Kể từ ngày đó, Lý Hải Phượng gặp ác mộng liên tiếp mấy ngày. Lý Hải Phượng không dám tưởng tượng sau khi bố mẹ nàng biết nàng xảy ra chuyện như vậy sẽ phản ứng như thế nào, suýt nữa, suýt nữa nàng đã mất mạng.
Điều khiến người ta tức giận nhất chính là thái độ của Cố Dương, nếu cô sợ nàng làm hỏng chuyện của cô cho nên không nói cho nàng biết, vậy thì tại sao sau khi nàng được cứu thì lại lạnh nhạt với nàng như vậy? Còn không cho nàng xuất viện.
Thời gian ở lại bệnh viện kéo dài nửa tháng, nói là để ngừa nàng có gặp phải di chứng gì không. Nàng chỉ bị Lưu Quang Viễn dùng chai bia đập một cái vào người, muốn nói có di chứng cũng là di chứng tâm lý.
Cố Dương ở nhà một mình, gần như ngày nào cũng ngủ đến khi tự nhiên mà tỉnh. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, thần kinh căng thẳng của cô cũng hoàn toàn thả lỏng, đồng thời cũng cảm giác được cơ thể của cô đã đạt đến giới hạn.
Buổi sáng Nhị Phượng đều đến cào ở một điểm cố định trên cửa phòng. Mấy ngày trước Cố Dương chỉ cần nghe thấy âm thanh, đều sẽ mở mắt xuống giường mở cửa cho nó. Nếu như cô không mở thì nó sẽ vẫn tiếp tục cào, phiền không sao chịu nổi.
Cố Dương cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn thoáng qua, hùng hùng hổ hổ đứng dậy đi mở cửa. Nhị Phượng vui vẻ chạy vào phòng ngủ, Cố Dương xoa thái dương: “Mày có thể có nề nếp một chút được hay không!”
Có lẽ là Nhị Phượng đói bụng, vẫn vây quanh cô đi tới đi lui, bình thường cho nó ăn đều là việc của Lý Hải Phượng. Lý Hải Phượng nằm viện mấy ngày nay, cô bận rộn hoàn thành công việc, trở về thì còn phải cho chó ăn, phiền đến muốn đuổi nó đi!
Kéo cửa phòng ngủ lại, Cố Dương chuẩn bị xuống lầu, cầm trong tay mấy bình thuốc, mới bước xuống hai bậc thang thì bỗng nhiên ánh mắt chợt tối sầm lại, may mắn kịp thời bắt được tay vịn cầu thang, bằng không nhất định đã ngã xuống. Cơn đau đột ngột khiến cô không thể tiến thêm một bước, bình thuốc trên tay lăn xuống cầu thang.
Nhị Phượng nhìn thấy Cố Dương ngồi xổm trên cầu thang không nhúc nhích, chạy tới lấy đầu cọ vào cánh tay cô. Cố Dương bị nó cọ tỉnh lại không ít, vừa định đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, cô cúi đầu nhìn tay mình, phía trên đã đỏ như máu.
Bình thường khi Vương Băng có chuyện quan trọng mà Cố Dương không có ở công ty thì cô ấy sẽ trực tiếp đến nhà tìm người. Hôm nay cô ấy bấm chuông cửa mấy lần vậy mà vẫn không có động tĩnh gì. Cô ấy có chìa khóa nơi này, cho rằng Cố Dương có thể còn đang ngủ, nên cô ấy trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng khách im ắng, Vương Băng cầm túi xách xoay người định lên lầu, thoáng nhìn thấy Cố Dương ngồi trên cầu thang. Cô ấy hoảng sợ, ném túi xách chạy lên lầu: “Cố tổng!”
Nhị Phượng sủa vài tiếng với cô ấy. Vương Băng đi tới muốn đỡ Cố Dương nhưng lại phát hiện lỗ tai và mũi của cô đều đang chảy máu, bộ dáng muốn chật vật liền có bao nhiêu chật vật.
“Cố tổng…” Giọng nói của Vương Băng run rẩy.
Cố Dương giật khóe miệng, cười nói: “Cô xem, tôi không để cô ấy ở nhà là đúng, nếu không cô ấy nhìn thấy sẽ chê tôi bẩn.” Cô không thèm để ý nói, giọng nói trầm thấp gần như không nghe được.
Vương Băng đỏ mắt lấy điện thoại di động ra, tay run rẩy hồi lâu cũng không mở được khóa. Cô ấy tìm ra số điện thoại của Chương Văn Văn rồi gọi tới.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói của Chương Văn Văn: “Thư ký Vương?”
“Mau, mau cho người tới đón cô ấy, cô ấy không được…” Vương Băng nói xong cúp điện thoại, cô ấy nâng thân thể Cố Dương đã mềm nhũn xuống: “Cố tổng, chị gắng gượng, viện trưởng Chương sắp tới rồi.”
Cố Dương gật đầu, tựa vào trong lòng cô ấy, thở dài: “Vừa đưa Hứa Phi Phàm vào, tôi đã ngã xuống, có vẻ ông trời cũng không muốn nhìn thấy tôi tốt.”
“Sẽ không sao…”
“Đừng nói với cô ấy.”
“Cái gì?”
“Lý Hải Phượng”
“Cô ấy không biết sao?”
“Tôi lừa cô ấy, tôi nói là tiểu phẫu.”
******
Trong phòng bệnh viện, Lý Hải Phượng nhàm chán lật sách trong tay. Đã nửa tháng Cố Dương không đến kể từ lần trước. Mấy ngày nay nàng quyết định xuất viện, nếu không cho nàng đi, nàng sẽ lén lút chạy ra ngoài.
Vương Băng xách theo một cái hộp giữ nhiệt đi vào, cười nói: “Như thế nào, không ngồi yên được rồi?”
Lý Hải Phượng nhìn thấy cô ấy thì ánh mắt sáng lên: “Chị Băng Băng, cuối cùng chị cũng tới rồi, em sắp mốc rồi.” Nàng không vừa lòng giận dỗi nói: “Đầu óc em không thành vấn đề, có thể đừng ở lại quan sát nữa được không?”
Vương Băng cười lắc đầu: “Hôm nay tôi tới đón cô, bác sĩ nói không có vấn đề gì, cô có thể xuất viện.”
“Thật sao?” Lý Hải Phượng trợn to mắt: “Vậy tại sao cô ấy không đến?” Nàng nói tự nhiên là Cố Dương.
Vương Băng sờ mái tóc mềm mại của nàng: “Tôi đang định nói với cô. Cố tổng đang chuẩn bị phẫu thuật, cho nên không thể tới đón cô. Nhưng mà Hải Phượng, cô yên tâm. Chị ấy chỉ làm tiểu phẫu, rất nhanh sẽ khỏe lại, làm xong tôi sẽ dẫn cô đi gặp cô ấy.”
Phẫu thuật? Lý Hải Phượng ngẩn người.
“Làm phẫu thuật gì phải làm nửa tháng?” Vẻ mặt của Lý Hải Phượng thay đổi.
“Cô ấy mới đi hôm qua.” Vương Băng giải thích.
Lý Hải Phượng buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô ấy ra: “Hôm qua? Vậy sao mấy ngày nay cô ấy không đến, chị đừng nói với em là cô ấy bận đi làm, bận việc gì cũng không gọi điện cho em? Nhất định mọi người giấu em chuyện gì rồi.” Nàng nói xong lập tức bước ra khỏi giường.
Vương Băng giữ chặt nàng: “Đứa bé này, chúng tôi muốn giấu cô thì còn nói cho cô biết cô ấy phẫu thuật sao? Bố mẹ cô ấy cũng không biết chuyện này, chỉ có hai chúng ta nên cô phải giữ bí mật.”
Lý Hải Phượng bị Vương Băng ấn ngồi trở lại giường, cô ấy mở hộp giữ nhiệt ra: “Đến đây, tôi tự mình xuống bếp làm cho cô, ăn một chút đi. Tôi nghe y tá nói rằng mấy ngày nay cô luôn ăn cơm không thấy ngon.”
“Bây giờ em được xuất viện rồi sao?” Lý Hải Phượng nghiêm túc nói.
Biết rằng nàng không giữ được bình tĩnh, Vương Băng vẫn lấy thức ăn cho nàng, thản nhiên nói: “Tôi nói ăn cơm trước, ngồi xuống.”
Buổi chiều Vương Băng làm thủ tục xuất viện cho Lý Hải Phượng. Lúc lên xe Lý Hải Phượng mới nhớ tới hỏi: “Cô ấy phẫu thuật ở đâu? Có phải bệnh viện này không?”
“Không phải, cô ấy không muốn nói cho cô biết. Mấy ngày nay cô cứ đi làm, khi xong việc cô ấy tự nhiên sẽ thông báo cho cô.” Vương Băng lái xe, nói với giọng không chút cảm xúc.
Trong lòng Lý Hải Phượng rất khó chịu, làm giải phẫu gì mà lại không cho nàng biết, cũng không nói cho nàng biết làm ở nơi nào. Qua một lát, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó: “Lấy thân phận của cô ấy, nhất định sẽ không đến bệnh viện bình thường. Cô ấy có một người bạn là giám đốc bệnh viện tư nhân, Chương Văn Văn!” Bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Vương Băng: “Bệnh viện tư nhân kia ở đâu?”
Trong mắt Vương Băng xẹt qua một tia không biết phải làm sao, thời điểm mấu chốt đầu óc nàng lại dùng tốt như vậy, cô ấy thở dài: “Hải Phượng, tôi cũng là người làm thuê. Cô ấy không muốn để cô biết. Nếu tôi nói cho cô biết, cô cũng biết tính tình của cô ấy. Tôi sợ rằng mình sẽ buộc phải rời đi trước khi cô ấy hoàn thành ca phẫu thuật.”
Lý Hải Phượng im lặng, lời nói của Vương Băng khiến trong lòng nàng rất khó chịu, nhưng càng như vậy, nàng lại càng chắc chắn nhất định hệ số nguy hiểm phẫu thuật của Cố Dương rất cao, làm sao bây giờ?
Lúc này, trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện tư nhân có diện tích rất lớn ở ngoại ô Định Hải, Chương Văn Văn mặc áo khoác trắng, đang cúi đầu nhìn số liệu trên thiết bị, một lát sau, cô ấy lại lật qua tài liệu báo cáo kiểm tra, nhíu mày.
Cố Dương dựa vào trên giường, cầm một cuốn sách trong tay chán nản lật xem, khóe mắt thoáng thấy nét mặt của cô ấy, cô nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Chương Văn Văn lắc đầu: “Không có việc gì.” Sau một lúc dừng lại, cô lại nói “Nghĩ kỹ chưa? Sau khi hóa trị, mái tóc dài này của cậu sẽ không thể giữ được.” Cô ấy lo lắng rằng Cố Dương không tiếp nhận được.
Cố Dương cười hờ hững: “Mạng cũng sắp mất nào còn có lòng dạ đi quan tâm đến chuyện tóc tai. Dù sao tôi có tóc hay không có tóc cũng xinh đẹp như nhau, cậu nói đúng không? Viện trưởng Chương.”
Chương Văn Văn không chịu nổi liếc cô một cái, lúc này còn không quên tự khen bản thân một phen.
Cố Dương dừng lại sau khi cười một tiếng, cô nói một cách nghiêm túc: “Cậu biết không, tôi chưa bao giờ sợ chết như vậy.”
Chương Văn Văn không nói chuyện, sắc mặt có chút nặng nề.
“Cậu nói nếu tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, cô ấy phải làm sao bây giờ?” Mấy ngày nay Cố Dương luôn suy nghĩ những chuyện này, ngày đêm không ngủ ngon, cô cúi đầu che miệng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thật ngốc, ngoại trừ tôi ra ai dám muốn cô ấy.”
Trong lòng Chương Văn Văn không dễ chịu, hốc mắt cô ấy đỏ hoe hơi nghiêng đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân: “Cậu cũng xem thường năng lực của tôi rồi, yên tâm đi, lần phẫu thuật này nhất định sẽ thành công. Tôi còn đang chờ rượu mừng của hai người.”
Nói đến rượu mừng, Cố Dương cười khổ. Nếu cô có thể sống sót, cô thậm chí sẽ không định cầu hôn mà sẽ trực tiếp đi đăng ký kết hôn. Cô đã nghĩ kĩ địa điểm tổ chức đám cưới rồi, đó là ở nhà cũ của nhà họ Cố. Nếu Lý Hải Phượng mong muốn, cô cũng có thể tổ chức ở quê.
Sau khi trao đổi xong với Chương Văn Văn, ngày mai cô sẽ bắt đầu tiến hành hóa trị, sau đó lập tức chuẩn bị phẫu thuật. Cố Dương nhìn mình trong gương, gầy gò xanh xao, làm sao còn có nửa điểm phong độ ngày xưa. Cô thở dài, dựa vào giường ngẩn người một lúc, không biết Lý Hải Phượng có ghét bỏ khi nhìn thấy dáng vẻ đầu trọc của cô hay không. Cô có chút âm trầm nghĩ, nếu nàng dám ghét bỏ hoặc là muốn chia tay gì đó thì cô sẽ trói nàng lại và nhốt trong nhà, không cho phép nàng đi đâu cả.
Đại khái cảm thấy loại ý nghĩ này rất ngây thơ buồn cười, Cố Dương nhìn ra ngoài cửa sổ không nhịn được nở nụ cười. Nhất định cô có thể sống sót, loại tư bản tuổi còn trẻ như cô tất nhiên là thiên đường không cần địa ngục không nhận. Không phải mọi người cũng thường nói người tốt sống không lâu, tai họa lưu lại ngàn năm sao, dù sao cô cũng không phải là người tốt gì.