Mấy ngày nay mọi người trong công ty đều chú ý rằng sếp của bọn họ đã lâu không tới. Mỗi ngày những người phụ nữ trong văn phòng giám đốc vây quanh nhiều chuyện. Đương nhiên nhiều chuyện thì nhiều chuyện, đề tài lộn xộn cũng không dám nói bậy.
Lý Hải Phượng bị làm phiền tới không còn cách nào khác, nhưng công việc vẫn phải làm. Những người trong văn phòng giám đốc cũng không khách khí với nàng, vừa tới lập tức vây quanh hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng nếu không phải Vương Nhạc lên tiếng, họ sẽ không thể rời đi.
Cố Dương không có ở đây, mỗi ngày Vương Băng đều bận rộn chân không chạm đất. Lý Hải Phượng và Hoắc Hiểu Linh đều chạy theo cô ấy. Hoắc Hiểu Linh có chút tò mò về việc Cố Dương xin nghỉ phép đột ngột, nhưng cô khác với những người ở văn phòng giám đốc, cô sẽ không hỏi. Cô chú ý tới trạng thái gần đây của Lý Hải Phượng không tốt lắm.
Vừa qua mười hai giờ, Hàn Nhã Nam tới tìm Lý Hải Phượng, nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài ăn cơm. Trong tay Lý Hải Phượng còn đống lớn công việc, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chỉ nói một câu không rảnh.
Hàn Nhã Nam tức giận không đánh một chỗ, ngồi ở trên bàn làm việc của nàng, hắng giọng: “Chị đại ơi, bận thì bận, cơm của cô cũng phải ăn đi, hôm nay bạn trai tôi tới đây, cô cùng tôi đi thôi.”
Lý Hải Phượng bùm bùm gõ bàn phím, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Không được, buổi chiều chị Băng Băng sẽ cần tới tài liệu. Em phải làm cho xong, hơn nữa, bạn trai chị tìm chị, em đi làm gì?”
“Ôi, tôi phát hiện gần đây tính tình của cô ghê gớm thật. Cố Dương đi đâu vậy? Tôi cũng không nghe nói cô ấy gần đây đi công tác.” Đi công tác cũng sẽ mang theo Lý Hải Phượng, cái này có vẻ là cãi nhau cái gì đó rồi chơi trò mất tích đây.
Không đề cập đến Cố Dương thì còn may mắn, nhắc tới một cái là Lý Hải Phượng liền một bụng tức giận, nàng tức giận nói: “Em thật sự không đói, chị đi nhanh đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”
Hàn Nhã Nam dùng ngón tay chỉ vào nàng, cuối cùng không nói gì liền thở hổn hển rời đi.
Bận rộn đến hơn hai giờ chiều, Lý Hải Phượng duỗi thắt lưng. Gần đây tóc nàng lại mọc dài nên nàng định đi cắt tóc ngắn, cái loại rất ngắn để tức chết Cố Dương. Ai bảo cô không gặp nàng, nàng tức giận nghĩ.
Lúc Vương Băng trở về, Lý Hải Phượng đang uống nước. Đột nhiên cô ấy đi vào làm nàng giật mình, phun ra một ngụm nước.
Vương Băng vẻ mặt ghét bỏ: “Cô chán ghét vậy sao?”
Lý Hải Phượng buông ly nước xuống trước mặt cô ấy: “Chị nói với cô ấy, nếu cô ấy không chịu gặp em, ngày mai em sẽ về quê. Từ nay đường ai nấy đi, không còn liên quan nữa.”
Tốc độ nói của nàng rất nhanh, nói rất dứt khoát, hơn nữa còn nghiêm túc. Vương Băng rất ít khi nhìn thấy Lý Hải Phượng như vậy. Cô ấy không chút nghi ngờ lời nói của Lý Hải Phượng. Cô ngồi trên ghế văn phòng và bật máy tính: “Cô đừng ép tôi.”
“Em ép chị sao?” Lý Hải Phượng lộ ra một nụ cười chế giễu: “Bây giờ cô ấy chết hay sống em còn không biết. Nếu cô ấy thật sự sắp chết, em vẫn nên nhanh chóng chạy đi còn kịp.”
Vương Băng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng. Cô ấy cảm thấy gần đây Lý Hải Phượng có chút không bình thường, nói chuyện khắp nơi đều có gai, khác với bộ dáng ngốc nghếch bình thường, cô ngạc nhiên nói: “Nếu tôi không nói cho cô biết, ngày mai cô sẽ đi sao?”
“Đúng.” Lý Hải Phượng không nói dối, trong lòng nàng đúng là tính toán như vậy, nàng phải về nhà một chuyến, đương nhiên chắc chắn sẽ quay lại nhưng mà không thể nói với Vương Băng.
Vương Băng gật đầu, giống như không còn cách nào khác. Cô ấy lấy máy vi tính xách tay ra, ở trên đó gõ mấy chữ: “Ừm, địa chỉ này không tính là gần. Cô lái xe hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc đó gọi số điện thoại này.” Cô ấy cầm điện thoại di động gửi cho Lý Hải Phượng một số điện thoại di động: “Đây là Chương Văn Văn, cô gọi điện thoại cho cô ấy, cô sẽ gặp được cô ấy.”
Lý Hải Phượng đọc địa chỉ trong lòng một lần, nàng không nói gì, xoay người cầm áo khoác và chìa khóa rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.
Vương Băng lắc đầu, cô ấy đã muốn nói từ lâu rồi. Loại chuyện này không thể giấu diếm, thay vì gạt rồi xảy ra chuyện, không bằng thẳng thắn trực tiếp nói cho đối phương biết. Nếu đã quyết định đi tiếp thì phải cùng nhau đối mặt.
Hoắc Hiểu Linh đang cầm giấy tờ suýt chút nữa đụng phải Lý Hải Phượng đang định đi ra ngoài, cô mỉm cười: “Hải Phượng, gấp như vậy, cậu đi đâu à?”
“Giúp chị Băng Băng làm chút chuyện.” Lý Hải Phượng không quan tâm đến việc nói chuyện với cô, đi thẳng đến cửa thang máy.
Hoắc Hiểu Linh nhìn bóng lưng nàng, trong lòng không thể nói được mùi vị gì, hâm mộ? Ghen tị? Có lẽ đều có. Cô đều nhìn thấy Cố Dương quan tâm Lý Hải Phượng như thế nào. Mặc dù cô gái này trong mắt cô cái gì cũng không có, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc đi. Cô cười nhạo một tiếng, xoay người vào văn phòng tổng giám đốc.
Cô vừa bước vào chưa được bao lâu thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào. Hoắc Hiểu Linh dừng lại lùi lại mấy bước, vừa lúc nhìn thấy người từ thang máy đi ra đã bị mấy người vây quanh.
Người đàn ông cao và mảnh khảnh, anh ta mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng để vừa vặn với cơ thể. Khuôn mặt anh tuấn, trên sống mũi đeo một cặp kính không viền, vẻ đẹp trai lịch lãm, khuôn mặt kia càng làm cho người ta không thể rời mắt.
Hoắc Hiểu Linh sững sờ, đám người kia đã đi về phía cô.
“Cố tổng mời tới bên này” Đi ở phía trước là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc như một người phụ nữ giỏi giang, cô ấy dẫn Cố Viên vào phòng tổng giám đốc, vỗ tay: “Mọi người tạm thời dừng công việc trong tay lại, để tôi thông báo một chuyện.”
Một nhóm người từ văn phòng chủ tịch nhìn người thanh niên cao ráo đẹp trai trước mặt này. Những người biết cậu ấy đều nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Đây không phải là em trai Cố tổng sao?
******
Lý Hải Phượng suýt vượt đèn đỏ mấy lần, cho tới bây giờ nàng chưa từng không giữ được bình tĩnh như hôm nay. Trong lòng nàng sợ hãi muốn chết, đạp mạnh chân ga xuống tận đáy.
Khi đến nơi được ghi trên địa chỉ, quả nhiên đây là một bệnh viện tư nhân có diện tích rất lớn, vừa nhìn không phải là nơi người bình thường có thể đến. Lý Hải Phượng hít sâu một hơi rồi xuống xe.
Sau khi lấy điện thoại di động ra, Lý Hải Phượng không chút do dự, rất nhanh gọi điện thoại cho Chương Văn Văn. Nàng dựa vào cây cột lớn ở cửa đại sảnh, cau mày chờ đợi.
“Ai vậy?”
“Là Lý Hải Phượng, tôi muốn gặp Cố Dương.”
Chương Văn Văn sửng sốt, nhìn điện thoại di động của mình, lại áp vào tai: “Sao cô lại có số điện thoại của tôi?”
“Tôi muốn gặp Cố Dương.” Lý Hải Phượng không muốn lãng phí thời gian chút nào.
Chương Văn Văn ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật: “Xem ra cô đã biết rồi, cô ấy vừa mới vào phòng phẫu thuật.”
Lúc Lý Hải Phượng đi lên, Chương Văn Văn đang đứng ở cửa thang máy chờ nàng. Hai tay cô ấy đút vào túi áo khoác trắng, nghiêng đầu quan sát nàng: “Thư ký Vương nói cho cô biết sao?”
Lý Hải Phượng vòng qua cô ấy đi về phía phòng phẫu thuật: “Cô ấy ở đâu?” Giọng điệu của nàng có một chút run rẩy, hai bàn tay cũng không nhịn được nắm chặt.
Chương Văn Văn thở dài nói: “Cô chờ đã, cô ấy vừa mới vào.” Sau đó cô ấy bước vào phòng phẫu thuật.
Cố Dương vừa nằm xuống dưới sự trợ giúp của y tá, cô chấp nhận số phận và chờ cuộc phẫu thuật bắt đầu.
“Lý Hải Phượng tới rồi.” Giọng nói của Chương Văn Văn vang lên bên tai cô.
Cố Dương mở mắt ra, thoáng giật mình, vừa định ngồi dậy, lại bị Chương Văn Văn đè lại, giọng cô ấy nghiêm túc nói: “Nằm xuống đừng nhúc nhích.”
“Để tôi nhìn cô ấy một chút đi.” Cố Dương đột nhiên nói.
“Nhìn cái rắm, chỉ là lên bàn mổ mà thôi, cũng không phải để cho cậu đi chết!” Chương Văn Văn nói với y tá kia một tiếng: “Để cho họ chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Cố Dương nhìn về phía cửa, giờ này phút này hai người cách một cánh cửa. Cô không nhịn được suy nghĩ quái đản. Nếu cô chết, Lý Hải Phượng sẽ như thế nào đây? Ngất xỉu? Khóc một trận? Hay là tự tử?
Chương Văn Văn sau khi vào thì không ra nữa. Lý Hải Phượng không vào được, cũng chỉ có thể chờ ở cửa. Nàng ngồi không yên, đứng lại không đứng được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào tường ngồi xổm xuống. Nàng vùi đầu vào trong cánh tay, cả người đều phát run.
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc mê man, Lý Hải Phượng nghe được trong túi áo truyền đến tiếng rung của điện thoại di động. Nàng có chút mệt mỏi lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình điện thoại, không ngờ là mẹ nàng. Trong một giây này nàng suýt nữa khóc thành tiếng.
Sợ quấy rầy người khác, Lý Hải Phượng cầm điện thoại di động đi đến lối đi an toàn. Nàng ngồi trên bậc thềm, ấn nút trả lời.
“Hải Phượng à.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của mẹ Lý.
Nước mắt của Lý Hải Phượng trong phút chốc giống như một trận lụt mở cửa, nàng lên tiếng gọi: “Mẹ.”
Mẹ Lý dường như nhận ra không đúng lắm, lo lắng nói: “Con làm sao vậy, có phải có người khi dễ con hay không?”
“Không, không có gì, con rất tốt.” Lý Hải Phượng cố gắng kiềm chế bản thân, nàng sụt sịt: “Xin lỗi, con đã không gọi điện thoại cho gia đình lâu như vậy, con…”
Mẹ Lý thở dài: “Được rồi, hiện tại đừng nói những thứ này. Mấy ngày nay con bỏ đi đã khiến bố con tức giận, mẹ cũng chưa gọi con, nhưng trong khoảng thời gian này, ông ấy đã bình tĩnh trở lại. Mẹ gọi điện thoại cho con, chính là muốn cho con trở về một chuyến.” Dừng một chút, bà ấy có chút không được tự nhiên nói: “Còn có Cố Dương, sau khi trở về xin lỗi ba con một tiếng. Nếu ông ấy muốn cầm nạng gõ con hai cái, con cũng ráng mà nhịn xuống.”
Trong lòng Lý Hải Phượng không cần nói có bao nhiêu cảm động, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến Cố Dương còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, nước mắt nàng nghẹn trở về lại rơi xuống: “Bây giờ con không thể trở về.”
Mẹ Lý nghe ra cảm xúc của nàng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hiện tại cô ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ.” Lý Hải Phượng vừa nói xong lập tức khóc lên. Bên cạnh nàng không có một người, lúc này gọi điện thoại cùng mẹ Lý, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Mẹ Lý sợ hãi: “Đang yên đang lành sao lại…” Bà ấy có chút sốt ruột, nói với Lý Hải Phượng: “Đừng sợ đừng sợ, con chờ a, mẹ và bố con thương lượng một chút, chúng ta sẽ đến.” Bà ấy thật sự không yên tâm về Lý Hải Phượng. Đứa nhỏ này của bọn họ bình thường đều được nâng trong lòng bàn tay. Lý Hải Phượng vừa khóc thì người làm mẹ như bà ấy đã không chịu nổi. Hơn nữa nếu chuyện với Cố Dương đã quyết định như vậy, về tình về lý cũng nên đến xem.
Lý Hải Phượng nghe tiếng tít tít, mới biết được mẹ Lý đã cúp điện thoại. Nàng lau nước mắt, hiện tại không phải lúc khóc nhè, nhất định Cố Dương sẽ không có việc gì, nàng tin tưởng cô!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc Vương Băng tới, ca phẫu thuật đã tiến hành sáu tiếng đồng hồ. Cô ấy đi qua nhìn Lý Hải Phượng tinh thần uể oải, trong mắt có chút đau lòng: “Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi.”
Lý Hải Phượng lắc đầu, không trả lời cô ấy. Ca phẫu thuật không kết thúc, nàng sẽ không rời đi nửa bước cho đến khi nó thành công.
Vương Băng mua chút đồ ăn, Lý Hải Phượng cũng không có tâm trạng để ăn, cứ ngây ngốc đứng ở cửa phòng giải phẫu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa kia không chớp mắt.
Gần mười tiếng đồng hồ, cửa phòng giải phẫu cũng đã mở ra, Lý Hải Phượng xông thẳng lên gần như ngay lập tức. Bình thường loại tình tiết này chỉ có trên TV mới xuất hiện, lúc ấy nàng còn cảm thấy những người đó diễn quá khoa trương. Hiện tại tới lượt bản thân, nàng mới biết mình lo lắng đến mức nào: “Phẫu thuật thành công sao?”
Đi ra không phải là Chương Văn Văn, mà là một nam bác sĩ trung niên. Ông ấy cởi khẩu trang, mới chậm rãi nói: “Khối u lành tính chỉ cần điều trị kịp thời, bình thường đều không có nguy cơ quá lớn, tiến hành phẫu thuật vô cùng thành công.”
Khối u? Lý Hải Phượng ngơ ngác hai giây.
Lúc này Chương Văn Văn cũng đi ra, ánh mắt dài nhỏ nhìn Vương Băng một cái, giống như không hài lòng với việc cô ấy thông báo cho Lý Hải Phượng. Nhưng mà cô ấy cũng không nói gì, dặn dò Lý Hải Phượng vài câu rồi rời đi.
Cố Dương vẫn hôn mê, Lý Hải Phượng không có cách nào đi vào thăm cô. Buổi tối cũng chỉ có thể cố chịu thêm một đêm, ngày hôm sau vừa mở mắt ra là nàng đã đi qua, vừa lúc y tá đến thông báo cho nàng bệnh nhân đã tỉnh.
Lý Hải Phượng chạy đến trước cửa phòng bệnh của Cố Dương, giơ tay định đẩy cửa nhưng dừng lại, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tay nắm nắm cửa cũng hơi run.
Một lúc lâu sau, Lý Hải Phượng mới quyết tâm đẩy cửa ra.
Cố Dương nằm trên giường bị quấn chặt. Cô rất tỉnh táo, đầu bọc băng gạc, bằng không…cứ như vậy đầu trọc, thật sự rất xấu hổ.
Lý Hải Phượng đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn người trên giường bệnh, nước mắt rơi lã chã.
Cố Dương nâng cằm, trên người cô không còn bao nhiêu sức lực, có thể nhích cằm một chút: “Không được khóc!” Giọng nói của cô vô cùng suy yếu, cũng không có uy lực gì, nhưng Lý Hải Phượng vẫn nghe lời dừng lại, đứng ở nơi đó trông mong nhìn cô.
Cố Dương nhịn xuống xúc động muốn mắng nàng, dù cô cũng mắng không nổi: “Đứng đó làm gì, lại đây!” Cô ra lệnh.
Lý Hải Phượng bước từng bước nhỏ qua, ngồi ở bên giường nhìn cô, đôi mắt ướt sũng giống như chó con, thật đáng thương.
Cố Dương nhìn nàng, trong lòng không đành lòng, muốn đưa tay sờ đầu nàng, nhưng không thể động đậy, cô thở dài: “Muốn khóc thì khóc đi, chị không chê cười em.”
Được sự cho phép, Lý Hải Phượng rơi nước mắt, lập tức nhào vào người cô: “Huhuhu em tưởng chị không cần em…”
“Đứng lên, em muốn đè chết chị à?” Cố Dương cười mắng.
Lý Hải Phượng sợ tới mức vội vàng ngồi thẳng, sợ thật sự đè ép cô.
Cố Dương nhìn buồn cười, đột nhiên cô giống như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt cô biến đổi: “Em cũng không được chê cười chị.”
Lý Hải Phượng ngây người một hồi: “Em chê cười chị cái gì?”
Cố Dương im lặng: “Không nhìn thấy đến tóc chị cũng không có sao?”
Lúc này Lý Hải Phượng mới chú ý tới trên đầu cô quấn băng gạc đã không còn gì nữa. Nàng nhìn một hồi, hít mũi, bỗng nhiên cúi đầu tiến lại gần hôn lên khóe miệng Cố Dương: “Không có tóc cũng đẹp, chị như thế nào em đều thích.”
Cố Dương sửng sốt, trong lòng không khỏi mềm nhũn, đáy mắt có chút nóng bỏng, cô vừa dời cánh tay, vừa vặn nắm lấy tay Lý Hải Phượng: “Em không ghét bỏ là được rồi.”
Làm sao nàng có thể ghét bỏ cô được, Lý Hải Phượng đỏ mắt, mặt kề sát hơn, ngay khi môi nàng áp vào môi Cố Dương, thì nghe thấy ngoài cửa ho khan một tiếng.
Ánh mắt hai người đều nhìn về phía cửa, vừa nhìn đã khiến Lý Hải Phượng sợ hãi đứng lên: “Mẹ Cố.”
Người tới chính là mẹ Cố Dương, sắc mặt bà ấy không tốt lắm: “Chuyện lớn như vậy, Văn Văn mà không nói với mẹ thì con định giấu diếm như vậy sao?”
Cố Dương không biết làm sao: “Tiểu phẫu mà, xong rồi nói cho mọi người cũng không muộn.”
Mẹ Cố hiển nhiên rất tức giận, nhưng bà ấy được tu dưỡng cực tốt, huống chi Cố Dương lại nằm trên giường như vậy, bà ấy cũng không thể thật sự mắng cô, tính sổ cũng phải chờ cô tốt rồi mới tính.
Lý Hải Phượng thấy không có chuyện gì của mình, xoay người định ra ngoài, Mẹ Cố gọi nàng lại: “Con còn không biết sao, bố mẹ con tới rồi.”
Lý Hải Phượng đã rất ngạc nhiên, nhưng Cố Dương còn giật mình hơn nàng: “Làm sao bọn họ lại đến?”
Mới đầu đích thật là ba Lý và mẹ Lý muốn tới, sau đó mẹ Cố Dương lại gọi điện thoại một lần nữa. Hai người họ cũng vừa đến, và tất nhiên họ đã được sắp xếp đưa đến nhà họ Cố.
“Có lẽ đã đến được một lúc rồi.” Mẹ Cố nói xong, nhìn về phía Lý Hải Phượng, trong mắt tràn đầy thân thiết: “Đứa nhỏ này, phẫu thuật thời gian dài như vậy, không ăn không uống ở bên ngoài chờ lâu như vậy. Hiện tại Cố Dương không có việc gì, nơi này có dì trông coi, con mau đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Con không sao…” Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương một cái, mặt có chút đỏ.
Cố Dương không cần nghĩ cũng biết dáng vẻ nàng đứng ngây ngốc bên ngoài không đi đâu cả, cô nhíu mày: “Nghe lời, đi nghỉ ngơi, nhớ chị thì một hồi trở lại.”
Mẹ Cố trừng mắt nhìn cô một cái, thật coi như mình không tồn tại.
Lý Hải Phượng mặt càng đỏ, lập tức cũng không nói gì, gật đầu với mẹ Cố, xoay người đi ra ngoài.
“Bố con đâu?” Cố Dương hỏi.
“Đang ở cùng bố mẹ Hải Phượng, lập tức đến.” Mẹ Cố sờ đầu cô, trong lòng đau xót: “Con nói xem con liều mạng như vậy, cho đến giờ nhà chúng ta chưa từng xảy ra loại bệnh này, con không thể để mẹ bớt chút lo à.”
Cố Dương mỉm cười: “Sau này sẽ để mẹ bớt chút lo, con đã bảo Vương Băng sắp xếp xong chỗ Cố Viên. Em ấy thay thế vị trí của con, con lui về phía sau màn, bố con có thể hoàn toàn nhường cổ phần công ty lại rồi.”
“Con còn lo cho bố con làm gì, bố con thì có bao nhiêu. Trong tay ông ấy có cổ phần hay không thì vị trí chủ tịch đều là của con, nhưng mà cũng tốt. Cố Viên trở về làm cho mẹ thở phào nhẹ nhõm, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần nó trở về, đừng nói dẫn một Nhâm Định Bắc về nhà, chính là dẫn mười người đàn ông về nhà, mẹ cũng mặc kệ.” Mẹ Cố thở dài.
“Chủ yếu là chỗ ông ngoại con. Nhưng mà lần này em ấy trở về, coi như là con ép em trở về. Nếu không có bệnh này, cho dù em ấy trở về cũng chưa chắc đồng ý tiếp nhận vị trí này.” Cố Dương thản nhiên nói.
Mẹ Cố gật đầu, năm đó kinh doanh Cố thị, mánh khóe của bà ấy lợi hại hơn bố Cố nhiều. Chẳng qua ngày càng già đi, có thể quản thì quản, không thể quản thì mặc kệ.
Nói đến ông ngoại Cố Dương, mẹ Cố tức giận nói: “Lần này con quá hồ đồ, mấy ông bà già này đã một mớ tuổi, suýt nữa bị con dọa chết.”
“Cho nên mới đợi làm xong mới có thể nói cho mọi người biết.” Cố Dương ngáp một cái, cô có chút mệt mỏi, mẹ Cố cũng nhìn ra, đắp chăn cho cô: “Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt, một lát sau bố con tới chúng tôi sẽ ngồi ở phòng bên cạnh. Vừa lúc Hải Phượng cũng ở đây, đã đến lúc nên nói chuyện của hai đứa rồi.”
Cố Dương nhướng mày: “Con nghỉ ngơi, hai người đi thẩm vấn cô ấy?”
“Cái gì gọi là thẩm vấn cô ấy? Bố mẹ Hải Phượng cũng ở đây.”
“Vậy cũng không được.” Cô giãy dụa muốn đứng lên khiến mẹ Cố sợ hãi: “Con mau nằm xuống cho mẹ, đừng lộn xộn, vừa mới phẫu thuật xong, thành thật một chút.”
“Mọi người đừng làm khó cô ấy.” Cố Dương nói.
Mẹ Cố tu dưỡng tốt thì tốt, nhưng tính tình giống như Cố Dương, không có người ngoài bà ấy cũng mặc kệ nhiều như vậy, mắng: “Người khác đều nói con trai có vợ đã quên mẹ, con thì tốt rồi, còn chưa kết hôn, khuỷu tay đã quẹo ra ngoài.”
“Cô ấy cũng không phải người ngoài, về sau đều là người một nhà.” Cố Dương khó có được sự dịu dàng, bộ dạng hiện tại của cô cũng không nóng nảy, thật đúng là phải chịu thua khi đối phó với mẹ cô.