Các dự án lớn gần đây đều diễn ra rất thuận lợi, các mối quan hệ xã giao cũng thường xuyên lui tới hơn thường ngày, Cố Dương không uống được rượu nên mỗi lần ra ngoài đều sẽ dẫn theo Vương Băng, Lý Hải Phượng và Hoắc Hiểu Linh, ba người họ lần lượt thay phiên nhau, thỉnh thoảng Hàn Nhã Nam cũng chạy tới giúp cô, vì thế cuộc sống cũng không phiền muộn lắm.
Nói đến Hàn Nhã Nam thì gần đây cô ấy đã tìm được một người bạn trai, là người ngoại quốc, một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ. Lý Hải Phượng may mắn được cùng ăn cơm với bọn họ, là một người không tệ và đối xử rất tốt với Hàn Nhã Nam.
Lịch trình gần đây của Cố Dương đều là ở bên cạnh Hoắc Hiểu Linh vì Lý Hải Phượng cơ bản tay nghề còn non, bình thường nàng sẽ giúp Vương Băng đánh máy, làm thời gian biểu, in tài liệu, gửi email và đủ chuyện lặt vặt khác, cả ngày tất bật chạy lên chạy xuống các tầng lầu, so với việc đi theo Cố Dương còn mệt mỏi hơn một chút.
Thời điểm ăn cơm trưa, Lý Hải Phượng cau mày khẩy đồ ăn trên đĩa, tức giận nói: “Em không muốn làm nữa.”
Hàn Nhã Nam cắn chiếc đũa, dáng vẻ bình tĩnh không chút bất ngờ: “Cô nói mấy lời này nhiều lần lắm rồi, tôi cũng chưa thấy cô thật sự bỏ đi. Gần đây cô và Cố Dương không phải đang rất tốt sao? Cô nương à, đừng có trẻ con đùa giỡn nữa.”
Lý Hải Phượng đập mạnh lên bàn: “Không phải là chị ấy, là do chị Băng Băng. Hàn tổng, em nói cho chị biết chuyện này, em thấy chị Băng Băng có vẻ đã đến thời kỳ mãn kinh rồi.”
“Thật à?”
“Đúng vậy.”
Hàn Nhã Nam nhìn thoáng qua người đang đứng phía sau, không nhịn được cười nói: “Được rồi, tôi biết, cái này, tôi ăn no rồi, cô từ từ ăn nha, tôi đi trước đây.”
“Này, đừng đi, em còn chưa nói xong mà.” Lý Hải Phượng xoay người muốn gọi Hàn Nhã Nam thì đúng lúc đối mặt với người phía sau, nàng thầm nói một tiếng không xong rồi.
Vẻ mặt Vương Băng không để lộ cảm xúc nhìn nàng: “Tôi đang trong thời kỳ mãn kinh à? Sao tôi không hề biết vậy.”
Lý Hải Phượng lập tức nở nụ cười, vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống: “Không, không phải, em không có ý đó, chị không tới thời kỳ mãn kinh, là em, em đến sớm, haha, là em tới sớm.”
Đây là cái gì chứ? Vương Băng lườm nàng: “Cô chê tôi quản lý cô quá à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Nàng còn có thể xui xẻo hơn được nữa không khi bị bắt quả tang mình đang nói xấu người ta.
Vương Băng thở dài: “Cũng không phải cô không biết, công việc của văn phòng tổng tài chúng ta chính là như vậy đó, nhàm chán và buồn tẻ, lúc rảnh rỗi thì cực kỳ nhàn hạ, còn khi bận rộn thì chân cũng không đụng được đất, cô phải quen với nó đi.”
Lý Hải Phượng gật đầu, nàng biết chứ, hiện tại kiếm tiền cũng không dễ, sao có thể dễ dàng lấy được tiền của người khác, phàn nàn cũng không có tác dụng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đang nhăn nhó của nàng, dáng vẻ ngồi im thin thít không hé răng nửa lời làm Vương Băng cảm thấy thật buồn cười, nếu đổi thành người khác khi yêu được một người giàu có thì họ sẽ còn phiền muộn về chuyện này sao. Cho dù bây giờ Cố Dương có mặc kệ đi chăng nữa thì tài sản cá nhân của cô cũng đủ để bọn họ tiêu xài mấy kiếp rồi. Chẳng qua cô gái này khác với những người khác, nàng rất có đầu óc.
“Được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, cô mau ăn đi. Ăn cơm xong thì đi lên nhận những việc tôi đã sắp xếp cho cô.” Vương Băng nói một câu rồi rời đi.
Buổi chiều có một vài người Mỹ đến công ty, đều là những người điều hành cấp cao của công ty nước ngoài, là những nhân vật vô cùng lợi hại. Một nhóm những cô gái nhỏ của văn phòng tổng tài đang chen nhau muốn nhìn một chút những người cấp trên này như thế nào, thật sự không phải bởi vì bọn họ thiển cận đâu, chỉ là nghe nói mấy người ở Wall Street đều là nhân vật lớn cả.
Vương Nhạc khinh thường hành động của các cô: “Bọn họ thì tính là cái gì chứ? Các cô nếu đã từng gặp qua em trai của Cố tổng là Cố Viên thì sẽ thấy anh ấy tốt hơn bọn họ nhiều, người ta chính là siêu phẩm đó.”
Đương nhiên là bọn họ biết, hiện tại chỉ có một số nhân viên cũ trong công ty là gặp qua Cố Viên, những người mới đến thì cũng chỉ nghe nói Cố Dương có một người em đẹp trai đến độ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu. Nhưng khi điều này nói ra từ miệng của Vương Nhạc thì khác, anh ấy thích đàn ông, Cố Viên cũng vậy, dường như sẽ không đến lượt các cô.
Ồ, đúng rồi, sếp của bọn họ hiện tại cũng là vậy. Trời ạ, bây giờ đàn ông tốt phụ nữ tốt đều đồng tính hết à, vậy thì những người dị tính như bọn họ như thế nào sống được đây?
Một trợ lý nào đó giật dây kéo Lý Hải Phượng đi nhìn trộm cấp trên ngoại quốc đẹp trai trông như thế nào, vì cho dù có bị phát hiện thì Cố Dương cũng sẽ không làm gì nàng, đúng vậy, chính là do sự yêu chiều có một không hai kia.
Lý Hải Phượng không nói gì, nàng mới không cần nhìn mấy người đẹp trai đó, xoay người trở lại: “Tôi mặc kệ, mấy anh đẹp trai thì có gì tốt đâu chứ, các người chỉ biết ức hiếp tôi thôi.”
“A, đừng mà, Lý Hải Phượng, cô đừng đi.”
“Chúng tôi sai rồi mà, cô đừng đến gặp Cố tổng để tố cáo nha.”
Phía sau đồng loại vang lên tiếng than khóc.
Sau khi tiễn những người nước ngoài rời đi, Vương Băng đuổi theo Cố Dương: “Thật ra khách sạn cũng không cần phải bố trí tốt, tiêu tiền cho bọn họ quá lãng phí rồi.”
Cố Dương ấn mở thang máy, cười nói: “Bây giờ nói chuyện này làm gì, bọn họ đều là bạn của Cố Viên, tốt xấu gì cũng phải cho nhà người ta một chút thể diện, tiếp đón không được chu đáo cũng không tốt.”
“Cũng đúng ha.”
“À, đúng rồi, căn nhà bên kia trang trí thế nào rồi?”
Vương Băng gật đầu: “Cũng sắp xong rồi. Tất cả đều làm theo yêu cầu của chị, sau này chị có thể dẫn cô ấy đến xem.”
Cố Dương ừ một tiếng.
Văn phòng tổng tài.
“Cái gì, chị mua nhà làm gì?”
Cố Dương đau đầu đỡ trán: “Đừng ngạc nhiên, căn nhà kia không phải mua, vốn dĩ nó là của chị, sau này ba mẹ em sẽ đến Định Hải, không thể để người lớn ở trong khách sạn được.”
“Không phải, bây giờ còn rất sớm, cho dù bọn họ muốn đến thì cũng có thể ở nhà em. Sao chị luôn tiêu tiền bừa bãi quá vậy? Bộ tiền của chị đều là do gió mang đến sao?” Lý Hải Phượng ngàn lần không đồng ý.
Cố Dương bất đắc dĩ nói: “Chị nhắc lại lần nữa, căn nhà kia vốn là của chị, chị cũng không phải bỏ tiền, còn có ý của chị là sau này để cha mẹ của em đến Định Hải ở, không quay về nữa.”
Lý Hải Phượng khoác tay: “Như vậy sao được, bọn họ sẽ không đồng ý. Cha em bình thường thích trồng rau, trồng hoa, vân vân…Ông ấy không quen với cuộc sống như thế này.”
“Bé cưng à, căn nhà kia rất lớn, còn có chỗ trồng hoa và rau nữa. Nếu thật sự không thể thì để Nhị Phượng sống cùng bọn họ, như vậy không phải rất tốt sao? Chờ khi nào có đứa nhỏ thì hai người lớn còn có thể giúp đỡ chăm sóc.” Thấy Lý Hải Phượng còn muốn nói gì đó, Cố Dương liền cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái: “Được rồi, cứ như thế đi. Nghe lời chị, không cho phép em làm trái ý.”
Lý Hải Phượng bất mãn bĩu môi, nói chung lần này cũng không tranh cãi cùng cô làm gì.
Đương nhiên Cố Dương biết rằng cha mẹ của Lý Hải Phượng sẽ không đến sống ở Định Hải, cô làm vậy để bày tỏ tấm lòng của mình thôi, coi như là sính lễ đi, về sau cũng sẽ dùng tới.
Buổi tối tan ca, Lý Hải Phượng vốn dĩ định đi siêu thị mua một ít đồ ăn, ai mà biết được lúc bấy giờ Cố Dương lại có chuyện, lần này không đưa ai đi theo chỉ dẫn nàng.
Nghĩ rằng cô có hoạt động xã giao gì đó, Lý Hải Phượng khó hiểu hỏi: “Chị cứ ăn mặc thế này à, không thay quần áo chỉnh tề sao?”
Cố Dương trả lời điện thoại, cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, tóc dài buộc sau đầu, hệt như hình mẫu của một tổng tài bá đạo, dáng vẻ của cô cao gầy nên mặc bất cứ thứ gì cũng thật thuận mắt. Lý Hải Phượng cảm thấy mặc như vậy hình như cũng không có gì không ổn.
Đi được vài bước mới phát hiện người kia không đuổi kịp, Cố Dương sốt ruột xoay người gọi nàng: “Em lề mề gì vậy, nhanh lên!”
Lý Hải Phượng cũng đã quen với tính cách nóng lạnh của người này nên trả lời lại một tiếng rồi đi theo.
Hôm nay bọn họ không tự mình lái xe mà nhờ tài xế đưa đi. Tài xế là một người đàn ông lạ mặt với vóc dáng cao ráo, rất cường tráng, đeo kính râm, trông không dễ gì trêu chọc được. Mắt nhìn thấy xe hướng tới một nơi xa lạ, cho dù biết Cố Dương sẽ không đem mình đi bán nhưng Lý Hải Phượng vẫn có chút lo lắng không yên.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Lý Hải Phượng thò đầu hỏi.
Cố Dương ném điện thoại xuống ghế rồi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dẫn em đi xem một cái gì đó mới mẻ.”
Vừa nghe thấy có đồ gì đó mới, Lý Hải Phượng lập tức hào hứng, vẻ mặt hớn hở nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ hẳn là một vật gì đó ngon lắm.
Chiếc xe đã đi một quãng đường dài, tựa như đã rời khỏi thành phố Định Hải, nhưng thực chất vẫn là nằm trong phạm vi quản lý của nó. Đó là một căn biệt thự trên núi, trên đường hầu như không có ánh đèn nào, chỉ có ánh sáng chiếu từ đèn trên xe của bọn họ.
Lý Hải Phượng vô thức nắm tay Cố Dương, đây là nơi quái gì vậy?
Đợi đến khi trước mặt đột nhiên có ánh sáng thì mới nhìn rõ nơi này là gì, biệt thự thật sự rất lớn, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đứng canh gác, trông vô cùng ngầu.
Xe vừa dừng lại thì đã có người chạy đến giúp mở cửa, Cố Dương kéo Lý Hải Phượng xuống xe, lúc này đã có người đứng ở trước cửa đợi cô.
“Sắp bắt đầu rồi à?” Cố Dương hỏi người đàn ông kia.
“Bây giờ cô cứ theo tôi là được.”
Vào biệt thự, bên trong gồm cả nam lẫn nữ có rất nhiều người, giống như buổi tiệc nhà giàu trong truyền thuyết, cứ nhìn cách ăn mặc thì biết những người này không phải là mấy nhân vật đơn giản rồi.
Người đàn ông dẫn bọn họ vào một cánh cửa nhỏ phía bên phải, mỗi một người đều quan hệ giao tiếp riêng, không ai chú ý đến các nàng. Lý Hải Phượng cảm thấy có điều gì đó không thoải mái, vào trong đại sảnh lại còn có thang máy đi xuống phía dưới.
Trong suốt quá trình, Cố Dương không nói một lời nào với Lý Hải Phượng, biểu cảm của cô lạnh lùng xa cách, trông cực kỳ xa lạ. Lý Hải Phượng có rất nhiều điều muốn hỏi cô nhưng lại không dám mở miệng, cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Khi thang máy tiến xuống tầng thấp nhất, trong phút chốc khi cánh cửa được mở ra, từng đợt âm thanh gào thét rít gầm ập vào bên tai, màng nhĩ bị chấn động đến đau đớn.
“Cố Dương, đây là chỗ nào thế?” Lý Hải Phượng nhìn thấy tình huống không ổn nên kéo cô một chút.
“Sòng bạc ngầm dưới mặt đất, chỗ chúng ta đang đứng hiện tại là đấu trường quyền anh ngầm.” Cố Dương mặt không chút biểu tình đáp.
Đấu trường quyền anh ngầm? Lý Hải Phượng ngây người.
Từ xa Hứa Phi Mặc đã nhìn thấy Cố Dương, cậu vẫy tay với cô, Cố Dương khẽ gật đầu rồi dẫn Lý Hải Phượng đi qua ngồi xuống.
Xung quanh bốn phía đều là những tiếng gào thét đinh tai nhức óc, Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông cơ bắp đang cởi trần đối mặt với nhau ở trung tâm của võ đài phía dưới. Khuôn mặt của một trong hai người đã bê bết máu, trông rất đáng sợ. Nghe nói đấu quyền anh ngầm không có quy tắc nào cả, là một trận đấu rất bạo lực, chỉ khi một trong hai bên đánh tàn phế hay đánh chết đối thủ thì mới được tính là chiến thắng.
“Cô ta ở đó.” Hứa Phi Mặc hất cằm lên: “Người đàn ông mặc quần đỏ hôm nay bị thế chấp.”
Cố Dương nhìn theo hướng cậu ta đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy một Hứa Phi Phàm ăn mặc giản dị, lúc này cô ta đang nhìn chằm chằm vào sàn đấu quyền anh vô cùng hào hứng cười tủm tỉm, bên phải là một dáng người xinh đẹp, chính là Lưu Mẫn Mẫn.
“Lưu Quang Viễn đâu?”
“Đang ở sảnh B cùng người của chúng ta giao dịch.” Hứa Phi Mặc xem thường nói: “Những người này quá kiêu căng ngạo mạn.”
Cố Dương mỉm cười, vừa nhấc cánh tay lên liền kéo người bên cạnh ôm vào trong ngực mình, cũng đã đến đây rồi, vậy thì cũng nên dừng lại xem náo nhiệt một chút.
Lý Hải Phượng bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, không vui nói: “Chị dẫn em đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
Cơ thể Cố Dương như không xương dựa vào lưng ghế, đôi chân gác lên vách ngăn phía trước, dáng vẻ rất giống đại gia, hai bàn tay đặt trên người nàng cũng bắt đầu không thành thật mà trở nên nghịch ngợm: “Em nói gì vậy, chị không nghe rõ được, em lại gần hơn đi.”
Lần đầu tiên Lý Hải Phượng nghĩ muốn mắng cô, đối diện với ánh mắt của Hứa Phi Mặc, nàng không được tự nhiên quay đầu lại, thật là, đều do người đàn ông này cả.