Chương 23
Thẩm Điềm nhìn Giang Hi một chút, ngoan ngoãn ôm chặt mèo bông vào lòng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn món đồ chơi, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên mèo bông, vừa vuốt vừa lẩm bẩm: “Không sợ đâu, mẹ và mami lát nữa sẽ đến đón Điềm Điềm, mèo mèo cũng phải ngoan giống Điềm Điềm nha~”
Giang Hi bị vẻ đáng yêu của Thẩm Điềm làm cho trái tim tan chảy, ôm bé dịu dàng dỗ dành: “Điềm Điềm giỏi lắm! Mèo con phải học theo Điềm Điềm mới được đó.”
Thẩm Điềm dù sao cũng chưa thân với Giang Hi, được cô khen, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, xấu hổ nhìn Giang Hi: “Cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn, Điềm Điềm ngoan mà.”
Thẩm Điềm nhỏ xíu, lại không giống mấy đứa trẻ bướng bỉnh thích quậy phá, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Giang Hi ôm mèo bông chơi. Trên khóe môi Giang Hi từ nãy đến giờ vẫn chưa hề rơi mất nụ cười.
Đúng lúc đó, cha của Giang Hi từ công ty trở về. Vừa bước vào nhà, ông đã thấy một bé gái ngoan ngoãn dễ thương đang ngồi trong lòng con gái mình.
“Tiểu Hi, bé con này là ai vậy? Dễ thương quá.” Giang Thành Nghiệp hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy trẻ nhỏ ngoan ngoãn như vậy là hoàn toàn không thể kháng cự. Chẳng qua con trai ông cũng giống ông, đều là loại cuồng công việc, đến người yêu còn chưa có, nói gì tới con cái.
“Ba về rồi, đây là con của bạn thân con, tên là Thẩm Điềm, bé ngoan lắm, dễ thương lắm luôn.” Giang Hi mỉm cười giới thiệu.
Giang Thành Nghiệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười hiền nhìn về phía Thẩm Điềm.
Nghe thấy Giang Hi gọi mình, Thẩm Điềm nhìn cô một cái, rồi lại nhìn người đàn ông mà Giang Hi gọi là ba, ánh mắt to tròn long lanh đầy ngại ngùng. Bé nhỏ giọng cất tiếng chào bằng giọng sữa: “Cháu chào ông~” Nói xong còn rụt rè ôm chặt mèo bông trong lòng.
Vẻ đáng yêu của bé khiến Giang Thành Nghiệp bật cười thành tiếng, ông dịu dàng hỏi: “Điềm Điềm mấy tuổi rồi nè? Đã đi học mẫu giáo chưa?”
Thẩm Điềm chỉ vào hai búi tóc nhỏ trên đầu mình, gật đầu nói: “Dạ, Điềm Điềm ba tuổi rưỡi rồi, đã đi mẫu giáo rồi.”
“Ngoan quá đi mất. Hôm nay cứ chơi thoải mái ở nhà ông nhé, con thích gì thì ông cho người đi mua cho.”
Thẩm Điềm lắc lắc đầu nhỏ: “Không cần đâu, mẹ con dặn không được xin đồ của người khác. Điềm Điềm là bé ngoan, phải nghe lời mẹ~”
Câu trả lời của Thẩm Điềm khiến nụ cười của Giang Thành Nghiệp càng sâu hơn. Ông không phải chưa từng gặp trẻ con, nhưng đa phần đều là con cái của đối tác hay cấp dưới, nhiều khi những lời trẻ nói đều do người lớn dạy để lấy lòng ông, nghe riết thành chán. Còn cô bé này thì hoàn toàn tự nhiên và đáng yêu, khiến ông không kìm được muốn trêu thêm mấy câu.
“Không sao đâu mà, mẹ con nói là không được nhận đồ của người lạ, nhưng ông đâu phải người lạ đâu nha~”
“Nhưng… nhưng mà…” Thẩm Điềm ngẩng đầu nhỏ lên, nghĩ mãi vẫn không biết nên phản bác thế nào, đôi mắt long lanh nhìn sang Giang Hi như cầu cứu.
Giang Hi mỉm cười nói với cha: “Ba à, ba đừng chọc Điềm Điềm nữa.”
“Được rồi được rồi, không chọc nữa, để xem Điềm Điềm muốn ăn gì nào?”
Đúng lúc đó, dì Dư – người giúp việc – đã mang bánh ngọt, hoa quả và nước ép ra đầy bàn. Cái bàn nhỏ trước mặt Thẩm Điềm bày kín đồ ăn vặt ngon lành.
Thẩm Điềm nhìn một bàn toàn là đồ ngon, nhất thời không biết nên làm gì. Bé không chắc mấy thứ này có thật là dành cho mình không.
Ôm chặt mèo bông trong lòng, Thẩm Điềm ngước nhìn Giang Hi: “Tất cả đều cho Điềm Điềm hả cô? Nhưng mẹ con nói không được ăn quá no, ăn nhiều bụng sẽ căng căng, như vậy là không ngoan đâu~ Cô và ông cũng vậy, ăn quá no sẽ không ngoan đâu đó~” Bé dùng giọng sữa non nớt nghiêm túc “giáo huấn” hai người lớn.
Giang Hi và Giang Thành Nghiệp cười không ngậm được miệng. Sau gần một tháng bận rộn công việc, Giang Thành Nghiệp vừa về nhà đã gặp được bé cưng như thế này, tâm trạng lập tức tốt hẳn.
“Được rồi được rồi, ông và cô sẽ nghe lời, không ăn no quá, Điềm Điềm chọn thử xem con muốn ăn món nào trước nha?”
Thẩm Điềm nhìn một vòng, rụt rè mỉm cười chỉ vào một phần bánh nhỏ trước mặt: “Điềm Điềm ăn cái này là được rồi. Cô cho Điềm Điềm xuống đi, Điềm Điềm tự ăn được.”
“Được, vậy Điềm Điềm ăn món này trước nhé.” Giang Hi đặt bé xuống ghế nhỏ bên cạnh, sắp bánh dừa rau câu ra trước mặt.
“Dạ, con cảm ơn cô~” Thẩm Điềm ngẩng mặt cười ngọt ngào, cầm thìa nhỏ xúc một miếng đưa vào miệng. Ngay khoảnh khắc miếng bánh tan trong miệng, ánh mắt bé sáng lên, bé lắc đầu làm mấy búi tóc nhỏ rung rung, vui vẻ nói với Giang Hi: “Cô ơi, cái này ngon lắm luôn!”
“Ngon thì ăn nhiều vào nhé, thử thêm cái này nữa nè.” Giang Hi cười, lấy cho bé thêm đĩa bánh hoa đào, còn cẩn thận tách bánh ra cho bé.
“Dạ dạ, cảm ơn cô.” Thẩm Điềm nhích người lại gần, hai tay nhỏ ôm đĩa bánh, cắn một miếng liền giơ ngón tay cái: “Cái này cũng ngon quá chừng! Ông ơi cô ơi cũng ăn đi, mình cùng ăn nhé!”
“Được rồi, ông cũng ăn cùng, ăn với Điềm Điềm.” Nói xong, Giang Thành Nghiệp cũng lấy mấy miếng điểm tâm ăn cùng bé.
Bên kia, sau khi Thẩm Tiện lên xe, cô hỏi địa chỉ của Giang Hi rồi bảo tài xế chở đến đón Thẩm Điềm. Sau khi tắt máy, suốt quãng đường trong taxi đều im lặng, Thẩm Tiện cho rằng Lâm Thanh Hàn đang không vui vì chuyện của mẹ và em trai mình, nên cũng chẳng giải thích gì thêm về mối quan hệ giữa cô và Giang Hi.
Khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến khu biệt thự nơi Giang Hi đang ở. Giang Hi đã cho vệ sĩ chờ sẵn ngoài cổng. Không lâu sau, vệ sĩ dẫn cả hai vào nhà họ Giang.
Lâm Thanh Hàn liếc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt khẽ tối lại rồi bước theo Thẩm Tiện vào bên trong.
Vừa bước vào, Thẩm Tiện đã thấy Thẩm Điềm đang ngồi trên ghế sofa vừa cười nói vừa ăn bánh cùng Giang Hi và ba cô ấy. Vừa nhìn thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, ánh mắt Thẩm Điềm lập tức sáng lên, bé lập tức đứng dậy: “Mẹ! Mami! Điềm Điềm ngoan ngoãn chơi với cô và ông nội rồi nha~”
“Ngoan, mami biết Điềm Điềm là giỏi nhất rồi.” Thẩm Tiện an ủi bé con trước, rồi quay sang chào Giang Thành Nghiệp: “Làm phiền bác rồi.”
“Không sao, nếu là bạn của Tiểu Hi thì cứ tới chơi thường xuyên, nhớ dẫn cả bé Điềm theo nữa. Con bé đáng yêu thật.” Giang Thành Nghiệp mỉm cười nói, vì thấy bé Điềm quá dễ thương nên ngay cả nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Điềm đã chạy lon ton tới, ôm lấy Thẩm Tiện một cái, rồi lại nhào vào lòng Lâm Thanh Hàn.
“Tiểu Hi, chuyện hôm nay cảm ơn em nha, để hôm nào chị mời em ăn cơm, bác và em nghỉ ngơi đi, tụi chị xin phép về trước.”
“Chị ơi, không ở lại ăn cơm luôn sao?” Giang Hi mỉm cười hỏi, cô cũng rất thích Thẩm Điềm, muốn chơi với bé thêm một chút.
“Hôm nay thôi, để hôm khác tụi chị rảnh sẽ qua chơi tiếp.” Thẩm Tiện nghĩ đến chuyện mẹ và em trai của Lâm Thanh Hàn vừa bị tạm giữ, cũng chẳng còn tâm trạng làm gì khác, nên nhẹ nhàng từ chối.
“Vậy được, để em bảo tài xế đưa chị về. Từ đây ra ngoài cũng còn một đoạn khá dài đấy.”
Thẩm Tiện không từ chối lòng tốt của Giang Hi: “Vậy thì phiền em rồi. Điềm Điềm, chào cô và ông nội đi con.”
Thẩm Điềm được Lâm Thanh Hàn bế trên tay, ngẩng mặt cười tươi rói: “Tạm biệt ông nội, tạm biệt cô ơi, Điềm Điềm lần sau sẽ lại đến chơi với mọi người nha~”
“Được, ông nội chờ con đến, sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho con.”
“Dạ, Điềm Điềm đi đây, ông nội, cô ơi tạm biệt~” Bé dùng giọng ngọt ngào, vẫy tay chào hai người lớn bằng đôi tay nhỏ xíu của mình.
Cả ba người lên xe mà Giang Hi đã chuẩn bị. Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngồi hai bên, Thẩm Điềm ngồi ở giữa, bé con chẳng bận tâm chuyện người lớn, ríu rít kể lại mình dũng cảm thế nào khi ở nhà cô, không hề quấy hay khóc.
Chỉ có lúc nhìn thấy con gái, sắc mặt Lâm Thanh Hàn mới có chút dịu đi.
Bữa tối, Lâm Thanh Hàn ăn chưa được mấy miếng đã đặt đũa xuống. Thẩm Điềm thấy vậy, hai má căng tròn vì ăn no, lo lắng hỏi: “Mẹ, sao mẹ không ăn nữa? Không ăn tối sẽ đói bụng đó.”
Lâm Thanh Hàn cố gắng mỉm cười với bé: “Mẹ không đói, con ăn đi.”
Thẩm Điềm chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau bữa tối, vì cả ngày được chơi thỏa thích nên Thẩm Điềm bắt đầu buồn ngủ sớm. Nhưng hôm nay không hiểu sao bé lại không muốn mẹ ru mà nhất định đòi mami ru ngủ.
“Điềm Điềm hôm nay muốn mami ru cơ, mami bế bế nha~” Nói xong liền biến thành cái móc dính chặt lấy đùi Thẩm Tiện, ôm chân làm nũng.
Thẩm Tiện làm sao mà từ chối được, lập tức bế bé lên, quay sang Lâm Thanh Hàn đang ngồi ngẩn ngơ trên sofa: “Hôm nay để mình ru Điềm Điềm ngủ nhé, cậu cũng nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, khẽ gật đầu, trong mắt lại không có chút ánh sáng nào.
Thẩm Tiện khẽ thở dài, cô luôn cảm thấy cuộc đời của Lâm Thanh Hàn không nên như thế này. Mới hai mươi tám tuổi, vậy mà đôi mắt đã không còn ánh sáng. Là bạn, cô phải làm gì để giúp Lâm Thanh Hàn đây? Vừa nghĩ vừa bế bé con vào phòng ngủ.
Vừa đặt Thẩm Điềm lên giường, bé liền thần thần bí bí ôm cổ Thẩm Tiện, nhỏ giọng nói: “Mami, mẹ hình như đang buồn, phải làm sao bây giờ? Mami đi dỗ mẹ đi nhé? Mộng Mộng nói mẹ của bạn ấy mỗi lần buồn đều được mami dỗ, hiệu nghiệm lắm đó.”
Thẩm Tiện hiểu Thẩm Điềm đang lo cho Lâm Thanh Hàn. Nhưng mối quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Hàn rất phức tạp, không thể giải thích bằng vài lời. Có thể nói, việc Lâm Thanh Hàn trở nên như hiện tại, nguyên chủ cũng có phần trách nhiệm. Làm sao mà chỉ cần dỗ vài câu là người ta có thể vui vẻ lại chứ? Nhưng những điều đó cô không thể nói với bé con.
Thẩm Tiện mỉm cười đồng ý: “Được, mami lát nữa sẽ đi dỗ mẹ, Điềm Điềm đừng lo, giờ chúng ta đi ngủ trước nha?”
Thẩm Điềm gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn kỹ càng. Đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Tiện: “Được, Điềm Điềm ngoan, mami cũng phải làm mẹ vui lên nha~”
“Ừ.” Thẩm Tiện nằm nghiêng xuống, nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của bé con, ru bé ngủ.
Có lẽ vì chơi cả ngày nên chẳng mấy chốc, Thẩm Điềm đã lim dim, miệng khẽ chúm chím rồi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Tiện thấy bé đã ngủ say, mới nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, khẽ vặn tay nắm cửa đi ra ngoài. Lâm Thanh Hàn vẫn đang ngồi ở xa trong phòng khách, ánh mắt vô hồn, chẳng rõ đang nghĩ gì.