Vẫn chưa đến giờ ăn cơm trưa, Lý Hải Phượng đã lái xe rời khỏi Cố thị, Cố Dương nói muốn ăn Trương Ký gì đó, nàng chưa từng đi qua Trương Ký nên đương nhiên là không biết đường, nhưng sợ buổi trưa Cố Dương đợi quá lâu nên nàng đã sớm đi ra ngoài.
Vương Băng đưa địa chỉ cho nàng, đầu óc nàng ngốc, tìm rất lâu cộng thêm dò hỏi mới tìm thấy, nàng nghe thấy cái tên đó cứ nghĩ rằng đó chỉ là cái tiệm nhỏ gì đó, cảm giác muốn cảm khái tổng giám đốc Cố cũng ăn ở tiệm nhỏ. Nhưng sau khi dừng xe nhìn tấm biển lớn, nàng mới ngây ra, trước mắt rõ ràng không phải là tiệm nhỏ mà là một quán rượu được lắp đặt thiết bị rất cổ điển.
Lý Hải Phượng mua những món dựa theo danh sách mà Vương Băng đưa cho, đọc lại nhiều lần món nào có thể cho cay, món nào cho ít giấm, món nào không thêm bất cứ gia vị gì cả.
Nhân viên phục vụ kia nhìn thấy Lý Hải Phượng ăn mặc bình thường, mà đây lại là nhà hàng cao cấp, thấy nàng cứng nhắc như vậy, nhịn không được mở miệng nói: “Đây là ai vậy, ăn cơm thôi mà nhiều chuyện?”
Lý Hải Phượng cười với nhân viên phục vụ: “Sếp của chúng tôi, cô ấy ăn cơm rất chú ý, thật sự làm phiền rồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn nàng: “Chỗ này của chúng tôi thường có ông chủ của công ty lớn đến, đặt món cũng không ít, cô là người của công ty nào?”
Lý Hải Phượng tiếp tục cười: “Ồ, Cố thị, thức ăn này là mua cho tổng giám đốc Cố của chúng tôi.”
Nhân viên phục vụ ngây ra, nhìn Lý Hải Phượng một hồi: “Cố, Cố thị?”
Lý Hải Phượng gật đầu, rồi giục cô ấy: “Làm phiền đầu bếp mấy người nhanh chút, chỗ này cách Cố thị hơi xa, tôi bắt buộc phải đưa đồ ăn đến trước mười hai giờ ba mươi, qua giờ cơm cô ấy phải nghỉ ngơi rồi. Tính tình cô ấy không tốt, hy vọng mọi người có thể hiểu cho.”
Lý Hải Phượng nói rất uyển chuyển, nhân viên phục vụ cũng không trả lời nữa, cầm danh sách rồi vội vàng rời đi.
Trên lầu, nhân viên phục vụ vừa cầm danh sách của Lý Hải Phượng để dặn dò, vừa tìm quản lý đại sảnh: “Quản lý, đã nửa năm rồi tổng giám đốc Cố không đến tiệm chúng ta đặt cơm rồi, bỗng nhiên hôm nay lại cho người qua đây mua.”
Quản lý không hiểu nhìn cô ta: “Sao có thể, nhà ăn bên đó sẽ gọi điện qua đây mà.”
Nhân viên phục vụ vội vàng đưa danh sách cho cô ấy: “Hôm nay là đặc biệt cho người qua đây, chị xem yêu cầu trên danh sách giống y hệt, khó trách em thấy rất quen mắt.”
Quản lý cầm danh sách nhìn một cái: “Chút nữa cô đến nhà bếp dặn dò đi, ăn cơm mà thôi, cô kích động làm gì chứ?”
Nhân viên phục vụ trợn tròn mắt: “Đương nhiên là em kích động rồi, đó là tổng giám đốc Cố đó. Nghe nói cô ấy rất thích ăn món ăn ở chỗ này của chúng ta, sao lại không đích thân đến một lần chứ, lần trước em nhìn thấy cô ấy ở trên đài truyền hình đó.”
Khuôn mặt quản lý ghét bỏ: “Thật không hiểu đám người trẻ tuổi các cô, theo đuổi nghệ sĩ thì thôi đi, ngay cả sếp của công ty người ta mà còn không tha.”
“Quản lý, chị không hiểu, tổng giám đốc Cố không phải là người bình thường, người ta là nhà sản nghiệp đó.”
Quản lý xua tay: “Nhà sản nghiệp cũng không liên quan đến cô, mau đi làm việc đi, trưa nay có nhiều khách như vậy, đều rất bận rộn, cô còn có tâm tư đứng đây mê gái sao.”
Lý Hải Phượng đưa cơm trưa về cho Cố Dương vừa đúng giờ, lúc nàng gõ cửa tiến vào thì nhìn thấy bên trong có ba người hai nam một nữ, ba người họ đều cúi đầu đứng đó, còn sắc mặt của Cố Dương thì rất khó coi.
Lý Hải Phượng vừa đặt hộp cơm xuống, bỗng Cố Dương nâng cao giọng khiến nàng hết hồn.
“Chút chuyện này còn làm không tốt, tôi còn nuôi mấy người làm gì?” Cố Dương ném một tập tài liệu dày nặng trịch lên người ba người bọn họ, cô vòng qua bàn làm việc đứng trước mặt người đàn ông bên trái: “Lúc đó anh nói với tôi sao, đơn hàng hơn cả chục triệu tệ anh lại ném đi như vậy? Hửm? Hay là nói anh hoàn toàn không đặt đơn hàng này vào trong mắt?”
Người đàn ông đó cúi đầu không dám nhìn Cố Dương đang giận dữ: “Tổng giám đốc Cố, xin lỗi.”
“Xin lỗi? Anh chắc chắn anh đang nói chuyện với tôi chứ?” Giọng nói của Cố Dương lại cao thêm mấy phần: “Anh nghĩ tôi đang thương xót số tiền này sao?
Lâm Nhạc, tôi đang giận thái độ của anh đấy.” Cố Dương dùng tay chỉ chỉ vào vai của người đàn ông đó: “Là người sắp bốn mươi rồi, tôi không muốn khiến anh khó chịu, lúc làm việc đừng quên thân phận của mình, anh tưởng mình là ai, nếu những người này không nể mặt Cố Dương tôi thì anh có thể đứng ở đây sao? Không cần vợ con nữa đúng không?”
Lý Hải Phượng đứng bên cạnh sô pha không dám thở mạnh, nàng biết Cố Dương rất thích nổi giận với người khác nhưng cô giận dữ như vậy thật sự quá đáng sợ.
“Được rồi đều ra ngoài hết đi, trở về suy nghĩ lại đi, thích làm thì làm không thích làm thì thu dọn đồ đi đi!” Cố Dương vừa xua tay đuổi người vừa đi đến bên phía sô pha ngồi xuống.
Sau khi ba người họ đi ra ngoài, Lý Hải Phượng thấy khuôn mặt Cố Dương vẫn đen kịt, nàng lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố không có gì nữa thì em ra ngoài đây.” Đang muốn đi ra cửa, kết quả chưa đi được mấy bước thì bị Cố Dương gọi lại.
“Chạy gì mà chạy, tôi lại không ăn thịt cô, cô ăn gì chưa?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng lắc đầu lại gật đầu.
Cố Dương trừng nàng một cái: “Cô não tàn à, rốt cuộc là ăn hay chưa?”
Lý Hải Phượng nhìn ánh mắt cô, thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Vẻ mặt Cố Dương không kiên nhẫn: “Chưa ăn thì mau qua đây, đồ ngốc!”
Lý Hải Phượng: “…”
Sau giờ ăn Lý Hải Phượng muốn dọn dẹp đồ thì Cố Dương ngăn lại: “Để đó không cần quan tâm, lát nữa sẽ có người đến dọn.”
Lý Hải Phượng nói không sao, còn định tự mình ra tay, sau đó ánh mắt như đao của Cố Dương nhìn qua, nàng lập tức bỏ đồ xuống, thành thật ngồi không nhúc nhích.
Cố Dương không nói gì, dựa trên sô pha như đang nghĩ chuyện gì đó, Lý Hải Phượng lại có chút ngồi không yên, nàng biết trong tiềm thức mình có chút sợ Cố Dương, không phải là vì tính cách của Cố Dương. Một mặt nàng sợ Cố Dương, mặt khác lại rất kính nể cô, thật ra nàng rất sùng bái Cố Dương, nàng cảm thấy Cố Dương là người nói năng chua ngoa nhưng cô là một người tốt.
“Buổi chiều tan ca đến trung tâm thú cưng với tôi.” Bỗng Cố Dương nói.
“Hả? Cái gì?”
Cố Dương nhếch lông mày, tiến qua bên cạnh tai của Lý Hải Phượng rống lên: “Tôi nói tan ca đi đến trung tâm thú cưng với tôi, nghe rõ chưa?”
Lý Hải Phượng ngây ra nhìn cô, ý thức được gật đầu, trên người Cố Dương có một mùi hương rất thơm, có lẽ là mùi nước hoa, có thể ngửi được ở khoảng cách gần.
Cố Dương nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hải Phượng, cô hận không thành đau xót nói: “Cô nói xem bố mẹ cô sinh cô ra nuôi cô không dễ dàng, nhưng sao cô lại ngốc như vậy chứ?”
“Mẹ em nói em như vậy rất tốt, thông minh ngược lại sẽ không được người ta thích.” Lý Hải Phượng nói.
Khóe miệng Cố Dương co giật: “Nói như vậy có nghĩa là cô ngốc nghếch sẽ được người ta thích sao, cô cảm thấy tổng giám đốc Cố tôi thích cô sao?”
Lý Hải Phượng cười với Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố Cố thích em hay không em không biết, nhưng em biết chị không ghét em, tổng giám đốc Cố là người tốt.”
Dáng vẻ Cố Dương chịu không nổi, cô dựa trên sô pha đỡ trán: “Sao cô biết tôi không ghét cô, tôi nói cho cô biết Lý Hải Phượng, tôi phiền cô đến chết đi được.” Nếu như không phải thấy cô thành thật, thì ai giữ lại cô chứ.
Lý Hải Phượng cười hi hi nhìn cô: “Cho dù tổng giám đốc Cố thích Hải Phượng hay không, Hải Phượng rất thích tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố bảo em làm gì cũng được.”
Cố Dương thở dài một hơi: “Chỉ cần tháng nào tôi cũng phát lương đúng giờ cho cô đúng không?”
Lý Hải Phượng lập tức gật đầu, khuôn mặt mong đợi nhìn cô.
“Cô thật sự là hết thuốc chữa rồi Lý Hải Phượng, mau ra ngoài đi, còn không đi tôi sợ tôi nhịn không được sẽ đánh cô đó.” Cố Dương bịt mắt không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Lý Hải Phượng tưởng rằng bản thân lại khiến Cố Dương không vui, nàng tiến lên trước mặt Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, em thật sự rất thích chị, con người chị rất tốt.”
“Cút!”