Việc đầu tiên Lý Hải Phượng làm khi trở về là dọn dẹp nhà cửa, Cố Dương thì đứng nhìn mà không giúp đỡ, cô chỉ đứng đó, bất động và im lặng, còn Nhị Phượng vui vẻ vừa kéo vừa chạy cạnh Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng lau mồ hôi, thở một hơi: “Cố Dương, em nghĩ chị không nên trì hoãn nữa, ngày mai chị hãy chuẩn bị cho ca phẫu thuật đi, nếu không muốn em đi theo, em sẽ không đi.”
“Chị vẫn còn một số chuyện chưa làm, đợi xong chuyện này rồi chị sẽ chuẩn bị.” Không có lý gì hết, không nuốt nổi khẩu khí
Còn điều gì quan trọng hơn mạng sống sao? Lý Hải Phượng không biết phải nói gì, nàng đã hỏi cả ngày trời, Cố Dương vẫn không chịu nói cho nàng biết đó là bệnh gì và cô ấy sẽ phẫu thuật gì, nhưng nàng cũng nhìn ra rồi, là cô ấy cố tình làm vậy. Nàng quá lo lắng thì cô càng thích thú, càng đắc ý.
“Vậy chị cần bao lâu?”
“Chị chưa biết, xem tâm trạng.”
Không thể bình thường hơn sao? Nàng chưa từng thấy người nào không coi trọng cơ thể của mình như vậy, Lý Hải Phượng biết tính khí của Cố Dương, có nói gì với cô ấy cũng vô dụng. Tóm lại, những gì nàng nói đều không được xem trọng.
Ăn tối xong, Lý Hải Phượng đi tắm, nàng lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm: “Cố tổng, em biết sai rồi. Hãy nói cho em biết đi, không thì tận đáy lòng em không biết phải làm gì. Em luôn cảm thấy mình sắp trở thành góa phụ.”
Cố Dương đang xử lý bưu phẩm, cô nhếch môi cười nhạo khi nghe thấy những lời đó: “Góa phụ? Đó là vẻ đẹp mà chị muốn!”
“Vậy thì nói cho em biết đi, nếu không em sẽ sợ.” Lý Hải Phượng chùm khăn lên đầu, nhìn Cố Dương bằng ánh mắt “làm ơn đi”.
Cố Dương liếc nhìn nàng: “Em thấy chị giống người sắp chết lắm sao?”
Lý Hải Phượng lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu.
Mặc dù biết nàng thật sự lo lắng cho mình nhưng Cố Dương vẫn không có ý định nói cho nàng biết. Cô để máy tính qua một bên, kéo Lý Hải Phượng ngồi lên đùi mình: “Không nói những thứ này nữa, chị hỏi em, hai tháng nay em có nhớ chị không?”
“Nhớ chứ.” Nàng nói ngay tức khắc.
Cố Dương cầm khăn tắm trên đầu nàng ném sang một bên, bàn tay không thành thật luồn vào bên trong bộ đồ ngủ của nàng, dùng đôi môi hôn lên cổ nàng: “Em muốn ở đâu?”
Lý Hải Phượng rụt người lại, đẩy mặt cô ra: “Đâu cũng muốn” Cô rõ ràng biết nàng sợ nhột nhưng vẫn xoa cổ nàng.
Cố Dương vẫn không nhúc nhích, đưa tay xoa dọc hai bên đùi và chân nàng, mạnh mẽ cọ xát vài lần, giọng điệu mơ hồ nói: “Em muốn ở đây không?”
Lý Hải Phượng vô thức chặn tay cô, mặt bắt đầu đỏ lên, tay run run: “Chị mau bỏ tay ra đi…”
“Lại còn ngại à, hai tháng không gặp, em học cách dè dặt đấy à?” Cố Dương mỉm cười, dùng một tay kéo dây áo của nàng xuống
“A”
Lý Hải Phượng thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống, nhưng đã bị Cố Dương kẹp chặt vào đùi không thể cử động được, lúc sau Cố Dương mới thả lỏng ra.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, Cố Dương cắn vào tai: “Gọi hai tiếng cho chị xem nào.”
“Em không…”
“Nghe lời nào, như vậy mới là bù đắp cho chị. Hôm đó em nói lời tuyệt tình quá đấy, em phải bù đắp lại, nhanh nào.” Cô nói lại càng thêm nặng nề: “Gọi hai tiếng rồi chị tha cho em”
Lý Hải Phượng sắp bị cô ấy làm cho phát điên rồi, không còn cách nào khác chỉ biết ậm ừ vài tiếng rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Rốt cuộc đã lâu không gặp, Cố Dương cũng không nói gì, trong lòng thì rất nhớ nàng, đã có mấy ngày liền đều nằm mơ thấy nàng, tỉnh dậy thì mồ hôi nhễ nhại. Đôi khi cũng nghĩ mông lung gì đó, cô cầm ảnh nàng xem và cảm thấy mình như một tên biến…thái vậy
“Này…chị muốn làm gì!” Lý Hải Phượng giữ chặt miếng vải che thân cuối cùng trên người: “Hôm nay không được!”
Cố Dương cũng không quan tâm lắm, cô kéo nàng và bước đến giường, nhưng vì thực sự không thể ôm được nàng nên cô rất đau lòng.
Lý Hải Phượng bị đẩy xuống một cách không thương tiếc, nàng ngã xuống giường, vừa muốn chạy thì Cố Dương đã véo eo kéo nàng lại, rồi đè nàng xuống.
“Dì của em không có tới, sao lại không được?” Cố Dương đè lên đôi chân đang đá lung tung của nàng: “Hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Cố rất tốt, chúng ta hãy ôn lại chuyện của hai tháng nay đi.”
Lý Hải Phượng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, sáng mở mắt ra thì đã là buổi trưa, không biết Cố Dương đang ở đâu, Lý Hải Phượng ngồi dậy, vén chăn lên nhìn vào trong, thật là kinh khủng, nàng vùi mặt vào chăn bông và hét lên hai lần, cảm thấy cổ tay đau nhức, đưa tay lên thì phát hiện cả hai cổ tay đều sưng tấy.
Cố Dương mặc áo ngủ ngáp dài lắc lư đi vào, dường như vừa mới tỉnh dậy, duỗi tay chân bước tới giường.
Lý Hải Phượng ngẩng đầu tức giận nhìn cô, duỗi cổ tay ra cho cô xem: “Xem chị đã làm chuyện tốt gì này!”
Cố Dương đưa tay sờ soạng, sau đó đưa lên miệng hôn: “Được rồi, không đau nữa.”
“Cố Dương…”
“Này.”
Lý Hải Phượng tức giận đến chết đi được: “Một tháng không được phép chạm vào em!”
“Đừng đừng, chị sai rồi.” Cố Dương từ phía sau ôm lấy nàng, dụi cằm lên vai nàng: “Lần sau em làm như vậy với chị, chị hứa sẽ không nói lời nào.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, quay đầu nhìn cô: “Chị nói thật sao?”
Cố Dương gật đầu: “Thật, cả người của chị đều là của em. Em muốn làm gì thì làm, em vui là được.”
Đây vẫn là Cố tổng kiêu ngạo và ngạo mạn sao? Rõ ràng không phải, nếu có đuôi, thì bây giờ có thể thấy cô đang vẫy đuôi theo nhiều cách khác nhau.
Sau hơn hai tháng vắng bóng, hôm nay là ngày đầu tiên Lý Hải Phượng đi làm, cũng thành công chào đón rất nhiều ánh mắt dị nghị, mọi người chào hỏi một cách nghiêm túc, sau khi nàng mở máy tính lên, tất cả đều là cửa sổ nhỏ, và có đủ các loại tin nhắn.
“Hải Phượng, cô có sao không? Chúng tôi tưởng rằng cô từ chức rồi…”
“Bảo bối, em mất tích hơn hai tháng, bọn ta nhớ em sắp chết rồi.”
“Em yêu, Cố tổng bị điên sau khi em rời đi đó [tạm biệt thủ công]”
“Ồ…cuối cùng cũng về rồi, chẳng trách hôm nay Cố tổng tâm trạng tốt như vậy, còn cười với người khác nữa.”
“Chúa ơi, tiểu Hải Phượng, những ngày em không ở đây Cố tổng thật sự rất đáng sợ đấy (⊙o⊙)”
…………
Lý Hải Phượng tối sầm, bất đắc dĩ nở nụ cười, Vương Băng tiến vào văn phòng, nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc: “Sao cô tới mà không nói tiếng nào vậy?”
“Em, điều đó, có vẻ hơi đột ngột, haha.” Lý Hải Phượng cười ngượng nghịu.
Vương Băng hỏi nàng về tình hình ở nhà và cũng không hỏi gì thêm.
Hoắc Hiểu Linh hơi kinh ngạc khi biết Lý Hải Phượng đang ở đây, vốn dĩ cô ta đã mặc kệ người ở đâu nhưng không ngờ hôm nay lại đến. Cô ta cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô ta vẫn tìm nàng nói chuyện.
Ngay khi Lý Hải Phượng đến, cô ta đã thấy có chuyện, ví dụ như bây giờ, cô ta là trợ lý của tổng giám đốc, đúng không? Vậy tại sao Cố Dương lại đuổi cô ta ra ngay khi Lý Hải Phượng vừa bước vào mà không nói một lời?
Việc hai người đang làm gì bên trong thì hơi khó nói, Hoắc Hiểu Linh gần như rất khó chịu, nhưng bên ngoài lại rất vui vẻ, ai nấy đều háo hức muốn mở tung cửa phòng xem Cố tổng và bà xã đang chơi gì.