Chương 20
Thẩm Tiện vừa đỡ Lâm Thanh Hàn vừa hỏi: “Sao vậy Thanh Hàn? Có chỗ nào không khỏe à?”
Lâm Thanh Hàn nghe giọng Thẩm Tiện cảm thấy quen quen, cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ gương mặt trước mắt. Nhưng vì quá say, nàng chỉ thấy ba bóng Thẩm Tiện chồng lên nhau, khiến đầu càng đau như búa bổ. Người say thường khỏe, Lâm Thanh Hàn vừa nghiêng người về phía Thẩm Tiện vừa hất tay Hàn Nhụy ra.
Thấy Lâm Thanh Hàn sắp ngã, Thẩm Tiện vội vàng đưa tay ôm chặt lấy nàng.
Lâm Thanh Hàn một tay khoác lên cổ Thẩm Tiện, cả người dựa hẳn vào người cô để khỏi ngã, tay còn lại nắm thành nắm đấm đập mấy cái lên vai Thẩm Tiện, ngửa đầu lên nhìn cô, hơi ấm ức nói: “Cô chẳng phải nói sẽ tới đón tôi sao? Ơ, sao giờ này mới đến, đầu tôi đau muốn chết luôn rồi?”
Thẩm Tiện nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Thanh Hàn, trong lòng thầm kêu trời: Giỏi ghê, uống say còn trách ngược nữa à? Đại tỷ à, không phải chính cô không cho tôi tới sao? Ngay cả địa chỉ cũng không thèm nói một tiếng!
Nếu không phải cô tốn cả ngàn tệ mua định vị của hệ thống, thì làm sao biết Lâm Thanh Hàn đang ở đâu?
Nhưng Thẩm Tiện rất rõ, nói lý với người say là chuyện vô ích. Không khéo lại không chỉ bị đánh mấy cái như vừa rồi là xong đâu.
Thấy Thẩm Tiện không phản ứng, Lâm Thanh Hàn lập tức bực bội, đưa tay đẩy cô một cái. Không đẩy được Thẩm Tiện, ngược lại tự đẩy mình loạng choạng suýt ngã, may mà Thẩm Tiện nhanh tay giữ lấy nàng. Ai ngờ người trong lòng lại không chịu yên, vừa lẩm bẩm vừa trách: “Tôi đang nói chuyện với cô mà, sao cô không trả lời tôi?”
Thẩm Tiện lập tức dỗ: “Phải phải phải, là lỗi của tôi, tại tôi tới muộn. Thanh Hàn đừng giận nữa được không?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa lưng nàng, mong nàng nhanh chóng ngoan ngoãn lại.
Lâm Thanh Hàn lúc này mới tựa đầu vào vai Thẩm Tiện, ngước lên nhìn cô, nhưng ánh mắt mơ màng không có tiêu cự, không nhìn rõ được gương mặt, cau mày lẩm bẩm: “Đồ khốn, sao cô cứ lắc qua lắc lại thế? Tôi bị cô làm cho chóng hết cả mặt rồi, đứng yên chút đi được không?”
Thẩm Tiện suýt nữa thì phì cười. Cô có động đậy gì đâu chứ? Rõ ràng cô đứng im, hơn nữa từ khi nào cô thành đồ khốn rồi?
Thẩm Tiện thở dài, quyết định không so đo với người đang say, hơn nữa trong mắt cô, dáng vẻ của Lâm Thanh Hàn lúc này… thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Tiện mỉm cười, vừa nhìn nàng vừa dỗ tiếp: “Được rồi, là tôi sai, không nên lắc lư. Thanh Hàn đừng giận nữa nhé? Mình về nhà thôi, Điềm Điềm còn đang chờ kìa.”
Lâm Thanh Hàn vòng tay ôm eo Thẩm Tiện, cố gắng đứng vững, vừa nghe nhắc tới Điềm Điềm liền ngoan ngoãn hẳn: “Vậy mình về nhà đi, tôi còn phải dỗ Điềm Điềm ngủ nữa.”
Thấy Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng yên ổn, Thẩm Tiện mới thở phào, có chút áy náy gật đầu với Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch: “Ngại quá, làm phiền hai người chăm sóc Thanh Hàn rồi.”
Thấy Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện thân thiết như vậy, Hàn Nhụy cũng yên tâm, chắc là chính Lâm Thanh Hàn gọi Thẩm Tiện đến: “Không sao đâu, đều là đồng nghiệp cả, đó là việc nên làm. Cậu chăm sóc Thanh Hàn nhé, bọn tôi về trước.”
Hàn Nhụy liếc sang Lục Kiến Bạch, thấy hắn chẳng có chút ý định rời đi.
“Cô Thẩm, cô đưa Thanh Hàn về… hình như không ổn lắm nhỉ? Hai người đã ly hôn rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy một alpha đưa Thanh Hàn về, ít nhiều cũng không được hay cho lắm.” Lục Kiến Bạch cố kìm lửa giận, vẫn giữ phong độ như thường ngày.
Thẩm Tiện liếc nhìn nam chính nguyên tác – Lục Kiến Bạch – mỉm cười như không cười nói: “Tôi và Thanh Hàn sống chung, chẳng lẽ không phải tôi đưa thì anh đưa chắc? Bác sĩ Lục, đừng quên anh cũng là alpha.”
Lục Kiến Bạch bị Thẩm Tiện chặn họng không nói được lời nào. Điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là—Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn… vẫn còn sống chung?
Lâm Thanh Hàn trong lòng Thẩm Tiện thấy cô đứng mãi không đi liền không hài lòng thúc giục: “Đồ khốn, mau đưa tôi về nhà đi, Điềm Điềm còn đang chờ tôi đấy.”
Thẩm Tiện dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, chúng ta đi ngay đây.”
Nói xong, cô quay sang nói với Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch: “Con bé còn đang đợi ở nhà, chúng tôi đi trước nhé.” Nói xong Thẩm Tiện cũng không buồn để ý tới hai người kia nữa, đỡ lấy Lâm Thanh Hàn đang loạng choạng trong lòng, gọi một chiếc taxi.
Nhưng người trong lòng lại hoàn toàn không phối hợp, Thẩm Tiện vất vả đến toát mồ hôi mới đưa được Lâm Thanh Hàn vào trong xe. Lâm Thanh Hàn đầu óc choáng váng, tiện tay ôm lấy một chỗ mềm mềm mà dựa vào—thật ra chính là vai của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện sợ nàng ngã, một tay ôm lấy eo nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thật không ngờ nữ chính uống rượu vào lại thành ra như vậy.
Về đến nhà, Lâm Thanh Hàn đã thiếp đi trên vai Thẩm Tiện. Cô đành phải bế nàng xuống xe. May mà Lâm Thanh Hàn không nặng, nhưng từ cổng khu nhà về tới cửa cũng không gần, đến khi về đến nơi, Thẩm Tiện cảm thấy hai cánh tay mình như tê dại luôn rồi.
Để Lâm Thanh Hàn tựa vào lòng mình, Thẩm Tiện rút tay ra mở cửa, rồi lại bế nàng vào nhà. Trong nhà vốn có ba phòng ngủ, nhưng Thẩm Văn Khang và Phương Tĩnh Lan từ trước vẫn ngủ riêng, hiện giờ chỉ còn phòng của Thẩm Tiện là còn trống.
Cô đưa thẳng Lâm Thanh Hàn về phòng mình, giúp nàng cởi giày, đỡ nàng nằm xuống, rồi ngồi xuống giường thở dốc một hồi.
Nghỉ được vài phút, Thẩm Tiện vào bếp pha gói thuốc giải rượu cho Lâm Thanh Hàn, sau đó quay lại phòng. Đợi thuốc nguội bớt, cô mới đỡ nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào lòng mình.
Vỗ nhẹ vài cái, Lâm Thanh Hàn nhíu mày từ từ mở mắt ra, không vui đẩy đẩy Thẩm Tiện nói: “Đồ khốn, đầu tôi đau chết đi được, làm gì đánh thức tôi vậy.”
Say rồi nên người mềm nhũn, nàng đẩy mãi không nổi, Thẩm Tiện kiên nhẫn ôm lấy nàng, một tay đưa ly thuốc tới bên miệng nàng, nhẹ giọng dỗ: “Thanh Hàn, uống chút thuốc giải rượu đi, không uống thì sáng mai tỉnh lại sẽ khó chịu lắm.”
Người trong lòng vùng vằng không hài lòng, cố mở to mắt nhìn cho rõ Thẩm Tiện, nhưng chỉ thấy toàn hình bóng chồng chéo. Nàng ngẩng đầu càu nhàu: “Tôi không uống, cô buông tôi ra, tôi muốn ngủ.” Vừa nói vừa muốn trốn khỏi vòng tay Thẩm Tiện, may mà cô ôm chặt nên nàng không thoát được.
Thẩm Tiện vẫn nhẫn nại dỗ: “Được được, cô uống cái này rồi ngủ có được không? Nhanh thôi, chỉ một ngụm là xong.”
Lâm Thanh Hàn thấy không thoát được, đành chịu thua: “Được rồi, cô nói chỉ một ngụm đấy nhé.” Nói rồi lại dụi đầu vào vai Thẩm Tiện để giảm bớt cơn đau đầu.
Thẩm Tiện đỡ nàng ngồi vững, mới đưa ly đến miệng nàng: “Không nóng đâu, uống từ từ nhé.”
Ai ngờ Lâm Thanh Hàn vừa uống một ngụm đã nhăn tít mày, do say nên giọng cũng mang theo vẻ nũng nịu: “Không uống nữa, khó uống chết đi được. Không phải cô nói chỉ uống một ngụm thôi sao? Đồ lừa đảo!”
“Uống thêm một ngụm nữa thôi, xong rồi ngủ luôn.” Thẩm Tiện vẫn dịu dàng dỗ dành, Lâm Thanh Hàn nhắm mắt lại dụi đầu vào lòng cô, không tình nguyện gật đầu, lại nhăn mặt uống thêm một ngụm.
“Ư… đồ khốn, dở tệ.” Lâm Thanh Hàn níu lấy áo Thẩm Tiện, dụi vào người cô lầm bầm.
“Được rồi, không uống nữa, không uống nữa. Giờ ngủ ngoan nhé.” Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, nhìn gương mặt nàng một cái rồi mới quay người đi vào phòng tắm.
Tuy Lâm Thanh Hàn bình thường chỉ trang điểm nhẹ, nhưng Thẩm Tiện nghĩ dù là trang điểm nhẹ mà không tẩy đi thì sáng mai dậy cũng sẽ khó chịu. Cô lấy bông tẩy trang giúp nàng tẩy lớp trang điểm, rồi dùng khăn ấm lau mặt.
Chỉ là Lâm Thanh Hàn ngủ không yên, vừa trốn khỏi chiếc khăn, vừa mơ màng lẩm bẩm: “Phiền chết đi được, không thể để tôi ngủ ngon sao? Đồ khốn…”
Thẩm Tiện thở dài bật cười, động tác tay cũng nhẹ hơn, cố không làm nàng tỉnh lại. Lau mặt xong, Thẩm Tiện lại toát thêm một lớp mồ hôi.
Nhìn Lâm Thanh Hàn đang ngủ yên, Thẩm Tiện khẽ mỉm cười. Một Lâm Thanh Hàn khi say khác hoàn toàn với người lạnh lùng ban ngày cô thường thấy—mềm mại, yếu ớt, còn hay nổi cáu, mắng cô là đồ khốn. Như một con nhím nhỏ đã thu hết gai nhọn về. Có lẽ, đây mới là Lâm Thanh Hàn thực sự, chỉ là vì bị tổn thương bởi những người xung quanh mà dần trở nên băng giá như bây giờ.
Dỗ xong Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện mới đi tắm, sau đó mang chăn ra ngủ ở phòng khách.
Một đêm dằn vặt, Thẩm Tiện cũng mệt lả, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Tiện bị đồng hồ sinh học đánh thức. Sau khi rửa mặt, cô ra ngoài chạy bộ vài vòng rồi quay về vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trong phòng Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn cũng từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt nàng đã thấy hoảng hốt—đây là phòng Thẩm Tiện. Lâm Thanh Hàn chẳng còn để tâm tới cơn đau đầu nữa, lập tức ngồi bật dậy, kéo chăn kiểm tra. May là quần áo vẫn còn chỉnh tề, nàng thở phào một hơi, rồi đưa tay sờ vào miếng dán chặn tin tức tố sau gáy—không có gì bất thường, cuối cùng nàng mới yên tâm.
Nhưng tối qua nàng đã say, hoàn toàn không nhớ gì cả. Ai đã đưa nàng về? Tại sao lại ngủ trong phòng Thẩm Tiện? Lâm Thanh Hàn dứt khoát xuống giường, mang dép ra ngoài. Trong nhà mọi người vẫn chưa thức dậy, chỉ có Thẩm Tiện đang bận rộn trong bếp.
Lâm Thanh Hàn đi vài bước tới. Thẩm Tiện nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, liền cười hỏi: “Tỉnh rồi à? Còn đau đầu không? Cô còn nhớ tối qua uống say không?”
Lâm Thanh Hàn nhíu mày, đầu vẫn hơi đau, liếc nhìn Thẩm Tiện rồi hỏi: “Tối qua là ai đưa tôi về? Sao tôi lại ngủ trong phòng cô?”
Thẩm Tiện vừa thái mì vừa nói: “Không phải cô bảo tôi đi đón cô sao? Là tôi đưa cô về. Nhưng Thanh Hàn yên tâm, tối qua tôi ngủ ở phòng khách.”