Chương 13
Ba người cùng trở về nhà, Thẩm Tiện gọi điện cho Phương Tĩnh Lan rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho cả ba. Ăn cơm xong, Lâm Thanh Hàn ngồi bên bàn trà vẽ tranh cùng Thẩm Điềm, còn Thẩm Tiện thì ở một bên chuẩn bị trái cây, bày ra một đĩa trái cây thập cẩm thật đầy.
“Rồi rồi, hai họa sĩ nhỏ ăn chút trái cây rồi vẽ tiếp nha.” Thẩm Tiện vừa cười vừa nói.
“Á á, sơn tra! Điềm Điềm muốn ăn!” Thẩm Điềm chỉ vào miếng sơn tra hình lưỡi liềm nhỏ trong đĩa, vui vẻ reo lên.
Lâm Thanh Hàn bật cười nhìn con gái: “Được, Điềm Điềm ăn đi.”
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn bé con nhà mình, rồi đưa luôn một chiếc nĩa về phía Lâm Thanh Hàn: “Cô cũng ăn chút đi, đi làm cả ngày rồi chắc mệt lắm.”
Lâm Thanh Hàn liếc nhìn Thẩm Tiện, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Mệt? Cô cũng biết mình mệt à? Thế những ngày trước đây, cô vất vả như vậy thì Thẩm Tiện ở đâu? Khi cô và Điềm Điềm bị người ta đến tận nhà đòi nợ, Thẩm Tiện lại ở đâu? Giờ thì lại làm như chưa có gì xảy ra mà nói ra mấy câu này — Thẩm Tiện, cô không thấy ngại à?
Thấy Lâm Thanh Hàn không có phản ứng gì, Thẩm Tiện chỉ đành cười gượng, tự mình cầm nĩa xiên một miếng táo, che giấu vẻ lúng túng. Còn Thẩm Điềm thì chẳng hiểu người lớn nghĩ gì, chỉ thấy cả mẹ và ma mi cùng ở bên cạnh là bé đã vui lắm rồi. Đội hai chùm tóc nhỏ, Thẩm Điềm chui vào giữa hai người, hết nhìn Lâm Thanh Hàn lại quay sang nhìn Thẩm Tiện, cười toe toét lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Thẩm Tiện xoa xoa hai búi tóc nhỏ của bé con, dịu dàng hỏi: “Điềm Điềm cười gì thế? Kể cho ma mi nghe nào.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng véo má phúng phính của bé một cái.
“Điềm Điềm thích thế này nè, có mẹ và ma mi cùng ở bên.” Bé vừa nói vừa đung đưa đôi chân ngắn ngủn, vẻ mặt hạnh phúc hiện rõ.
Lâm Thanh Hàn nhìn thấy cảnh Thẩm Tiện tương tác cùng con gái, ánh mắt cũng mềm đi vài phần. Nếu có thể, ai mà chẳng mong có được một cuộc sống bình yên thế này chứ?
Đúng lúc ấy, điện thoại của Lâm Thanh Hàn đổ chuông. Khi thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, lông mày nàng hơi nhíu lại. Điện thoại reo thêm mấy tiếng, nàng vẫn nhấc máy rồi đi ra ban công.
Lúc nàng vừa rời đi, Thẩm Tiện đã nghe thấy tiếng cãi cọ từ bên kia đầu dây. Thẩm Điềm cũng bị âm thanh đó thu hút sự chú ý, thấy mẹ rời khỏi phòng, bé lập tức mím môi, vẻ mặt sụp xuống: “Chắc lại là bà ngoại gọi cho mẹ rồi… Mỗi lần bà ngoại gọi, mẹ sẽ buồn. Điềm Điềm không thích bà ngoại.”
“Ừ, Điềm Điềm ngoan. Con chỉ cần vui vẻ lớn lên là được. Còn lại để mẹ với ma mi lo. Giờ con chơi một chút nha, ma mi ra xem mẹ sao rồi.” Thẩm Tiện xoa xoa búi tóc nhỏ của bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Dạ dạ, ma mi phải dỗ mẹ cẩn thận đó nha. Nếu mẹ khóc, phải nhớ ôm mẹ một cái.” Thẩm Điềm dặn dò y như người lớn.
Thẩm Tiện gật đầu với bé con, nhưng trong lòng thì thầm: nếu mình ôm Lâm Thanh Hàn thật, chắc cũng sắp được đưa đi chôn rồi.
Cô nhanh chân đi tới, vừa đến gần thì thấy vành mắt Lâm Thanh Hàn đã đỏ hoe, không biết đang tranh cãi chuyện gì qua điện thoại.
Vừa lại gần, Thẩm Tiện đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Lâm Thanh Hàn: “Lâm Chí Tân, Lâm Chí Tân, trong lòng các người còn coi tôi là gì không? Tôi đúng là chị của hắn, nhưng tôi không phải cái máy rút tiền. Tôi khổ sở kiếm tiền, là để mặc hắn tiêu xài hoang phí à?”
Thẩm Tiện bước thêm vài bước, đứng ngay sau lưng nàng. Lâm Thanh Hàn đang tập trung nói chuyện, không hề nhận ra cô đã tới gần. Từ đầu dây bên kia, tiếng hét chói tai của mẹ Lâm Thanh Hàn – bà Tưởng Phương vang lên: “Tiêu xài cái gì? Giúp đỡ em trai mình chẳng phải chuyện nên làm sao? Con đúng là bất hiếu, tao nuôi mày lớn chừng này là uổng công rồi! Chỉ ba vạn thôi mà, mày biết không, nếu không cho tiền thì người ta chặt tay em mày đó! Trời ơi ông trời ơi, tôi tạo nghiệp gì mà sinh ra đứa con bất hiếu thế này, mày làm tao đau lòng chết mất…”
Tay cầm điện thoại của Lâm Thanh Hàn bắt đầu run lên. Dù trước khi nhận cuộc gọi nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe những lời này vẫn không khỏi thấy lạnh lòng. Hàng tháng nàng đều gửi tiền sinh hoạt cho cha mẹ, còn em trai thì không làm gì, chỉ biết đòi tiền. Thế mà trong mắt cha mẹ, vĩnh viễn chỉ có con trai là quan trọng. Sự nhượng bộ của nàng không được thấu hiểu, ngược lại chỉ khiến họ càng được đà lấn tới. Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên tiếng chửi rủa, nhưng Lâm Thanh Hàn đã chẳng nghe nổi thêm câu nào nữa.
Thẩm Tiện nghe tới mức lửa giận bốc lên tận đầu, không nhịn được liền giật phắt điện thoại khỏi tay Lâm Thanh Hàn — hành động bất ngờ khiến nàng suýt ngã, Thẩm Tiện nhanh tay đỡ lấy, rồi lạnh giọng nói vào điện thoại: “Bà bị điên rồi à? Cả nhà vẫn sống trong tư tưởng thời đại nhà Thanh sao? Đừng có diễn vở cũ mãi thế. Có thấy nhà nào mà thằng em ăn chơi đàng điếm rồi quay ra đòi tiền chị gái không? Thanh Hàn có thể cho các người tiền, nhưng cô ấy không có nghĩa vụ phải nuôi Lâm Chí Tân.”
“Là mày, Thẩm Tiện đúng không? Còn chưa tính chuyện mày đánh Chí Tân lần trước đấy! Lâm Thanh Hàn, mày có biết xấu hổ không? Ly hôn rồi mà còn dính lấy Thẩm Tiện…” Tưởng Phương hét ầm lên qua điện thoại.
“Bà câm miệng lại cho tôi. Bà cũng biết tôi là ai rồi đấy. Nếu còn dám xúi thằng con bà tới tìm Thanh Hàn đòi tiền, tôi sẽ cho nó gãy chân thật luôn. Mà nói thật, làm mẹ kiểu bà, chẳng có còn hơn.” Thẩm Tiện nghiến răng, rồi cúp máy thẳng tay.
Lâm Thanh Hàn nhìn cô, vành mắt vẫn còn đỏ. Thẩm Tiện nhìn thấy thì trong lòng cũng nhói lên. Quanh nữ chính này toàn là những thể loại người chẳng ra gì cả. Cô khẽ vỗ nhẹ lên vai Lâm Thanh Hàn, dịu giọng an ủi: “Đừng sợ. Hắn mà tới nữa, tôi đánh nữa. Lâm Chí Tân đúng là cái hố không đáy. Cô đừng đưa tiền cho hắn nữa. Nếu muốn gửi tiền cho ba mẹ, thì mở tài khoản riêng, mỗi tháng chuyển cố định. Chờ đến khi họ tỉnh ngộ rồi tính tiếp, chứ không thì tiền của cô cũng bị thằng em cô tiêu sạch.”
Lâm Thanh Hàn mím môi thật chặt, vành mắt đỏ bừng, tay cầm điện thoại siết đến đỏ cả mu bàn tay nhưng vẫn không để nước mắt rơi.
“Cô này…” Thẩm Tiện nhìn nàng, giọng khẽ đi: “Tôi có thể dọn tới đây ở được không? Cô yên tâm, tôi thật sự không có ý gì khác. Tôi sẽ dán đầy đủ miếng chặn thông tin tố, tuyệt đối không tự ý phát thông tin tố đâu. Tôi chỉ lo Lâm Chí Tân lại làm như hôm trước, nếu lại dọa đến Điềm Điềm thì không ổn.”
Lâm Thanh Hàn gật đầu. Mắt vẫn phủ một lớp sương mờ, nhưng nàng cố nén lại: “Được.” Chính nàng cũng không nghĩ mình lại đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng khoảnh khắc đối diện ánh mắt của Thẩm Tiện, nàng lại không kìm được mà gật đầu.
Thẩm Tiện nhoẻn miệng cười: “Tốt quá. Vậy mai tôi về nhà dọn đồ rồi chuyển qua đây. Cô đừng giận nữa nha. Sau này nếu bà ấy hoặc Lâm Chí Tân gọi đến, cứ đưa máy cho tôi. Mình thua là vì còn muốn giữ mặt mũi thôi.”
“Ừm.” Lâm Thanh Hàn đáp khẽ, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Tiện nhìn thấy con số trên đầu Lâm Thanh Hàn có sự thay đổi rõ rệt — từ -90 tăng lên -70. Xem ra những nỗ lực mấy ngày nay của cô không uổng phí. Dù Lâm Thanh Hàn vẫn lạnh nhạt với cô, nhưng ít nhất độ thiện cảm cũng đã tăng lên. Còn độ hảo cảm của bé con với cô thì đã là số dương, +30 luôn rồi. Thẩm Tiện không khỏi cảm thán — quả nhiên trẻ con là dễ dỗ nhất.
Lâm Thanh Hàn bước vào phòng tắm, khóa cửa lại ngay lập tức. Tựa lưng vào cánh cửa, nước mắt rơi lã chã. Nàng cũng là con người, nghe thấy những lời như vậy từ mẹ ruột, sao có thể không đau lòng? Có một khoảnh khắc, nàng thật sự muốn tựa vào vai người mà mình từng chán ghét nhất — Thẩm Tiện, để khóc thật to một trận. Nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm lại. Ai biết được Thẩm Tiện dạo này thay đổi là thật hay chỉ là diễn? Nàng đã không còn đủ lòng tin để mở lòng với bất kỳ ai nữa. Còn có Thẩm Điềm, nàng không được phép gục ngã.
Dù cố kìm nén, nước mắt vẫn tuôn không kiểm soát, như đê vỡ chẳng thể ngăn. Mãi một lúc sau nàng mới lê bước đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước. Dòng nước lạnh lẽo chạm vào tay, khiến trái tim nàng càng thêm lạnh giá. Lâm Thanh Hàn vốc một vốc nước dội lên mặt, rửa sạch nước mắt. Đợi đến khi vành mắt không còn đỏ nữa, nàng mới hít sâu một hơi rồi bước ra.
Thẩm Điềm thấy mẹ bước ra liền lon ton chạy tới, ôm lấy chân mẹ: “Mẹ đừng buồn nữa nha, Điềm Điềm và ma mi sẽ cùng dỗ mẹ vui vẻ lại nha~”
Nghe giọng con gái ngân nga kéo dài, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng nở nụ cười: “Mẹ thấy Điềm Điềm là mẹ vui rồi. Điềm Điềm ngoan lắm.” Nói xong liền bế bé lên.
Thẩm Điềm cười tít mắt, dụi đầu vào cổ mẹ, rồi không quên kéo cả Thẩm Tiện vào: “Mẹ ơi, ma mi cũng ngoan lắm đó. Mẹ khen ma mi đi~”
Lâm Thanh Hàn lúng túng nhìn Thẩm Tiện, rồi lại nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của con gái, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói: “Ừ, ma mi cũng ngoan.”
Thẩm Điềm chẳng nhận ra sự ngại ngùng của hai người lớn, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía Thẩm Tiện, miệng cười tươi như hoa: “Ma mi, mẹ khen ma mi đó nha!” Như thể đang khoe khoang: “Ma mi thấy không, con giỏi chưa, để mẹ cũng chịu khen ma mi luôn đó!”
Thẩm Tiện liếc nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy đối phương không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đành cười gượng. Cô biết Lâm Thanh Hàn không muốn để ý đến mình, nên cũng chỉ có thể quay sang cười với bé con. Dù sao thì… với một nhóc đáng yêu như vậy, cô còn có thể mang lòng xấu được sao?
“Ừ, Điềm Điềm giỏi lắm.” Thẩm Tiện khen ngợi bé một câu nữa, khiến bé cười tít cả mắt, đôi chân ngắn cũng không ngừng đung đưa trên không trung.
Lâm Thanh Hàn nhìn con gái nhỏ đáng yêu như thế, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tối đến, khi Thẩm Tiện đi đánh răng, bị bàn chải dùng một lần đâm đến đau, cái thứ đó đúng là cứng như đá, suýt nữa thì chảy máu lợi. Cô nghĩ, thôi thì mua hết đồ mới luôn cho rồi. Giờ cô cũng có niềm tin là sẽ kiếm đủ tiền — một tháng để biến số vốn một triệu kia tăng gấp đôi, chắc không khó. Huống hồ con bé nhà giàu ngây thơ Giang Hi còn chuyển sẵn cho cô mười vạn, hiện giờ cô cũng không đến mức túng thiếu nữa rồi.
Thẩm Tiện gọi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, bệnh của ba tôi có cách chữa không?”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Có. Nhưng ký chủ cần trả một khoản phí một triệu tệ để đổi lấy thuốc đặc trị, có thể giúp ông ấy hồi phục.”
Giọng của hệ thống vốn lạnh lùng máy móc, nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Tiện lại cảm thấy… hình như nó đang rất vui?
Đối với Thẩm Tiện của kiếp trước, một triệu đúng là chẳng là gì. Nhưng hiện tại… đúng thật là phải bỏ công sức lắm mới kiếm được. Hệ thống này cũng khôn lỏi thật, cô làm nhiệm vụ bao lâu, được thưởng chẳng được bao nhiêu, vậy mà giờ phải trả lại hết cho nó. Thẩm Tiện thở dài. Ngày mai phải chốt hợp đồng với Giang Hi xong xuôi đã, lúc đó mới có vốn để triển khai tiếp.