Lúc về đến Định Hải thì cũng đã rất muộn, Cố Dương kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, sau khi cô mở cửa ra liền thấy đèn trong phòng khách bật sáng, cô nhíu mày: “Đã trở về rồi à?”
Bố Cố thò đầu ra khỏi bếp cùng chiếc tạp dề, mỉm cười nói: “Bố đã ở đây một ngày rồi, sao bây giờ con mới về vậy.”
Cố Dương nở một nụ cười gượng gạo: “Con có chút việc.”
“Gần đây có phải hay không mệt quá? Nếu như cơ thể không được khỏe thì cứ nghỉ ngơi trước, đừng vội làm việc.” Bố Cố vừa bỏ cá vào nồi, vừa nói: “Bố đã nói với em trai của con rồi, để nó bàn giao công việc bên kia xong càng sớm càng tốt rồi trở về giúp con.”
Cố Dương cầm một củ cà rốt rồi bỏ nó vào miệng, từ từ đáp: “Mọi người cứ sắp xếp đi, con sao cũng được.”
“Này, hôm nay con có chuyện gì à? Đúng rồi, con bé kia đâu nhỉ, hôm nay đến cũng không thấy nó, mẹ con còn nói muốn gặp con bé.”
Ngay từ đầu Cố Bạch đã ủng hộ Cố Dương, dù gì với tư cách là một người cha thì ông cũng không làm tròn trách nhiệm của bản thân, Cố Dương lớn một chút thì ném cho ông bà nội, sau đó liền tiếp quản Cố Thị, ông thì lại dứt khoát đưa mẹ của Cố Dương ra nước ngoài định cư, về cơ bản thì không can thiệp đến chuyện của Cố Thị.
Về phần nửa kia của Cố Dương, ông cảm thấy được chỉ cần cô hạnh phúc thì ông cũng sẽ vừa lòng, làm sao có thể trói buộc cô được.
“Về quê rồi, cãi nhau một trận rồi đòi chia tay với con.” Cố Dương cười chế giễu: “Thật sự là đủ lông đủ cánh rồi mà, phụ nữ thì không thể chiều chuộng quá, nuông chiều thành thói quen liền lên tận trời.”
Khóe miệng của bố Cố giật giật, nói như thể con không phải là phụ nữ vậy. Ông ấy biết tính cách của Cố Dương, từ nhỏ đã như vậy rồi, ngang ngược lại bá đạo, tính cách thật ra rất giống con trai, nhưng đây là lần đầu tiên cô yêu đương thật lòng, khó tránh khỏi vấp phải trắc trở.
“Sao vậy, người ta muốn bỏ mặc con à?”
Tâm trạng của Cố Dương vốn không tốt lắm, khi nghe đến hai chữ “bỏ mặc” thì gần như là nói trúng tim đen cô, cô hừ một tiếng: “Em ấy dám à!”
“Con đó, bớt lại tính cách tổng tài bá đạo của con đi. Đây không phải là diễn phim mà con có thể cường thủ hào đoạt như thế. Nếu người ta thật sự không thích con thì sẽ thoải mái mà chia tay, dây dưa cũng không có ý nghĩa gì.” Bố Cố một bên thái rau một bên nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô.
Cố Dương áp chế không chịu sự lép vế của mình, giọng cô trở nên nặng nề: “Bây giờ nói những điều này có ích lợi gì, em ấy rời xa con thì vẫn có thể sống tốt nhưng nếu con rời khỏi em ấy thì con sẽ chết, tại sao con phải tự gây khó dễ với chính mình như thế.”
Bố Cố không nói gì, sao ông ấy lại sinh ra một đứa con gái cố chấp đến chết như vậy, chẳng lẽ chết cũng không buông tay ư?
Sau đó Chương Văn Văn đã gọi điện cho Cố Dương nhiều lần để hỏi cô về ca phẫu thuật nhưng đều bị cô chối từ. Nếu như sự việc của Lý Hải Phượng không được giải quyết thì cô không thể yên ổn kiên định bước vào phòng phẫu thuật.
Mấy ngày nay Cố Dương đã bớt căng thẳng hơn, cả người đều lao đầu vào công việc.
Gần đây có rất nhiều tin tức về cô, trong một cuộc phỏng vấn lại có người hỏi cô về dự định trong tương lai là gì, những người này rõ ràng đều giả bộ hồ đồ để thăm dò, Cố Dương cũng không có không kiên nhẫn.
Lúc đó cô đã nói như thế nào?
“Kế hoạch trong tương lai?” Cố Dương mỉm cười: “Các người không phải đều rõ à, như thế nào còn hỏi tôi?”
“Uhm…chúng tôi không biết.”
Cố Dương dùng đôi mắt nhìn chằm chằm người nọ, nhìn đến độ người kia cũng hoảng sợ rồi mới mở đôi môi đỏ mọng: “Tôi đã come out, còn có thể hỏi cái gì nữa. Còn nếu muốn hỏi nửa kia của tôi có phải là em ấy không thì tôi khẳng định có thể nói cho anh biết, đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”
Đoạn video này đã được cư dân mạng truyền tay nhau khá lâu, việc ai ủng hộ và ai không ủng hộ cũng là chuyện không ngờ được. Những người lên tiếng ủng hộ gần như chiếm hơn phân nửa, bọn họ đều cảm thấy người của công chúng dám dũng cảm đối mặt với sự thật, thẳng thắn đối mặt với chính mình, cũng nói rằng thành công của cô không chỉ là về sự nghiệp thôi.
Cố Dương ngồi sau bàn giám đốc lặng lẽ xem các bình luận, tất cả đều được ghi trong weibo của cô, số lượng người hâm mộ cũng tăng lên một cách điên cuồng, cô nghĩ điều đó thật buồn cười.
Ai cũng biết rằng tình cảm của chúng ta không dễ dàng có được, em có biết không?
Cố Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi lấy tay che mặt.
Lý Hải Phượng, vào thời điểm em nói câu nói đó, liệu có suy nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Không phải là em muốn chia tay với tôi mà là đang muốn cái mạng này của tôi.
“Cố tổng, đây là lịch trình của mấy ngày gần đây. Chị có thể xem trước, nếu thật sự không được, chúng ta có thể hoãn lại.” Vương Băng nhìn Cố Dương với vẻ mặt lo lắng.
Cố Dương như có như không mà liếc máy tính bảng một cái: “Không cần hoãn lại, cô sắp xếp tốt là được. Bữa tiệc tối nay nhất định phải đi. Tối nay hình như cô có việc bận phải không, để Hoắc Hiểu Linh đi cùng tôi cũng được.”
Vương Băng nhíu mày: “Tôi chỉ sợ không ổn thôi.”
“Không có chuyện gì, cô bận thì cứ đi trước.” Cố Dương nói xong tiếp tục vùi đầu làm việc.
Vương Băng bước ra khỏi văn phòng tổng tài rồi gọi Hoắc Hiểu Linh lại. Mấy ngày nay Cố Dương không để cho cô ta đi vào, Hoắc Hiểu Linh gần như nghĩ Cố Dương đã quên cô ta rồi.
“Tối nay tôi không thể đi được, cô đi cùng Cố tổng đi. Nhớ thật kỹ, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần cô không bao giờ được để cô ấy uống rượu. Việc này nhất định phải làm tốt, gần đây cơ thể cô ấy không được tốt. Nếu có chuyện gì đó xảy ra thì cô có thể thu dọn đồ đạc của mình và rời đi.” Vương Băng xụ mặt nghiêm túc nói.
Hoắc Hiểu Linh vội vàng gật đầu: “Tôi nhất định trông chừng chị ấy, chị Băng Băng yên tâm đi.”
Hai giờ chiều, Trần Xung đến.
Ông ta vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Cố Dương đang ngồi trên thảm lông đọc sách.
Máy điều hòa vẫn bật, ông ta ngờ vực hỏi: “Cố tổng, cô làm sao vậy?”
Cố Dương nâng cằm ra hiệu cho ông ta hãy ngồi trước đã.
Trần Xung mỉm cười: “Tôi nghe Hàn tổng nói gần đây trạng thái của cô không được tốt, về game kia thì cô không cần lo lắng, nếu Trần Lâm và Hàn tổng có việc bận thì tôi sẽ đến nói với cô một tiếng.”
Cố Dương tiếp tục lật giở cuốn sách trên tay: “Cho dù tôi muốn quan tâm thì cũng không có thời gian nhàn rỗi. Năm trước tôi đầu tư một bộ phim điện ảnh cũng không có thời gian đến xem. Khoản lời của buôn bán nhỏ ấy nếu Trần Lâm bên kia nếu thiếu tiền thì hãy đưa nó cho cậu ấy.”
Trần Xung cười híp mắt: “Thật sự cảm ơn Cố tổng.”
“Này? Đừng vội cảm ơn, làm game cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng còn phải xem là game gì, sau này cũng phải đưa lợi nhuận cho tôi nữa đấy.” Cố Dương nói một cách chậm rãi.
Bàn chuyện làm ăn với Cố Dương thật sự không phải là một món hời, đương nhiên Trần Xung cũng biết điều đó, chẳng qua lần này ông ta một xu cũng không phải trả, mọi thứ đều là Cố Dương tài trợ, ông ta đặc biệt biết ơn.
Hai người chưa nói được mấy câu thì Hoắc Hiểu Linh bước vào nói rằng có một vị Hứa tiên sinh đến muốn gặp cô. Cố Dương nhíu mày, giây tiếp theo không chút khách sáo bắt đầu đuổi người đi.
“Hôm nay thật xin lỗi, tôi còn có việc khác cần xử lý, hôm nào ông có thể ghé lại, còn có, lần sau nhớ hẹn trước.”
Trần Xung vội vàng đứng lên: “Không sao không sao, Cố tổng nếu bận thì tôi sẽ không làm phiền cô.”
Hoắc Hiểu Linh tiễn Trần Xung đi, tiếp theo liền dẫn người kia vào, người mới đến ăn mặc rất bình thường, đeo một cặp kính râm, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
“Cô đi ra ngoài trước đi.” Cố Dương nói với Hoắc Hiểu Linh.
Hoắc Hiểu Linh bước ra khỏi cửa, người đàn ông cũng tháo kính râm và mũ lưỡi trai, không phải Hứa Phi Mặc thì còn là ai nữa.
Cố Dương chỉ vào ghế sô pha: “Trong khoảng thời gian này cậu hoàn toàn biến mất, thế nào rồi?”
Khóe miệng Hứa Phi Mặc hiện lên một nụ cười: “Rất thuận lợi.”
“Ồ?” Cố Dương hào hứng: “Thuận lợi thế nào?”
“Cô nghĩ đây là gì?” Hứa Phi Mặc từ trong túi quần áo lấy ra một cái túi nhỏ.
Cố Dương nhận lấy để trước mặt rồi nhìn hồi lâu: “Cậu đùa tôi à? Đây là máy ghi âm?”
Hứa Phi Mặc mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cố Dương nở nụ cười: “Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu nghĩ bằng một cái máy ghi âm thì có thể hạ bệ Hứa Phi Phàm ư, đùa gì thế?”
“Không chỉ có cái này, còn có những chứng cứ khác. Cho dù không thể dồn cô ta vào chỗ chết cũng có thể làm cho cô ta ăn cơm tù mấy năm.” Trên mặt Hứa Phi Mặc hằn lên một tia độc ác: “Chỉ cần cô ta bước vào, tôi có cả ngàn cách thức khiến cô ta sống không bằng chết.”
Này, độc ác thế?
Mặc dù vài năm qua Cố Dương cùng người này hay người khác đấu đá lẫn nhau, cô cũng chưa thật sự giết ai cả, những thủ đoạn cô dùng cũng luôn quang minh chính đại, đây có thể xem là lần đầu tiên rồi.
“Cậu cũng đừng coi thường cô ta quá, cô ta có thể bưng bít đến bây giờ thì thế lực phía sau cũng không thể khinh thường được.” Cố Dương nhắc nhở cậu nhóc gần như phát điên đứng trước mặt mình.
“Haha” Hứa Phi Mặc cười lạnh một tiếng: “Cố tổng chỉ là nhìn bề ngoài thôi, phía sau còn có rất nhiều người muốn mạng của cô ta. Chỉ cần tôi có thể đem lại những lợi ích cho những người đó, bọn họ tự nhiên sẵn lòng giúp đỡ tôi.”
Cố Dương hiểu rõ ràng gật đầu: “Vậy cậu không cần tôi nữa?”
Hứa Phi Mặc nhìn cô rồi chậm rãi mỉm cười: “Cố tổng nghiêm túc đấy, không phải cô cũng chỉ muốn trả thù cô ta sao? Chuyện này còn có kế hoạch khác, hiện giờ tôi đến đây rồi, chỉ muốn Cố tổng đừng nhúng tay vào nữa, nhưng nếu cần thì mong cô giúp đỡ tôi.”
Tên nhóc này cũng gan thật đấy. Cố Dương suy tư một chút: “Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ cậu cần tiền đúng không?”
Hứa Phi Mặc gật gật đầu.
“Dễ xử lý thôi, điều mà Cố Dương tôi không thiếu nhất chính là cái này, tôi ra tiền còn cậu ra sức. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến lấy mạng của cô ta, tôi chỉ muốn làm cho cô ta gánh một chút tội thôi.” Cố Dương cười tủm tỉm đáp.
Hứa Phi Mặc nhìn cô, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Cố tổng, tôi và cô chỉ gặp nhau vài lần thôi, cô không sợ tôi sẽ ghi âm lại sao?”
Cố Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp cười phá lên: “Tên ngốc, mặc dù tôi ra tiền còn cậu ra sức nhưng cậu thật sự cho rằng tôi sẽ ngồi không sao?”
Hứa Phi Mặc im lặng một lúc lâu.
Sau khi cười đủ rồi thì Cố Dương bắt đầu quan tâm đến một chuyện khác: “Chuyện về Lưu Quang Viễn thì sao? Điều tra thế nào rồi?”
“Tôi chỉ biết ông ta tham gia vào các hoạt động buôn lậu của Hứa Phi Phàm, còn vấn đề nghi ngờ dính líu đến rửa tiền thì không có bằng chứng.” Hứa Phi Mặc trầm giọng nói.
Cố Dương đăm chiêu xoa cằm: “Lão già kia cũng thật là có bản lĩnh, hết thảy đường đi nước bước đều có Hứa Phi Phàm giúp ông ta che giấu, nhất định không dễ xuống tay rồi. Nếu như ở bên kia cậu có việc gì cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Không nói đến chuyện của Hứa Phi Phàm, chỉ cần vạch trần Lưu Quang Viễn thì cậu đã lập được công lao lớn rồi.”
Hứa Phi Mặc cũng không vì những lời này của cô mà cảm thấy vui mừng, cậu ấy cau mày: “Có chuyện tôi không biết nên nói hay không nên nói.”
“Cậu cứ nói.”
“Ông ngoại của cô, ông ấy…”
Cố Dương khoác tay: “Cái này thì cậu yên tâm, sẽ không xuất hiện những tình huống lấp liếm, tôi có thể bảo đảm an toàn cá nhân của cậu.” Cô hiểu rõ ông ngoại của mình nhất. Tuy rằng ông ngoại chỉ có một người con trai là ông ta, nhưng nếu ông ta thật sự phạm phải sai lầm lớn thì ông ngoại của cô nhất định sẽ vì đại nghĩa mà không mặc tình thân.