Cố Dương không về thẳng nhà mà bảo chú Quách đưa mình lại gần đường cái gần đó để tự bắt taxi, khi bắt taxi thì cô cũng chưa nói muốn đi đâu nên tài xế taxi đã đưa cô đi vòng quanh mà không mục đích gì.
“Cô gái, thất tình à?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi, có vẻ đã gặp những tình huống như này nhiều, ông ta có vài phần xúc động nói: “Người trẻ yêu rồi chia tay là chuyện bình thường, chậm rãi chờ đợi sẽ gặp được người thích hợp, cũng đừng vì thế mà thắt cổ trên cây.”
Cố Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu cười.
Tài xế cảm thấy bản thân đã nói đúng rồi nên lại tiếp tục: “Dáng vẻ cô xinh đẹp như thế, chắc hẳn có rất nhiều thanh niên theo đuổi, nhìn cho kỹ một chút, đánh mất người này thì phía sau vẫn còn nhiều người cho cô từ từ lựa chọn.”
Bây giờ trông cô thảm hại đến mức nào mà khiến mọi người hiểu lầm rằng cô vừa thất tình thế? Cố Dương sờ sờ mặt, cười nói: “Tài xế, bác nói sai rồi. Tôi và người yêu tình cảm rất tốt, nhưng trong cuộc sống luôn có nhiều chuyện không vừa ý, tôi chỉ là không muốn người ấy nhìn thấy thôi.”
Sau khi Cố Dương bước xuống xe thì không nhịn được kéo chặt áo khoác trên người, mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn nhiều so với năm rồi. Cô thở dài một tiếng rồi nhấc chân đi về phía bên kia đường.
Trên con phố dành cho người đi bộ qua lại, bóng lưng của cô vừa lạnh lẽo lại cô đơn lẻ loi. Đương nhiên đây cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, bởi vì lúc này Cố Dương đã đói đến lồng ngực dán sát vào lưng rồi.
Có một cửa hàng nhỏ nép mình ở góc phố, công việc kinh doanh rất tốt, Lý Hải Phượng thường xuyên mua mì ở đây về cho cô, hai người cũng đã đến đây đôi lần. Bây giờ trời rất lạnh, Cố Dương giờ chỉ muốn uống canh nóng nên cũng tự nhiên không bận tâm cái gì thân phận hay không thân phận nữa. Thật ra từ sau khi ở cùng Lý Hải Phượng, cô đã sửa đổi rất nhiều tật xấu, theo như lời nói của Lý Hải Phượng thì chính là cô đã trở nên bình dị gần gũi hơn, mà cô thì lại không đồng ý những lời này. Nếu so với các nhân vật lớn thì cũng không xem cô như lập dị, còn nếu so với các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết buổi sáng uống tổ yến, buổi tối ngủ trên giường lớn cả trăm mét thì cô bình thường hơn nhiều.
Nếu mọi người không tin thì cứ nhìn đi, cô đi bộ trên đường lâu như vậy cũng chỉ để ăn một tô mì sợi mà thôi.
Cố Dương đẩy cửa của căn tiệm nhỏ, trời không còn sớm nên cũng không có nhiều người, cô tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, hiện tại cũng không cần gì ngoài một tô mì. Người phục vụ là một cô gái nhỏ, thu tiền xong vẫn len lén nhìn cô, nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt.
Mặc dù lò sưởi ấm trong quán nhỏ vẫn mở đầy đủ nhưng Cố Dương cũng không dám cởi áo khoác, cô gửi tin nhắn cho Lý Hải Phượng rồi đặt điện thoại lên bàn, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Cô gái ở quầy thu ngân đặt món cho Cố Dương xong thì vừa nhìn bức ảnh trong điện thoại vừa đối chiếu với Cố Dương đang ngồi bên cửa sổ, cô ấy che miệng lại rồi bất ngờ túm lấy người khác đang đếm tiền, thấp giọng hỏi: “Cô nhìn xem, người phụ nữ vừa mới bước vào có phải hay không rất quen mặt?”
Cô gái nhỏ đếm tiền xong thì cất vào trong ngăn kéo, liếc nhìn Cố Dương một cái, sau đó lại cầm điện thoại lên nhìn, kinh ngạc trợn to đôi mắt: “Cô ấy, cô ấy không phải là Cố gì đó mấy hôm trước được đăng báo sao, Cố…”
“Cố Dương!”
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy thật là thần kỳ. Bọn họ bình thường dù không chú ý đến mấy chuyện kinh tế tài chính gì, nhưng cả hai đều chơi Internet. Bây giờ cũng không phải như vài năm trước, tất cả những tin tức tầm phào trên các nền tảng xã hội đều có, chuyện của Cố Dương mấy ngày nay đã lan truyền rất dữ dội rồi.
Thoáng đã nhìn thấy người thật, cả hai đều có chút kích động. Tuy rằng Cố Dương không phải là ngôi sao nhưng cô trẻ tuổi lại có sự nghiệp thành công, điều quan trọng nhất chính là CÔ, ĐÃ COME OUT!
“Woa…Người thật dường như xinh đẹp hơn nhiều.” Cô gái nhỏ lấy tiền mạnh mẽ hôn vài cái lên tờ tiền trong tay: “Tiền này tôi sẽ giữ, chốc nữa tôi đổi lại cho cô.”
“Tiền đồ.” Cô gái nhỏ ở quầy thu ngân tỏ vẻ không hài lòng “Lát nữa tôi sẽ đi thối tiền lẻ cho cô ấy, đừng tranh với tôi”
“Cô còn nói tôi.”
Hai người xô đẩy nhau một lát rồi lại nhìn người ở bên kia, nhẹ giọng nở nụ cười: “Cô còn nói. Tôi nghĩ phụ nữ càng xinh đẹp và xuất sắc thì càng nên tìm một người cùng giới, đàn ông thì làm sao xứng với bọn họ chứ. Cũng giống như vậy…những người đàn ông càng xuất sắc thì tôi thích bọn họ cũng ở cạnh nhau, nhìn thấy thuận mắt, hahaha…”
Nhân cơ hội thời gian tìm tiền lẻ, cô gái nhỏ thu ngân kiên quyết dũng cảm mở miệng: “Xin hỏi, cô có phải là người kia của Cố Thị…”
Cố Dương cầm lấy tiền trong tay, cô ngẩng mặt lên vừa định mở miệng thì cô gái nhỏ lúng túng nhỏ giọng: “Ăn tự nhiên.” Sau đó liền chạy đi.
Ngày nay tuy rằng hầu hết các cô gái đều thẳng cả, nhưng những lúc các anh chàng đẹp trai không còn làm họ hài lòng nữa thì khi nhìn thấy những cô gái đẹp, bọn họ cũng nhịn không được nghĩ muốn làm một chút.
Thời gian gần đây Cố Dương thường không lên mạng nhiều, đương nhiên lướt weibo cũng ít đi. Nếu như biết chuyện come out mang lại cho cô một lượng lớn người hâm mộ thì không biết cô sẽ có cảm nghĩ gì.
Sau khi ăn vài ngụm mì, Cố Dương uống một chút canh, dạ dày cũng ấm lên rất nhiều, chờ cho bản thân trở lại bình thường thì mới cảm thấy được trên lưng và đùi truyền đến cảm giác đau đớn.
Lý Hải Phượng theo cơn gió lạnh chạy vào, nàng bịt chặt đôi tai đỏ bừng vì đông lạnh, đập vào mắt nàng là Cố Dương đang dựa vào cửa sổ, nàng cũng không để ý đến hai cô gái ở quầy thu ngân đang nhìn chằm chằm vào mình mà trực tiếp hướng về chỗ của Cố Dương bước đến.
“Tại sao em lại đến đây?” Cố Dương không vừa lòng than phiền một câu khi nhìn thấy nàng.
Lý Hải Phượng nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng: “Lúc này chị ra ngoài ăn cơm ổn chứ? Về nhà em có thể nấu cơm cho chị.”
Cố Dương nhìn nàng, rất muốn nắm tay nàng: “Sao em không hỏi chị đi đâu?” Cô hiện tại vốn không muốn nói chuyện cùng Lý Hải Phượng, đúng lúc lại đi ăn mì một mình nên đột nhiên trong lòng trở nên mất cân bằng, không cho Lý Hải Phượng đi theo là một chuyện, không để nàng biết lại là một chuyện khác. Dựa vào chỉ số IQ và EQ của nàng thì nếu như cô không nói thì nàng cũng sẽ không hỏi cũng không đoán, sau đó bản thân sẽ tức giận, qua vài ngày sẽ lập tức quên đi.
“Vậy chị đi đâu?” Quả nhiên Lý Hải Phượng hỏi thật, đúng là ngốc đến không chịu nổi mà.
Cố Dương thở dài: “Bỏ đi, về nhà rồi nói chuyện.”
Hai cô gái nhỏ nhìn bọn họ rời đi mà không biết nói gì cho phải, quả nhiên người có tiền có khác, muốn come out thì come out, đi ăn mì cũng phải đi cùng nhau.
Thời tiết không tốt lắm nên Lý Hải Phượng lái xe rất chậm, nàng nhìn Cố Dương đang ngồi trên ghế phụ, một lúc sau mới hỏi: “Đến chỗ của ông ngoại chị phải không?”
Cố Dương mỉm cười: “Hiểu rồi à?”
“Đoán vậy.” Mọi chuyện đến bước này rồi thì Lý Hải Phượng cũng không ngốc. Ông bà nội của Cố Dương rất thích cô, còn bố mẹ cô không ở đây nên cô chỉ có thể đến chỗ ông ngoại thôi.
“Chuyện gì cũng sẽ luôn có cách, không ai có thể chia cắt chúng ta.” Cố Dương nói một cách nghiêm túc.
Lý Hải Phượng gật đầu, bầu không khí trong xe trong chốc lát có chút trầm xuống.
Thời điểm chờ đèn đỏ, Lý Hải Phượng như nghĩ ra điều gì, nàng gõ gõ vào vô lăng nói: “Cố tổng, chị có nghĩ chúng ta giống như nam nữ chính si tình diễn mấy cảnh đau khổ trong những bộ phim truyền hình không. Rõ ràng là em yêu chị mà chị cũng yêu em, nhưng lại không có được sự tán thành của gia đình, cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không tử tế.”
Nàng đang rất nghiêm túc nhưng khóe miệng Cố Dương lại giật, không đợi nàng tiếp tục mở miệng thì cô đã túm lấy đuôi tóc của nàng: “Cái gì mà nam nữ si tình, rồi còn chết cũng không tử tế, em có thể nói điều gì đó tốt không?”
Lý Hải Phượng lè lưỡi: “Trong TV đều diễn như vậy mà. Mặc dù hầu hết các kết cục đều tốt đẹp, nhưng mà quá trình đều rất ngược đó.”
“Ngược cái đầu em á.” Cố Dương thiếu chút nữa tức điên: “Sau này ít xem mấy bộ phim và truyện não tàn đi, xem mãi không chừng chậm phát triển trí tuệ đó.”
(Tác giả: Có chắc bây giờ hai người không ở trong kịch bản não tàn không?)
Đông đến, hai người ở bên ngoài gần như đông cứng thành từng mảnh, Cố Dương vừa bước vào cửa đã bị Nhị Phượng bổ nhào vào trong lòng, lưng cô lập tức truyền đến cơn đau nhưng lại chịu đựng không lên tiếng.
Cố Dương thật sự không định nói với Lý Hải Phượng về chuyện bị đánh, không phải sợ nàng lo lắng, chính là cô cảm thấy khá mất mặt nên không thể nói ra.
Có gia đình thật tốt. Cố Dương đang nằm trong bồn tắm lớn nhà mình, trong lòng có chút chạnh lòng.
Lý Hải Phượng vốn dĩ đang thu dọn quần áo cho Cố Dương thì nghe được cô gọi mình, nàng mở cửa rồi đi vào phòng tắm: “Có chuyện gì sao?”
Cố Dương khoác một cánh tay bên ngoài bồn tắm lớn: “Khi nào chúng ta cùng đi làm giấy kết hôn đi?”
Lý Hải Phượng ngỡ ngàng trước câu hỏi của cô, đầu đầy thắc mắc.
Cố Dương nhún phần trên của mình lên, cười nói: “Chị nói thật, qua năm thì đi làm giấy kết hôn đi, xong thì nói với gia đình của em, đến lúc đó bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Hải Phượng là Cố Dương bị điên rồi sao, nàng có chút không hiểu vì sao: “Chị không thoải mái ở chỗ nào à?”
“…”
Giấu người nhà rồi làm giấy kết hôn? Đương nhiên Lý Hải Phượng sẽ không làm những chuyện này, cách làm này quá ngây thơ và bốc đồng.
“Lý Hải Phượng.” Cố Dương còn chưa nói hết câu thì Lý Hải Phượng đã muốn đi ra ngoài rồi. Cô cũng rối cả lên, cầm khăn tắm bao người lại rồi bước ra ngoài: “Kết hôn cùng chị làm em khó xử đến vậy ư?!”
Quả thật Lý Hải Phượng không biết phải làm gì mới tốt. Cố Dương luôn rất tích cực về vấn đề này, nhưng hiện tại là thời điểm để nói về nó sao? Rõ ràng là không phải rồi. Trước hết không nói nàng có thể giải quyết tốt chuyện bên này hay không, chỉ cần nghĩ tới cửa ải của ông ngoại Cố Dương đã thấy thật khó rồi, cô sao lại thế?
Cố Dương thay áo ngủ rồi đứng trước mặt Lý Hải Phượng, cứ thế nhìn thẳng vào mặt nàng, như thể hôm nay nếu nàng không cho cô một câu trả lời thì cô cũng sẽ cứ nhìn mãi như vậy.
Lý Hải Phượng bất đắc dĩ: “Vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Trước hết chúng ta xử lý chuyện của gia đình tốt đã rồi mới nói chuyện của chúng ta, những chuyện này không thể gấp gáp được.”
“Sao lại không vội, hôm nay trên đường trở về chị đã nghĩ rồi. Khi nào cha mẹ chị về nước thì chúng ta liền tổ chức đám cưới. Được rồi, cho dù không đám cưới thì chúng ta cũng phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn trước đã. Dù gì chúng ta cũng phải làm.”
“Hai cái đó có gì khác sao?” Lý Hải Phượng như sắp khóc: “Không phải em không muốn kết hôn nhưng tình hình hiện tại không cho phép làm vậy, chị đừng tùy tiện quá.”
Cho dù tính tình có tốt đến đâu thì Lý Hải Phượng cũng không chịu đựng được. Tính cách của Cố Dương không phải là nàng không biết, nếu như cô thật sự trẻ con đến muốn làm gì thì làm vậy thì tại sao còn muốn gia đình làm gì. Một người bình thường luôn lý trí, sao lúc này lại nói không có lý như vậy.
Lý Hải Phượng tức giận.
“Thế này mà em còn kéo dài, chẳng lẽ em có tâm tư gì khác?” Giọng điệu của Cố Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hai mắt Lý Hải Phượng đỏ hoe: “Chị đừng làm loạn có được không? Em chỉ muốn chờ một chút thôi. Kết hôn là chuyện của cả đời người, dù sao chị cũng cho em chút thời gian đi. Không phải chúng ta đã cùng nhau nói chuyện đàng hoàng trước rồi sao?”
Cố Dương đối với vấn đề này trở nên bướng bỉnh không thể giải thích được, cũng không quản liệu bản thân làm điều đó là đúng hay sai: “Vì em chị có thể làm bất cứ điều gì, còn em thì sao? Em từng ở trước mặt cha mẹ em nhắc đến chị chưa? Hay là nên nói em chưa bao giờ xem trọng chị đi. Chị chỉ muốn có giấy chứng nhận kết hôn trước thôi, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, rốt cuộc em trốn tránh điều gì?”
Lý Hải Phượng chậm rãi lùi lại tựa như không hề quen biết cô, nước mắt lưng tròng: “Em không trốn tránh gì cả, em chỉ sợ cha mẹ em không chấp nhận được, bọn họ chỉ có mình em là con gái thôi.”
“Em sợ bọn họ sẽ không thể hiểu được?” Giọng của Cố Dương đột nhiên cao hơn một chút: “Vậy em nhanh làm gì đi!”
Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, ai mà có thể nghĩ được hai người vừa mới vui vẻ hòa thuận, bỗng nhiên căng thẳng đến mức sắp đánh nhau thế này, dọa cho Lý Hải Phượng ngốc luôn rồi.
Dường như Nhị Phượng cũng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người, có lẽ nó cũng nhận ra được bây giờ Cố Dương có hơi hung dữ nên đã chạy đến bên chân Lý Hải Phượng rồi sủa vài tiếng.
Như đã hạ quyết tâm rất lớn, Lý Hải Phượng gạt nước mắt, vẻ mặt kiên định nhìn Cố Dương: “Nếu chị cho rằng em lừa dối tình cảm của chị thì chúng ta chia tay đi.”
Cố Dương ôm hai cánh tay dựa vào khung cửa sổ, ánh mắt tựa như dao găm đâm thẳng vào trên người Lý Hải Phượng: “Chia tay? Em nói chuyện nghe đơn giản nhỉ, đùa giỡn chị như chơi đùa với những con khỉ à?”
Lý Hải Phượng suy nghĩ, dáng vẻ thật anh dũng hy sinh, thẳng cổ nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy chị muốn gì?!”
Muốn thế nào? Cố Dương nhìn thấy dáng vẻ khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem của nàng đã sớm đau lòng chết đi được, chỉ là một chút cũng không bộc lộ ra bên ngoài, vẫn như cũ nghiêm mặt lạnh lùng: “Trở về nhà em, chị đi cùng em về đó nói chuyện với cha mẹ em. Tốt nhất là bọn họ nên đồng ý, nếu không bằng lòng chị đây sẽ cướp người đi.” Cô cố ý nói một cách thật hung dữ, đem vẻ mặt của kẻ ác diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Lý Hải Phượng sửng sốt, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Cố Dương biết mình đã phá hỏng việc lớn nên cũng không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ vừa dang tay ra vừa buồn cười nhìn nàng.
Lý Hải Phượng sụt sịt mũi nhào vào trong lòng cô: “Chị chỉ biết hung dữ với em thôi, lần sau còn như vậy thì em sẽ bỏ nhà đi đó.”
Cố Dương sờ sờ đầu nàng, môi dụi vào tóc người kia: “Chị không hiểu tại sao việc chúng ta kết hôn lại cần phải được sự đồng ý của người khác nữa, không phải bản thân thích là được rồi à.”
Lý Hải Phượng nhéo eo cô một cái: “Nếu không thì cần cha mẹ làm gì chứ, bọn họ không phải người khác, bọn họ là cha mẹ của chúng ta, là người đã sinh ra và nuôi nấng chúng ta, em yêu chị, cũng yêu bọn họ nữa.”
Giờ phút này, Cố Dương đã có được nhận thức khác về Lý Hải Phượng. Cô luôn cảm thấy đối với Lý Hải Phượng thì cha mẹ là trời, nhưng với cô thì không phải vậy, cô cảm thấy chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Hiện tại thì Cố Dương đã hiểu rằng trên đời này không ai dựa vào ai được, bởi vì đối với nàng mà nói mặc kệ là cha mẹ hay là chính mình thì bọn họ đều là người thân của nàng, đều là những người nàng rất trân trọng.
Cố Dương tự nhận chính cô không phải là một đứa con hiếu thảo gì, điều này hoàn toàn trái ngược với Lý Hải Phượng. Ít nhất đối với cha mẹ thì bản thân cô cũng không quá niềm nở như vậy, thái độ bình thường không nóng không lạnh, chuyện này từ đầu đến cuối, cô cũng không bao giờ hỏi bọn họ nghĩ gì. .