Chương 22
Sáng Chủ nhật, cả nhà vẫn dậy sớm như thường lệ, chỉ là khi Thẩm Tiện nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, trong lòng không khỏi cảm thấy giữa hai người có chút ngượng ngùng. Cô vốn tưởng mối quan hệ giữa họ sẽ giống như chỉ số thiện cảm, từng chút một kéo gần lại, nhưng bây giờ xem ra… chẳng khác gì đang giậm chân tại chỗ.
Còn Thẩm Điềm thì hoàn toàn không hay biết chút nào về sự ngượng ngùng giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, bé ăn sáng vô cùng vui vẻ, trong lòng chỉ mong nhanh được đi xem mấy con vật nhỏ.
Sau bữa sáng, Lâm Thanh Hàn thay cho Thẩm Điềm một bộ đồ hồng dễ thương, bé vừa nhảy nhót vừa hết ôm chân Lâm Thanh Hàn rồi lại ôm chân Thẩm Tiện, hai búi tóc nhỏ trên đầu đong đưa liên tục, trông vô cùng phấn khích.
Ra khỏi nhà, Thẩm Điềm đứng giữa hai người, nhe răng cười toe toét: “Điềm Điềm muốn mẹ và mami cùng dắt tay!” Nói rồi bé đưa hai tay ra, một tay nắm tay Lâm Thanh Hàn, tay còn lại nắm tay Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không phản đối, liền mỉm cười, tay kia nhẹ nhàng véo má bé một cái: “Được rồi, Điềm Điềm muốn sao cũng được.”
Vườn thú mini trong nhà nằm không xa chỗ họ ở, nằm trên tầng bốn của một trung tâm thương mại. Cả ba chỉ đi bộ một lát là đến nơi.
Thẩm Tiện nhanh chân đi mua vé trước, rồi dặn dò Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, cô đưa Điềm Điềm vào trước đi, tôi đi mua ít nước trái cây.”
“Ừ.” Lâm Thanh Hàn đáp nhẹ, rồi nắm tay Thẩm Điềm cùng bước vào khu vườn thú.
Hai người mới đi được mấy bước thì có tiếng gọi vang lên, Lâm Thanh Hàn quay đầu lại, thấy Lục Kiến Bạch đang dắt theo một cậu bé, vừa nhìn thấy là nàng, hắn lập tức vui vẻ dắt đứa nhỏ chạy tới.
“Thanh Hàn, đúng là cô rồi! Tôi dẫn cháu trai đi chơi, không ngờ lại gặp cô ở đây. Đây là Điềm Điềm đúng không? Đáng yêu quá.” Vừa nói hắn vừa đưa tay ra định xoa đầu Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm lập tức né ra, ôm chặt lấy chân Lâm Thanh Hàn, lén lút ló đầu ra nhìn.
Lâm Thanh Hàn xoa nhẹ búi tóc nhỏ của bé, nhẹ giọng đáp: “Xin lỗi, con bé hơi nhát người lạ.”
Lục Kiến Bạch cười nói: “Không sao, là do tôi không đúng, làm Điềm Điềm giật mình rồi. Điềm Điềm, chú không có ý xấu đâu.”
Thẩm Điềm vẫn trốn phía sau Lâm Thanh Hàn, chỉ thò ra khuôn mặt nhỏ xíu, không có ý định bước ra.
Lục Kiến Bạch sợ không khí lúng túng liền vội vàng lên tiếng: “Đây là cháu trai tôi, Du Du à, mau chào dì đi con.”
Cậu bé không hề sợ người lạ, cười tươi nói: “Dì ơi chào dì, chào em gái~”
Lúc cả nhóm đang trò chuyện, Thẩm Tiện bưng ba ly nước trái cây từ xa đi tới. Lục Kiến Bạch vừa thấy Thẩm Tiện thì nét cười trên mặt có phần gượng gạo, phải mất vài giây mới điều chỉnh lại được biểu cảm.
Thẩm Điềm thấy Thẩm Tiện trở lại, liền chạy nhanh vài bước, ôm chầm lấy đùi cô. Đôi mắt to tròn vừa nhìn Thẩm Tiện, vừa nhìn chằm chằm mấy ly nước trong tay cô, giọng nũng nịu hỏi: “Mami cầm gì vậy?”
Thẩm Tiện bật cười nhìn dáng vẻ thèm thuồng của bé con, làm sao mà không hiểu được. Cô lập tức mở túi ra đưa trước mặt bé: “Điềm Điềm chọn một ly đi nè, có nước dưa hấu, nước lựu, với nước cam tươi, thích cái nào?”
Đôi mắt to tròn của Thẩm Điềm chớp chớp, lúc nhìn ly này, lúc nhìn ly kia, khiến Thẩm Tiện bật cười vì bé con không biết chọn cái nào. Cô xoa xoa búi tóc nhỏ của bé, dịu dàng nói: “Thôi để mami chọn nha, mình uống nước dưa hấu trước được không? Lần sau đi chơi mami lại mua cho Điềm Điềm mấy loại kia.”
Nói rồi, Thẩm Tiện cắm ống hút vào ly dưa hấu, đưa cho bé con.
Ly nước Thẩm Tiện mua là loại lớn nhất, Thẩm Điềm cầm lên mà gương mặt nhỏ xíu gần như bị che khuất sau ly. Bé mở to mắt, cúi đầu hút một ngụm nước dưa hấu, rồi ngẩng đầu cười rạng rỡ với Thẩm Tiện, hai má lúm đồng tiền hiện rõ: “Mami, ngon lắm! Điềm Điềm thích nước dưa hấu~” Nói xong còn dụi vào đùi Thẩm Tiện làm nũng.
“Ừ, Điềm Điềm thích là tốt rồi.” Thẩm Tiện xoa má bé một cái, rồi bưng hai ly còn lại đi tới trước mặt cậu bé.
Cô hơi cúi người, dịu dàng hỏi: “Con thích uống loại nào?”
Cậu bé liếc nhìn Lục Kiến Bạch, Lục Kiến Bạch vội vàng nói: “À, khỏi phiền, lát nữa tôi mua cho Du Du là được.”
Thẩm Tiện chỉ liếc hắn một cái, rồi không nói gì, lấy một ly cam tươi đưa cho cậu bé. Cậu lập tức ôm vào lòng, ngẩng đầu cảm ơn: “Cảm ơn dì ạ!”
“Không có gì đâu.” Thẩm Tiện cũng mỉm cười đáp lại.
Lục Kiến Bạch có hơi lúng túng: “À… vậy thì ngại quá…”
Thẩm Tiện cười nhẹ, đưa ly cuối cùng cho Lâm Thanh Hàn. Ban đầu nàng không định nhận, nhưng Thẩm Điềm đang nhìn chăm chú hai người, sợ con nghĩ ngợi lung tung nên nàng đành nhận lấy ly nước từ tay Thẩm Tiện.
Thẩm Điềm ôm chặt ly nước dưa hấu, dụi vào người Thẩm Tiện làm nũng: “Mami, Điềm Điềm muốn đi xem mấy con thú rồi, mình đi nha~”
“Ừ, mami đưa Điềm Điềm đi xem thú.” Thẩm Tiện chưa để Lục Kiến Bạch kịp mở lời đã lên tiếng trước: “Bác sĩ Lục, vậy chúng tôi đi trước nhé. Anh với cậu bé cũng chơi vui nha.”
Gương mặt Lục Kiến Bạch gần như cứng đờ. Vốn dĩ hắn còn muốn dắt cháu đi chơi cùng Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm, nào ngờ Thẩm Tiện nói câu này chẳng khác gì đuổi khách. Lục Kiến Bạch không còn cách nào, chỉ có thể cười gượng nói: “Vậy được, tôi đưa Du Du đi chơi trước.”
Lục Kiến Bạch vừa rời đi, Thẩm Điềm đã giơ cao ly nước dưa hấu của mình. Tiếc là tay bé ngắn, giơ cao cách mấy cũng chỉ tới ngực Thẩm Tiện. Bé vừa giơ vừa nói bằng giọng sữa non: “Mami chưa có nước trái cây, mami uống của Điềm Điềm đi, Điềm Điềm cho mami uống nè~”
Thẩm Tiện lập tức cúi người xuống, hút một ngụm nước dưa hấu từ ly của bé con, rồi xoa nhẹ búi tóc nhỏ của Thẩm Điềm, dịu dàng nói: “Ừ, mami đã uống rồi, Điềm Điềm ngoan quá.”
Được Thẩm Tiện khen, lúm đồng tiền trên mặt bé con càng rõ hơn vì cười quá tươi. Lâm Thanh Hàn đứng bên cạnh nhìn hai người, trên mặt cũng hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Còn Lục Kiến Bạch thì dắt Du Du thật ra cũng chưa đi xa, chỉ đứng ở khu vực gần đó. Du Du đang áp mặt vào lan can xem mấy con chuột hamster, còn ánh mắt của Lục Kiến Bạch thì liên tục hướng về phía Lâm Thanh Hàn. Khi thấy hình ảnh ba người bên ấy quây quần bên nhau, vẻ mặt hòa hợp ấm áp, lòng Lục Kiến Bạch bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng mãnh liệt—hắn sợ rằng mình còn chưa kịp mở lời thì đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn dẫn bé con đi xem thỏ trước. Mấy con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn nằm trên khu đất riêng, có vài em bé gan dạ đã ngồi xổm xuống đưa tay ra sờ.
Thẩm Điềm nép bên cạnh Thẩm Tiện, tò mò nhìn những chú thỏ con phía trước, nhưng lại không dám đưa tay ra. Dáng vẻ vừa muốn sờ vừa không dám sờ khiến Thẩm Tiện bật cười: “Điềm Điềm muốn sờ thỏ con à? Mềm lắm, mà ngoan lắm, không cắn người đâu.”
Thẩm Điềm ôm chặt ly nước trái cây, dụi vào người Thẩm Tiện, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ mong chờ: “Được không? Điềm Điềm được sờ không?”
“Tất nhiên là được rồi. Mami giữ ly giúp con nha.” Thẩm Tiện vừa nói vừa cầm lấy ly nước từ tay bé con, sau đó cùng Thẩm Điềm ngồi xuống.
Thẩm Điềm nhìn Thẩm Tiện rồi lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, giọng sữa nũng nịu: “Điềm Điềm muốn mẹ với mami cùng đi, mẹ cũng phải đi với Điềm Điềm nha~”
Lâm Thanh Hàn cong khóe môi, ngồi xuống bên phải bé, xoa má Thẩm Điềm: “Được, mẹ sẽ cùng đi với bé con hay làm nũng này.”
Bé con lắc lắc đầu nhỏ, rón rén đưa một bàn tay thịt tròn tròn lên, lơ lửng ngay trên thân con thỏ trắng, do dự mãi không dám chạm vào. Bé lại ngước lên nhìn Thẩm Tiện, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thẩm Tiện làm sao không hiểu ánh mắt đó. Cô vươn tay ra khẽ vuốt lưng thỏ trắng, con thỏ lười nhác nằm yên, bị vuốt cũng không nhúc nhích. Thẩm Tiện vừa xoa vừa nói với bé: “Con nhìn xem, thỏ con ngoan lắm, không cắn ai đâu.”
“Á! Thật nè, thỏ con không cắn mami! Nó ngoan giống Điềm Điềm luôn. Vậy… vậy Điềm Điềm cũng muốn sờ thỏ con~” Nói xong, Thẩm Điềm lại đưa tay ra, thử chạm nhẹ lên lưng con thỏ trắng. Thấy con thỏ vẫn ngoan ngoãn nằm yên không phản ứng, bé bạo dạn hơn, hai bàn tay nhỏ cùng đặt lên thân thỏ, xoa xoa nhẹ nhàng.
“Mami, mẹ ơi, thỏ con mềm mềm á, dễ thương lắm! Điềm Điềm thích.”
Khóe môi Lâm Thanh Hàn chưa từng hạ xuống: “Bé Điềm của mẹ cũng dễ thương không kém, còn đáng yêu hơn thỏ nữa.”
Nghe được mẹ khen, lúm đồng tiền trên má Thẩm Điềm càng hiện rõ, bé càng mạnh dạn hơn, còn đưa tay sờ tới cả bụng con thỏ. Vừa vuốt vừa nhỏ giọng nói: “Thỏ ngoan nha, không cắn người mới là em bé ngoan đó.”
Thẩm Tiện nhìn bé con vừa vuốt thỏ vừa dạy dỗ nó mà bật cười, ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Hàn. Thẩm Tiện nghĩ, Lâm Thanh Hàn khi cười thật sự rất đẹp, khiến cô bất giác nhìn thêm vài lần.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện cứ nhìn mình mãi, bèn lạnh mặt nhướng mày một cái, Thẩm Tiện lập tức thu lại ánh mắt, thầm lẩm bẩm trong lòng: Cô ấy là gái thẳng mà, chỉ nhìn vài lần thôi có cần lườm mình vậy không? Nhưng Thẩm tổng vẫn là biết giữ mình, không dám nhìn tiếp nữa—giữ mạng là quan trọng nhất.
Thấy bé con đã chơi với thỏ khá lâu, Thẩm Tiện nghiêng người nói với bé: “Điềm Điềm có muốn đi xem các bạn nhỏ khác không? Còn nhiều loài dễ thương lắm đó.”
Thẩm Điềm ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó như đang an ủi, lại nhẹ nhàng xoa xoa lưng chú thỏ con: “Thỏ ngoan nha, lần sau Điềm Điềm lại đến chơi với thỏ~”
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nắm tay Thẩm Điềm, bé quyến luyến chào tạm biệt thỏ, rồi ba người cùng đến khu vực kế tiếp. Khu thứ hai là nơi nuôi các loài bò sát—như nhện, thằn lằn. Thẩm Điềm vừa thấy liền có vẻ sợ sệt, tay bé ôm chặt lấy đùi Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện đưa ly nước trái cây cho Lâm Thanh Hàn. Lâm Thanh Hàn liếc nhìn cô một cái rồi cũng nhận lấy. Tay không còn bận, Thẩm Tiện bế bé con lên, chỉ vào mấy con vật đó và giải thích: “Sau này gặp mấy con giống như vầy thì phải tránh xa, vì đa số chúng đều có độc, sẽ ‘gừ gừ’ rồi cắn người đó.”
Nghe vậy, Thẩm Điềm lập tức siết chặt người lại, ôm cổ Thẩm Tiện: “Không đâu, không đâu… con không muốn mấy con vật xấu đâu, Điềm Điềm sợ…”
Thẩm Tiện bật cười, nhẹ nhàng trấn an: “Các con vật đều bị nhốt trong lồng kính hết rồi, không bò ra ngoài được đâu, Điềm Điềm đừng sợ, mình đi chỗ khác nha?”
Bé con vội vàng gật đầu, không muốn ở lại khu bò sát thêm chút nào nữa.
Đi thêm một đoạn, ba người đến khu nuôi mèo. Trong đây có đủ loại mèo đáng yêu, mà phần lớn đều rất ngoan, không cắn người.
Thẩm Điềm ngước đầu nhìn Thẩm Tiện, bàn tay nhỏ không chịu yên mà véo véo tay cô: “Mami ơi, mèo mèo lông mượt nhìn đáng yêu ghê á, con được sờ không?”
“Tất nhiên là được, nhưng sau khi sờ xong thì phải rửa tay sạch đó nha.”
“Dạ! Mẹ cũng phải sờ với Điềm Điềm nữa.” Thẩm Điềm nói xong liền kéo tay Lâm Thanh Hàn cùng ngồi xuống. Có kinh nghiệm từ lần chơi với thỏ, lần này bé đã mạnh dạn hơn, ngồi xổm xuống sờ nhẹ lưng một chú mèo màu cà phê.
Chú mèo trông như giống Garfield, nằm lười biếng trên sàn. Bị Thẩm Điềm vuốt nhưng chỉ hơi mở mắt lườm lườm rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng khác nào một miếng “bánh mèo” đang tan ra trên đất.
Ba người rời khỏi khu vườn thú trong nhà thì cũng đã gần trưa. Đây là lần đầu tiên Thẩm Điềm được đi chơi sở thú, đến tận lúc ra về bé vẫn còn hào hứng lắm, vừa đi vừa líu lo:
“Mẹ ơi, mami ơi, mấy con vật đều đáng yêu hết, Điềm Điềm thích lắm!”
“Ừ, vậy lần sau mình lại đi tiếp. Nhưng bây giờ thì phải đi ăn trưa trước đã.”
Nghe đến hai chữ “ăn cơm”, Thẩm Điềm liền xoa bụng, lập tức cảm thấy đói: “Mami, đói rồi… Điềm Điềm muốn ăn cơm~”
“Được rồi, mình đi ăn.” Thẩm Tiện quay sang nhìn Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, giờ này mà về nấu thì không kịp nữa, mình ăn ngoài đi.”
“Ừ.” Lâm Thanh Hàn gật đầu, rồi xoa má Thẩm Điềm: “Điềm Điềm muốn ăn gì nè?”
Thẩm Điềm ngửa đầu suy nghĩ, rồi giọng sữa reo lên: “Điềm Điềm muốn ăn tôm~”
“Được rồi, mình đi ăn tôm nhé.”
“Yayyy! Mẹ là tuyệt nhất! Điềm Điềm thích mẹ!” Thẩm Điềm lập tức ôm lấy chân Lâm Thanh Hàn làm nũng.
Lâm Thanh Hàn xoa đầu búi tóc nhỏ của bé, cười nói: “Chỉ được cái miệng ngọt.”
Ba người đến một nhà hàng chuyên về món tôm, chẳng bao lâu sau một nồi tôm nóng hổi được bưng ra bàn. Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn bận bịu bóc tôm cho Thẩm Điềm, đến khi trong chén của bé chất đầy tôm mới bắt đầu ăn phần mình. Nước sốt tôm đậm vị, kết hợp với bánh mỏng giòn tan ăn rất đưa miệng, miệng nhỏ của Thẩm Điềm nhét đầy tôm, phồng cả hai má như bánh bao nhỏ.
“Mẹ ơi, mami ơi, tôm ở đây ngon quá!” Bé con trong lúc ăn vẫn không quên bày tỏ tình yêu với món tôm ở quán.
“Con này, đúng là mèo tham ăn, ăn xong mấy con này thôi nhé, ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng đấy.” Lâm Thanh Hàn mỉm cười dặn dò Thẩm Điềm. Trẻ con thường không biết chừng mực, rất dễ ăn quá no.
“Ừm ừm, Điềm Điềm cũng thấy no rồi, lần sau lại đến ăn nữa~” Thẩm Điềm vừa nói vừa chớp đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.
“Được rồi, lần sau mình lại đến ăn.” Thẩm Tiện nhìn dáng vẻ dễ thương của bé con, lập tức đồng ý ngay.
“Yeah, Điềm Điềm cũng thích mami nữa~” Bé con lắc lắc hai búi tóc nhỏ, làm nũng nói.
Thẩm Tiện bật cười nhìn bé: “Thôi được rồi cô nàng hay làm nũng.”
Bé con mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc phản bác: “Không có đâu, Điềm Điềm là bé ngoan, không phải hay làm nũng~”
“Được rồi được rồi, Điềm Điềm nói đúng.” Thẩm Tiện nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé, lập tức chịu thua nhận sai.
Lâm Thanh Hàn khẽ mỉm cười nhìn hai người, thấy hai mẹ con đã ăn gần xong, nàng đứng dậy đi thanh toán.
Thẩm Tiện ban đầu cũng định đi trả tiền, nhưng nghĩ lại thì Lâm Thanh Hàn luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng với cô, nếu cô còn tranh phần thanh toán nữa chắc chắn nàng sẽ khó chịu, nên cô cũng không làm gì thêm, chỉ ngồi lại với bé con.
Chờ Lâm Thanh Hàn trở lại sau khi thanh toán xong, cả ba người thong thả đi bộ về chỗ ở. Bé con như thường lệ vẫn đi ở giữa, một tay nắm tay Lâm Thanh Hàn, tay còn lại nắm tay Thẩm Tiện, nhờ vậy mà ba người nối thành một hàng, trông như một gia đình nhỏ hoàn chỉnh.
Nhưng vừa đến gần lối vào cầu thang khu nhà, sắc mặt Lâm Thanh Hàn chợt cứng lại. Thẩm Tiện nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy có hai người đang ngồi trên bậc thềm trước cửa cầu thang—một người là Lâm Chí Tân, người còn lại trông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, nhìn qua cũng đủ đoán là mẹ ruột của Lâm Thanh Hàn.
Quả nhiên Thẩm Điềm cũng cứng người lại, rụt rè ôm chặt đùi Thẩm Tiện: “Mami, là cậu với bà ngoại… Điềm Điềm không muốn tới đó đâu…”
“Không sao đâu, có mami ở đây rồi.” Thẩm Tiện xoa đầu bé, nhẹ nhàng an ủi.
Bên kia, Lâm Chí Tân và bà mẹ cũng đã trông thấy ba người họ. Hắn lập tức kéo mẹ mình đứng dậy, lớn tiếng gọi: “Chị! Cuối cùng chị cũng về rồi! Chị đi đâu vậy? Em với mẹ đợi cả sáng, đói chết mất! Chưa ăn gì cả luôn đó!”
Tưởng Phương đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàn, rồi lớn tiếng mắng: “Đấy! Tôi nuôi cô cũng phí công rồi! Mẹ với em trai đến mà không cho vào nhà! Cả ngày chỉ biết dây dưa với Thẩm Tiện! Ly hôn rồi còn không dứt điểm hả?!”
Thẩm Tiện nhìn cảnh tượng trước mắt, biết ngay vụ này không thể kết thúc trong một sớm một chiều. Cô không sợ loại người vô lại như thế, nhưng Thẩm Điềm thì vẫn còn nhỏ, nếu phải chứng kiến mấy chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý phát triển sau này. Nghĩ vậy, cô liền rút điện thoại gọi cho Phương Tĩnh Lan.
“Mẹ, mẹ có rảnh không? Qua nhà Thanh Hàn một chút, đón Điềm Điềm giúp con được không?”
“Chiều hôm qua mẹ với bố con về quê rồi. Có chuyện gì xảy ra à?” Giọng Phương Tĩnh Lan lập tức đầy lo lắng.
Nghe họ không ở đây, Thẩm Tiện cũng không muốn khiến họ lo lắng, bèn nói: “Không có gì đâu mẹ, chỉ là Thanh Hàn lát nữa phải tăng ca, con cũng có việc, nếu mẹ không có ở đây thì con trông Điềm Điềm cũng được. Con cúp máy trước nhé, lát nữa nói chuyện sau.”
Cúp điện thoại, Thẩm Tiện mở danh bạ. Lúc này người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ còn lại Giang Hi. Cô lập tức gọi điện: “Tiểu Hi? Bây giờ em có rảnh không? Chị có chuyện gấp, em đến trông bé giúp chị được không?”
“Bé? Ủa… chị từ bao giờ có con vậy?” Giang Hi ngạc nhiên hỏi, chẳng trách lần trước chị ấy nhờ mình đưa tới tận cổng trường mẫu giáo.
“Chuyện này để sau chị giải thích. Chị gửi địa chỉ cho em nhé, cảm ơn em trước.” Thẩm Tiện gửi địa chỉ bằng FlyChat rất nhanh, sau đó lập tức bế bé con quay lại chỗ Lâm Thanh Hàn.
Tiếng ồn bên đó càng lúc càng lớn.
“Tôi nói rồi, tôi không có tiền cho các người nữa. Mẹ, mẹ đừng ép tôi thêm nữa!”
“Ép cô? Tôi ép cô chỗ nào? Tôi vất vả nuôi cô khôn lớn, bây giờ cô có công việc ổn định ở thành phố rồi thì không nhận mẹ nữa đúng không? Được lắm! Mọi người tới mà xem đi! Con gái tôi – Lâm Thanh Hàn – vong ân bội nghĩa đây này!”
Đúng giờ trưa, trong khu dân cư vốn yên tĩnh, tiếng mắng chửi của Tưởng Phương nghe đặc biệt chói tai.
“Mẹ, con là con gái mẹ, chứ không phải cái máy rút tiền! Lâm Chí Tân lớn từng này rồi, ngoài xin tiền thì biết làm cái gì? Chỉ có mình anh ta là con trai mẹ thôi sao? Còn con thì là gì chứ?!”
“Là gì? Tất nhiên là con gái tôi! Nhưng cô là đồ bất hiếu! Ba mươi ngàn thôi mà! Em trai cô tay sắp bị người ta chặt rồi đấy! Làm chị mà không cứu em thì còn gọi gì là người?!”
“Con là chị nó thì sao? Cho nó mượn tiền là tình cảm, không cho là quyền của con! Hơn nữa Lâm Chí Tân mà gọi là mượn tiền sao? Có bao giờ nó trả chưa?!” Lâm Thanh Hàn tức đến run cả người. Nàng thật không ngờ mẹ mình lại đi theo Lâm Chí Tân đến tận đây để ép nàng đưa tiền!
Đang lúc hai bên còn cãi vã, Thẩm Tiện đã đi tới, Thẩm Điềm vẫn nằm trong lòng cô, nhỏ giọng nói: “Không muốn… không muốn… Mami, Điềm Điềm không muốn qua đó, sợ lắm…”
Thẩm Tiện một tay ôm lấy bé con, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Hàn, đưa bé cho nàng: “Thanh Hàn, cô đưa Điềm Điềm đi chỗ khác trước đi, đừng để con bé bị dọa. Chỗ này cứ để tôi.”
Lâm Chí Tân thấy Thẩm Tiện đến, lập tức chột dạ, lùi về phía sau hai bước, nấp sau lưng Trương Phương, còn không quên nhắc mẹ: “Mẹ, đừng để chị con bế con bé đi. Cô ta làm chuyện kia cũng đâu có sợ bị nhìn, để cho Điềm Điềm thấy rõ mẹ nó là hạng bất hiếu thế nào!”
Tưởng Phương muốn xông lên kéo tay Lâm Thanh Hàn, nhưng bị Thẩm Tiện giữ chặt cổ tay ngăn lại: “Có chuyện thì nói với tôi, đừng có động tay động chân với Thanh Hàn.”
Bị kéo như vậy, Tưởng Phương lập tức nổi điên, gào lên: “Nói với cô á? Cô là cái thá gì? Nợ con trai tôi lần trước tôi còn chưa tính sổ với cô! Giờ lại còn dám đánh tôi nữa à? Ôi ôi, tay tôi bị cô vặn gãy rồi! Đau chết mất thôi!” Vừa nói vừa ngồi thụp xuống đất, điệu bộ chẳng khác gì trò khóc lóc ăn vạ của Lâm Chí Tân hôm ở bệnh viện.
Thẩm Tiện suýt nữa thì phì cười. Đúng là một nhà quái thai. Lâm Thanh Hàn mà lớn lên trong cái gia đình thế này mà không lệch đường, thật sự quá giỏi rồi.
Cô lùi về sau hai bước, khoanh tay lạnh lùng nhìn Tưởng Phương đang ngồi dưới đất, muốn xem mụ ta còn bày được trò gì nữa. Nào ngờ Tưởng Phương càng mắng càng khó nghe:
“Lâm Thanh Hàn, cô đúng là độc ác! Nhìn mẹ bị bắt nạt cũng không mở miệng! Ly hôn rồi mà vẫn dính lấy Thẩm Tiện, suốt ngày lăng nhăng! Mẹ nhờ cô chút việc thì trốn tránh! Tôi sống làm gì nữa! Tôi sao lại sinh ra cái đứa không biết xấu hổ như cô! Còn cô nữa, Thẩm Tiện, cô tưởng con gái tôi chỉ có mình cô là người tình hả? Trong bệnh viện cô ta dính líu với bao nhiêu đàn ông rồi!”
Lâm Thanh Hàn đứng đằng xa, lòng đã lạnh như băng. Nàng thật sự không ngờ mẹ mình có thể đứng giữa đường mà nói ra những lời như vậy. Vì tiền mà sẵn sàng bôi nhọ con gái đến thế?
“Hu hu hu… mẹ ơi… Điềm Điềm sợ… không muốn bà ngoại… không muốn bà ngoại đâu…” Thẩm Điềm bị tiếng gào thét của Tưởng Phương dọa cho sợ hãi, co người lại trong lòng Lâm Thanh Hàn.
“Không sao đâu con, đừng sợ, có mẹ và mami ở đây, sẽ không sao hết.” Lâm Thanh Hàn vừa ôm chặt bé, vừa bước nhanh về phía xa, cố gắng đưa con bé tránh xa khỏi tiếng mắng chửi đó.
“Được lắm, mấy lời nãy bà nói tôi đều ghi âm lại rồi. Công khai xúc phạm hoặc bịa đặt vu khống người khác thì nhẹ sẽ bị tạm giữ hành chính dưới năm ngày hoặc phạt dưới năm trăm tệ. Nặng hơn thì giữ từ năm đến mười ngày, có thể kèm theo phạt tiền. Có gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng, kiểu như bà, tôi báo công an luôn cho lẹ.” Với Lâm Chí Tân thì Thẩm Tiện không ngại ra tay, nhưng dù sao Tưởng Phương cũng là mẹ ruột của Lâm Thanh Hàn, cô cũng không thể trực tiếp động tay động chân trước mặt nàng.
“Thẩm Tiện! Cô còn dám dọa tôi à?! Cô có tí hiểu biết luật nào hả? Dọa ai thế? Toàn do cô bịa ra chứ gì! Cô giỏi thì gọi công an đi! Tôi sợ cô chắc? Mơ đi, bà đây mà sợ cô thì đã mang họ Thẩm rồi!” Tưởng Phương ngồi dưới đất, cười lớn đầy khinh bỉ.
Thẩm Tiện lạnh nhạt đáp lại: “Mang họ tôi thì khỏi cần, tôi không cần cái loại con gái bất hiếu như bà.”
“Con khốn! Cô dám sỉ nhục tôi à?! Tôi liều với cô!” Tưởng Phương chồm dậy, lao về phía Thẩm Tiện như muốn đánh, nhưng Thẩm Tiện né sang bên, mụ ta mất đà ngã nhào xuống đất, miệng vẫn gào lên: “Ôi mẹ ơi, ngã chết tôi rồi! Thẩm Tiện! Cô phải đền tiền thuốc thang cho tôi! Ba vạn, không thiếu một xu!”
Thẩm Tiện cười khẩy: “Ba vạn? Bà bị bệnh nan y à? Tự té rồi đòi tôi ba vạn? Nực cười thật. Mà chuyện của bà chả liên quan gì tới tôi đâu nhé. Điện thoại tôi vẫn đang quay video, vừa nãy chính bà là người xông lên trước, chẳng dính dáng gì tới tôi cả.”
Nói xong, Thẩm Tiện bấm gọi công an. Trong điện thoại, cô nhanh chóng thuật lại tình huống và địa điểm, rồi cúp máy.
Tưởng Phương thấy cô thật sự gọi công an thì dứt khoát ngồi luôn dưới đất, không đứng dậy nữa: “Gọi thì tốt! Để xem công an sẽ xử lý cô thế nào! Hôm nay tôi không đứng dậy nổi đâu!”
Đúng lúc đó, phía xa vang lên tiếng xe ô tô. Thẩm Tiện quay đầu lại, thấy một chiếc Porsche đỏ chạy đến và dừng ngay gần đó. Cô liền bước nhanh tới, Giang Hi cũng vừa mở cửa xe bước xuống.
Giang Hi nhìn về phía mấy người đang chửi bới ở xa, hơi nghi hoặc: “Chị ơi, bé đâu rồi? Chị gặp rắc rối à? Cần em giúp không?”
“Có chút phiền phức. Em trai vợ cũ của chị cứ đến đòi tiền hoài. Nếu đẩy được hắn vào tạm giam vài ngày thì tốt. Cũng không có gì lớn lắm. Em giúp chị trông bé một lát, chị sợ bé bị dọa thôi.” Thẩm Tiện nói nhỏ.
Loại mâu thuẫn gia đình kiểu này, dù báo công an thì thông thường cũng chỉ điều đình là chính, rất khó để tạm giữ người. Nhưng nếu có “một lời nhờ vả” thì lại là chuyện khác.
“Được, để em đưa bé đi trước.”
Khi Thẩm Tiện đang nói chuyện với Giang Hi, phía bên kia Lâm Thanh Hàn cũng đang âm thầm quan sát hai người. Giang Hi nhìn chỉ khoảng hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, trông giống một omega yếu đuối. Lại nhìn chiếc xe sang không xa kia, trong lòng Lâm Thanh Hàn đã mơ hồ hiểu được. Bảo sao gần đây Thẩm Tiện không vay tiền ai nữa… thì ra đã dựa được vào kim chủ trẻ tuổi xinh đẹp rồi.
Trong lúc Lâm Thanh Hàn còn đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Tiện và Giang Hi đã đi tới: “Thanh Hàn, giao Điềm Điềm cho bạn tôi trước nhé, tôi vừa báo công an rồi, chắc còn lâu mới xong được. Đừng để bé bị dọa thêm.”
Lâm Thanh Hàn đánh giá Giang Hi một lượt, không có động thái gì. Giang Hi cũng nhìn nàng, cười thân thiện: “Chị cứ yên tâm, em sẽ trông bé giúp hai người. Đợi mọi người giải quyết xong, em sẽ đưa bé về.”
Kim chủ mà dễ nói chuyện vậy sao? Lâm Thanh Hàn hơi nghi ngờ trong lòng. Nhưng đầu óc nàng lúc này bị mẹ và em trai làm rối tung, ánh mắt Thẩm Điềm còn đỏ hoe, nàng cũng thật sự không muốn bé bị ảnh hưởng thêm, liền nói với Giang Hi: “Cảm ơn cô.”
“Không sao đâu chị.” Giang Hi nói, rồi đưa tay ra đón Thẩm Điềm.
Nhưng Thẩm Điềm vẫn ôm chặt lấy cổ Lâm Thanh Hàn không chịu buông.
Thẩm Tiện ở bên cạnh dỗ dành: “Điềm Điềm, đi với cô này trước được không? Mami đuổi bà ngoại với cậu đi rồi sẽ đến đón Điềm Điềm ngay nhé? Ngoan nào, cô ấy là bạn tốt của mami, sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt.”
Thẩm Điềm vẫn không muốn đi, nhưng khi liếc nhìn về phía bà ngoại và cậu ở đằng xa, cơ thể nhỏ nhắn lại run lên, bé mím môi rồi nói nhỏ: “Vậy mẹ với mami phải mau đến đón Điềm Điềm nha… Điềm Điềm sợ lắm…”
Bé do dự một chút rồi buông tay khỏi cổ Lâm Thanh Hàn, yếu ớt đưa tay về phía Giang Hi, đôi mắt to tròn nhìn cô như muốn kiểm tra độ tin cậy. Giang Hi gần như tan chảy vì độ đáng yêu của bé, lập tức bế bé vào lòng: “Đi nào~ Cô dẫn Điềm Điềm đi ăn ngon, không sợ nữa nhé.”
Tưởng Phương thấy Giang Hi đi xe sang, lại thân thiết với Thẩm Tiện, liền phản ứng ngay. Mụ ta lập tức kéo Lâm Chí Tân lao tới trước mặt họ.
“Này, cô gái kia, tôi nói cho cô biết, Thẩm Tiện có vợ có con rồi đấy! Đừng để bị cô ta lừa! Nhưng đã theo cô ta rồi thì tốt, cô ấy nợ tôi ba vạn, cô trả thay đi! Nhìn xe cô kìa, trông cũng không phải thiếu tiền đâu nhỉ!” Vừa nói còn định vươn tay túm lấy Giang Hi.
Thẩm Tiện lập tức chắn trước mặt, túm lấy cổ tay Trương Phương: “Tiểu Hi, đưa Điềm Điềm đi trước.”
Giang Hi liền bế bé lên xe, lùi xe rồi lái đi mất. Đến khi bóng chiếc Porsche khuất hẳn, miệng Tưởng Phương vẫn không ngừng lải nhải: “Giỏi lắm Thẩm Tiện! Mê hoặc con gái tôi, bên ngoài còn cặp với bà lớn nữa! Thanh Hàn ơi, con đúng là ngu ngốc, đi hùa với người ngoài chống lại mẹ với em! Tay mẹ sắp bị cô ta vặn gãy rồi đây này!”
Thẩm Tiện lạnh lùng nhìn Trương Phương, hất tay mụ ta ra. Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Từ khúc cua phía xa, một chiếc xe công an chậm rãi chạy tới. Ba cảnh sát bước xuống xe.
Tưởng Phương lập tức chạy ra trước, hét toáng lên: “Cảnh sát ơi! Các anh phải làm chủ cho tôi! Con gái tôi bị con ranh này lừa! Còn đánh tôi nữa! Là nó giả vờ bị hại đó!”
Tưởng Phương vẫn còn gào ầm ĩ, viên cảnh sát nam dẫn đầu hơi cau mày: “Bà dừng lại trước đã, chúng tôi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải để nghe bà cãi nhau.”
Bị cảnh sát quát một câu, Tưởng Phương lập tức im miệng, Lâm Chí Tân cũng sợ hãi lùi lại, hắn thật không ngờ Thẩm Tiện lại thật sự gọi công an.
Viên cảnh sát dẫn đầu quay sang Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn: “Hai người nói tình hình cụ thể đi.”
Thẩm Tiện gật đầu rồi nói: “Hai người này là mẹ ruột Tưởng Phương và em trai Lâm Chí Tân của vợ cũ tôi. Lâm Chí Tân là kẻ ăn bám lâu năm, suốt ngày cờ bạc rượu chè gái gú, hễ hết tiền là lại tìm đến vợ cũ tôi đòi. Hắn chưa từng trả lại đồng nào. Lần này nợ bên ngoài ba vạn tệ, lại mò tới vòi tiền. Còn bà Tưởng Phương thì chỉ biết lo cho con trai, vì tiền mà không ngại lăn lộn, sỉ nhục con gái ngay giữa đường. Toàn bộ quá trình tôi đều quay lại, các anh xem qua là rõ.”
“Không đúng! Cô ta bịa đặt! Chính Thẩm Tiện là người đẩy tôi ngã! Con gái tôi bị cô ta dụ dỗ mới không thân với tôi nữa, đến chuyện sống chết của em trai cũng mặc kệ! Chúng tôi chỉ muốn mượn ba vạn thôi, vậy mà nó đã chẳng nhận tôi là mẹ rồi. Cảnh sát ơi, xin các anh giúp chúng tôi!” Tưởng Phương nói xong còn cố vắt ra vài giọt nước mắt.
Viên cảnh sát dẫn đầu đưa tay nhận lấy điện thoại của Thẩm Tiện, Tưởng Phương cuống lên, định lao tới giật lại, nhưng một nữ cảnh sát khác lập tức bước tới chắn trước mặt: “Sao? Bà định hành hung cảnh sát à?”
“Tôi không, tôi không! Tôi chỉ sợ các anh bị Thẩm Tiện lừa thôi mà!” Tưởng Phương vội vàng giải thích.
Nữ cảnh sát lạnh mặt nói: “Chúng tôi còn ở đây mà bà đã thế này, vậy lúc không có chúng tôi chắc bà còn ngang ngược hơn nữa. Càng phải xem video mới được.”
Mấy cảnh sát cùng cúi đầu xem đoạn video. Trong video, rõ ràng là Tưởng Phương và Lâm Chí Tân ngang nhiên làm loạn, còn nhiều lời vu khống, sỉ nhục Lâm Thanh Hàn. Cộng thêm việc đã có người nhờ xử lý nghiêm, họ cũng hiểu phải làm gì.
“Ôi trời ơi, tôi đúng là lý lẽ không thể phân trần, con gái tôi bất hiếu, đến công an cũng kéo tới bắt tôi đi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa…” Tưởng Phương thấy chẳng ai để ý tới mình, liền gào mấy tiếng nữa cho có lệ.
Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn: “Được rồi, tình hình cơ bản chúng tôi đã nắm. Hai người này cố ý vu khống, sỉ nhục người khác, tạm giữ hai ngày. Bây giờ chúng tôi đưa đi, còn hai người đi theo để lấy lời khai. Xe cảnh sát không đủ chỗ, hai người tự bắt xe nhé.”
Tưởng Phương vừa nghe thấy mình và Lâm Chí Tân bị tạm giữ thì lập tức hoảng sợ: “Cảnh sát ơi, là lỗi của họ mà! Họ bất hiếu, sao lại bắt chúng tôi?”
“Chúng tôi đã xem video rồi, bà trong đó sỉ nhục, vu khống người khác, con gái bà cũng không có nghĩa vụ phải chịu đựng điều đó. Loại người lật lọng như bà, tôi gặp nhiều rồi. Bị nhốt vài ngày sẽ biết điều thôi.” Nữ cảnh sát tỏ rõ thái độ khinh thường.
“Đi thôi.” Viên cảnh sát trả lại điện thoại cho Thẩm Tiện, mở cửa xe: “Tự lên xe đi, đừng để chúng tôi phải ra tay.”
Tưởng Phương và Lâm Chí Tân nghe đến đoạn phải vào đồn, chân tay mềm nhũn, lắp bắp nói: “Cảnh sát ơi, thật sự chúng tôi không sai gì cả. Thanh Hàn, con nói giúp mẹ đi, mẹ không cần tiền nữa, mẹ đi ngay đây…”
“Bà tưởng gọi cảnh sát là trò đùa à? Đã có báo cáo xuất cảnh, thì phải có xử lý tương ứng. Lắm lời ít thôi, lên xe đi.”
Tưởng Phương và Lâm Chí Tân dưới sự thúc giục của cảnh sát, dù miễn cưỡng cũng phải lên xe. Trước khi đi, Tưởng Phương còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn nhìn mẹ và em trai bị dẫn đi, chỉ cảm thấy xa lạ, lạnh lẽo từ đầu đến chân. Đây thật sự là người thân của mình sao? Nàng buồn, nhưng cũng mệt mỏi. Không ngờ giữa mẹ và em, cuối cùng lại đi đến bước đường này. Dù không phải nàng báo cảnh sát, nhưng nàng cũng không còn sức nữa. Những chuyện này… bao giờ mới dừng lại?
Thẩm Tiện bước tới, vỗ nhẹ vai nàng, dịu giọng an ủi: “Tôi biết cô không vui, nhưng nếu không cho họ chút bài học, họ cứ tới quấy rối mãi cũng chẳng tốt cho Điềm Điềm. Cùng lắm cũng chỉ tạm giữ vài ngày thôi, đừng lo. Và cũng không phải lỗi của cô, là tôi báo cảnh sát. Thanh Hàn, đừng làm khó bản thân nữa.”
Lâm Thanh Hàn khẽ thở dài, nhìn Thẩm Tiện một cái rồi gật đầu. Hai người lặng lẽ gọi xe tới đồn công an lấy lời khai. Khi ra khỏi đồn cũng đã là chiều, Tưởng Phương và Lâm Chí Tân thật sự bị tạm giữ hai ngày.
Nhưng Lâm Thanh Hàn không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng buồn hơn. Trong lòng tích tụ quá nhiều, nhưng không biết trút vào đâu. Giờ đây, người duy nhất đứng bên nàng lại là người mà nàng từng chẳng muốn gặp mặt nhất. Hơn nữa, người đó hiện tại còn có “kim chủ” trẻ trung xinh đẹp. Lâm Thanh Hàn tự cười giễu, mở cửa taxi ngồi lên.
Thẩm Tiện cũng lên xe sau nàng. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, nhưng lại như có một bức tường vô hình ngăn cách, suốt dọc đường chẳng ai nói câu nào.
Bên kia, sau khi Giang Hi đưa Thẩm Điềm đi, cô đưa bé về thẳng biệt thự Giang gia. Đây là lần đầu tiên Thẩm Điềm được ngồi xe thể thao, bé con ngồi im thin thít, hơi căng thẳng. Trên xe không có ghế trẻ em, đôi mắt đỏ hoe, bé ngồi co ro trên ghế phụ, trông càng thêm đáng thương.
Giang Hi lái xe thật chậm, sợ dọa đến bé. Vừa lái vừa dịu giọng trấn an: “Điềm Điềm đừng sợ, cô sẽ chăm sóc con thật tốt. Chị Thẩm và mẹ con lát nữa sẽ đến đón con ngay thôi.”
Bé con nhỏ xíu, cố nhịn sợ, đáp nhỏ nhẹ: “Ừm… Điềm Điềm ngoan, không khóc đâu…”
“Giỏi quá! Lát nữa cô chuẩn bị nhiều món ngon cho con nha, mình sắp về tới rồi.” Nhà Giang Hi chỉ có cô và anh trai, bình thường ít tiếp xúc với trẻ con.
Chẳng bao lâu sau, chiếc Porsche đỏ dừng trước biệt thự Giang gia. Thẩm Điềm lần đầu bước vào nơi lạ, có chút bối rối. Giang Hi dừng xe, mở cửa ghế phụ bế bé xuống, vừa bế vừa dỗ: “Đừng sợ nha, đây là nhà cô, trong nhà có nhiều đồ ăn ngon lắm nè.”
Thẩm Điềm căng thẳng, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, chỉ có mỗi cô gái trước mặt là bạn của mami, bé chỉ biết ôm chặt lấy cổ Giang Hi, người nhỏ xíu cuộn lại thành một cục.
Giang Hi bế bé vào nhà, quản gia Dì Dư lập tức ra đón. Thấy Giang Hi bế một bé gái dễ thương, dì vui vẻ hẳn lên: “Cô chủ, bé con này là ai thế? Nhỏ xíu mà dễ thương quá trời!”
Giang Hi cười, xoa đầu bé: “Con bạn cháu đó, ngoan và đáng yêu lắm. Dì Dư nhà mình còn điểm tâm không? Mang ra cho bé chút đồ ăn nhé.”
“Có chứ, nhà mình lúc nào cũng đầy bánh và nước trái cây. Để tôi đi lấy.” Dì Dư khoảng năm mươi tuổi, rất thích trẻ con, vừa nghe là lập tức chạy vào bếp.
Giang Hi sợ Thẩm Điềm sợ, nên ngồi luôn lên sofa, vẫn bế bé trong lòng. Cô tiện tay lấy một con mèo bông đặt vào tay bé: “Điềm Điềm cầm mèo con chơi trước nha, không sao đâu, cứ xem như ở nhà mình nhé.”
Ghi chú: Điều luật được nhắc đến ở trên thuộc Điều 42 Luật xử phạt vi phạm hành chính về an ninh trật tự.