Đã một năm kể từ khi bố mẹ của Cố Dương trở về nước
Cũng đã một tuần Cố Dương không đến công ty rồi, Lý Hải Phượng thì vẫn đi làm bình thường, chỉ là thỉnh thoảng lại lảng vảng đi nơi khác, nhưng dù sao cô cũng không cho nàng đi theo. Một phần nguyên nhân là do người ông kia không muốn gặp nàng
Cho dù là Cố thị hay là Lưu gia, bất kỳ ai cũng muốn đuổi nàng đi, nàng còn có thể làm gì được, muốn chết mà đi theo Cố Dương? Sao phải hèn hạ như vậy, làm giống như nữ chính khổ sở vì tình trên phim vậy.
Cứ đợi xem, sẽ có tin tức thôi
Trong hành lang bệnh viện, Chương Văn Văn mắc áo khoác trắng lên rồi nhìn thật lâu vào tờ giấy xét nghiệm trên tay, nhíu mày do dự một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm số.
Phía bên kia đã sớm có người nhấc máy, là một giọng nữ khàn khàn lên tiếng: “Sao nhanh vậy, bị làm sao?”
Cô hỏi thẳng nhưng Chương Văn Văn không biết trả lời thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cô ấy mới miệng chầm chậm nói: “U não”
Người nghe điện thoại im lặng một hồi, rồi hỏi: “Ác tính?”
“Là lành tính” Chương Văn Văn thở phào: “Cố Dương, chuẩn bị đi, mình sẽ đích thân chiến đấu vì cậu, đừng lo lắng”
Dù biết là lành tính, nhưng Cố Dương vẫn thở dài lo lắng, cô lại hỏi: “Xác suất thành công là bao nhiêu?”
“…..80%”
80%, Cố Dương nói đi nói lại về con số này, nếu như lỡ tay, có phải cô sẽ xong luôn không
Vốn dĩ tưởng rằng mấy ngày nay không phát bệnh là một điềm lành, ông trời chỉ là trêu đùa cô mà thôi, không ngờ lại là căn bệnh này.
“Trước tiên đừng vội phẫu thuật, mình nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho cậu, còn nữa, chuyện này đừng để ai biết.” Cố Dương nói xong liền tắt điện thoại
Lý Hải Phượng đi làm về thì việc đầu tiên là cho chó ăn, hôm nay cũng không ngoại lệ, vậy mà nàng vào cửa đã lâu rồi, nhưng sao không thấy Nhị Phượng đi ra?
Khi thoáng thấy có bóng người bận rộn trong bếp thì sống mũi bắt đầu cay cay. Hơn một tuần rồi không gặp nhau, không gọi điện hay nhắn tin. Lý Hải Phượng đau lòng nghĩ, bước về phía trước hai bước và ôm từ phía sau người mà nàng ngày đêm nhớ mong.
Cố Dương cũng không ngoảnh lại: “Không thấy chị đang bận hay sao?” Cô mặc dù nói như vậy nhưng cũng không kéo Lý Hải Phượng ra
Lý Hải Phượng ở sau dụi dụi vào lưng cô, nước mắt lưng tròng: “Em nhớ chị lắm”
Cứ tưởng cô sẽ phàn nàn câu gì khác, không ngờ cô cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu: “Chị cũng nhớ em”
Trong lòng Cố Dương căng thẳng, quay người lại ôm lấy nàng, cúi đầu và hôn lên môi nàng.
Hai người quấn lấy nhau một hồi, Lý Hải Phượng nhanh chóng đi vào chủ đề chính: “Họ không làm khó chị chứ?”
Cố Dương không muốn nói gì khác, thấy nàng sốt ruột, cô chỉ có thể lắc đầu nói không.
Vậy mà Lý Hải Phượng lại tưởng ông ngoại của cô đã đồng ý rồi, suýt chút nữa nhảy lên vì sung sướng.
Thật ra, Cố Dương cũng không biết rõ ông của mình có đồng ý không, bởi vì ngày mà bố mẹ cô trở về, cô tưởng mình đã hết bệnh nhưng rồi bỗng dưng lại phát bệnh, đã vậy còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước đây trong ba ngày đầu. Có lần cô tưởng rằng mình sắp bị mù, lại còn nôn mửa, giống như một người già sắp bước vào quan tài.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ cô sợ chết như lúc này, thêm một tiếng đồng hồ không ngủ được là một cực hình đối với cô. Tình yêu của cô vừa mới bắt đầu, sao cô có thể như vậy mà đi được chứ, cô vẫn chưa sống đủ nữa mà.
Trong vài ngày tới, Cố Dương đã đặt xong vé máy bay, trước khi tiến hành phẫu thuật cô muốn đưa Lý Hải Phượng đi nước ngoài chơi vài ngày. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô mới nói cho Lý Hải Phượng.
Cố Dương không muốn nói cho nàng chuyện phẫu thuật vì Chương Văn Văn nói nguy hiểm khi phẫu thuật không cao, nên cô định phẫu thuật xong rồi từ từ giải thích cho Lý Hải Phượng, bây giờ thì tranh thủ thời gian muốn đưa nàng đi đâu đó.
Kế hoạch ban đầu đều sắp xếp xong rồi, hôm nay Cố Dương dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, con người có thể cảm thấy hơi sợ hãi khi đối mặt với những điều chưa biết, và tất nhiên Cố Dương cũng không ngoại lệ, cô ban đêm ngủ rất muộn nhưng lại dậy rất sớm, cảm xúc không có vấn đề gì, cô thường tự an ủi mình, cô không đơn độc, cô còn có Lý Hải Phượng, cô không thể sợ hãi.
Hâm nóng sữa xong, Cố Dương định gọi Lý Hải Phượng dậy nhưng lại thấy nàng đã từ trên lầu bước xuống, chưa kịp nói gì thì Lý Hải Phượng đã chạy đến ôm chầm lấy cô.
Nàng đang khóc.
Cố Dương trong lòng run rẩy, tưởng nàng đã phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không lộ ra biểu cảm gì bất thường, cô đưa một tay nâng mặt nàng lên: “Sáng sớm ra mà đã khóc sao?
Lý Hải Phượng nhìn điện thoại di động trên tay, nước mắt không ngừng rơi: “Mẹ em gọi nói bố em bị tai nạn xe hơi, hiện ông ấy đang ở bệnh viện.” Nàng vừa nói vừa khóc dữ dội hơn: “Em xin lỗi, em không thể đi cùng chị rồi. Em phải đóng gói đồ đạc về nhà ngay bây giờ.”
Cố Dương sững sờ, khi Lý Hải Phượng buông cô ra để đi lên lầu, cô đã nắm lấy tay nàng: “Chị đi với em.”
Lý Hải Phượng lắc đầu: “Không, em tự mình đi được.”
Cố Dương lúc này không nói được gì, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng đi lên tầng.
Lý Hải Phượng đang xếp quần áo vào vali, Cố Dương gọi nàng ở phía sau, nàng quay lại, thấy trên tay cô đang cầm một tấm thẻ đưa cho nàng: “Em không cho chị đi vậy em hãy nhận cái này đi.”
“Chị đây là đang làm gì vậy?” Lý Hải Phượng gạt tay cô ra: “Em không cần tiền của chị.”
Cố Dương nắm lấy tay cô: “Em và chị không phải người xa lạ.”
“Đây không phải là chuyện xa lạ hay không xa lạ. Em có tiền. Chị không cần quan tâm em. Em có thể tự giải quyết.” Đôi mắt đỏ hoe của Lý Hải Phượng bất đắc dĩ nhìn cô: “Em biết chị có ý tốt, nhưng em thực sự không thể nhận số tiền này.”
Cố Dương không nỡ nhìn thấy nàng khóc, cũng biết nàng rất khó tính về chuyện này, cũng không ép buộc, ném tấm thẻ xuống bàn rồi vươn tay ôm nàng: “Được rồi, đừng khóc. Nếu bây giờ em muốn đi, chị lái xe đưa em đi, đây là chuyện lớn, chị không vào nhà em là được chứ gì.” Nàng tự mình đi về, làm sao cô có thể yên tâm được.
“Không cần, em đã mua vé tàu rồi. Sớm thôi đừng lo, đến nơi thì em sẽ gọi điện cho chị.” Nàng kiên quyết không quấy rầy cô.
Cố Dương rơi vào bế tắc, bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà như vậy.
Sau khi mua vé trên mạng, Cố Dương đưa nàng đến ga tàu, Lý Hải Phượng không cho cô đi theo, tâm trạng nàng cũng dần bình tĩnh trở lại, mẹ nàng cũng nói qua điện thoại là không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Đưa Lý Hải Phượng đi, Cố Dương ngồi trong xe một lúc, cô luôn có cảm giác không tốt, như thể Lý Hải Phượng sẽ không bao giờ quay lại sau khi rời đi vậy, nhưng cô cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Chờ vài ngày nữa cô sẽ gọi điện đến nhà Lý Hải Phượng để chào hỏi lại nhà Lý Hải Phượng, chắc nàng không sao đâu.
Lần này thương tích bố Lý Hải Phượng cũng không nhỏ, rách một mảng lớn trên đầu, gãy mấy chiếc xương sườn, gãy chân phải, mẹ Lý đã khóc khi thấy Lý Hải Phượng ôm mình, hẳn là bà rất sợ hãi.
Kẻ gây tai nạn là một người mới tập lái xe nhưng may mắn không sao, sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh ta đã đưa cha Lý đến bệnh viện càng sớm càng tốt, đồng thời anh ta cũng chi trả toàn bộ chi phí y tế. Nhìn thấy Lý Hải Phượng thì liên tục xin lỗi nàng, làm cho Lý Hải Phượng không biết phải nói gì.
May mắn thay, lần này Lý Hải Phượng đã không khóc mà liên tục an ủi mẹ, nàng cũng dành thời gian để gửi tin nhắn cho Cố Dương, nói với cô rằng ở đây không sao, vì vậy không phải lo lắng.
Lý Hải Phượng ở nhà một tháng, trong khoảng thời gian này, cuộc gọi giữa nàng và Cố Dương cũng không bị gián đoạn, Cố Dương đã đề nghị đến gặp nàng nhiều lần nhưng đều bị từ chối vì nhiều lý do. Đôi khi nàng cảm thấy rất có lỗi với Cố Dương, nhưng không thể để Cố Dương đến mà không nói với bố mẹ nàng…
Cần phải tìm một thời gian để nói chuyện vui vẻ với họ.