Bởi vì chuyến đi lần này đến Châu Phi không phải để hợp tác nên tất cả những người tham gia dự án lần này đều cho rằng Cố Dương chỉ đến tìm hiểu tình hình lần này. Thật ra cũng chỉ có trong lòng Cố Dương biết rõ, mấy năm nay cô vẫn luôn phát triển trong ngành bất động sản. Người trong giới đều nhìn Cố thị của cô càng làm càng lớn, cô lại không đồng ý với điều đó.
Người khác không biết, họ cảm thấy vị trí thành viên ban giám đốc Cố thị và CEO của Cố Dương ngồi chính là nắm giữ toàn bộ phương hướng sinh tử của Cố thị nhưng trong lòng cô vẫn nhớ thương 40% cổ phần kia. Cố thị không phải một tay cô sáng lập, cô vốn không nên mơ ước những cổ phần kia nhưng hiện giờ sản nghiệp của Cố thị chiếm lĩnh ngày càng cao toàn bộ thị trường trong nước, tham vọng của cô cũng theo đó mà tăng lên.
Những người làm việc trên thương trường nếu đều thỏa mãn với hiện trạng, kinh tế trong nước đã sớm tê liệt. Cố Dương thừa nhận mình không thể chống lại dụ dỗ của tiền bạc, có lẽ cô sẽ vì lợi ích của mình mà dùng mọi thủ đoạn, nhưng tất cả mọi thứ của cô đều dựa vào bản lĩnh của mình mà có được, cô không hổ thẹn với lòng.
Mặc dù điểm đến của họ đến Châu Phi lần này là Algiers, nhưng địa điểm thực hiện dự án không có ở đó và vị trí này hơi lệch. Luật pháp và trật tự ở Algeria có phần mạnh hơn ở châu Phi, nhưng hoàn toàn không có cách nào so sánh với trong nước nên Cố Dương vẫn có phần lo lắng. Nhưng để có thể thực hiện những dự án dài hạn tại đây trong tương lai, cô không màng đến nỗi lo lắng này. Dầu mỏ và khí đốt tự nhiên của Algeria chiếm tỷ trọng rất cao ở châu Phi và thậm chí cả thế giới, nhưng Cố Dương lại không quan tâm đến một trong hai loại này. Để có thể chiếm được một vị trí ở Châu Phi, cô đã bỏ không ít công sức với nơi này.
Có một điều Cố Dương phải thừa nhận những người này vẫn có chút đầu óc, phương diện kinh tế ở châu Phi khác với trong nước, so với sự phát triển đa dạng trong nước thì nguồn thu nhập của họ hầu như đều liên quan đến lợi nhuận khổng lồ. Dự án lọc nước ở châu Phi cũng không ít, và hầu hết các nhà đầu tư đến từ khắp nơi trên thế giới. Lúc đầu cô cũng không muốn đồng ý lần hợp tác này, nhưng ngẫm lại dù sao cũng phải đặt chân đến Châu Phi, không bằng nhân cơ hội này thăm dò tình hình, ít nhất cô phải hiểu được lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy cô tham gia vào dự án y tế thì chọn ở châu Phi có phù hợp hay không.
Sau khi chuyển máy bay từ Paris, Cố Dương vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái. Mặc dù cô hiếm khi đi công tác, ngay cả khi cô có các cuộc gặp gỡ với các giám đốc điều hành cấp cao từ khắp nơi trên đất nước thì đó cũng là hội nghị từ xa hoặc hội nghị truyền hình. Hội nghị lớn hơn một chút thì chính những lãnh đạo cấp cao đến Định Hải gặp cô. Không có việc gì thì cô cũng sẽ không tùy tiện đến chi nhánh nào khảo sát, cô cảm thấy không cần thiết. Đối với công việc, cô vẫn thích cầm trị số để nói chuyện. Về phương diện quản lý, cô vẫn tương đối yên tâm với người của mình.
Cố Dương không bị say, nhưng sau khi ngồi lâu thì cô sẽ bực bội một cách khó hiểu. Tính tình của cô trong mắt người ngoài cũng khá tốt, chỉ có người hiểu rõ cô mới biết, bà chủ này thật sự không phải là một người dễ hầu hạ.
“Tổng giám đốc Cố, bà chủ bên kia vừa mới gửi email tới. Chị có muốn xem qua một chút không?” Vương Băng cầm máy tính đi tới bên cạnh Cố Dương, cúi đầu hỏi cô.
“Không muốn.” Cố Dương dứt khoát lưu loát từ chối, rồi nhìn về phía sau khoang máy bay: “Lý Hải Phượng đang ở đâu?”
Vương Băng cầm máy tính với vẻ mặt không biết làm sao: “Nói là không thoải mái rồi đi toilet, tổng giám đốc Cố tìm cô ấy có việc? Tôi sẽ gọi cô ấy đến đây.”
“Quên đi, không có việc gì.” Cố Dương khoát tay áo: “Phía mẹ tôi bên kia, cô trả lời email cho bà ấy, nói bây giờ Cố thị do tôi định đoạt. Chuyện của Lưu gia để cho bọn họ tự mình xử lý. Lần này Quang Viễn thua lỗ nhiều như vậy hoàn toàn là bọn họ tự tìm, tôi cũng sẽ không lấy ra một đồng nào cả. Ai bảo bọn họ không có việc gì đi trêu chọc Farrell. Hứa Phi Phàm là người mà bọn họ có thể đắc tội sao? Ngay cả tôi gặp cô ấy cũng phải để cho cô ấy ba phần, thật sự là không biết tốt xấu.”
Vương Băng vẻ mặt khó xử: “Nhưng tổng giám đốc Cố…”
Cố Dương lườm cô ấy: “Còn có thể là cái gì nữa? Nhanh đi đi!”
Vương Băng không có cách nào khác nên đành phải trốn phía sau viết email. Nghĩ đến người ở Ý xa xôi, tay đánh chữ của cô ấy đều run rẩy. Thật sự là bên nào cũng không trêu được, nhưng người ngồi trước mặt cô ấy lúc nào cũng có thể nổi giận mới là bà chủ của cô. Cô cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn để viết. Ôi, có một cấp trên như vậy cũng thật sự đủ cay đắng.
Lý Hải Phượng bước ra toilet với khuôn mặt trắng bệch. Nàng không biết nàng bị say máy bay sau khi ngồi một lúc lâu, đến bây giờ còn sợ tới mức giống như mình mắc bệnh nan y.
Cố Dương nghe thấy hai người nói chuyện sau lưng cô, lấy cuốn tạp chí trên mặt ra và gọi cho Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng vội vàng chạy tới: “Tổng giám đốc Cố, chị tỉnh rồi sao?”
Cố Dương giương mắt đánh giá nàng một hồi, không khỏi bình tĩnh nói: “Vừa rồi mới nôn sao?”
Lý Hải Phượng đau khổ gật đầu, có chút tủi thân bĩu môi: “Không biết có phải ăn cái gì hư hay không, tổng giám đốc Cố, em sẽ không mắc bệnh lạ gì chứ?”
Cố Dương không thèm nhìn nàng: “Đúng vậy, bị bệnh.”
Lý Hải Phượng bị sốc, vội vàng ngồi xổm xuống bên chân cô, run rẩy kéo tay Cố Dương: “Hả, tổng giám đốc Cố cũng cảm thấy em bị bệnh?”
“Tôi thấy cô bị bệnh tâm thần!” Cố Dương bắn trán của Lý Hải Phượng một cái, “Sao cô lại ngu ngốc như vậy? Cô đang say máy bay, còn nhớ những gì tôi đã nói với cô trước khi lên máy bay không. Bảo đảm khiến cô ngồi một lần đến nôn, à không, đã nôn rồi.”
Lý Hải Phượng bừng tỉnh hiểu ra, nàng thở phào nhẹ nhõm: “Em cũng cảm thấy không nghiêm trọng như vậy, bình thường em đều ăn cơm đúng giờ và rất ít khi bị bệnh.” Nàng nhìn Cố Dương với nụ cười đầy sáng lạn trên môi.
Đối với Lý Hải Phượng như vậy, Cố Dương có chút không đành lòng nhìn thẳng. Cô nghĩ mình ở một mình cũng rất nhàm chán nên vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi, tôi hỏi cô một chút.”
Lý Hải Phượng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, nhìn Cố Dương với ánh mắt mong đợi giống như đang chờ Cố Dương giảng bài với nàng vậy.
Cố Dương cũng không nhìn nàng, hỏi: “Tôi khá tò mò, bạn trai của cô, à, không đúng, là bạn trai cũ, bộ phận nào trên cơ thể cậu ta có khuyết điểm sao?”
“Không có, cậu ấy rất tốt, không có khuyết điểm.” Lý Hải Phượng không hiểu vì sao Cố Dương lại nói như vậy.
Cố Dương hiểu rõ, gật đầu: “Vậy thì cậu ta có xấu xí không?”
Lý Hải Phượng lắc đầu: “Cậu ấy rất đẹp trai, em rất thích cậu ấy.”
Cố Dương có chút bất ngờ, bởi vì cô cảm thấy một người không tim không phổi như Lý Hải Phượng không ngờ còn thích người khác: “Tại sao cô thích người ta rồi lại chia tay?”
Vương Băng ngồi phía sau đã gửi email xong, không có việc gì chợt nghe hai người bọn họ nói chuyện. Cô ấy nghe vậy lập tức trợn trắng mắt, còn không biết xấu hổ hỏi, không phải là cô nghiêm khắc ra lệnh cho người ta chia tay sao.
Quả nhiên Lý Hải Phượng cúi đầu xuống: “Em sợ tổng giám đốc Cố không cần em, em không muốn mất công việc này.”
Cố Dương nhìn chằm chằm vào đầu nàng một lúc: “Vậy nếu tôi cho phép cô và cậu ta quen lại thì sao?”
Lý Hải Phượng ngẩng đầu lên và kinh ngạc nhìn Cố Dương. Nàng muốn nói, nhưng nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng nàng lại sa sút: “Em cảm giác cậu ấy không thích em. Cậu ấy thích cô gái xinh đẹp, em nhìn không đẹp.”
Cố Dương khịt mũi hừ một tiếng: “Tôi nghĩ rằng người đàn ông đó cũng là một tên óc heo.”
Lý Hải Phượng “???” Sao tổng giám đốc Cố lại mắng người vậy?
Cố Dương không chịu nổi bị nàng nhìn như vậy, cô quay đầu ném cho Lý Hải Phượng một gò má lạnh lùng: “Không liên quan gì đến ngoại hình của cô, là đầu óc cô có bệnh, trách không được người ta không cần cô.”
Đợi một lúc, thấy người bên cạnh không lên tiếng, Cố Dương nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người nào đó lại một bộ dáng đáng thương cúi đầu. Cô không nhịn được mắng: “Cô lại bày ra một bộ mặt oán phụ thì coi chừng tôi sa thải cô.”
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy Lý Hải Phượng thì thầm: “Nghe mẹ em nói, khi còn bé em suýt nữa bị kẻ xấu ôm đi. Khi đó em còn quá nhỏ, nhớ không rõ lắm. Sau đó cha em gọi mấy người trong thôn chặn người kia ở đầu thôn. Biết không thể cướp được tôi, người đó ném em xuống đất rồi bỏ chạy.”
Loại câu chuyện giả tưởng này lại phát sinh ở trên người Lý Hải Phượng như vậy thật sự khiến Cố Dương cảm thấy bất ngờ: “Thật hay giả?”
“Là thật, tổng giám đốc Cố.” Lý Hải Phượng thở dài: “Lúc đó trong thôn vẫn luôn có trẻ em bị thất lạc. Xem như em may mắn, bằng không tổng giám đốc Cố chị sẽ không nhìn thấy em nữa.”
Cố Dương nhịn xuống ý muốn trợn mắt, cô vỗ đầu Lý Hải Phượng giống như an ủi: “Không thể ngờ được cô gái ngốc nghếch như cô còn từng gặp qua loại chuyện này, nói như vậy bộ dáng bây giờ của cô là bị do bị ném sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Có thể là, má em đưa em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có việc gì, sau đó dẫn em trở về. Bởi vì sau này em học rất tốt, nên má em cũng dần quên mất chuyện này. Có một lần lễ mừng năm mới rất nhiều người đến chơi, họ nói đến chuyện này thì em mới biết được.”
“Bình thường con đều một hồi gọi mẹ một hồi gọi má như vậy sao?” Cố Dương thực sự không thể chịu nổi từ “má” của nàng.
Lý Hải Phượng gật đầu: “Ở nhà đều gọi má, bình thường nhắc đến với người khác thì gọi mẹ.”
Cố Dương vừa định mở miệng, thân máy bay lập tức rung chuyển dữ dội. Cô vội vàng nắm lấy tay vịn bên cạnh, quay đầu quát Lý Hải Phượng: “Còn ngồi ngây đó làm gì, mau thắt dây an toàn.”
Lý Hải Phượng sợ tới mức không dám nhúc nhích, nàng vừa rồi suýt nữa bị ném ra ngoài.
Cố Dương vô cùng tức giận, buông lỏng tay vội vàng giúp nàng thắt dây an toàn. Vương Băng bất chấp thân máy bay lắc lư dữ đội mà chạy đến bên cạnh Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, chị không sao chứ?”
“Tôi rất tốt, chắc là gặp phải khí lưu, cô mau trở về chỗ ngồi!”
Lý Hải Phượng sắc mặt tái nhợt, tay vô thức nắm chặt tay của Cố Dương đặt trên tay vịn: “Tổng giám đốc Cố, em sợ…”
“Sợ cái rắm, nhắm mắt lại ngồi xuống!” Ngoài miệng Cố Dương nói như vậy, vẫn đã trở tay bắt được tay của Lý Hải Phượng rồi ấn vào lòng bàn tay nàng. Điều mà cô không nói là đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này trên máy bay.
Phải mất một lúc lâu, cơn chấn động mới từ từ trôi qua. Sau đó khi tiếp viên hàng không tới kiểm tra tình huống, nhưng Lý Hải Phượng cũng không phát hiện. Nàng vẫn nắm lấy tay Cố Dương còn trên mặt tất cả đều là nước mắt.
Tiếng nức nở nho nhỏ khiến Cố Dương phiền không chịu nổi, nhưng cô lại không thể nói gì. Máy bay gặp phải khí lưu là chuyện bình thường, nhỏ thì không sao, lớn hơn thì nguy hiểm, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa mà” Cố Dương vỗ đầu Lý Hải Phượng an ủi: “Không sao đâu, lá gan nhỏ quá.”