Chớp mắt một cái đã đến tháng ba, nhưng cuộc phẫu thuật của Cố Dương vẫn còn kéo dài mãi vẫn chưa được thực hiện, tháng đầu tiên, thỉnh thoảng Lý Hải Phượng cũng sẽ gọi điện hỏi thăm cô, nhưng sau đó, các cuộc gọi đến dần dần ít đi, cuối cùng, cô chủ động gọi cho nàng thì hoặc là không ai nhận hoặc là tắt máy.
Vương Băng cũng phát hiện điều gì đó không đúng, lần này Lý Hải Phượng xin nghỉ phép một tháng, nhưng bây giờ đã hơn hai tháng rồi, cô ấy cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại, lần nào Lý Hải Phượng cũng nói là nhà có việc bận, chắc phải xin nghỉ thêm một thời gian nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khác gì nàng chủ động từ chức đâu chứ? Đương nhiên, lý do chính vẫn là tình trạng của Cố Dương, bây giờ đã không thể dùng hai từ ‘không ổn’ để hình dung nữa rồi.
Sáng nay công ty mở họp, tất cả mọi người đều nghiêm túc báo cáo công tác, đến lượt Cố Dương tổng kết lại thì cô đã ngủ gật từ bao giờ, Vương Băng gọi cô vài tiếng mà cô vẫn chưa tỉnh lại, sau đó cô ấy thấy mặt Cố Dương đỏ rực bất thường, đưa tay sờ trán mới phát hiện Cố Dương phát sốt.
Vốn dĩ cô ấy định đưa Cố Dương đến bệnh viện kiểm tra, ai ngờ cô lại mơ hồ tỉnh dậy, nhất quyết không chịu đến bệnh viện.
Vương Băng cũng không còn cách nào khác, đành phải đỡ cô trở về phòng làm việc nghỉ ngơi, bản thân lại về nhà hầm một nồi canh gà mang đến cho cô bồi bổ.
Trong phòng làm việc, Cố Dương đang đắp một cái thảm lông, cuộn người nằm trên sô pha. Cánh tay cô đặt lên trán che khuất nửa gương mặt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Vương Băng đổ canh gà ra một cái bát rồi đặt lên bàn trà trước mặt cô: “Bữa trưa chị vẫn chưa ăn gì, cứ như vậy thân thể chị sẽ không chịu nổi đâu.”
Cố Dương không lên tiếng, vẫn tiếp tục nằm im không nhúc nhích.
Vương Băng nhìn thấy tất cả, trong lòng cô ấy cảm thấy có chút khó chịu, cô ấy đi theo Cố Dương lâu như thế, bị bệnh cũng đã thấy qua, kinh doanh thất bại cũng chứng kiến hết thảy, nhưng cô ấy chưa bao giờ gặp một Cố Dương sa sút uể oải như bây giờ, chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà thôi, cô đã gầy đi rất nhiều.
“Nếu thật sự không được, tôi sẽ xin nghỉ hai ngày để đến nhà Hải Phượng xem sao, có lẽ, thật sự có việc bận nên mới không đi làm.” Vương Băng muốn an ủi Cố Dương đang trầm mặc.
“Cố tổng, tôi rất hiểu Hải Phượng, nàng sẽ không bao giờ im hơi lặng tiếng rời khỏi như vậy đâu.” Vương Băng chắc chắn nói.
Một hồi lâu sau, Cố Dương mới thở ra một hơi thật dài, giọng nói cô yếu ớt và đầy mệt mỏi: “Vương Băng, tôi không phải loại người nhát gan yếu đuối, tôi chưa bao giờ sợ hãi cái chết.”
Vương Băng sửng sốt.
“Kết quả chẩn đoán đã chứng minh, tôi mắc bệnh u não.” Cố Dương mỉm cười, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi lăn xuống: “Tôi không dám nói với em ấy rằng đây là một cuộc giải phẫu bình thường, nhưng chỉ cần hơi sơ suất một chút thì có khả năng sẽ chết người.” Cô dùng tay che lại đôi mắt mình, nước mắt lại như thác mà ào ào chảy xuống.
Vương Băng kinh ngạc không nói ra lời, cô ấy vẫn luôn cho rằng, mấy ngày nay Cố Dương uể oải không vui là do Lý Hải Phượng, không ngờ rằng……
“Sao có thể chứ? Cố tổng, những năm gần đây không phải đều rất tốt sao?”
Cố Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Tôi không biết, có lẽ là ông trời cảm thấy tôi quá mệt mỏi, nên muốn để tôi nghỉ ngơi một chút.”
“Không, không thể nào.” Giọng Vương Băng run rẩy: “Cố tổng, nhất định bọn họ chẩn đoán sai rồi.”
Cố Dương nhấc thảm lông trên người lên, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn Vương Băng đang đỏ mắt như sắp khóc đến nơi, trong lòng có chút cảm động, người phụ nữ này đã giúp đỡ cô quá nhiều, không chỉ cô ấy, còn rất nhiều, rất nhiều người nữa đều đang cần cô, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như thế.
Cố Dương đưa tay cầm lấy bát canh gà đã hơi nguội, múc một muỗng đưa lên miệng uống, khóe miệng không khỏi nở nụ cười nhợt nhạt: “Bao nhiêu năm rồi mà tài nấu nướng của cô vẫn không tiến bộ chút nào, sao lão Lý nhà cô vẫn còn theo cô vậy?”
Vương Băng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ việc Cố Dương nói mình bị u não, giờ nghe cô nói như thế, đỏ mặt: “Lúc nãy tôi gấp quá, chị uống tạm đi.”
Cố Dương không muốn cô ấy thất vọng, bèn uống liên tục hai bát canh gà mới thôi: “Người nhà tôi không ai biết chuyện này, tôi cũng không nói với Lý Hải Phượng, tôi dự định sau khi phẫu thuật kết thúc mới thông báo cho mọi người, để họ không cần lo lắng quá nhiều.”
Vương Băng nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy mà chị lại gạt ông chủ và bà chủ, e là sẽ không ổn đâu.”
“Không có gì không ổn, cô chỉ cần làm như không biết gì hết là được, bọn họ sẽ không trách cô.”
“Vậy Hải Phượng thì sao? Cô ấy biết chắc chắn sẽ tức giận.”
Nhắc đến Lý Hải Phượng, Cố Dương lại mệt mỏi nhắm mắt, xoa thái dương đang đau nhức, cô gọi điện thoại nàng cũng không nhận, rõ ràng là đang muốn trốn tránh cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Quả thật là lo đến bạc đầu luôn mà, thật ra nhân cơ hội Lý Hải Phượng không có ở đây, cô có thể âm thầm làm phẫu thuật, nhưng mà lòng cô không yên, cô sợ lúc phẫu thuật sẽ có sai sót, sợ bản thân gặp phải bất trắc gì, cũng sợ nếu bản thân không sao nhưng lại phải để Lý Hải Phượng rời đi.
“Cô nói xem, có phải em ấy về quê kết hôn rồi không?” Đột nhiên Cố Dương lại hỏi.
Vương Băng ngẩn người: “Không thể nào, tại sao đột nhiên cô ấy lại muốn kết hôn?”
Cố Dương lắc đầu: “Tôi có linh cảm mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế. Như vậy đi, cô sắp xếp cho tôi hai ngày nghỉ phép, tôi phải đến nhà em ấy xem sao.” Tóm lại cô muốn đi xem thử, nàng trốn tránh cô như thế cuối cùng là có ý gì?!
Cố Dương nói được thì làm được, gần đây sức khỏe cô càng ngày càng kém, Chương Văn Văn đã nói không thể tiếp tục kéo dài được nữa, bởi vì một khi bệnh tình chuyển biến xấu, vậy thật sự sẽ rất khó giải quyết.
Lần này Cố Dương để tài xế chở cô đi, hai người xuất phát từ Định Hải đi thành phố Lâm Thủy.
Thật ra cũng không xa lắm, nhưng trên đường đi cô lại nôn rất nhiều lần, tài xế luôn miệng khuyên cô đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào đều bị cô dùng một hai câu ngắt lời, nếu bây giờ cô đến bệnh viện, thì chính là vào được mà không ra được.
Cố Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy tài xế gọi cô, ra là đã đến nhà của Lý Hải Phượng. Cô nhớ lần trước khi cô đến đây, tiết trời vẫn còn rất ấm áp, bây giờ mặc dù đã bước vào tháng ba, nhưng chỉ cần gió Bắc thổi một chút thôi cũng đủ khiến người ta lạnh run.
Cố Dương cũng không dám đến thẳng nhà Lý Hải Phượng mà chỉ bảo tài xế dừng xe ở một chỗ cách nhà nàng một khoảng không xa, cô lấy di động ra gọi điện cho Lý Hải Phượng, lần này không bị tắt máy, Cố Dương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người tiếp điện thoại, Cố Dương đưa tay xoa ấn cái gáy đang đau nhức, tức giận nói “Lý Hải Phượng, em muốn chết có phải không?”
“Alo?” Đầu bên kia vang lên một tiếng hô: “Chị ơi, có người tìm chị.”
Cố Dương ngã người ra sau dựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm ngõ nhỏ phía trước, chờ Lý Hải Phượng nghe điện thoại.
“Thật ngại quá, bây giờ chị em rất bận, không tiện nhận điện thoại ạ.”
Trong lòng Cố Dương lập tức nổi trận lôi đình, gần như cô không thể nhịn nổi nữa, rít lên: “Nói với Lý Hải Phượng, tôi đang ở trước cửa nhà em ấy!”
“Cửa, trước cửa?”
“Chị, người vừa gọi đến nói chị ấy đang ở trước cửa nhà mình.”
“Alo.”
Cuối cùng cũng nghe được giọng nói của nàng, tức giận trong lòng Cố Dương cũng theo đó mà tăng vọt lên, cô thô bạo kéo cửa xe ra bước xuống: “Chị đang ở trước cửa nhà em, em mau ra đây, chị có chuyện muốn hỏi em.”
Sau khi Cố Dương cúp điện thoại thì dựa người vào cửa xe, chuẩn bị đợi sau khi Lý Hải Phượng ra đây sẽ giáo huấn nàng một trận ra trò.
Ngay sau đó, Cố Dương đã nhìn thấy Lý Hải Phượng từ trong ngõ nhỏ chạy ra, cô giật mình, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, vốn dĩ dự định sẽ mắng nàng một trận ra trò, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nghẹn ứ ở đó, không cách nào thoát ra, tại sao em ấy lại gầy đến như thế?
Người mấy ngày nay bị bỏ rơi, bị lạnh nhạt là Cố Dương cô mà, tại sao thoạt nhìn thì Lý Hải Phượng lại giống người bệnh hơn cả cô vậy?
“Em…”
“Chị tới đây làm gì?!” Lý Hải Phượng không để cô nói hết lời, vội mở miệng hỏi.
Cố Dương ngây ngẩn cả người, cô có chút tủi thân nhìn chằm chằm Lý Hải Phượng: “Tại sao vừa gặp mặt đã hung dữ với chị, chị gọi điện cho em, tại sao em lại không bắt máy?”
Lý Hải Phượng nhìn cô, cảm xúc trong mắt nàng phức tạp tới mức Cố Dương không thể nào hiểu nổi: “Không muốn nhận.”
Cố Dương ngây ra.
“Vừa hay chị đã đến, có một số chuyện, trực tiếp gặp mặt nói với nhau vẫn sẽ tốt hơn.”
Đột nhiên Cố Dương cảm thấy, trong lòng mình có thứ gì đó đã vỡ nát tan tành, cô vội vàng ngăn không cho Lý Hải Phượng tiếp tục nói: “Lý Hải Phượng, em biết em đang làm gì không?”
Lý Hải Phượng mặc một bộ đồ mỏng manh, hai tay nàng ôm lấy bả vai gầy yếu của mình, vẻ mặt vô cảm: “Cố Dương, thật xin lỗi.”
Cố Dương nhìn nàng, một câu cũng không nói nên lời, nàng, nàng xin lỗi là có ý gì chứ?
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên cô như vậy, nhưng mà lại là vì muốn nói lời chia tay sao?
Cố Dương có chút luống cuống, cô bước lên một bước ôm Lý Hải Phượng vào lòng: “Chị tới tìm em, không phải để nhìn thấy em giận dỗi, có phải em trách chị đến quá trễ hay không? Con chó nhỏ kia vẫn còn ở nhà chờ chúng ta mà, chúng ta không quay lại nó sẽ đói bụng đấy.”
“…Thật xin lỗi” Lý Hải Phượng đẩy cô ra: “Em thật sự không thể ở bên cạnh chị được nữa.”
“Tại sao?”
“Chị đừng hỏi, bây giờ đã không còn sớm nữa, chị mau trở về đi.” Lý Hải Phượng có chút mất kiên nhẫn, liền đuổi người.
Cố Dương không thể tin nổi chăm chú nhìn nàng: “Mới hai tháng không gặp, em đã muốn bỏ chị? Lý Hải Phượng, cuối cùng em xem chị là cái gì hả?”
Lý Hải Phượng cúi đầu không nói lời nào, Cố Dương nổi giận, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng xương khớp ma sát nho nhỏ, cô vất vả đi một đoạn đường xa như thế đến tìm nàng, còn nàng thì sao, chỉ dùng một câu nói đã muốn vứt bỏ cô.
Dùng từ ‘nghiến răng nghiến lợi’ để hình dung sự tức giận của Cố Dương cũng không quá chút nào, có một khoảnh khắc nào đó, Cố Dương thật sự muốn ra tay bóp chặt Lý Hải Phượng.
“Muốn chia tay phải không?” Cố Dương nhìn chằm chằm Lý Hải Phượng, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, lạnh lẽo nơi đáy mắt gần như tràn cả ra ngoài: “Kiếp sau đi”.
Lý Hải Phượng ngẩng đầu nhìn cô: “Em đang rất nghiêm túc.”
Lúc này đây ngay cả nhìn Cố Dương cũng không muốn nhìn Lý Hải Phượng chút nào, lập tức xoay người rời đi: “Chị cho em thời gian, suy nghĩ cho kỹ rồi thì đến tìm chị, nếu em nghĩ không xong…Chị không ngại đến đây lần nữa đâu.” Cố Dương nói xong lập tức kéo cửa xe ra ngồi vào.
Tài xế vẫn đang đợi trong xe, thấy Cố Dương giận đùng đùng lên xe, ông ta cũng không dám mở miệng nói chuyện.
“Trở về Định Hải.”
“Dạ được.”
Chiếc xe phóng đi trong con ngõ nhỏ, để lại Lý Hải Phượng đang sững sờ tại chỗ. Bỗng nhiên, chóp mũi nàng đau xót, nàng cảm thấy diễn xuất của bản thân rất đạt, chẳng lẽ đã bị nhìn ra à?
Thì ra trên đời này thật sự có người da mặt dày đến như thế, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lý Hải Phượng bước được vài bước, lại quay đầu nhìn theo hướng chiếc xe đã biến mất kia, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, ôm mặt khóc thành tiếng.