Chương 1
Gần nửa đêm rồi, trên tầng cao nhất tập đoàn Khải Sơ, còn một phòng làm việc đang sáng đèn, một nữ nhân dung mạo trong trẻo lạnh lùng đang ngồi trước bàn viết gì đó, mái tóc đen dài hơi xoắn xõa trên vai, tay áo sơ mi chỉnh tề, cánh tay trắng nõn như ngó sen, ngón tay cô gõ nhẹ trên bàn như đang suy nghĩ gì đó.
Không biết Thẩm Tiện đã làm việc như vậy liên tục bao nhiêu đêm rồi, mặc dù chỉ mới 28 tuổi, nhưng cô đã là tổng tài tập đoàn Khải Sơ, cô lớn lên ở co nhi viện từ nhỏ, tự mình vươn lên làm tổng tài, ngoại trừ thiên phú ra, quan trọng nhất vẫn là cố gắng từ chính bản thân mình, mặc dù đã ngồi vị trí hiện tại rồi, nhưng cô cũng không dám lười biếng, trong công ty ai cũng nói cô là người cuồng việc, tăng ca ban đêm đối với cô mà nói chỉ là bình thường.
Trong thế giới của Thẩm Tiện, công việc là tất cả, nam nữ đến nịnh bợ cô không thiếu, mà Thẩm Tiện cũng không phải kiểu người dễ dãi, không hề cho ai cơ hội nào, yêu đương thì có lợi lộc gì? ăn được không? kiếm tiền được không? có thể khiến cô vui được không? bảo yêu đương không bằng làm việc còn hơn!
Cho nên tổng tài tập đoàn Khải Sơ cũng là độc thân cẩu 28 năm rồi, công việc chiếm trọn cuộc đời cô, thậm chí cô còn chuẩn bị cả phòng ngủ bên cạnh phòng làm việc của mình, nhà cũng không về, hôm nay cũng vậy, mặc dù đã 12 giờ đêm rồi, Thẩm Tiện vẫn ngồi trên ghế xem báo cáo tháng, sau lưng là vách kính bầu trời đầy sao sáng cùng trăng.
Không biết vì sao, hôm nay Thẩm Tiện thấy rất mệt, cô cầm ly cà phê đắng lên uống một ngụm, đắng chát đối với cô cũng là chuyện thường, cô xoa mi tâm tiếp tục xem báo cáo, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, cho đến khi nhắm lại.
Ý thức cô còn thanh tỉnh, nhưng lại xuất hồn khỏi thân thể, Thẩm Tiện cố gắng quay về thân thể, nhưng không thể được, thoáng chốc cô bị một lực hút kéo vào vòng xoáy lớn, mở to mắt nhìn không gian mờ mịt xung quanh.
“Hoan nghênh ký chủ đến với hệ thống cải tạo ngược văn, vì ký chủ quanh năm làm việc thường xuyên thức đêm, khiến tim ký chủ ngừng đập đột ngột, nhưng ký chủ là nhân sĩ tinh anh hệ thống đã chọn, hoàn thành giá trị cải tạo ngược văn bên trong, lấy đủ độ hảo cảm của nhân vật bên trong, ký chủ chỉ có thể tích góp trong thế giới sách, nếu độ hảo cảm nhân vật quá thấp thì hệ thống sẽ loại bỏ ký chủ.”
“Vậy là tôi đã xuyên và thế giới trong sách rồi sao? xuyên thành một nhân vật trong sách?” Thẩm Tiện nhanh chóng làm rõ mạch suy nghĩ, khiến cho mình tỉnh táo lại, cô không ngờ làm việc cường độ cao và thức đêm sẽ khiến cơ thể chết đột ngột, nhưng mà dù sao cũng là cơ hội được sống lại.
“Không thể giải thích quá nhiều, xin ký chủ hãy chọn có hoặc không tiếp nhận nhiệm vụ, nếu ký chủ chọn không thì sẽ bị loại ngay.” âm thanh lạnh lùng của hệ thống lại vang lên.
Thẩm Tiện nghĩ, dù sao sống cũng mạnh hơn là chết, liền nhấn nút có.
Lập tức cô thấy hoa mắt, y thức như lọt vào hư không, lúc thanh tỉnh lại Thẩm Tiện đã đứng trước cổng nhà trường mẫu giáo, trước mặt là cô bé đang đeo cặp nhìn Thẩm Tiện cảnh giác, trên đầu cô bé cột hai chỏm tóc, trên người mặc áo khoác có nón tai thỏ, trắng trẻo mũm mĩm trông thật khả ái.
Thẩm Tiện bấm ngón tay mình một cái, hít một hơi lạnh, đau quá, xem ra mình đã bị đưa vào thế giới trong sách rồi.
“Ký chủ kết hợp hệ thống thành công, truyền ý thức thành công, hiện tại đang truyền toàn bộ cốt truyện cho ký chủ.” âm thanh hệ thống lạnh lùng vang bên tai Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện chỉ cảm thấy trong đầu là lượng lớn tình tiết của truyện đang tràn vào, cô xuyên vào một quyển truyện tên là TÔI VÀ TRA A NÓI GẶP LẠI, đoạn cẩu huyết nằm giữa truyện, cô thành người đi vay mượn khắp nơi, mẹ ruột tức đến uống thuốc tự tử, vợ thì ly hôn, con gái cũng sợ hãi.
Trong đầu Thẩm Tiện nhanh chóng hiện tại cảnh truyện hiện tại, nguyên chủ mới gạt được mẹ mình hai mươi ngàn tệ, và tiêu hết trong ba ngày, cô xấu hổ không dám về nhà, lại định lang thang bên ngoài vài hôm, chờ một hai tuần nữa quay về nhà đòi tiền, ai thân thiết cũng bị cô mượn, ai cũng sợ không dám cho cô mượn nữa, hôm qua lang thang cô vô tình nhìn thấy vợ cũ và con gái, cô bé đáng yêu cầm túi giúp mẹ, kết quả nguyên thân mò đến, nói với Thẩm Điềm vài câu, hỏi Thẩm Điềm có tiền tiêu vặt không? Thẩm Điềm vốn sợ cô, mỗi lần cô đi tìm vợ cũ đều gào thét ồn ào, Thẩm Điềm nhiều lần bị nguyên thân dọa sợ đến khóc.
Hôm qua nguyên thân còn không biết xấu hổ cầm đi mười tệ của con gái, mua tô mì chống đói, hôm nay còn mò đến xem con gái còn tiền tiêu vặt hay không.
Thẩm Tiện thấy đau đầu, nguyên chủ này đúng là một người kỳ lạ, đến cả tiền tiêu vặt của con gái mình cũng lừa đi, đứa bé chỉ mới ba tuổi rưỡi, vừa đến nhà trẻ có mấy tháng.
Thẩm Tiện tổng hợp số liệu chỉ tốn vài giây, cho nên lúc này con gái Thẩm Điểm còn đang ôm cặp của mình, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Thẩm Tiện, chỉ sợ Thẩm Tiện đến lấy tiền tiêu vặt của nàng, hôm qua nàng vốn muốn mua bánh quy con thỏ, nhưng tiền đã bị Thẩm Tiện lấy đi rồi, nàng sợ mẹ đau lòng nên không dám nói với mẹ, gần đây nàng luôn nhìn thấy mẹ hay khóc, không muốn vì mình lại khiến mẹ khóc thêm, nhưng đây là mười đồng tiêu vặt cuối cùng tuần này của nàng rồi, các bạn khác đều đã ăn bánh quy con thỏ rồi, chỉ có nàng là chưa ăn, Thẩm Điềm có chút buồn.
Thẩm Tiện sắp tức chết, mình là tổng tài một tập đoàn lớn vậy mà lại thành tên cặn bã đi lấy mười tệ của con gái? đây là cái khổ nhân gian gì vậy?
Nhìn trán Thẩm Điềm hiện số -100, Thẩm Tiện ép xuống cơn giận của mình hỏi hệ thống trong đầu, “hệ thống, trên trán đứa bé là cái gì?”
“Là độ hảo cảm Thẩm Điềm đối với cô, độ hảo cảm thấp hơn -200 thì ký chủ sẽ bị loại ngay lập tức, ký chủ cần lấy độ hảo cảm của bốn người, mới có thể ở thế giới này tích góp được, theo thứ tự chính là cha mẹ cô, con gái và vợ cũ của cô, nếu bốn vị này có độ hảo cảm xuống còn -200 thì ký chủ sẽ bị loại.” âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
Cái gì mà vừa bắt đầu đã chết, Thẩm Tiện muốn đánh nó, hơn nữa nguyên chủ không có bằng cấp cao gì, tốt nghiệp đại học cũng không thể tìm được công việc nào trong thời gian ngắn.
Hệ thống dường như hiểu được lòng Thẩm Tiện, liền an ủi: “ký chủ đừng lo lắng quá, hoàn thành xong hệ thống sẽ lập tức gửi nhiệm vụ, sẽ nhận được tiền thưởng tương ứng, bây giờ bắt đầu ra nhiệm vụ đầu tiên, mời ký chủ bắt đầu nói chuyện thân thiện cùng với Thẩm Điềm để tạo sự thân thiện trước, hoàn thành xong sẽ được thưởng 100 tệ.”
Thẩm Tiện hết cách, đành nhắm mắt lại, kiếp trước cô chưa từng giao lưu với con nít, mỗi ngày chỉ xem báo cáo, hợp đồng, kết quả xem đến chết.
Cô có chút lúng túng ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Điềm cười một cái thân thiện, “Điềm Điềm, momy chỉ muốn xem con một chút, 10 tệ hôm qua mommy trả lại cho con nha? nào, đừng sợ, cho mommy ôm một cái.” Thẩm Tiện vừa nói vừa dang hai tay ra.
Cái miệng nhỏ của Thẩm Diềm mím chặt lại, như đang suy nghĩ gì đó, từ nhỏ mommy đã ít ôm nàng rồi, về sau Thẩm Điềm chỉ biết mommy không có ở cùng với mẹ con nàng nữa, nàng đến trường mẫu giáo là mẹ đưa đón, còn mommy lần nào đến nhà cũng làm cho mẹ khóc, nàng ghét mommy xấu xa.
Nhưng cũng có mấy người bạn hay nói nàng không có mommy là đứa trẻ hư, nàng không dám nói cho mẹ biết chuyện này, bây giờ nhìn thấy Thẩm Tiện dang hai tay với nàng, trong lòng Thẩm Điềm có chút dao động, nàng cũng muốn giống như các bạn khác, cũng có mommy ôm mình.
Thẩm Tiện thấy được dao động của đứa bé, lại đi về trước vài bước, ôm Thẩm Điềm vào ngực, thân thể Thẩm Điềm có chút cứng ngắc, sau đó cả người nàng nhẹ một chút, được mommy bế lên, trên mặt vốn chán nản cũng lộ ra một tia hài lòng, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện nhìn Thẩm Điềm cười, phát hiện con số trên đầu Thẩm Điềm biến thành -90, trong lòng có chút đau, dù sao cũng là con nít, mình chỉ ôm nàng một cái độ hảo cảm đã tăng lên.
Lập tức, trong đầu Thẩm Tiện liền xuất hiện âm thanh máy móc, “chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 100 tệ, đã để trong túi quần.”
Thẩm Tiện một tay bế Thẩm Điềm, một tay sờ túi quần, quả nhiên trong túi quần trái có 100 tệ, cô không ngờ một tổng tài như mình lại thảm hại như vậy, được rồi có ít còn hơn không, mua chút gì cho con gái ăn thôi, nguyên chủ là tên rác rưởi chỉ biết làm chuyện xấu, hại mình thiếu độ hảo cảm nhiều như vậy, bỏ đi, từ từ rồi đến a.
“Điềm Điềm, mommy dẫn con đi mua đồ ăn nha?” Thẩm Tiện cười với đứa bé trong ngực, mà cô cũng thấy thân thể này không khỏe mạnh, chỉ mới bế đứa bé được một chút đã mệt mỏi rồi.
Thẩm Điềm nghe vậy, vội vàng ôm chặt cái cặp, “nhưng tuần này Điềm Điềm chỉ còn lại một chút tiền tiêu vặt thôi.”
Thẩm Tiện thở dài, đứa bé nhỏ như vậy đã phải lo tới tiền rồi, Thẩm Tiện càng thấy ghê tởm nguyên chủ hơn, có con rồi lại không biết chăm sóc, cả ngày chỉ biết lang thang ngoài đường, thiếu nợ về còn báo cha mẹ, con cái không lo, thỉnh thoảng còn quấy rối vợ cũ đòi tiền.
“Mommy có tiền, Điềm Điềm muốn ăn gì cứ chọn được không?” Thẩm Tiện nắm tay Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn Thẩm Tiện gật đầu, bình thường nàng ít tới tiệm bánh kẹo, vì tiền ăn vặt của nàng không nhiều, mẹ kiếm tiền cũng cực khổ, nàng không muốn để mẹ mệt mỏi như vậy, chỉ cần mẹ mình cũng giống mẹ người khác thì tốt rồi, Thẩm Điềm nghĩ.
(Editor: đoạn này hơi sai sai, đứa bé ba tuổi rưỡi nó không nghĩ được nhiều như vậy đâu, trừ phi là thiên tài bẩm sinh, hoặc là linh hồn ai khác chuyển sinh còn giữ nguyên ký ức và suy nghĩ của người lớn ^^”)
Knhu
Chị ơi chừng nào có nữa vậy ạ