấp giọng nói: “Nguyện ý có được lòng người, cùng người bạc đầu ở cùng nhau.”
Bàn tay đang kéo lấy tay cô đột nhiên cứng đờ, có chút phân tâm…Nhị Phượng lập tức thoát khỏi trói buộc…
Ngày hôm sau đi làm, lúc Lý Hải Phượng bước vào văn phòng tổng giám đốc, ánh mắt của mấy người từ văn phòng tổng giám đốc có chút ẩn ý, dáng đi khập khiễng ôm eo này của nàng là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…
Hôm nay rõ ràng Cố tổng tới sớm hơn trợ lý Lý…
Lý Hải Phượng cười haha bước đến chỗ làm việc của mình, không nghĩ tới còn chưa đi được vài bước, đã bị Hoắc Hiểu Linh nhìn thấy từ phía sau, Hoắc Hiểu Linh thấy nàng ôm éo vội vàng chạy tới hỏi han. Một nhóm người trong văn phòng tổng giám đốc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào máy tính của mình nhưng lỗ tai đều đã dựng thẳng lên.
Lý Hải Phượng cười khổ một tiếng: “Đừng nhắc tới nữa. Tối hôm qua tôi dắt chó đi dạo, bất cẩn một lúc đã thả nó chạy mất, bình thường đều bắt nó ở trong nhà, hôm nay được thả ra nên nó điên cuồng bỏ chạy, đuổi theo hơn nửa ngày còn ngã mấy lần mới bắt được nó lại, sáng nay tỉnh dậy cả người đau ê ẩm.”
Ồ…Hóa ra là dắt chó đi dạo …
Nhất thời trong lòng mọi người thất vọng, chẳng lẽ không phải bởi vì làm chuyện kia với Cố tổng quá độ nên mới bị vậy sao? Rốt cuộc đến khi nào mới thấy một cảnh tượng như vậy, than ôi ╮ (╯ ▽ ╰) ╭
Cố Dương vẫn ổn, đêm qua là Lý Hải Phượng chạy theo Nhị Phượng, cô thì vẫn đứng đợi ở một chỗ, thấy nàng vẫn không trở về nên đã tự mình về trước.
Buổi chiều còn có mấy cuộc họp, Hoắc Hiểu Linh sắp xếp đống giấy tờ lộn xộn trên bàn Cố Dương, động tác của cô ấy vô cùng nhẹ, vì sợ đánh thức người đang dựa vào ghế da chợp mắt.
Cố Dương rất đẹp, ngay cả Hoắc Hiểu Linh được bạn học ca tụng là nữ thần cũng cảm thấy xấu hổ khi ở trước mặt cô, mấy ngày nay cô ấy đều suy nghĩ, một người phụ nữ xuất chúng cả về nhan sắc lẫn gia thế như vậy sao có thể là một người đồng tính được, hơn nữa chuyện khiến cô ấy ngạc nhiên thậm chí không thể chấp nhận được chính là người mà Cố Dương thích chính là bạn học cùng ký túc xá của mình, Lý Hải Phượng.
Nếu những người khác biết chuyện này, họ sẽ nghĩ như thế nào?
Nghĩ đến Lý Hải Phượng, biểu hiện trên mặt Hoắc Hiểu Linh trở nên vô cùng tinh tế, không thể phủ nhận rằng người này đối xử với cô ấy rất tốt, thậm chí không ngoa khi nói rằng là vô cùng tốt, tới mức cô ấy không khỏi nghi ngờ liệu có phải Lý Hải Phượng ngày ngày thủ thỉ bên tai Cố Dương, thì Cố Dương mới đồng ý tuyển mình hay không.
Nhưng cô không can tâm, Lý Hải Phượng có cái gì mà có thể khiến Cố Dương mê mẩn cơ chứ? Hoắc Hiểu Linh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, ngoài sự ngốc nghếch và ngây thơ ra, cô ấy còn có điểm gì đặc biệt tốt? Liệu có phải người giống như Cố Dương đã quen với những mưu mô và muốn thử một thứ gì đó khác không?
Nói lời yêu thật lòng, Hoắc Hiểu Linh thật sự không tin, đường đường là tổng giám đốc của Cố Thị, sao có thể có tình cảm chân thành với một người từ bé đã không có đầu óc như Lý Hải Phượng, đàn ông còn chẳng ai để ý đến dạng người như cô ta huống chi Cố Dương lại là nữ .
Lặng lẽ liếc nhìn người còn đang ngủ kia, Hoắc Hiểu Linh nhất thời giật mình, nếu Cố Dương thực sự thích con gái, vậy tự nhiên có không ít nữ nhân muốn leo lên người cô, nếu mình cố gắng cũng sẽ được. Mặc dù mình không thực sự thích phụ nữ nhưng nếu được Cố tổng để ý, chẳng phải nàng sẽ có cuộc sống giàu sang sao, nếu có thể thay thế Lý Hải Phượng thì càng tốt, dù sao mình cũng đẹp hơn quyến rũ hơn có năng lực hơn Lý Hải Phượng rất nhiều.
Cố Dương vừa tỉnh lại thì đầu đã đổ mồ hôi lạnh, vừa mới mở mắt ra nhìn thấy Hoắc Hiểu Linh lo lắng đứng kế một bên, trên tay còn cầm một chiếc khăn, Cố Dương nhíu mày: “Cô làm gì vậy?”
“Vừa rồi tôi đang giúp Cố tổng sắp xếp lại tài liệu, nhìn thấy trên đầu chị đầy mồ hôi, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Giọng nói của Hoắc Hiểu Linh rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ chịu. Khi Cố Dương nhìn, cô ta không hề căng thẳng, còn cầm lấy khăn tay giúp cô lau mồ hôi.
Cố Dương không né tránh, nhưng cũng không để cho cô ta lau, thay vào đó cô trực tiếp cầm lấy khăn tay, nhìn chiếc khăn trắng nhỏ trong tay, cơn đau đầu của cô mới dịu đi một chút: “Cái khăn này cũng đã sản xuất rất lâu rồi, hiện tại vẫn còn có người dùng à”
Hoắc Hiểu Linh khẽ cười: “Khi còn nhỏ, sức khỏe không tốt, luôn bị chảy máu cam, mẹ tôi thường xuyên bắt tôi cầm theo bên người, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen.”
Những gì cô ta nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng nhưng Cố Dương biết, chảy máu cam không phải là chuyện tốt, nhất là khi còn nhỏ, cô nhìn Hoắc Hiểu Linh từ trên xuống dưới đánh giá một lần: “Hiện tại tôi thấy cô rất ổn, sức khỏe hẳn đã tốt hơn nhiều.”
Đây là lần đầu tiên Cố Dương nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy, trái tim của Hoắc Hiểu Linh nhảy loạn xạ, một lúc sau mới bình tĩnh lại nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh không có bất cứ thay đổi nào: “Đương nhiên, sau khi lớn lên rèn luyện thân thể nhiều hơn cũng đã từ từ tốt lên.”
Cố Dương gật đầu: “Hiện tại cũng không còn nhiều cô gái kiên trì rèn luyện thân thể.”
Hoắc Hiểu Linh cầm lấy ly nước của Cố Dương, đưa ly nước ấm cho cô: “Cố tổng đừng nói như vậy, chị cũng không già.”
Cố Dương nhướng mày, cô thích nghe những lời này: “Vậy cô có nghĩ tôi còn trẻ không?”
“Đương nhiên, không chỉ trẻ tuổi, mà còn là người giỏi nhất trong số những người trẻ tuổi.” Hoắc Hiểu Linh vẫn sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, ánh mắt không còn nhìn Cố Dương, nhưng cô ta biết ánh mắt Cố Dương đang nhìn mình.
Cố Dương vốn ghét nhất những lời dối trá, nhưng cũng có những lời thích nghe, ví dụ như nịnh hót, cô thích người khác khen mình, bất kể là vì mục đích gì, cô thích nghe những lời đó, đặc biệt khen cô còn trẻ đầy triển vọng. Điều này ai cũng biết và cũng muốn nói với mình, ngoại trừ Lý Hải Phượng.
Đối với Hoắc Hiểu Linh, Cố Dương không thích cũng không ghét nhưng cô gái này quá giỏi ăn nói, cũng biết cách nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, cô thật sự rất muốn dùng người này, trong lòng rất hài lòng. Lại nhìn về Lý Hải Phượng, người lúc trước vẫn luôn đi theo cô, chỉ riêng về mặt công việc, Lý Hải Phượng còn kém người trước mặt này quá xa, ý cô là về phương diện công việc, không phải những chuyện khác.
Về tình cảm cá nhân, dù Lý Hải Phượng có kém đến đâu thì Cố Dương cũng cho rằng nàng là người tốt nhất, đây có lẽ là đạo lý tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Được người ta khen vài câu, Cố Dương cảm thấy tốt hơn, gọi cho mấy người bạn tốt nói tối nay mời khách.
Trình Tiệp gần đây đang bận rộn với việc đầu tư phim mới nên đến muộn, thấy Lý Hải Phượng đang say khướt, còn Chương Văn Văn đang kéo một ly rượu thì cô ấy giật mình: “Đúng là nể hai người, đang đứng đầu ngọn gió mà còn dám tới nơi này chơi.”
Tôn Vĩ cười tủm tỉm: “Cố tổng đã lâu không gặp, để mình nói cho cậu nghe, như vậy mới chính xác, nếu như không có chuyện gì người này đã đưa chị dâu đi mua sắm rồi sao có thể tới nơi phong nguyệt như thế này.”
Cố Dương nhíu mày: “Cậu vừa gọi gì?”
“Chị dâu”
Trình Tiệp đá anh ấy một cái: “Thằng nhóc như cậu không có việc gì làm thì đừng kêu lung tung.”
Lý Hải Phượng kéo mạnh cổ Chương Văn Văn: “Chương viện trưởng, chị uống nhiều như vậy, có phải gần đây chị có đổ vỡ trong tình yêu không? Hãy kể cho em nghe đi.”
Tôn Vĩ bật cười một tiếng: “Cô ấy thất tình? Haha, cô ấy đang bị một tên phú nhị đại làm phiền thì có.”
“Cậu…”
“Sao lại nhìn mình, trên thế giới này cũng đâu phải có một mình mình là phú nhị đại, chờ đến khi cô ấy tỉnh rượu, mấy người hỏi cô ấy một chút chẳng phải là sẽ biết rồi sao, kỳ thật mình cảm thấy đối phương không tệ, nhưng lại quá bám người, bám dính người ta tới phát phiền.” Tôn Vĩ nhấp một ngụm rượu, không nhanh không chậm nói.
Bạch Thần không quan tâm: “Chỉ nhìn thấy hắn đi xe thể thao và ôm hoa tươi thì biết hắn là phú nhị đại? Đã kiểm tra kỹ chưa?”
Tôn Vĩ sửng sốt: “Cậu có ý gì?”
Bạch Thần hừ một tiếng: “Hắn đâu chỉ là phú nhị đại, còn là quân nhị gia, cả nhà hắn có xuất thân từ quân đội.”
Trình Tiệp liếc nhìn Chương Văn Văn đã say khướt đến bất tỉnh: “Cô nàng này cả ngày không bước chân ra khỏi cổng trường đại học thì tại sao lại có thể chọc vào quân nhị gia, Cố Dương, cậu thử nói xem, cậu cũng coi như quân tam đại đi?”
Cố Dương đang chơi với ngón tay của Lý Hải Phượng, nghe vậy nói: “Sao mình có thể tính là quân tam đại được, người đàn ông kia tên là gì, nhắc đến tên cũng chưa từng nghe thấy, cũng không hề quen biết.”
Tôn Vĩ gác một chân lên bàn, đung đưa qua lại, anh ấy nghĩ một lúc: “Hình như họ là Chu”
“Chu Hiểu Nhiên” Bạch Thần tiếp lời đối phương: “Con trai của Chu Thịnh Lâm”
Cố Dương bóp mạnh tay Lý Hải Phượng, cảm giác rất thích, cầm lên đặt môi xuống hôn một cái, chậm rãi nói: “Lai lịch không nhỏ đâu.”
Lý Hải Phượng vỗ cô, Cố Dương liếc nàng một cái, sau đó quay đầu nói: “Ảnh hưởng của Chu Thịnh Lâm ở quân khu rất lớn, chức vị cũng không nhỏ, Chương viện trưởng, con của ông ấy lại bị cậu quyến rũ a.”
Vài người trêu chọc Văn Chương Chương đang say như chết kia, cũng vì đương sự không còn tỉnh táo nên đương nhiên cũng cảm thấy buồn chán, vì vậy đành phải nói sang chuyện khác.
“Khi nào bộ phim điện ảnh kia được phát hành? Mình đầu tư vào đó không ít tiền đâu.” Cố Dương đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Trình Tiệp cắn một điếu thuốc: “Sắp rồi, lúc đó trên mạng sẽ có tin tức, buổi công chiếu đầu tiên cũng sẽ mời cậu.”
“Cho dù không mời, đến lúc đó bọn mình sẽ tới đó.”
“Bọn mình?” Trình Tiệp cười nói: “Vẫn giống như bình thường, lén lút đi, sau đó bị chụp lại, mình nói này, hai người có thể bớt đi một chút được không? Ở nhà cũng không tính, ra đường còn công khai hôn nhau như vậy, tấm hình kia mình đã xem rồi, đúng là mất hết mặt mũi, có phải tiếp theo sẽ là chạm vào nhau không?”
Bị người khác nói trúng điểm yếu, Lý Hải Phượng cũng mất hết mặt mũi, nàng tố cáo Cố Dương: “Đừng trách em, đều tại chị ấy.”
Cố Dương liếc nàng một cái: “Em nói cái gì?”
Lý Hải Phượng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kết quả, Cố Dương đưa nàng đến đại sảnh dưới lầu ngồi, quán bar này ở Định Hải rất lớn, về đêm rất sôi động, trung tâm sàn nhảy toàn là những thân ảnh ăn mặc hở rất bạo uốn éo không ngừng, khắp nơi đều là người.
Thực sự vô cùng! Vô cùng! Hỗn loạn!
Cách ăn mặc hôm nay của Cố Dương rất trung tính, áo sơ mi và quần tây, với mái tóc dài buộc sau đầu. Thực ra, kể từ khi ở bên Lý Hải Phượng, cô đã dần học được một số từ vựng mới, chẳng hạn như ‘công thụ’…, trong nhận thức của cô, đương nhiên Cố Dương sẽ là công, cho nên bình thường khi đến những nơi như thế này, bọn họ sẽ chú ý tới cách ăn mặc của cô, thiên về trung tính, làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng.
Thật sự là lạnh lùng sao? Không hẳn! Dù sao vẫn rất nữ tính! Lý Hải Phượng cảm thấy như vậy.
Bên cạnh quầy bar, Cố Dương gác chân ngồi đó, dáng vẻ phong lưu hoàn toàn khác với con người nghiêm túc trong công việc, Lý Hải Phượng bị cô ôm trong ngực, cắn vào vành tai đối phương, chân Cố Dương cọ vào người Lý Hải Phượng, vô cùng vô cùng! không! nể mặt!
Ánh đèn rất mờ, căn bản cũng không có ai nhìn rõ mặt đối phương, mấy người xung quanh đi ngang qua nhìn thấy hai người phụ nữ đang thân mật, khó tránh khỏi sẽ có một vài người tới làm phiền, nhưng khi nhìn rõ hai người đang chơi đùa xuất thần thì ngoan ngoãn rời đi.
Lý Hải Phượng đứng giữa hai chân Cố Dương, thấy hai chân cô leo lên thắt lưng của mình, nàng vội vàng ngăn lại mắng: “Nơi này không được.”
Cố Dương dường như không có nghe thấy, hai chân vòng ra như thường, cả người quấn lấy Lý Hải Phượng như không có xương, nói thật, cái danh xưng ‘hồ ly tinh’ này thích hợp với Cố Dương hơn.
Lý Hải Phượng thở dài, ở nơi này vô cùng hỗn loạn, vô cùng ồn ào, thực sự không thích hợp để làm chuyện xấu, nhưng bây giờ, hiện tại Cố tổng nhà nàng giống như mấy người bị dùng thuốc trên TV.
Cố Dương đưa tay lên dọc theo gấu váy của Lý Hải Phượng, nhưng trước khi Lý Hải Phượng kịp ngăn lại, cô đã luồn một tay vào trong quần lót của nàng.
Lý Hải Phượng định kêu lên một tiếng sợ hãi nhưng cuối cùng lại kẹt trong cổ họng. Sau đó, nàng đã không còn chút sức lực nào lại bị Cố Dương kéo vào trong một gian nhỏ của nhà vệ sinh quán bar.
Lý Hải Phượng sợ bị người khác nghe thấy, trong lòng phải nhịn, rất khó chịu, nàng ôm cổ Cố Dương thở hổn hển nói: “Em nhớ chị không uống nhiều, đêm nay có phải chị điên không?”
Cố Dương vùi đầu vào cổ nàng thở hổn hển nói: “Chị không điên, nơi này có mùi quá khó ngửi, chúng ta vào trong xe đi.”
Lý Hải Phượng: “???” Vẫn còn muốn nữa?!