Sau khi tan làm, Lý Hải Phượng vẫn nhớ rằng Cố Dương nói cô ấy muốn đi chợ thú cưng. Cố Dương vẫn đang họp, nàng đành phải chờ, nhưng chờ một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến. Sau khi xem thời gian, nàng định nằm sấp trên bàn nghỉ một lúc, không ngờ nằm một hồi lại ngủ thiếp đi.
Các thư ký trong văn phòng đi lại xung quanh, gồm những người chưa rời đi hoặc người đang làm thêm giờ. Vào khoảng bảy giờ, Cố Dương kết thúc cuộc họp. Cô cho rằng Lý Hải Phượng sẽ chờ cô ở trong xe, nhưng kết quả là lúc cô đi ngang qua phòng làm việc thì nhìn thấy người nào đó nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành. Cô trở về cầm túi xách rồi đi gọi cho ai đó. Sau đó mấy thư ký trong văn phòng nhìn thấy Cố Dương mặt không chút thay đổi đi vào, họ lần lượt dừng công việc trong tay lại.
Cố Dương vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục, tự mình đi tới trước vị trí làm việc của Lý Hải Phượng và gõ bàn của nàng.
Lúc bị đánh thức, Lý Hải Phượng trợn tròn mắt lẩm bẩm một tiếng. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Cố Dương thì ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, vội vàng lo lắng đứng lên: “Tổng giám đốc Cố.”
Cố Dương vừa mở miệng đã muốn mắng nàng, nhưng ngại trong phòng làm việc còn có những người khác, nên cô khẽ kêu một tiếng: “Cầm chìa khóa, đi thôi.”
Lý Hải Phượng luống cuống tay chân thu dọn rồi đi theo Cố Dương ra khỏi văn phòng.
Trong xe, Lý Hải Phượng nhìn người trong gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc Cố, chúng ta đi chợ thú cưng làm gì? Chị muốn bàn chuyện làm ăn sao?”
Mí mắt Cố Dương cũng lười nâng lên: “Nhà cô đi chợ thú cưng để bàn chuyện làm ăn sao. Hơn nữa giờ này mà tôi đi bàn chuyện làm ăn thì không phải có bệnh sao. Cô nói chuyện cũng không động não sao?”
Lý Hải Phượng không dám mở miệng nữa, yên lặng lái xe. Cả hai không nói chuyện câu nào cho đến khi đến chợ thú cưng.
Cố Dương xuống xe và đi vào bên trong. Lý Hải Phượng đỗ xe xong vội chạy theo cô: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, chị chờ em với.”
Cố Dương hít sâu một hơi, xoay người chờ Lý Hải Phượng chạy đến trước mặt cô, còn chưa đợi người thở dốc, đưa tay kéo lấy cổ tay người ta rồi bước đi: “Chân cô cũng không ngắn sao lại bước nhỏ như vậy, cô cho rằng mình là thiếu nữ chưa chồng sao.”
Lý Hải Phượng bị cô lôi kéo, chỉ có thể vừa chạy vừa thở dốc: “Em vốn là một thiếu nữ chưa chồng mà.”
Hai người dừng lại trước mặt tiền một cửa hàng bốn phía đều là thủy tinh. Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào đủ loại chó cưng bên trong. Cho dù Cố Dương kéo thế nào thì nàng cũng không nhúc nhích vào bên trong một bước.
Cố Dương buông tay ra, tự mình đi vào.
“Cố Dương?” Chủ cửa hàng thú cưng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Dương.
Cố Dương nghiêm mặt ậm ừ một tiếng, dừng lại trước mặt một con Husky: “Lúc mới sinh ra trông nó rất ngu ngốc, lớn lên thế này vẫn còn ngu ngốc.”
Bà chủ sờ mũi: “Cô nhìn thấy ai cũng ngu ngốc.”
Lý Hải Phượng nghiêng đầu nhìn vào trong. Nàng sợ chó, đó một trong những thứ nàng sợ từ khi sinh ra đến giờ. Mặc dù chưa từng bị chó cắn, nhưng nàng rất sợ, vừa thấy chó thì chân mềm nhũn. Hầu hết trong các cửa hàng thú cưng đều là chó con, nhưng con chó mà Cố Dương đang sờ không nhỏ, nó là một con Husky, đột nhiên nàng có một dự cảm chẳng lành.
“Lý Hải Phượng, cô đứng ở bên ngoài làm gì, đi vào!” Tổng giám đốc Cố lên tiếng.
Lý Hải Phượng nắm chặt khung cửa, muốn khóc không ra nước mắt: “Tổng giám đốc Cố, em không dám, em sợ chó.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngoại trừ sợ tôi không trả lương cho cô, cô còn sợ cái gì nữa, vào đi!” Hai chữ cuối cùng trong giọng nói của Cố Dương đột nhiên cao lên. Lý Hải Phượng hoảng sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.
“Tổng giám đốc Cố…” Lý Hải Phượng tỏ vẻ cay đắng.
Cố Dương đứng dậy đi tới trước mặt nàng, không nói hai lời kéo nàng đi vào trong: “Người lớn rồi còn sợ chó cái gì.” Cô chỉ vào con chó Husky đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất: “Nhìn thấy chưa, đây là một con Husky. Loại chó này vừa ngốc vừa đần. Ngốc nghếch còn không lanh lợi, rất giống cô, yên tâm, nó không dám làm gì cô đâu.”
Sau khi nghe Cố Dương nói, bà chủ cửa hàng thú cưng ở bên cạnh cho rằng Lý Hải Phượng sẽ tức giận, không ngờ nàng chỉ là khuôn mặt khổ sở, nắm chặt góc áo Cố Dương và trốn về phía sau cô ấy, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có. Bà ấy không khỏi có chút tò mò: “Cố Dương, người này là?”
Cố Dương giống như đột nhiên nhớ tới: “À, trợ lý Lý Hải Phượng của tôi”.
Bà chủ nghe xong tên Lý Hải Phượng thì không nhịn được khóe miệng co giật, cả đời này bà ấy còn có thể gặp được người có loại tên này.
Cố Dương cúi người sờ sờ đầu Husky: “Từ hôm nay trở đi, đi theo tôi về nhà. Lý Hải Phượng cô đặt cho nó một cái tên đi.”
Lý Hải Phượng nhăn mặt đi kéo góc quần áo của Cố Dương: “Gọi Tiểu Hắc đi.”
Cố Dương quay đầu nhìn nàng, lại nhìn tay nàng kéo góc áo mình: “Trên đường tới tôi đã nghĩ kỹ rồi, tuy rằng chó đực, thật ra gọi cái gì cũng được, Nhị Phượng, gọi là Nhị Phượng đi, cô nói xem? Hải Phượng?”
Bà chủ cửa hàng thú cưng ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã cười đến nội thương. Bản lĩnh trêu chọc người của Cố Dương thật đúng là hạng nhất.
Lý Hải Phượng cau mày suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lắc đầu: “Tổng giám đốc Cố, không thể gọi bằng tên này.”
Cố Dương nhướng mày nhìn nàng: “Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì cùng một chữ với tên của cô?”
Lý Hải Phượng nghiêm túc lắc đầu: “Đương nhiên là không, bởi vì trong nhà em có một em gái tên là Nhị Phượng.”
Chủ cửa hàng thú cưng cuối cùng đã không thể chịu đựng được mà bật cười.
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng nhìn con Husky kia: “Gọi Tiểu Hắc được không tổng giám đốc Cố?”
Cố Dương không hài lòng: “Không được, con mắt nào của cô thấy nó nhỏ?”
“Vậy gọi là Đại Ha?” Lý Hải Phượng trông thật ngốc nghếch.
Chủ cửa hàng thú cưng cười phá lên, đành phải ra phía sau trốn.
Cố Dương đứng dậy và chọc vào khuôn mặt nàng: “Tôi mặc kệ, gọi là Nhị Phượng, bằng không thì gọi là Hải Phượng, một tên của em gái cô, một tên của chính cô, cô xem mà làm.”
Lý Hải Phượng khóc không ra nước mắt, nàng không rõ vì sao Cố Dương lại phải đối đầu với chữ Phượng như vậy. Nhưng nghĩ đến mình và một con Husky bị gọi một cái tên thì sẽ dễ lẫn lộn, nên nàng đành phải rút lui mà chọn gọi bằng tên em gái của mình.
Vì thế Nhị Phượng được đặt tên theo cách như vậy. Tổng giám đốc Cố ôm nó vui vẻ trở về nhà.
Lý Hải Phượng nấu cơm ở trong phòng bếp. Nàng phát hiện Nhị Phượng vô cùng thích nàng. Chẳng lẽ giống lời của Cố Dương, nó rất giống mình sao? Nhưng mà nàng không phát hiện ra là giống nhau chỗ nào.
Thức ăn vừa mới bỏ vào nồi, Lý Hải Phượng cảm thấy ngứa ngáy ở cổ chân. Nàng cúi đầu nhìn thấy Nhị Phượng đang liếm nàng. Nàng sửng sốt vài giây, đột nhiên ném nắp nồi, hét lên rồi chạy ra ngoài.
Nhị Phượng cho rằng Lý Hải Phượng đang chơi đùa với nó nên vui vẻ đuổi theo phía sau nàng.
Cố Dương nghe thấy tiếng kêu vội vàng ra khỏi phòng ngủ, kết quả vừa đi ra thì nhìn thấy một màn này. Cô tựa người vào lan can lầu hai nhìn Lý Hải Phượng vừa la vừa chạy, khó có được tâm trạng tốt lên, đang định xem náo nhiệt thì Lý Hải Phượng lại đột nhiên chạy về phía cô.
Trước khi Cố Dương kịp phản ứng, Lý Hải Phượng đã bò lên người cô giống như một con gấu túi, vừa bò vừa hét lên: “Tổng giám đốc Cố, cứu mạng.”
Cố Dương: “…”
Trong mắt Lý Hải Phượng tất cả đều là nước mắt, không sai, nàng bị dọa khóc, là khóc thật. Nàng tin tưởng nếu phía sau đuổi theo nàng là kẻ giết người nàng sẽ không rơi nước mắt.
Cố Dương kéo người xuống: “Lý Hải Phượng cô điên rồi, mau buông tay!”
“Em không có! Tổng giám đốc Cố, chị mau nhốt nó vào trong toilet!” Lý Hải Phượng nghẹn ngào nói.
Cố Dương bị Lý Hải Phượng ôm chặt, lại không kéo ra được, đành phải đuổi Nhị Phượng vào toilet. Vừa đóng cửa lại, Lý Hải Phượng lập tức buông tay ra, cúi đầu không dám nhìn cô: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Cố, em không cố ý đâu. Chị cũng nhìn thấy đấy, nó đuổi theo em nên em sợ.”
Cố Dương ghét bỏ vỗ áo ngủ, tâm trạng tốt hoàn toàn mất sạch, còn không quên thét lên với nàng: “Sợ cái đầu cô, nó ngốc như vậy nên sẽ không cắn cô.”
“Nhưng nó đuổi theo em…”
“Nó đang chơi với cô, cô có ngốc hay không?” Cố Dương nói xong đi xuống dưới lầu: “Xuống nhanh nấu cơm, nồi sắp cháy rồi.”
Ăn cơm xong, Lý Hải Phượng vừa rửa chén vừa buồn rầu, chắc chắn là tổng giám đốc Cố sẽ chán ghét chết nàng, sẽ không trừ tiền lương của nàng chứ.
Cố Dương cầm máy tính bảng nằm trên sô pha, Lý Hải Phượng cắt cho cô một bát thủy tinh trái cây lớn, cô vừa ăn vừa răn dạy: “Sau này cô còn phải ở chung với nó nữa, nghĩ cách mà cải thiện quan hệ đi.” Dừng một chút, cô tàn nhẫn mở miệng: “Buổi tối để nó ngủ với cô!”
Lý Hải Phượng trợn tròn mắt muốn mở miệng, Cố Dương bình tĩnh liếc nhìn nàng: “Không cần thương lượng, không ngủ trừ lương.”
Lý Hải Phượng: “…”
Tổng giám đốc Cố chị thật sự quá tùy hứng (==)