Chương 18
Dù tối qua có uống chút rượu, nhưng thói quen đã thành nếp, Thẩm Tiện vẫn dậy sớm như thường lệ. Sau khi chạy bộ xong, cô trở về chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con: sandwich phô mai cùng sữa tươi. Mùi thơm lan tỏa khiến Thẩm Điềm đang còn lim dim ngủ cũng phải thèm đến tỉnh cả giấc, mà tối qua không gặp được Thẩm Tiện nên vừa mở mắt ra là đã nũng nịu đòi tìm mami.
“Mẹ ơi, là mami làm đồ ăn đó! Thơm quá, Điềm Điềm muốn đi tìm mami.” Thẩm Điềm dụi mắt, giọng ngái ngủ nũng nịu, mấy sợi tóc con trên đầu cũng dựng hết cả lên vì ngủ không yên.
Lâm Thanh Hàn trước mặt con gái thì chẳng phòng bị gì, khẽ cong khóe môi, xoa nhẹ mấy sợi tóc dựng đứng của con: “Được, mình đi rửa mặt trước rồi tìm mami được không?”
“Không chịu không chịu, Điềm Điềm lâu lắm không gặp mami rồi, phải đi nhìn mami một cái rồi mới đi rửa mặt.” Nói dứt câu, chưa kịp để Lâm Thanh Hàn phản ứng, đôi chân ngắn đã tự nhảy xuống giường, xỏ dép rồi lạch bạch chạy ra khỏi phòng hướng về phía nhà bếp.
Thẩm Tiện đang bận rộn trong bếp thì cảm thấy có thứ gì bám vào chân mình, cúi đầu nhìn xuống — thì ra là cái “phụ kiện treo chân” nhỏ kia lại bám dính lấy cô.
Cô bé nhỏ kia vừa lắc đầu vừa kêu lên: “Mami, sao hôm qua mami về mà không nói với Điềm Điềm tiếng nào, Điềm Điềm nhớ mami lắm luôn, muốn được ôm!”
Đối diện với màn nũng nịu của con gái, Thẩm Tiện chẳng có sức chống đỡ gì, lập tức đầu hàng, bế cô bé lên dỗ dành: “Mami về thì con ngủ mất rồi, không phải mami cố tình không nói với con đâu. Lần sau mami nhất định sẽ về sớm, ở nhà với Điềm Điềm nha?”
Thẩm Điềm ôm cổ mami, nghiêm túc kéo giọng trẻ con nói: “Được ~ mami phải là một bé ngoan, không được về muộn như vậy nữa đâu, Điềm Điềm và mẹ sẽ lo lắm đó.”
“Ừ, lần sau mami hứa với Điềm Điềm, nhất định sẽ ngoan.” Thẩm Tiện cười, xoa đầu con gái như đang trấn an một tiểu công chúa nhỏ.
Không xa đó, Lâm Thanh Hàn đang tựa người vào tường nhìn hai mẹ con — ánh mắt dịu dàng nhưng trong lòng lại khẽ dậy sóng. Bây giờ sự nuông chiều của Thẩm Tiện dành cho Điềm Điềm không giống như diễn chút nào, còn Điềm Điềm thì rõ ràng vô cùng quấn mami. Nhưng… chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Ai mà biết được cái gọi là “tốt” của Thẩm Tiện có thể duy trì được bao lâu? Nếu Điềm Điềm đã quen với sự yêu thương này, đến lúc phải mất đi… có khi tổn thương càng lớn hơn.
Thậm chí chính cô cũng đang dần quen với bữa sáng do Thẩm Tiện chuẩn bị mỗi ngày rồi…
Lâm Thanh Hàn tự nhủ không được nghĩ nhiều, gọi lớn: “Điềm Điềm, mau qua đây rửa mặt đi con, không là sắp thành bé hôi rồi đó!”
Thẩm Điềm tròn mắt phản bác: “Không! Điềm Điềm không hôi, Điềm Điềm là bé thơm mà, bé thơm phải đi rửa mặt rồi! Mami thả Điềm Điềm xuống đi~”
Thẩm Tiện bật cười trước vẻ mặt của con: “Được rồi, để mami ngửi xem có thơm không nào.” Nói rồi cô nhấc bổng bé lên, hít nhẹ bên vai nhỏ.
Thẩm Điềm tròn mắt chờ phản hồi, Thẩm Tiện gật đầu khẳng định: “Ừm, không hôi tẹo nào, Điềm Điềm là bé thơm nhất luôn.”
Lâm Thanh Hàn nhìn hai mẹ con, khóe môi khẽ nhếch lên một chút: “Thôi nào, không đi rửa mặt là muộn học đó, đừng quậy nữa.”
Thẩm Tiện lúc này mới thả Thẩm Điềm xuống. Cô bé lại nhanh như chớp chạy đến ôm lấy chân mẹ, Lâm Thanh Hàn bật cười, véo nhẹ vào má con: “Con đó, chỉ giỏi làm nũng thôi.”
Cô dắt Thẩm Điềm vào nhà tắm, kéo chiếc ghế nhỏ chuyên dụng của bé lại gần bồn rửa, rồi bóp sẵn kem đánh răng lên bàn chải cho con.
Thẩm Điềm tự cầm bàn chải nhỏ, nghiêm túc chải đều đều hàm răng trắng nhỏ của mình, Lâm Thanh Hàn thì đứng cạnh giữ tay con để tránh con ngã khỏi ghế.
Sau khi hai mẹ con rửa mặt xong, bữa sáng do Thẩm Tiện chuẩn bị cũng đã được dọn lên bàn. Thẩm Điềm vừa thấy đồ ăn ngon là mắt sáng rỡ, không kìm được liền “gặm” ngay một miếng, khuôn mặt nhỏ lập tức rạng rỡ: “Mami, món này ngon quá!”
Thẩm Tiện thấy bé con ăn ngon miệng cũng bật cười: “Ngon thì mai mami làm tiếp cho con ăn.”
Thẩm Điềm gật đầu, hai cái chỏm tóc nhỏ trên đầu cũng khẽ lắc lư theo: “Dạ!”
Tiễn Thẩm Điềm đến trường xong, Thẩm Tiện lại quay về tiếp tục theo dõi biến động của mấy mã cổ phiếu mà mình đã đầu tư.
Còn bên kia, Lâm Thanh Hàn như thường lệ tới bệnh viện. Cô làm ở bệnh viện tư nên lúc nào cũng bận rộn, bệnh nhân thì nhiều, hầu như chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi nào. Mãi đến trưa mới tranh thủ được một lúc thì đồng nghiệp cùng phòng, Hàn Duệ, đến bắt chuyện.
“Thanh Hàn, tối nay Trưởng khoa mới là bác sĩ Triệu mời bọn mình đi ăn, bảo em nhắn lại cho chị một tiếng đó.”
Lâm Thanh Hàn khẽ thở dài. Cô vốn không thích tụ tập sau giờ làm, thấy nó vừa lãng phí thời gian vừa mệt mỏi. Huống chi cô còn phải về chăm Thẩm Điềm. Mấy chuyện này cô xưa giờ không bao giờ tham gia, lâu dần cũng có không ít lời ra tiếng vào trong viện — nào là keo kiệt, nào là nghèo mạt… Nhất là sau vụ Lâm Chí Tân tới gây sự, lời đồn lại càng nhiều thêm.
“Tối nay tôi còn phải dỗ bé Điềm ngủ, chắc không đi được.” Vừa thu dọn giấy tờ trong tay, cô vừa nói.
“Chị không đi thì kiểu gì mấy người đó cũng lại nói này nói nọ đấy. Dù sao người ta cũng là lãnh đạo, nể mặt đi một chút vẫn hơn.” Hàn Nhụy khuyên nhủ. Bệnh viện người đông miệng lắm, lại chẳng thiếu mấy kẻ thích bới móc thị phi. Dù bản thân không ưa nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lâm Thanh Hàn biết rõ có nhiều người không ưa cô, nhưng cô chỉ đang sống đúng với bản thân. Chẳng lẽ phải suốt ngày đi làm thân với mấy kẻ chuyên buôn chuyện sau lưng thì mới gọi là hòa đồng? Như thế quá mệt mỏi.
Thấy Lâm Thanh Hàn không đáp, Hàn Duệ lại nói thêm: “Thật ra đi hay không thì cũng chẳng sao, nhưng lỡ cấp trên để ý rồi để bụng thì cũng phiền. Với lại chị đi cùng em cho có đôi có bạn cũng được mà.”
Lâm Thanh Hàn biết Hàn Duệ nói vậy là vì lo cho cô, liền gật đầu đồng ý: “Được, tối nay đi chung.”
Gần đến giờ tan làm, Lâm Thanh Hàn gọi điện cho Thẩm Tiện.
“Thẩm Tiện, chiều nay cậu qua đón bé Điềm giùm mình nhé, tối nay bệnh viện có bữa tiệc, chắc mình về hơi muộn.”
“Dạ được, vậy chút nữa gửi địa chỉ chỗ ăn vào Feixin cho mình, tối mình qua đón cậu luôn.”
“Không cần đâu, chỉ là ăn cơm với đồng nghiệp thôi. Cậu cứ chăm bé Điềm là được rồi.”
“Ừm, vậy thì tối cậu về nhớ đi chậm thôi.” Thẩm Tiện dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Xét theo mức độ thiện cảm hiện tại, Thẩm Tiện hiểu Lâm Thanh Hàn không muốn làm phiền mình, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, thế là mở hệ thống trong đầu ra.
“Tối nay Thanh Hàn có tiệc, hệ thống có thể định vị được địa điểm không?” Theo nguyên tắc “tai hoạ luôn nhắm vào nữ chính”, Thẩm Tiện không thể không đề phòng. Dù Lâm Thanh Hàn không cần mình, nhưng cô vẫn muốn đến đó để chắc chắn mọi việc đều ổn.
【Có thể, chủ thể. Lần sử dụng tính năng này sẽ mất phí 1,000 đồng. Có tiếp tục không?】
Thẩm Tiện bấm “Đồng ý” ngay trong giao diện hệ thống. Rất nhanh sau đó, cô nhận được thông báo khấu trừ qua ví Feixin. Được rồi, hệ thống đòi tiền thì đúng là chưa bao giờ chậm trễ.
【Hệ thống sẽ gửi địa chỉ buổi tiệc của nữ chính vào thời gian thích hợp. Vui lòng kiểm tra đúng lúc.】
Sau khi nhận được câu trả lời từ hệ thống, Thẩm Điềm cũng từ trong nhà trẻ đi ra, bé con đáng yêu vô cùng, tay nắm tay với Lý Manh Manh vừa đi vừa cười nói, đến khi thấy Thẩm Tiện mới vội vàng tạm biệt bạn nhỏ, như một viên đạn nhỏ lao thẳng về phía Thẩm Tiện, ôm chặt lấy đùi Thẩm Tiện một cách chính xác.
Thẩm Tiện xoa xoa búi tóc nhỏ của bé con, nói: “Điềm Điềm, lát nữa chúng ta về nhà bà nội trước nhé, tối nay mẹ có tiệc, mami có thể phải đi đón mẹ, nếu muộn quá thì chúng ta ngủ lại nhà bà nội có được không?”
Thẩm Điềm gật gật cái đầu nhỏ nói: “Dạ được, Điềm Điềm sẽ ngoan, nhưng mami phải bảo vệ mẹ đó nha~”
Nhìn bộ dáng người lớn nhỏ của Thẩm Điềm, Thẩm Tiện bật cười: “Được, mami sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.” Nói xong liền dẫn Thẩm Điềm đi siêu thị.
Thẩm Tiện trước tiên dẫn bé con đến khu trái cây, cúi đầu hỏi: “Điềm Điềm muốn ăn trái cây gì nào?”
Thẩm Điềm đỏ ửng khuôn mặt nhỏ, nắm tay Thẩm Tiện hỏi: “Gì cũng được hả mami?”
“Tất nhiên rồi, gì cũng được.” Thẩm Tiện mỉm cười đáp.
Thẩm Điềm dán sát vào Thẩm Tiện, khuôn mặt nhỏ dụi dụi vào cánh tay nàng, giọng sữa nhỏ nhẹ nói: “Nhưng mà… nhưng mà… Điềm Điềm cũng không biết ngoài tiểu nguyệt nha thì còn cái gì ngon nữa~”
Thẩm Tiện nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé con: “Được rồi, vậy để mami chọn vài loại cho Điềm Điềm nha.”
“Ừ ừ.” Thẩm Điềm vừa trả lời vừa gật gật cái búi tóc trên đầu.
Thẩm Tiện chọn vài loại rồi chuyển sang khu thực phẩm tươi sống, biết bé con nhìn hoa cả mắt, nàng dứt khoát tự mình quyết định, mua thịt băm và tôm, lại mua thêm ngó sen và đậu Hà Lan. Mua xong hết, Thẩm Tiện tay xách một túi lớn đồ ăn, tay kia dắt bé con đi về chỗ của Phương Tĩnh Lan.
Vừa mở cửa, Thẩm Điềm đã nhào tới: “Bà nội, bà nội, Điềm Điềm nhớ bà nội lắm~”
Phương Tĩnh Lan bị lời của Thẩm Điềm làm cho cười đến không khép miệng nổi: “Ái chà, bà nội cũng nhớ Điềm Điềm lắm chứ, Điềm Điềm ngoan quá, mau để bà nội ôm một cái nào.”
Ôm Thẩm Điềm lên khẽ nhún vài cái, Phương Tĩnh Lan không quên hỏi Thẩm Tiện: “Thẩm Tiện, sao con không nói trước là Điềm Điềm sẽ qua, mẹ còn chuẩn bị ít đồ ăn ngon cho con bé.”
“Mẹ, không cần phiền đâu, con đã mua rồi, có vải thiều, măng cụt, xoài với dưa kỳ lân. Mẹ chuẩn bị thêm chút nữa để tụi con ăn chung nha, con đi nấu cơm đây.” Thẩm Tiện đưa hết trái cây cho Phương Tĩnh Lan, còn mình thì xách rau thịt đi vào bếp.
Dù chân tay không còn linh hoạt, nhưng khi nghe thấy giọng Thẩm Điềm, Thẩm Văn Khang vẫn run rẩy đẩy khung tập đi ra, giọng khàn khàn không rõ gọi mấy tiếng: “Điềm… Điềm, Điềm… Điềm…”
Do từng bị nhồi máu não nên Thẩm Văn Khang nói chuyện vất vả hơn người bình thường, chân tay cũng không linh hoạt. Ai có thể ngờ được người đẩy khung tập đi chậm chạp hôm nay từng là bác sĩ tài giỏi, quyết đoán năm nào chứ?
Thẩm Điềm nở một nụ cười rạng rỡ: “Ông ơi, Điềm Điềm cũng nhớ ông lắm~” Dù bé không biết vì sao ông lại nói chuyện như vậy, cũng không hiểu sao ông lại đẩy cái xe nhỏ, nhưng đó là ông của bé thì như vậy là đủ rồi!
Phương Tĩnh Lan nhìn Thẩm Điềm hiểu chuyện như thế, hốc mắt cũng hơi ươn ướt. Sau khi đỡ Thẩm Văn Khang ngồi xuống, bà vừa mở hoạt hình cho Thẩm Điềm xem, vừa chuẩn bị hoa quả cho cả nhà.