Trong một tiệm cơm nhỏ trang trí đơn giản, có một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt hẹp dài, là một người nhã nhặn và lịch sự.
Lý Hải Phượng cầm dây đeo balo, đi tới trước mặt anh ta: “Xin chào, cho hỏi anh chính là anh Tần phải không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lý Hải Phượng một cái, gật đầu: “Là tôi, cô chính là Lý Hải Phượng đúng chứ?”
Lý Hải Phượng cười cười, ngồi xuống vị trí đối diện anh ta: “Thật ngại quá, tôi tới trễ.”
“Không sao, không phải các cô gái đều thích đến muộn một chút sao?”
Lý Hải Phượng có chút xấu hổ, nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phong cách trang trí ở đây thật quá mờ nhạt tầm thường, lần đầu tiên gặp mặt lại chọn địa điểm như này, thật sự là không thể hiểu nổi!
Người đàn ông đẩy đẩy gọng kính, đi thẳng vào vấn đề: “Là như thế này, Lý tiểu thư, con người của tôi mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù bây giờ người trẻ tuổi rất cởi mở, sống khá hào phóng, nhưng tôi vẫn hy vọng nửa kia của mình là một cô gái trinh nguyên, nếu cô và bạn trai cũ đã phát sinh quan hệ, vậy thật sự xin lỗi, cuộc trò chuyện của chúng ta có lẽ không cách nào tiếp tục được nữa.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, trong chốc lát nàng vẫn chưa phản ứng lại anh ta đang nói cái gì, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: “Anh Tần Thủ, tôi có thể hiểu cho tâm lý này của anh, nhưng tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, anh đã từng phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác chưa?”
Có lẽ người đàn ông không đoán được cô nàng sẽ hỏi như thế, anh ta nhíu nhíu mày: “Con gái nhà lành sao có thể nói ra miệng những lời như thế? Đương nhiên là tôi không có.”
Lý Hải Phượng hiểu rõ, nàng ra vẻ suy tư gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, năm nay anh cũng đã ba mươi tuổi phải không, vậy mà vẫn còn là một xử nam, không phải là anh bất lực đấy chứ?”
“Cô” Người đàn ông tức đến đỏ mặt: “Cô nói bậy bạ gì đó?”
Biến thái!
Lý Hải Phượng thở hổn hển đứng lên: “Tôi chưa từng thấy ai vừa gặp mặt đã nói với con gái nhà người ta chuyện này cả, thật không biết xấu hổ, cô gái nào gả cho anh chắc chắn xui xẻo tám kiếp, tạm biệt!”
Lần thứ tư, Lý Hải Phượng nghĩ có chút mệt mỏi, nàng vẫn không hiểu mấy cuộc xem mắt vô nghĩa này có ích lợi gì, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng không thể làm một đứa con bất hiếu, nếu muốn làm người lớn trong nhà hài lòng thì phải hy sinh bản thân như thế.
Lý Hải Phượng về đến nhà, cũng không có tâm trạng ăn cơm, từ hôm nàng thẳng thắn thừa nhận với họ, nàng đã bị người trong nhà giam lỏng nửa tháng, cha nàng trước giờ chưa đụng đến một đầu ngón tay nàng mà hiện tại lại nhẫn tâm dùng gậy đánh nàng, nàng thật sự rất buồn, bởi vì tất cả những thứ này trước kia nàng chưa bao giờ trải qua cả.
Nàng rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là cha mẹ, một bên là Cố Dương, bắt nàng phải lựa chọn thế nào đây?
“Con gái, ra ăn cơm” Mẹ Lý ở bên ngoài gọi nàng.
Lý Hải Phượng nằm lì trên giường không thèm nhúc nhích, Cố Dương vẫn luôn miệng nói nàng là đồ ngốc, nàng thật sự đúng là ngốc mà, gặp chuyện gì cũng không thể tự mình giải quyết, tự mình nổi giận.
Mẹ Lý đi vào gõ cửa, lại không thấy động tĩnh gì lập tức đẩy cửa phòng ra, sau đó bà nhìn thấy Lý Hải Phượng đang nằm bò trên giường, bà vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại: “Chàng trai hôm nay thế nào?”
Chóp mũi Lý Hải Phượng cay cay, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, dù hoàn cảnh gia đình cô nàng rất bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đều là bảo bối được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, bây giờ nàng cảm thấy rất tủi thân, rất oan ức, nhưng lại không có cách nào cả.
“Đang hỏi con đó?”
Lý Hải Phượng khịt mũi, nổi giận nói: “Chẳng ra gì, con không thích.”
Mẹ Lý ngồi xuống bên mép giường nàng, dịu dàng xoa đầu Lý Hải Phượng, nói: “Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước giờ chưa từng làm cha mẹ bận lòng, tốt nghiệp đại học xong cũng tìm được một công việc rất tốt, vốn dĩ đây là chuyện vui, nhưng cố tình..…” Giọng mẹ Lý đột ngột trở nên nghẹn ngào: “Hôm đó mẹ đã nhìn thấy tất cả.”
Lý Hải Phượng ngẩn ra, lau lau nước mắt ngồi dậy hỏi: “Mẹ thấy cái gì?”
Mẹ Lý có chút mất tự nhiên, bà thở dài một hơi:, “Giữa trưa, người ta lặn lội đường xa đến đây, nhưng con cũng không muốn mời người ta vào nhà ngồi một chút.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, nàng vội nắm lấy tay mẹ Lý, gấp gáp hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự nhìn thấy chị ấy?”
“Ừm, người kia lái xe hơi bắt mắt như thế, hơn nữa còn dừng lại trước đầu ngõ nhà mình, muốn không thấy cũng khó.” Mẹ Lý lắc đầu: “Không ngờ rằng người tới lại là Tiểu Cố, các con, các con thật sự quá vô lý mà.”
Nhớ đến những lời mà mình đã nói ngày hôm đó, nước mắt Lý Hải Phượng lập tức nhịn không được rơi xuống, cuối cùng nàng dứt khoát nằm bẹp xuống giường gào khóc thê thảm: “Con chia tay chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ rất hận con.”
Mẹ Lý nhìn về phía cửa, tay đẩy nàng một chút: “Nhỏ tiếng thôi, con còn muốn bị đánh lần nữa sao?”
Lý Hải Phượng vừa nghe thấy câu này, liền không dám nữa, đầu tóc nàng rối bù y hệt ổ gà, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ suy nghĩ lại thật kỹ đi, chị ấy đối xử với con rất tốt, thương yêu chiều chuộng giống như đối đãi với con gái mình vậy, mẹ nhìn xem, con gái mẹ ngốc như thế nhưng chị ấy vẫn muốn ở bên con, cả Trung Quốc thật sự không thể nào tìm ra người thứ hai đâu mẹ.”
“Con không ngốc.” Mẹ Lý nhấn mạnh.
“Nhưng lúc nhỏ quả thật là đầu con đã từng bị thương mà, chị ấy cũng biết chuyện này nhưng chị ấy không chê con, hơn nữa người nhà của chị ấy cũng rất tốt, cha mẹ chị ấy đều sống ở nước ngoài, họ rất tiến bộ, cũng không ngăn cản bọn con ở bên nhau, thật đó.” Lý Hải Phượng nói xong sợ mẹ nàng không tin, còn đặc biệt gật đầu nhấn mạnh.
Mẹ Lý lắc đầu: “Con thấy mẹ dễ nói chuyện, dễ ức hiếp có đúng không, nhưng chúng ta chỉ là người nhà quê, mặc kệ Tiểu Cố là nam hay nữ, nhà chúng ta cũng sẽ không bao giờ làm chuyện thấy sang bắt quàng làm họ này.”
“Đây là suy nghĩ gì vậy mẹ, bây giờ cũng không phải là thời phong kiến, người ta đã không chê nhà mình, mẹ lại ngại ngùng gì thế?” Lý Hải Phượng nóng nảy: “Mẹ giúp con nói chuyện với cha một chút được không, dù sao cũng là một cô con gái, gả cho đàn ông hay đàn bà không phải đều như nhau sao mẹ?”
“Con trở nên thô lỗ như thế từ bao giờ vậy, đều là con gái với nhau, làm gì có đạo lý con phải gả cho con bé?”
Vẻ mặt Lý Hải Phượng đau khổ: “Mẹ cảm thấy chị ấy sẽ gả cho con sao? Khoan đã, bây giờ khoan hãy nói đến chuyện này, mẹ giúp con nghĩ biện pháp đi mà, con biết, mẹ cũng rất thích chị ấy, có đúng không?”
Từ trước đến nay mẹ Lý chưa bao giờ cảm thấy con gái nhà mình là một nhóc phiền phức như lúc này, bà thấy nàng còn muốn nói thêm gì đó liền lập tức mở miệng nói trước.
“Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, đợi mẹ suy nghĩ lại đã.” Mẹ Lý cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ, nhưng ngày đó bà đã nhìn thấy tất cả, hai người ở đầu ngõ giằng co qua lại, những chuyện mà hai người nói với nhau bà cũng nghe được rất rõ ràng, phản ứng sau đó của con gái mình bà cũng thấy hết. Đều đã là người trưởng thành rồi, hai người họđứa đang làm gì thì trong lòng họ mấy đứa nó rõ ràng hơn ai hết, chuyện này hoàn toàn không phiền người lớn trong nhà như vợ chồng bà nhúng tay vào.
Bà là người nhìn Lý Hải Phượng lớn lên, tính tình nàng thế nào bà là người hiểu rõ nhất, bà đương nhiên cũng muốn thấy nàng tìm được hạnh phúc của riêng mình, bà đã từng nói rằng, nguyện vọng lớn nhất đời này của bà chính là con gái bà có thể mãi mãi hạnh phúc vui vẻ, an nhiên mà sống, không bị người khác bắt nạt ức hiếp.
Từ khi bắt đầu, mẹ Lý đã không quá nghiêm khắc, tư tưởng của bà cũng không phải bảo thủ như người của những thế hệ trước, nhưng khi mọi chuyện đã đâu vào đó cả rồi, thì bà mới phát hiện có một số thứ vốn dĩ không hề quan trọng như bà đã tưởng.
Cố Dương nói tối nay có một tiệc rượu rất quan trọng.
Hoắc Hiểu Linh tưởng rằng nhân dịp này sẽ có cơ hội nhìn thấy một số nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của thương giới, nhưng sau khi đến nơi, cô ta lại có chút thất vọng, làm gì có nhân vật lớn anh tuấn tiêu sái gì đó, một phòng toàn là ông già bà cả mà thôi.
Cố Dương lại thay đổi tác phong không coi ai ra gì thường ngày, thái độ cung kính thăm hỏi từng người từng người một.
Vốn dĩ cô còn muốn nhân cơ hội có người kính rượu Cố Dương, cô ta sẽ ra mặt chặn rượu giúp cô, vậy cũng có thể lấy một ít hảo cảm của Cố Dương. Nhưng bây giờ thì hay rồi, đồ uống trên bàn chỉ toàn là nước trái cây mà thôi.
Trên mặt Hoắc Hiểu Linh viết rõ mấy chữ ‘tôi không vui’, cô ta biết chuyện giữa Cố Dương và Lý Hải Phượng, quan hệ hai người này chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì rồi, nếu như cô ta không nhân cơ hội này mà làm chút gì đó, vậy chẳng phải là có lỗi với chính bản thân quá sao?
Buổi tiệc này không tốn quá nhiều thời gian, chưa đến hai tiếng thì những người kia đã rời đi. Sau khi tiễn bọn họ ra ngoài, Cố Dương đứng tại chỗ một hồi, hai tháng này cô đã gầy đi rất nhiều, hôm nay lại mặc một bộ âu phục sẫm màu được may phù hợp, khiến thân hình cô càng thêm thon dài yểu điệu.
Hoắc Hiểu Linh đi tới nhắc nhở cô: “Cố tổng, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về.”
Cố Dương nhìn nhìn cô ta, gật đầu: “Đi thôi, tôi đưa cô về trước.”
Lúc nào cô cũng như thế, luôn luôn là một người ân cần, thân sĩ, biết suy nghĩ cho người khác, cho dù bạn là ai đi chăng nữa. Hoắc Hiểu Linh có chút tiếc nuối, nếu như Cố Dương mà là đàn ông, cô ta chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn gì để có thể sánh vai bên cạnh cô, cho đến bây giờ, mục đích của cô ta không phải là vì lợi ích nữa, cô ta muốn bản thân trở thành người phụ nữ bên cạnh Cố Dương.
Hoắc Hiểu Linh đã dọn khỏi chỗ ở cũ, dọn đến nơi có hoàn cảnh tốt hơn một chút, lúc tài xế dừng xe lại dưới lầu, Cố Dương hạ cửa sổ xe xuống nhìn nhìn ra bên ngoài, cảm thấy không có gì nguy hiểm mới quay người lại nói với Hoắc Hiểu Linh: “Đổi chỗ ở cũng tốt, an toàn hơn chỗ trước kia rất nhiều, được rồi, vậy tôi không tiễn cô nữa, cô lên nhà đi.”
Hoắc Hiểu Linh nắm lấy tay nắm cửa, cắn môi nói: “Vậy, Cố tổng có muốn lên nhà ngồi một chút không, uống ly nước rồi về cũng không muộn.”
Cố Dương lắc đầu “Không cần, cảm ơn, cô mau đi lên đi”
Hoắc Hiểu Linh nói hẹn gặp lại với Cố Dương, sau đó mở cửa xuống xe.
Tài xế chậm rãi lái xe rời khỏi tiểu khu: “Cố tổng, bây giờ đưa cô về nhà sao?”
Cố Dương giơ tay xoa nhân trung, giọng nói đầy mỏi mệt: “Không về nhà, tạm thời đưa tôi đến Khu 3 đi.”
Khu 3 là nơi nào? Là phố club.
Cho dù Vương Băng đã tỉ mỉ dặn dò, bảo cô không được uống rượu, nhưng mà trái tim cô thật sự sắp không chịu đựng nổi nữa, gần đây đêm nào cô cũng mất ngủ, muốn ngủ được một giấc an ổn cũng phải nhờ vào tác dụng của thuốc.
Xe lái đến Khu 3, nhưng tài xế vẫn có chút không yên tâm: “Cố tổng, tôi ở bên ngoài chờ cô nhé?”
Cố Dương xua xua tay: “Không cần, anh trở về đi, lát nữa tôi bắt taxi về là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Về đi.”
“Vậy…… Được rồi, cô nhớ chú ý an toàn.”
Cố Dương xuống xe, quen cửa đi vào một quán bar trên đường, phục vụ đang đứng ở cửa nhìn thấy cô, lập tức tươi cười bước lên nghênh đón: “A, là Cố tổng sao, mấy ngày rồi không thấy chị tới đây nha.”
Cố Dương được anh ta dẫn vào trong, lúc này quán bar đang rất náo nhiệt, người phục vụ đưa cô đến chỗ một cái ghế lô, nói: “Ít nhất đã nửa năm rồi chị không đến đây, nhưng chị nhìn đây, vị trí này vẫn luôn dành cho chị.”
Cố Dương cười cười: “Có tâm đấy, anh cứ làm việc của mình đi.”
Người phục vụ gật đầu, đang muốn đi lại xoay người lại, hỏi: “Hôm nay chị muốn uống gì?”
Cố Dương dựa vào sô pha, cởi bỏ hai nút trên cùng của áo sơ mi, chậm rãi nói: “Nước, mang cho tôi ly nước trắng đi.”
Đôi mắt của người phục vụ không tự giác liếc nhìn vị trí cổ áo của cô, yết hầu kết anh ta giật giật, sau đó vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, tiếp lời: “Được, tôi lập tức mang đến cho chị.”
Bởi vì phẫu thuật vẫn phải tiến hành bình thường, nên Cố Dương vẫn không dám mạo hiểm uống rượu, cô vẫn chưa sống đủ, càng không muốn chết nhanh như vậy.
Không cần đợi quá lâu, đã có người mang đến cho cô hai ly nước trắng, là một cô gái dáng vẻ thanh tú đáng yêu, ban đầu Cố Dương hoàn toàn không để ý đến cô ta, mãi đến khi cô gái kia đã đặt hai ly nước lên bàn nhưng vẫn chưa rời đi, mà đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Dương có chút kinh ngạc, đang muốn mở miệng lại nghe một âm thanh vang lên: “Bạn học cũ, thế nào? Có giống không?”
Người đến là một người đàn ông đeo kính còn khá trẻ tuổi, trắng nõn sạch sẽ, hình tượng trong sạch đến mức có chút không phù hợp với không khí nồng nhiệt táo bạo trong bar club, Cố Dương vỗ vị trí bên cạnh mình: “Vừa rồi đi vào không thấy cậu, cứ tưởng rằng hôm nay cậu không đến chứ.”
Người đàn ông cười nói: “Ngay khi cậu vừa mới bước vào thì mình đã nhìn thấy cậu rồi.” Cậu ta nói xong liền kéo cô gái bưng nước cho Cố Dương lúc nãy lại bên cạnh mình, nói: “Đến đây, chào hỏi một chút đi, vị này chính là Cố tổng.”
Cố Dương liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, trong mắt cô hiện lên một chút hoảng hốt, vừa rồi cô không nhìn kỹ, vậy mà cô gái này lại có nét hao hao giống Lý Hải Phượng, đặc biệt là cặp mắt, thậm chí khuôn mặt cũng giống.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt của Cố Dương, lập tức ha ha nở nụ cười: “Mình còn có việc, Cố tổng cứ tự nhiên.” Cậu ta nói xong đẩy cô gái kia về phía Cố Dương, rồi xoay người đi mất.
Cô gái nhìn Cố Dương, cười ngọt ngào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: “Em họ Lâm, Cố tổng gọi em Tiểu Mộng là được rồi.”
Ánh mắt Cố Dương vẫn dính chặt trên khuôn mặt cô ta, tay cô không chịu khống chế mà nắm lấy cằm cô ta, lực càng lúc càng mạnh.
Cô gái đau đớn nhíu chặt đôi mày.
Cố Dương giống như người mới tỉnh mộng, lòng bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi, cô cầm lấy ly nước đặt trên bàn uống một ngụm:, “Tên cô là Tiểu Mộng?”
Cô gái gật đầu: “Ông chủ nói khuôn mặt em rất giống một người nào đó, Cố tổng quen biết người đó sao?”
Thần kinh căng thẳng của Cố Dương bỗng nhiên thả lỏng, cô nở nụ cười: “Đúng vậy, rất giống”.
“Vậy, cô ấy chính là người mà Cố tổng thích có phải hay không?” Cô gái nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời.
Cố Dương nhìn cái ly trong tay mình, ý cười bên khóe môi ngày một nồng cháy, cô quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt cô gái kia, âm thanh mị hoặc dụ người: “Không, tôi thích cô.”
Cô gái sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ta mất tự nhiên né tránh ánh mắt Cố Dương: “Cố tổng nói đùa, em, em không xứng.”
Cố Dương kề sát vào mặt cô ta, tiếng động cô bị đè xuống cực thấp: “Nếu biết bản thân không xứng, vậy tự động cách xa tôi một chút, hiểu chưa?”
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, cô ta thấy ánh mắt vốn dĩ đầy ý cười ôn nhu của Cố Dương giờ phút này lại tràn ngập băng sương lạnh lẽo.
“Cố tổng, em…”
“Cút.”
Giọng nói của Cố Dương nhẹ hẫng, cũng không buồn liếc nhìn cô ta một cái, cô chỉ cảm thấy ghê tởm và buồn nôn mà thôi.
Cô gái bị dọa, lại không dám dây dưa Cố Dương, nên lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.