Các cuộc họp gần đây của công ty đã giảm đi đáng kể so với trước đây nên Cố Dương rất nhàn rỗi, không có việc gì sẽ đi kiểm tra tài chính, gọi điện thoại và gặp gỡ mọi người nói chuyện vào buổi chiều, mấy ngày nay cũng khá thoải mái, đã nhiều năm trôi qua, khoảng thời gian được tận hưởng như thế này quả thực rất ít. Gần đây thời tiết không tốt lắm, tuyết rơi mấy ngày liền, điều hòa trong văn phòng đều được bật ở nhiệt độ rất cao, vậy mà Cố Dương cũng không cảm thấy ấm áp.
Từ sáng nay ngủ dậy, mí mắt phải giật loạn xạ, trong lòng có cũng có dự cảm không tốt, buổi chiều Nhâm Định Bắc đưa trợ lý đến đây một chuyến, người này thường bận rộn hơn Cố Dương nên chắc chắn có chuyện mới đến đây gặp cô.
Cố Dương đắp chăn trên đùi, đeo kính cận trên sống mũi và nhìn vào tài liệu. Thỉnh thoảng cô ký tên vào cuối tài liệu. Mi mắt của cô rũ xuống một nửa, nếu chỉ liếc mắt một cái thì sẽ cảm tưởng người này tiếp theo sẽ ngủ gật mất, nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt kia thật sự rất tỉnh táo.
Nhâm Định Bắc ngồi xuống thấy Cố Dương phớt lờ mình nên chủ động nói: “Hôm nay tôi đến đây, thật ra cũng không có chuyện gì, gần đây cô có khỏe không?”
Những lời này có vẻ như đang lo lắng cho cô nhưng giọng điệu rõ ràng là đang châm chọc. Khi Nhâm Định Bắc đang theo đuổi Cố Viên, Cố Dương cũng không ít lần châm chọc khiêu khích anh ấy, lúc ấy cô cũng không đồng ý chuyện hai người họ quen nhau, sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao cô cũng không phải người trong cuộc, can thiệp cũng vô nghĩa, hơn nữa Cố Viên đối với Nhâm Định Bắc cũng không phải là không có tình cảm, cô là chị gái, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn thầm chúc phúc cho hai người họ.
“Tôi không sao, để cho anh phải thất vọng rồi” Một lúc lâu sau, Cố Dương mới không mặn không nhạt nói.
Nhâm Định Bắc đột nhiên nở nụ cười: “Đừng nói như vậy, đều là người trong nhà nhưng cô thật đúng là làm cho tôi phải giật mình, hiện tại bên ngoài ồn ào như vậy, tôi muốn không biết cũng khó.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Anh tới là muốn nói chuyện này?”
Nhâm Định Bắc cười lắc đầu: “Tất nhiên là không. Gần đây công ty có một dự án. Tôi sẽ đi Mỹ” Khi anh ấy nói đến đây, giọng anh ấy đột nhiên trầm xuống: “Nhân tiện, tới thăm cậu ấy.”
Cố Dương ‘a’ lên một tiếng, nói: “Nhân tiện? Anh có chắc rằng mình ‘nhân tiện’ tới đó thì nó sẽ gặp anh?”
“Cậu ấy sẽ gặp.”
Cố Dương không nói gì, cô không hiểu rõ về cách hòa hợp hay cách yêu của hai người, chẳng lẽ tình yêu giữa nam với nam không giống giữa nữ với nữ hay sao? Nếu vẫn còn yêu, tại sao phải chia tay? Lấy cô và Lý Hải Phượng làm ví dụ, nếu Lý Hải Phượng đột ngột bỏ mình tới nơi khác công tác nhưng đối phương vẫn còn yêu mình, Cố Dương không thể chấp nhận, cũng không cho phép Lý Hải Phượng làm như vậy.
Dù có hiểu lầm gì thì cứ trực tiếp nói thẳng ra, nếu giữa hai người đến sự tin tưởng cơ bản nhất còn không có thì ở bên nhau cũng chẳng có ích lợi gì.
Cố Thị sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về Cố Viên, dù sao thì thằng bé cũng sẽ trở lại, vậy mà Nhâm Định Bắc quả nhiên vẫn còn lo lắng.
Buổi chiều sau khi tan làm, linh cảm xấu của Cố Dương cuối cùng cũng được xác nhận, ông ngoại gọi điện cho cô, cô đứng trước cửa sổ kiểu Pháp sát đất một lúc, đến lúc Hoắc Hiểu Linh lên tiếng gọi Cố Dương mới hoàn hồn lại.
“Cố tổng, tan làm rồi”
Cố Dương gật đầu nhưng cũng không vội vàng rời đi, nói thật là trong lòng cô có hơi hụt hẫng, những người khác đều là chuyện nhỏ, nếu ông ngoại không đồng ý cho cô ở cùng Lý Hải Phượng thì làm sao, cô nên đáp lại như thế nào?
Lý Hải Phượng thu dọn đồ đạc, chạy tới gọi Cố Dương thì gặp Hoắc Hiểu Linh.
“Hiểu Linh, Cố tổng đâu?”
Hoắc Hiểu Linh chỉ vào trong, Lý Hải Phượng nhấc chân bước vào trong.
“Cố tổng, tan làm rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Em về trước đi, tối nay chị có việc phải làm.”
Lý Hải Phượng không thể giải thích được, không phải nói tối nay sẽ đi ăn cùng nhau sao? Tại sao lại có chuyện khác? Nàng quay lại nhìn về phía Hoắc Hiểu Linh vẫn đang đứng ở đó, Hoắc Hiểu Linh chớp chớp mắt, tỏ ý mình cũng không biết.
Lý Hải Phượng không nghĩ ngợi nhiều, nàng định để xe lại cho Cố Dương, ai ngờ đối phương lại nói mình không cần nên nàng đành phải lấy chìa khóa rời đi.
Hoắc Hiểu Linh pha một ấm trà cho Cố Dương, rồi im lặng trở về chỗ ngồi, cô ta nhìn Cố Dương cũng không có vẻ gì là sẽ rời đi, vì vậy cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Cố Dương đứng ở phía cửa sổ sát đất liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cô không đi sao?”
Hoắc Hiểu Linh chớp mắt nhìn cô rồi hóm hỉnh nói: “Sếp còn chưa đi, người làm trợ lý như tôi nào dám đi trước.”
Cố Dương không khỏi nở nụ cười, cô xoay người, chậm rãi đi tới mép ghế sô pha ngồi xuống, ấm trà đã được rót đầy Kỳ Môn Hồng mà cô đã quen uống, lúc này đang bốc hơi ra ngoài, cô cầm lấy hai tách trà.
“Cô tới đây” Cô vừa gọi Hoắc Hiểu Linh vừa rót trà.
Hoắc Hiểu Linh cắn môi ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Cố Dương: “Cố tổng có tâm sự.”
Cố Dương đặt ấm trà xuống, thở dài nói: “Đúng vậy, có chuyện.”
“Vậy thì hẳn là rất phiền phức” Hoắc Hiểu Linh hơi nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Nếu đồng ý, Cố tổng có thể nói với tôi.”
Cố Dương mỉm cười, cầm lấy một tách trà đặt trước mặt cô ta: “Nói về cô đi.”
Hoắc Hiểu Linh sửng sốt: “Tôi?”
Cố Dương gật đầu: “Cố tổng tôi rất tò mò. Cô gái có thể nói chuyện với Lý Hải Phượng hẳn là rất khác thường.”
Hoắc Hiểu Linh giật mình, sau đó bật cười: “Chị thật là thú vị.”
Cố Dương nhấp một ngụm trà: “Chỉ là tò mò mà thôi, cô cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao, người như Lý Hải Phượng, tuy em ấy bình thường nhưng cũng rất thú vị.”
Giọng điệu bất lực nhưng cũng trần đầy cưng chiều, từ trong miệng Cố Dương vẫn khiến người ta khó mà thích ứng, Hoắc Hiểu Linh từ từ không thể cười nổi, hiện tại mọi người trong công ty đều biết Cố Dương và Lý Hải Phượng đang hẹn hò, chẳng qua mọi người ngại thân thế của Cố Dương cho nên không ai dám nói ra nói vào mà thôi, cho dù có cũng không dám nói chuyện này lúc đang ở công ty.
Lý Hải Phượng không thừa nhận trước mặt cô ta, cô ta cũng không cho là như vậy nhưng Cố Dương có vẻ không khách sáo với cô ta, muốn từ mình hỏi thêm về Lý Hải Phượng. Nếu thật sự thích phụ nữ, cô ta có điểm gì không bằng Lý Hải Phượng, riêng về gương mặt này cũng đã đủ ném nàng xa tận mấy con phố, nhưng khi Cố Dương mỗi ngày nhìn cô ta thì ánh mắt không thể nghiêm túc hơn, đây không phải là chuyện bình thường!
Hoắc Hiểu Linh không tin vào chuyện xấu xa này, vì lý do này mà cô ta đã sửa váy mấy lần, trang điểm hàng ngày cũng rất cẩn thận, chưa nói đến công việc, cô ta đã làm rất tốt rồi.
Cố Dương không biết trong lòng Hoắc Hiểu Linh đang nghĩ gì, cô đối với cô gái này đã có cái nhìn khác rất nhiều, dáng vẻ xinh đẹp, rất biết cách làm việc, những người xung quanh cô đều như vậy, đương nhiên, đánh giá này chỉ trong giới hạn công việc, còn những suy nghĩ khác cô thật sự không có.
Đối với chuyện tình cảm, nói về lòng trung thành, Cố Dương có thể mạnh hơn Lý Hải Phượng một chút. Mặc dù nói ra hơi xấu hổ nhưng Lý Hải Phượng thực sự là mối tình đầu của Cố Dương. Một người phụ nữ có mối tình đầu vào năm ba mươi tuổi đúng là vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“Hải Phượng quá ngây thơ và tốt bụng, mọi người đối với cô ấy rất tốt” Hoắc Hiểu Linh che giấu cảm giác buồn nôn, có trời mới biết cô ta coi thường Lý Hải Phượng đến mức nào, theo cô ta, Lý Hải Phượng chỉ là có một chút may mắn mà thôi.
Cố Dương không nhận thấy cô ta đang nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ nói: “Cô ấy thật sự rất ngốc.”
Thái độ của Cố Dương gần như không hề che giấu chút nào, không hiểu sao Hoắc Hiểu Linh lại đột nhiên có chút tức giận, khi ngồi nói chuyện phiếm với cô, cô chỉ muốn nói về Lý Hải Phượng.
“Nhắc mới nhớ, tôi cùng Hải Phượng quen biết là qua một người.” Hoắc Hiểu Linh vỗ tay một cái, giống như nhớ tới chuyện gì thú vị.
Cố Dương cảm thấy hứng thú: “Ai?”
“Ồ, là bạn trai cũ của Hải Phượng, khi đó tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, ôi trời” Hoắc Hiểu Linh thở dài: “Ai mà ngờ vừa mới tốt nghiệp liền chia tay, lúc đó ở ký túc xá, mỗi ngày Hải Phượng còn ầm ĩ sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn.”
Cô ta xem như không biết chuyện gì, mới đánh bạo mà nói chuyện này với Cố Dương, nếu Cố Dương không muốn nói rõ, cô ta cũng sẽ làm bộ như không biết.
Gương mặt của Cố Dương không có biểu cảm gì, cô chỉ thản nhiên nói: “Tốt nghiệp rồi chia tay là chuyện bình thường. Đó là chuyện ở lứa tuổi của các cô có thể làm được.”
Cả hai trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi tài xế gọi tới nói rằng xe đã đậu dưới tòa nhà.
Cố Dương chỉ thu dọn đơn giản, mặc áo khoác rồi đi xuống. Hoắc Hiểu Linh đi theo cô, lúc này bên ngoài tuyết rơi lả tả, vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà đã rùng mình vì lạnh.
Lái xe mở cửa, Cố Dương quay đầu gọi Hoắc Hiểu Linh: “Lên xe đi, để tôi đưa cô về trước.”
Hoắc Hiểu Linh đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt taxi trở về, mặc dù Cố Dương vừa mới tiễn cô ta, trong lòng vẫn ấm ức một chút, muốn từ chối, nhưng nghĩ xong liền lên xe.
Tài xế lái xe trên đường rất chậm, chỗ ở của Hoắc Hiểu Linh tương đối xa, thời gian bị hoãn đã lâu, xe đến khu thành cũ đi lại cũng vô cùng khó khăn, bên trong toàn là ngõ nhỏ, thật sự không thể đi tiếp được đành phải dừng lại.
“Dừng lại ở đây đi, cảm ơn Cố tổng.” Hoắc Hiểu Linh nói xong chuẩn bị xuống xe. Cố Dương nhìn thấy một vài người đang ngồi xổm trên một con hẻm cách xe không xa, sắc trời tối dần, ánh lửa tàn thuốc cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của mấy người kia, Cố Dương không khỏi nhíu mày, một cô gái ở một nơi như vậy thực sự là quá nguy hiểm.
“Chú Quách, đã làm phiền chú rồi” Cố Dương nói với người tài xế, chú Quách là lái xe của ông cụ Lưu, nên Cố Dương cũng có chút tôn trọng ông ấy.
Sau khi đưa Hoắc Hiểu Linh về nhà, Cố Dương trực tiếp đến gặp ông cụ Lưu.
Ngay từ khi bước vào cửa, Cố Dương đã cảm nhận được bầu không khí uy nghiêm trong phòng, não bộ của cô đột nhiên như bị kim đâm xuyên qua, đau đớn đổ mồ hôi.
Đồ đạc trong nhà rất đơn giản, rất phù hợp với phong cách quân nhân của ông cụ Lưu. Lúc này, ông cụ đã ngồi nghiêm chỉnh, hình như đã đợi cô rất lâu. Bên cạnh là bà ngoại cùng vẻ mặt nghiêm túc, Cố Dương cúi đầu chuẩn bị quỳ xuống.
“Đứng!” Ông cụ đột nhiên quát một tiếng.
Cố Dương giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào.
“Một Cố Viên còn chưa đủ sao? Sao lại tới cháu cũng tham gia trò vui!” Bà cụ Lưu lên tiếng trước, tuy rằng lớn tuổi nhưng khí thế cũng không thua gì ông cụ cùng xuất thân trong quân đội, đây cũng là nguyên nhân khi còn bé có đánh chết Cố Dương cũng không muốn tới nơi này.
“Không phải tham gia trò vui” Cố Dương thấp giọng nói: “Cháu không còn là một đứa trẻ nữa, cũng đã biết cái gì là nặng, cái gì là nhẹ.”
Ông cụ Lưu hừ một tiếng: “Cháu còn biết mức độ nghiêm trọng sao?!”
Cố Dương đút tay vào túi: “Từ khi còn nhỏ cháu chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới gia đình. Lần này, coi như là công lao mấy năm nay cháu quản lý Cố Thị.”
“Lời này cháu nên nói với ông nội cháu!”
“Ông nội cũng đã đồng ý, bố mẹ cháu cũng không có phản đối.”
“Ồ? Nói như vậy, là ông ngoại cháu không thấu tình đạt lý.” Ông cụ Lưu cười lạnh một tiếng: “Lấy quải trượng tới đây cho ta!”
Quản gia sửng sốt cũng không chút do dự, xoay người đi lấy quải trượng đến.
Bà cụ lo lắng: “Chỉ nói vài câu với con bé thôi.”
Bà cụ cũng đã không thể ngồi yên: “Nói con bé hai câu là được rồi.”
Ông cụ không nói gì, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Lưu Ưng Thành này có thân phận như thế nào? Bao nhiêu người ngưỡng mộ, sinh con trai không chê vào đâu được, con gái gả cho doanh nhân, ông cũng không có điểm nào không hài lòng, ông vốn tưởng rằng có thể dồn mọi hy vọng cho hai đứa nhỏ này, ai mà biết được…
Chuyện này làm sao có thể không làm cho ông tức giận, lỡ sau này có người ở kinh đô đến thăm mình, hỏi mình có biết chuyện này hay không thì sao giờ?
Cố Dương biết khi tới đây chắc chắn sẽ phải ăn mấy gậy, không ngờ ông ngoại xuống tay lại nặng như vậy, cô thầm nghiến răng chịu đựng.
Chuyện này là cô không đúng, cô là người có lỗi với ông, là cô xứng đáng bị đánh.
“Ông đã gọi cho mẹ cháu rồi, con bé rất nhanh sẽ trở về thôi, đến lúc đó ta thật sự muốn biết nó sẽ nói như thế nào!” Ông cụ tức giận đập xuống sàn mấy lần: “Chỉ cần ông vẫn còn thở, chuyện này nghĩ thôi cũng đừng hòng.”
Bà cụ muốn giữ Cố Dương ở lại một đêm, Cố Dương cười khổ, làm sao cô dám ở lại trong hoàn cảnh này.
Trên đường về nhà, Cố Dương gọi điện thoại cho Phương Ý, lần này là bố cô nghe máy, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang lùi dần lại phía sau, Cố Dương khẽ gọi một tiếng.
“Mẹ con sắp phải về rồi, bố cùng mẹ về đó đi, ông ngoại rất tức giận.”
Đầu bên kia bố Cố cũng không mấy để ý: “Ông ngoại cũng vì muốn tốt cho con, yên tâm đi, bố và mẹ sẽ nhanh chóng quay về, về an ủi ông ngoại con, đương nhiên cũng không thể để cho con gái bố chịu ấm ức được.”
Khóe miệng Cố Dương giật giật: “Bố, nói thật, con dự định chờ hai người trở về, con sẽ cùng cô ấy kết hôn.”
“Kết hôn?”
“Vâng, con cũng không còn trẻ nữa, sang năm đã là ba mươi tuổi rồi, không đợi thêm được nữa, con thực sự rất yêu cô ấy, cô ấy đối với con cũng rất tốt, không kết hôn, trong lòng con không yên tâm” Cố Dương lãnh đạm nói.
“Con, không lựa chọn? Cô gái kia không có gì, phải suy nghĩ kỹ” Bố Cố lên tiếng nhắc nhở.
“Hai người sống ở nước ngoài một thời gian dài tư tưởng khá cởi mở.” Cố Dương cười cười, từ tốn nói: “Con không chọn, chỉ cô ấy thôi.”
Còn chọn cái gì, có cái gì để chọn nữa sao?