Sòng bạc ngầm của thành phố S
Một người đàn ông trẻ tuổi, trên người là bộ âu phục được cắt xén vừa vặn, khuôn mặt sáng sủa, sống mũi cao đeo một cặp kính mắt màu đen, hắn tựa vào ghế sô pha, chỉ chỉ vào cái hòm da màu đen trên chiếc bàn dài: “Đây chỉ là một phần, đợt hàng tiếp theo hy vọng Lưu Tổng có thể mau chóng”.
Một người đàn ông trung niên ngồi đối diện, trên người hắn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nhìn lướt qua hòm da: “Đó là điều đương nhiên, nhưng vẫn xin các ông chủ lại đợi thêm một khoảng thời gian nữa, gần đây trong nước không được bình ổn, hi vọng các người có thể hiểu cho”
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy đẩy kính mắt, mỉm cười nói: “Không vội, tôi còn có một việc muốn bàn bạc với Lưu Tổng.”
“Chuyện gì?”
“Đám súng ống đạn dược kia…”
“Khoan đã.” Người đàn ông trung niên lập tức ngắt lời hắn, phất phất tay với thuộc hạ bên cạnh: “Các người đi ra ngoài trước”.
Đợi mọi người đi ra, hắn mới nhíu nhíu mày: “Cậu sao đột nhiên hỏi tới cái này?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười: “Không phải tôi hỏi, là sếp của chúng tôi hỏi, cô ấy muốn tham dự vào.”
“Chuyện này…”
Vương Băng gõ cửa văn phòng Tổng tài, nghe bên trong không có động tĩnh, lại gõ mấy lần nữa, qua một hồi lâu mới nghe được giọng của Cố Dương.
Đẩy cửa ra, Cố Dương đang dựa vào ghế lim dim ngủ, Vương Băng nói khẽ: “Cố tổng, đây là văn kiện buổi sáng đưa tới, chị xem qua một chút.” .
“Văn kiện gì?” Cố Dương nhắm hai mắt, có vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Vương Băng nhìn qua sấp văn kiện được kẹp kín trong tay: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, chỉ nói là nhất định phải giao tận tay cho chị, là vị Hứa tiên sinh kia sai người đưa tới” .
Họ Hứa?
Cố Dương mở mắt ra: “Ừm, đặt lên bàn trước đi”
Vương Băng nhìn sắc mặt của cô, lo lắng hỏi: “Gần đây chị khá hơn chút nào không?”
“Không sao, vẫn còn chịu được.” Cố Dương cầm xấp văn kiện lên, mở ra từ từ xem: “Đợi đến khi giải quyết xong Hứa Phi Phàm, thì tôi có thể yên tâm bước vào phòng phẫu thuật rồi.”
Hứa Phi Phàm? Vương Băng có phần không hiểu: “Chị gần đây vẫn luôn bận chuyện này sao?” Cô ấy trước đó còn rất tò mò, công ty gần đây cũng không tính là quá bận, hóa ra là bởi vì chuyện này.
Cố Dương dùng tay gõ sấp văn kiện trong tay, cười nói: “Chiều nay tôi phải xin nghỉ nửa ngày, ờm, còn Lý Hải Phượng nữa.”
Buổi trưa Cố Dương đưa Lý Hải Phượng ra ngoài ăn cơm, sau đó lái xe đến vùng ngoại ô phía Bắc, Lý Hải Phượng không biết cô muốn làm gì, trong lòng vô cùng tò mò, mãi đến khi xe đi đến trên núi, nàng mới dần phản ứng kịp.
“Đây không phải là đường đến nhà của Cố thịgia, Cố Dương, chị chẳng lẽ muốn dẫn em đến gặp ông bà ngoại của chị hả?” Sự thật chứng minh suy đoán của nàng là đúng, lúc xe lên đến giữa sườn núi, nàng liền nhìn thấy mấy người quân nhân mặc quân trang đeo súc lục.
“Cố Dương, chị mau dừng xe, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.” Lý Hải Phượng quát to một tiếng, liền mở cửa xe.
Cố Dương không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục lái xe đi tiếp, lúc đến cửa chính, mặt mũi của Lý Hải Phượng đã trắng bệch.
“Được rồi, đừng quằn quại nữa, mau chóng xuống xe đi”
“Haizz–” Lý Hải Phượng ngồi trong xe một hồi, cuối cùng chỉ có thể gãi gãi đầu xuống xe, nàng suốt dọc đường chạy lon ton phía sau Cố Dương, lo lắng nắm lấy tay áo của cô: “Sao chị không nói trước với em một tiếng?”
Quản gia có ấn tượng với Cố Dương tốt hơn một chút so với Lưu Mẫn Mẫn, đưa cô đi vào trong sân, việc cô đến làm ông rất vui.
Bởi vì trước đó đã có gọi điện thoại qua, nên ông ngoại Lưu và bà ngoại cũng đã đợi rất lâu, Cố Dương bước vào cửa, kéo Lý Hải Phượng đến nói: “Nào, Hải Phượng, gọi ông ngoại, bà ngoại.”
Lý Hải Phượng không kịp phản ứng, theo bản năng kêu lên hai tiếng.
Ông ngoại Lưu không nói gì, bà ngoại liếc nhìn nàng: “Cũng không phải người lạ, nó kêu cháu kêu thì cứ kêu đi, còn không vào đây”
Khóe miệng Lý Hải Phượng giật, cái gì thế này?
Cố Dương cười ha hả đi tới: “Bà xem, bình thường luôn nói cháu không đến, đến rồi thì vui lên đi chứ, hầy, người cũng đều đến rồi, nha đầu này tốt lắm, chủ yếu là hiểu chuyện, còn có thể chăm sóc cháu, siêng năng và cần kiệm việc nhà.”
Bà ngoại liếc cô: “Nói cái gì vậy, vẫn thật sự nghĩ rằng bản thân mình là đàn ông hả.”
Ông ngoại Lưu hừ một tiếng: “Nó thật sự coi bản bản thân mình là đàn ông rồi, quá yếu ớt.”
Cố Dương ngồi xuống giữa hai người họ, liếc mắt ra hiệu cho Lý Hải Phượng cũng ngồi xuống, bà ngoại cũng không thèm nhìn, hiện tại tâm tư của nàng bà hoàn toàn không ở đây.
“Sức khỏe khá hơn chút nào không?” Bà nghe mẹ cháu nói sống chết thế nào cháu cũng không chịu nằm viện, công ty không có cháu thì không thể vận hành được hay là thế nào, Cố Viên thằng nhóc đó đâu? Bảo nó nhanh chóng quay về!” Bà ngoại bình thường tuy hơi dữ một chút, nhưng trong mấy người cháu, Cố Dương là người mà bà thương nhất.
Hôm nay Cố Dương đến đã có chuẩn bị, bà cụ đã hỏi thì cô liền dứt khoát trả lời: “Gần đây còn có chút việc, giải quyết xong thì sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, con đến thực ra cũng không có chuyện gì, một là đưa Lý Hải Phượng đến thăm hai người, hai là nói với hai người một tiếng, con nghĩ thông rồi, khi Cố Viên trở về, con liền giao công ty cho nó, sau này lui về sau làm thành viên của hội đồng quản trị, năng lực của nó tốt hơn con, giao cho nó còn con cũng yên tâm.”
Ông ngoại Lưu không ngờ cô sẽ đưa ra quyết định này: “Con nghĩ kỹ chưa?”
Cố Dương gật đầu, liếc nhìn Lý Hải Phượng: “Gặp được một người thích mình không dễ, tuy bây giờ còn trẻ, nhưng vẫn muốn nhân lúc tụi con còn trẻ, có thể đưa cô ấy đi khắp nơi du lịch, bằng không già rồi thì không còn đi nỗi nữa.”
Lý Hải Phượng ngẩn người, nhìn Cố Dương một hồi lâu không nói nên lời, không nói ra được sự xúc động trong lòng mình.
Lúc này ông ngoại Lưu và bà ngoại đều không nói lời phản đối, Cố Dương nói rất đúng, đợi đến khi già rồi, thì đã không còn thời gian, trẻ tuổi thật tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cuối cùng cô vẫn không nói cho bọn họ chuyện phẫu thuật của bản thân, Cố Dương luôn cảm thấy vận mệnh của mình khá tốt, có một số việc, giấu đi chưa chắc đã là chuyện xấu, đợi đến khi hoàn thành phẫu thuật thuận lợi, lại thông báo cho bọn họ, suy cho cùng đều lớn tuổi rồi, không thể để bọn họ chịu bất kỳ đả kích gì.
Nhưng có những chuyện, vẫn phải nhắc đến, Cố Dương uống một hớp nước, suy nghĩ một hồi rồi từ từ nói: “Là như vậy, còn có một việc, cái đó, cậu của con, ông ấy…”
Ông ngoại Lưu vung tay: “Ông không có đứa con trai này, con tự mình xem xử lý nó như thế nào, cuối cùng có kết cục gì thì, cũng không liên quan chút nào đến nhà họ Lưu của chúng ta.”
Cố Dương thấy ông ngoại nói như vậy, ngoảnh đầu nhìn bà ngoại, bà ngoại cũng không nhìn, trong lòng cô có một chút buồn bã, đưa tay ra nắm chặt tay của ông bà ngoại: “Hai người yên tâm, con sẽ không nương tay, cho dù là cậu ruột như vậy, phạm tội thế nào cũng phải đền tội, con sẽ xem xét xem làm như thế nào.”
Trên đường trở về, Cố Dương vẫn im lặng không nói chuyện, những việc mà Lưu Quang Nguyên Viễn làm thì, tử hình là được rồi, đến nay chứng cứ trong tay cô đang từ từ nhiều thêm, dù sao đi chăng nữa, Lưu Quang Nguyên Viễn cũng là cậu của cô, cô cũng không phải không nỡ, chỉ lo lắng ông bà ngoại không chịu nổi, còn có mẹ của cô nữa.
“Nói không chừng chị khuyên nhủ ông ấy, ông ấy sẽ cải tà quy chính” Lý Hải Phượng phân vân hồi lâu, mới nói ra câu này.
Cố Dương liếc nhìn nàng: “Có thể khuyên được thì tốt rồi, loại người như ông ấyta, vô phương cứu chữa, cho dù là ông ấy ta hay là Hứa Phi Phàm, trong tay họ đều nhuốm máuy của không ít người, chết trăm lần cũng là đáng đời.”
“Bọn họ từng giết người?” Lý Hải Phượng rất kinh ngạc.
Cố Dương lắc đầu, cô thật sự chịu đủ cái cuộc sống này rồi, Vương Băng nói đúng, cô trở thành bộ dạng như hôm nay, chính là mệt chết, cho nên cần nghỉ một chút.
“Lý Hải Phượng, đợi chúng ta có giấy chứng nhận, thì em cân nhắc đến chuyện thụ tinh nhân tạo đi, hoặc là nhận nuôi một đứa bé cũng được, em muốn có con không?”
Cố Dương chẳng biết tại sao lại hỏi câu hỏi như này.
Lý Hải Phượng há hốc miệng, cũng không biết trả lời thế nào, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em cảm thấy tự sinh có vẻ tốt hơn, nhưng thụ tinh nhân tạo, đi đâu để tìm được gen tốt đây.”
“Cái này chị nghĩ cả rồi, ra nước ngoài, chị sẽ cho người đi tìm, đến lúc đó còn có thể tạo ra gen lai.” Cô chầm chậm nói.
“Vậy chị sinh hay là em sinh đây?” Lý Hải Phượng hỏi.
Cố Dương đập vào tay lái, cười nói: “Đương nhiên là em sinh rồi, em làm mẹ, chị làm bố.”
“Chị thật đáng ghét.” Lý Hải Phượng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, không khỏi bật cười: “Chuyện như thế, nếu như là em sinh, đứa bé sẽ gọi chị là mẹ, sau đó kêu em là mẹ nhỏ, ừm, cái này được đó.” Đều nói sinh con là chuyện rất nguy hiểm, vậy thì để cô nàng sinh đi, Cố Dương yếu như vậy, chịu không nổi nỗi khổ đó, đến lúc đó cho cô phụ trách chăm con là được rồi.
Nhìn nàng một mình cười ngốc nghếch, Cố Dương gõ vào đầu nàng: “Nghĩ gì thế, em yên tâm, tự mình sinh cũng được, mà nhận nuôi cũng được, đến lúc đó đều theo họ của em, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em phải gả cho nhà họ Cố.”
Hai người dọc đường cười cười nói nói, nghĩ về tương lai tốt đẹp của hai người họ, thật ra thì không có vấn đề gì là không qua được, chỉ cần tràn đầy hy vọng.
Có thể ở cùng với người mình thích, cho dù người đó là đồng giới hay khác giới, thì vẫn tốt hơn là cẩu độc thân, ví dụ như mấy người chứng kiến những chữ này.