Chương 21
Lâm Thanh Hàn liếc mắt nhìn phòng khách, thấy trên sofa được gấp ngay ngắn một chiếc chăn mỏng.
Sau đó nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng… hình như tối qua mình đâu có nói cho Thẩm Tiện biết địa điểm tụ họp?
“Nhưng hình như tối qua tôi không nói với cô tôi ăn ở đâu mà?” Lâm Thanh Hàn hơi nghi hoặc, nàng thật sự không nhớ rõ chuyện tối qua.
Thẩm Tiện nhìn nàng, cười giải thích: “Tối qua cô say như vậy thì nhớ được gì chứ. Chắc chắn là cô nói cho tôi địa chỉ đó, không thì tôi biết đường nào mà đi tìm?”
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải do mình nói thì làm sao Thẩm Tiện biết được chỗ? Lâm Thanh Hàn lúc này mới xóa bỏ nghi ngờ.
Thẩm Tiện rửa sạch lớp bột mì dính đầy tay, quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Cô đi tắm đi, đừng mặc lại bộ đồ này nữa, chắc nồng mùi rượu lắm rồi. Tôi lấy đồ của tôi cho cô mặc.”
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện đang bận rộn vì mình, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Tiện không nghe rõ, trong lúc tìm đồ liền thò đầu ra hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Lâm Thanh Hàn lúng túng nhìn sang chỗ khác, lắc đầu: “À… không có gì.”
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Tiện đã mang quần áo ra cho nàng: “Thanh Hàn, đồ này là mới hết, cô mặc tạm nhé.”
“Được.” Lâm Thanh Hàn liếc nhìn Thẩm Tiện rồi ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Không bao lâu sau, Thẩm Điềm cũng tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã gọi tìm mẹ. Thẩm Tiện đặt tô mì rau củ vừa nấu xong lên bàn, Thẩm Điềm lập tức ôm chầm lấy đùi cô, nôn nóng hỏi: “Mami, mẹ đâu rồi? Tối qua mami hứa với Điềm Điềm là sẽ đưa mẹ về mà.”
“Mẹ ở đây nè.” Vừa nói, Lâm Thanh Hàn vừa lau tóc vừa bước tới, đưa tay xoa xoa má của Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm lập tức bỏ Thẩm Tiện, nhào sang ôm lấy chân Lâm Thanh Hàn, nhe răng cười toe toét: “Mẹ ơi, Điềm Điềm nhớ mẹ lắm, mẹ bế con nha~”
“Được, mẹ bế cô nàng hay làm nũng này.” Nói rồi Lâm Thanh Hàn cúi người bế con bé lên.
“Thanh Hàn, tới ăn sáng nào.” Bên kia Thẩm Tiện đã chia mì ra sẵn cho từng người.
Lâm Thanh Hàn gật đầu với Thẩm Tiện, đặt Thẩm Điềm ngồi vào chiếc ghế nhỏ dành riêng cho bé: “Điềm Điềm ngoan nào, ăn sáng nhé?”
“Dạ, Điềm Điềm đói rồi.” Vừa nói, bé đã cầm lấy cái muỗng nhỏ bắt đầu ăn, chẳng mấy chốc khuôn mặt nhỏ nhắn đã phồng lên như bánh bao.
Lâm Thanh Hàn cũng đói, hôm qua trong bữa tiệc gần như không ăn được gì, sau đó lại say khướt. Bụng vẫn còn rỗng đến giờ nên nàng cũng ăn thêm một tô nữa.
Thấy Lâm Thanh Hàn ăn xong, Thẩm Tiện vào bếp một lát rồi mang ra một ly nước mật ong nóng, đặt trước mặt nàng: “Tôi sợ cô vẫn còn đau đầu nên pha sẵn cho cô rồi. Nếu thấy không khỏe thì hôm nay xin nghỉ đi.”
Lâm Thanh Hàn cúi mắt nhìn ly nước mật ong còn bốc hơi trước mặt, khẽ lắc đầu: “Không sao, giờ đỡ nhiều rồi. Cảm ơn.”
“Vậy lần sau đừng uống nhiều như thế nữa, và nhớ báo cho tôi biết cô ở đâu, để tôi đến đón. Không thì Điềm Điềm cũng lo.” Thẩm Tiện mỉm cười nhắc nhở.
Thẩm Điềm ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu lên phụ họa: “Đúng đó! Tối qua Điềm Điềm chờ mẹ lâu lắm luôn á!”
Lâm Thanh Hàn gật đầu: “Được, nếu có lần sau, tôi sẽ nói sớm.”
Nàng nâng ly uống một ngụm nước mật ong, nhiệt độ vừa đủ, đúng là Thẩm Tiện đã pha cho nàng. Lâm Thanh Hàn lại liếc nhìn Thẩm Tiện một cái, không nói gì nhưng trong lòng thì ngổn ngang trăm mối.
Còn Thẩm Tiện cũng nhìn thấy con số ảo hiện trên đầu Lâm Thanh Hàn từ -50 chuyển thành -40.
Sau bữa sáng, Lâm Thanh Hàn đến chỗ làm, còn Thẩm Tiện thì ở nhà trông Thẩm Điềm. Vì là cuối tuần, trường mẫu giáo nghỉ, Thẩm Tiện đưa bé về chỗ ở của mình. Thẩm Điềm ngoan ngoãn tự xem hoạt hình, Thẩm Tiện ngồi cạnh bé trên ghế sofa, nhưng mắt thì lại dán vào sàn chứng khoán trên máy tính xách tay.
Gần đây cô đã tiêu hơn mười ngàn cho việc mua điện thoại và máy tính, trong tay còn lại một trăm nghìn. Thẩm Tiện xem xét xu hướng của đồng “Nguyệt lượng” (Mooncoin), thấy đồng này vẫn chưa tăng giá, giá mua vào vẫn giống như mấy hôm trước. Cô chừa lại hai mươi nghìn tiền mặt, đem tám mươi nghìn còn lại đầu tư hết vào đồng Nguyệt lượng.
Ở đơn vị, Lâm Thanh Hàn vừa đến là Hàn Nhụy đã bước lại gần: “Thanh Hàn, tối qua cô không sao chứ? Cô uống nhiều quá. Ban đầu tôi và bác sĩ Lục định đưa cô về cùng, nhưng rồi vợ cũ cô đến, thấy cô cũng không phản đối nên tôi mới giao cô cho cô ấy.”
Hơn nữa tối qua Hàn Nhụy cảm thấy Thẩm Tiện dường như rất chiều Lâm Thanh Hàn—ánh mắt và cả phản ứng vô thức đều không giấu được điều đó. Hàn Nhụy thấy Thẩm Tiện thật ra cũng là người rất chu đáo… Tuy nhiên phần sau nàng không nói ra.
“Tôi không sao. Làm phiền mọi người rồi.” Lâm Thanh Hàn khẽ cười đáp.
“Đều là đồng nghiệp cả, khách sáo gì chứ.” Hàn Nhụy cười kéo nàng cùng vào phòng làm việc.
Đến giờ ăn trưa, Lâm Thanh Hàn ăn cùng Hàn Nhụy. Lục Kiến Bạch nhìn quanh một lúc mới thấy Lâm Thanh Hàn, sau chuyện tối qua, hắn thật ra có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại chẳng có tư cách gì để hỏi cả. Với tính cách của Lâm Thanh Hàn, Lục Kiến Bạch sợ nếu mình nói thẳng ra thì sau này đến bạn bè cũng chẳng làm được nữa.
Ổn định lại tinh thần, Lục Kiến Bạch nở nụ cười bước về phía họ: “Thanh Hàn, Hàn Nhụy, bên này còn chỗ chứ? Tôi qua ngồi chung với nhé.”
Hàn Nhụy mỉm cười: “Qua đây, chỉ có hai chúng tôi thôi, còn chỗ mà.” Dù sao cũng là đồng nghiệp, làm sao từ chối thẳng được?
Hàn Nhụy liếc nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy nàng vẫn bình thản như thường. Nghĩ đến cảnh nàng tựa vào vai Thẩm Tiện tối qua, Hàn Nhụy cảm thấy Lục Kiến Bạch lần này có lẽ vô vọng rồi.
Lục Kiến Bạch bưng khay đồ ăn qua, vừa ăn vừa hỏi nửa đùa nửa thật: “Thanh Hàn, tối qua cô ổn chứ? Là vợ cũ cô nói sẽ đến đón, còn bảo con đang đợi ở nhà, nên bọn tôi mới để cô ấy đưa cô về.”
“Ừm, hôm qua tôi uống nhiều quá. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” Lâm Thanh Hàn đáp lại lịch sự, nhưng không hề nhắc gì đến Thẩm Điềm.
Lục Kiến Bạch thấy Lâm Thanh Hàn không muốn nói thêm về chuyện đó, cũng đành chịu, chỉ có thể đổi chủ đề sang vài chuyện nhẹ nhàng hơn. Nhưng phần lớn vẫn là Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch trò chuyện, Lâm Thanh Hàn phần lớn thời gian chỉ im lặng nghe.
Buổi chiều, Thẩm Tiện và Thẩm Điềm không có gì làm, một lớn một nhỏ đều mặc đồ ngủ hình bò sữa, cả hai ngủ rất say. Khi Lâm Thanh Hàn trở về, thấy phòng khách không có ai liền đi vào phòng ngủ, rồi bắt gặp một lớn một nhỏ nằm ngủ ngon lành trên giường, hai “bé bò sữa” nằm đúng tư thế giống hệt nhau — ngửa người, để lộ cả bụng.
Lâm Thanh Hàn không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh đó, đuôi mắt nàng bất giác cong lên. Thế nhưng, nghĩ đến việc Thẩm Tiện cả ngày không đi làm, nàng lại khẽ thở dài. Người đó hiện tại với mình đã không còn quan hệ gì nữa, không nên tiếp tục quan tâm nữa mới phải.
Sợ Thẩm Điềm tối nay sẽ khó ngủ, Lâm Thanh Hàn bước đến ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng lay người bé dậy, vừa khẽ dỗ: “Điềm Điềm, dậy đi con, không được ngủ tiếp nữa đâu, không thì tối lại mất ngủ.”
Thẩm Điềm chớp đôi mắt mơ màng, rồi lập tức nhìn thấy Lâm Thanh Hàn trước mặt, ôm chầm lấy cánh tay nàng nũng nịu: “Mẹ!”
“Ừ, không ngủ nữa, tối chúng ta ngủ tiếp nhé?” Lâm Thanh Hàn xoa gò má nhỏ nhắn của con gái.
Thẩm Tiện cũng vừa tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã đụng ánh nhìn với Lâm Thanh Hàn. Cô hơi lúng túng né ánh mắt ấy, khẽ giải thích: “Tôi với Điềm Điềm mới ngủ lúc năm giờ thôi, thật ra cũng chưa ngủ bao lâu đâu.”
Lâm Thanh Hàn vừa ôm Thẩm Điềm, vừa nói với Thẩm Tiện: “Tôi đâu có nói không cho hai người ngủ. Chỉ là sau này ban ngày đừng để Điềm Điềm ngủ quá lâu, không thì tối con bé lại khó ngủ.” Nói xong nàng lại hơi hối hận. Thẩm Tiện chỉ là người tạm thời ở nhờ thôi, mình nói những lời này để làm gì? Nghĩ vậy nàng lại thở dài, không muốn nghĩ thêm nữa.
Sau khi Thẩm Tiện rời giường liền vào bếp lo bữa tối. Lâm Thanh Hàn đưa một con mèo bông cho Thẩm Điềm chơi, còn mình thì đi về phía bếp. Từ sau khi Thẩm Tiện dọn đến, nàng hình như đã mấy ngày chưa bước chân vào căn bếp này rồi. Nàng không muốn để bản thân quen với sự tồn tại của Thẩm Tiện.
Lâm Thanh Hàn tựa vào khung cửa nhà bếp, nói: “Hôm nay để tôi nấu, cô ra chơi với Điềm Điềm đi.”
“Không cần đâu, để tôi làm. Cô đi làm cả ngày rồi, vào chơi với con bé đi.” Thẩm Tiện vừa rửa rau vừa trả lời, động tác trên tay không hề ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng: “Thẩm Tiện, thật ra cô không cần phải như vậy. Tôi không biết dạo này vì sao cô thay đổi, cũng không muốn biết. Việc của Lâm Chí Tân cô giúp tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng dù sao chúng ta đã ly hôn, hơn nữa cô lại là alpha. Vậy nên… một thời gian nữa cô có thể dọn ra ngoài không?”
Động tác rửa rau của Thẩm Tiện khựng lại, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ những gì mình làm ít nhiều sẽ khiến Lâm Thanh Hàn thay đổi cách nhìn về mình, nhưng cô đã đánh giá thấp tổn thương mà nguyên chủ từng gây ra cho nàng. Trẻ con còn có thể dỗ dành để thân thiết lại, nhưng Lâm Thanh Hàn đã bị tổn thương đến mức toàn thân mọc đầy gai nhọn, không chỉ đâm vào người khác, mà còn đâm cả vào chính bản thân nàng.
Thẩm Tiện rất hiểu cảm giác đó. Những ngày qua cô luôn ở cạnh Thẩm Điềm, mà chỉ cần không gặp con bé một ngày, cô đã thấy nhớ.
Cô nhẹ giọng gật đầu nói: “Tôi hiểu mà, tôi sẽ không bám víu ở đây. Đợi khi chuyện của Lâm Chí Tân giải quyết xong, tôi sẽ tự rời đi. Thanh Hàn, cô cứ yên tâm, tôi thật sự không có ác ý gì cả.”
Lâm Thanh Hàn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiện, im lặng rất lâu. Những lời kiểu này nàng nghe nhiều đến mức không còn cảm xúc gì. Những lời hứa suông, nói dễ hơn làm, nghe nhiều quá thì chỉ thấy vô nghĩa.
Nàng quay người trở lại phòng khách. Thẩm Tiện khẽ thở dài. Những chiếc gai trên người Lâm Thanh Hàn đều mọc từ tận trong da thịt, muốn nhổ ra nào có dễ dàng? Huống chi, những vết thương ấy là do chính nguyên chủ từng cắm sâu vào người nàng.
Lâm Thanh Hàn có phản ứng như vậy, Thẩm Tiện cũng không giận. Nàng sợ bị tổn thương thêm một lần nữa, nên dứt khoát đóng chặt cánh cửa với tất cả mọi người. Trong lòng Thẩm Tiện ngược lại càng thêm thương xót nàng. Rõ ràng người làm sai là kẻ khác, nhưng người chịu tổn thương sâu nhất lại là Lâm Thanh Hàn. Cô biết nói gì giờ cũng vô dụng, chỉ có thể dùng thời gian để nàng từ từ tin rằng: Thẩm Tiện, đã thực sự thay đổi.