Chương 29
“Cảm ơn cô, Thanh Hàn.” – Thẩm Tiện cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù hệ thống nói vết thương của cô sẽ khỏi trong vài ngày nữa, nhưng giờ thì vẫn đau rát vô cùng. Bôi thuốc một chút cũng tốt.
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, còn Thẩm Tiện cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Hai người mắt chạm mắt vài giây, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện cứ nằm sấp không chịu cởi áo ngoài, nhất thời không hiểu ý cô là gì.
Cuối cùng, không chịu nổi không khí ngượng ngập nữa, Lâm Thanh Hàn lên tiếng trước: “Cô ngồi dậy cởi áo khoác ngoài đi, không thì tôi sao bôi thuốc cho cô được?”
Thẩm Tiện gật đầu lia lịa: “À à, được.”
Lưng vẫn còn đau nhói, nên chỉ riêng việc ngồi dậy cũng khiến Thẩm Tiện phải mất kha khá sức. Cô gắng gượng nhấc tay cởi áo hoodie, để lộ ra phần lưng đầy những vết bầm tím do ống sắt gây ra.
Ban đầu, Lâm Thanh Hàn vẫn còn lưỡng lự không muốn nhìn vào cơ thể Thẩm Tiện. Nhưng khi thấy rõ những vết thương chi chít sau lưng cô, ánh mắt Lâm Thanh Hàn lập tức trở nên nặng nề. Làn da Thẩm Tiện vốn trắng, giờ nhìn vào chỉ thấy đầy rẫy những mảng bầm tím, tất cả đều là do cô liều mình che chắn cho mình.
Lâm Thanh Hàn nhanh chóng bước tới mép giường, ngồi xuống. Cô khẽ đặt tay lên lưng Thẩm Tiện, vừa chạm vào thì người kia đã rít lên vì đau: “Hự…”
“Đau lắm à?” – Lâm Thanh Hàn dịu giọng, nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau phần lưng đang bầm của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện quả thật rất đau, nhưng sợ khiến Lâm Thanh Hàn lo nên cố cắn răng, dùng giọng nói nhẹ như không: “Không đau đâu, nhìn vậy thôi chứ thật ra không sao, vài hôm là khỏi ấy mà.” Vừa nói, cô vừa ngoảnh đầu nở nụ cười trấn an.
Lâm Thanh Hàn nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Dù không tổn thương xương cốt, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Thẩm Tiện nói vậy, chỉ là để cô yên tâm.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vùng eo bên hông cô – nơi khi nãy mình đã véo khá mạnh – giờ đã bầm lên một mảng. Lâm Thanh Hàn đưa tay khẽ vuốt nhẹ phần đó, mắt bắt đầu hoe đỏ.
Cô phải cố gắng kiềm chế một lúc mới đè được cảm xúc xuống. Nhưng có vài vết thương nằm ngay dưới phần dây áo ngực, Lâm Thanh Hàn chạm phải khóa cài, khẽ hỏi: “Chỗ này bị dây áo che mất rồi, tôi mở khoá được chứ?”
Thẩm Tiện chẳng để tâm gì mấy, gật đầu đáp: “Được mà.” Trong đầu chỉ nghĩ: đều là chị em cả, mở khoá áo ngực có gì to tát đâu?
Lâm Thanh Hàn cố gắng không nghĩ nhiều, đưa tay ra mở khoá. Mu bàn tay vô thức lướt nhẹ qua làn da sau lưng Thẩm Tiện, cảm nhận được một vùng ấm áp. Khoá vừa mở, những vết thương bị che lúc nãy cũng hiện rõ hoàn toàn.
Cô lấy khăn ấm tiếp tục lau nhẹ, khăn nóng chạm vào da khiến Thẩm Tiện thấy dễ chịu đến mức mí mắt bắt đầu sụp xuống, suýt nữa ngủ quên.
Sau khi lau xong, Lâm Thanh Hàn đổ thuốc rượu ra lòng bàn tay, xoa đều để làm ấm rồi mới áp lên vùng bả vai Thẩm Tiện, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Dù Lâm Thanh Hàn đã giảm lực tối đa, Thẩm Tiện vẫn bị đau đến mức tỉnh hẳn, cố gắng nhịn không kêu thành tiếng. Cảm giác nóng rát nơi lưng như bị khuếch đại, hai vành tai cô đỏ rực cả lên.
Lâm Thanh Hàn thấy rõ Thẩm Tiện đang cắn răng chịu đựng, liền điều chỉnh lực tay nhẹ hơn, chăm chú mát-xa từng mảng bầm tím trên lưng cô. Mồ hôi túa ra ướt trán, rồi cả lưng cũng dần thấm mồ hôi theo từng động tác của cô.
Cô đành tăng tốc một chút, trong phòng tràn ngập mùi thuốc rượu. Đến khi xong xuôi, người Thẩm Tiện mềm nhũn như cọng bún.
Lâm Thanh Hàn khẽ xoa lại vùng eo vừa nãy, cảm thấy áy náy vì lực tay quá mạnh, khẽ hỏi: “Chỗ này còn đau không?”
Thẩm Tiện vốn đã không còn chút sức lực, nhưng vùng eo lại là chỗ cực kỳ nhạy cảm. Khi bị chạm vào, cô khẽ co người lại một chút, vành tai dần ửng đỏ. Cô chỉ cho là phản ứng sinh lý bình thường, quay lại đáp: “Không đau nữa rồi. Khi nãy cô đâu có dùng bao nhiêu lực, chỉ thấy… hơi nhột thôi.”
Lâm Thanh Hàn biết mình không thể cứ giữ tay ở eo người ta mãi, liền rút tay lại, khẽ nói: “Cô ngồi dậy được không? Thuốc gần khô rồi, nằm thế dễ nhiễm lạnh lắm.”
“Không sao đâu, cũng gần mười hai giờ rồi, Thanh Hàn cô cũng nên nghỉ sớm đi.” – Thẩm Tiện ngồi dậy, đã đỡ hơn lúc nãy, chống tay từ từ nâng người dậy. Cô kéo áo ngực rời sang một bên, vẻ mặt rất tự nhiên, không hề ngại ngùng khi có Lâm Thanh Hàn bên cạnh.
Lúc nãy vì lo cho vết thương, Lâm Thanh Hàn không để tâm. Nhưng giờ, khi Thẩm Tiện gần như nửa thân trên lộ ra trước mặt mình, cô vô thức nhìn theo… và rồi nhìn rõ cả.
Rõ ràng đã là mẹ của một đứa bé ba tuổi rưỡi, vậy mà mặt Lâm Thanh Hàn lại đỏ bừng như thiếu nữ. Khi nhận ra mình vừa “nhìn trọn”, cô giật mình bật dậy, quay lưng lại ngay.
“Cô… cô sao lại ngồi dậy mà không mặc gì thế?” – Giọng nói cũng có chút run rẩy.
Thẩm Tiện ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Hàn, đáp: “Thì sắp đi ngủ mà. Người toàn mùi thuốc, thay luôn đồ ngủ cho tiện, mặc gì nữa chứ?” Nói rồi, cô khẽ nhăn mặt thay sang một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ.
Lâm Thanh Hàn đứng yên rất lâu, mãi đến khi phía sau không còn tiếng sột soạt thay đồ nữa mới dám quay đầu lại. Cô liền thấy Thẩm Tiện đã thay sang váy ngủ hở vai, phần xương quai xanh trắng nõn lộ rõ, làn da trắng bật cả căn phòng. Tà váy chỉ dài ngang đùi, càng tôn lên đôi chân dài miên man.
Từ sau khi kết hôn, Lâm Thanh Hàn gần như chưa bao giờ thấy Thẩm Tiện mặc váy. Nhất là khi hai người ngày càng xa cách, từ chuyện Thẩm Tiện bán cả nhẫn cưới lẫn vòng cổ của cô, đến khi cả hai gần như trở thành người dưng… thì cô cũng chẳng còn tâm trí để để ý Thẩm Tiện mặc gì nữa.
Từ sau khi Thẩm Tiện dọn tới ở, Lâm Thanh Hàn dường như chưa từng thấy cô mặc váy – nhất là loại váy ngủ ngắn cũn cỡn thế này. Cô nhìn Thẩm Tiện chằm chằm, ánh mắt hơi do dự, trong lòng chợt dấy lên nghi ngờ: chẳng lẽ cô ta lại định giở trò gì nữa?
Trời đất chứng giám, Thẩm Tiện chọn mặc váy ngủ chẳng qua vì tiện. Mặc một lần là xong, tiết kiệm được bao nhiêu động tác. Lưng cô giờ vẫn đau rát, cử động càng ít càng tốt. Mặc xong, thấy Lâm Thanh Hàn vẫn đứng đó nhìn mình, Thẩm Tiện quay đầu nghi hoặc hỏi: “Thanh Hàn? Không ngủ à?”
Lúc này Lâm Thanh Hàn mới giật mình hoàn hồn. Cô nhìn thấy sau cổ Thẩm Tiện không dán miếng chắn tin tức tố, nhưng cũng không phát hiện khí tức gì đang phát ra. Nhìn Thẩm Tiện thêm một lần nữa, cô mới cất lời: “Ừ, tôi đi ngủ đây. Nếu đêm nay thấy không khỏe thì gọi tôi.”
“Yên tâm đi, thật sự không sao đâu. Cô cũng tranh thủ rửa mặt ngủ sớm đi.” – Thẩm Tiện vừa nói vừa rúc xuống giường. Xem ra vài ngày tới cô sẽ phải nằm sấp mà ngủ mất.
Khi cô chui lên giường, váy ngủ ngắn cũn lại bị kéo cao lên theo cử động của chân, vô tình để lộ thêm một phần đùi. Lâm Thanh Hàn bị hút mắt theo bản năng, rồi lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác. Có thể là thấy Thẩm Tiện với tay lấy chăn hơi vất vả, hoặc cũng có thể là muốn nhanh chóng đắp chăn lên cho khỏi phải nhìn nữa, cô liền bước tới mở chăn, phủ lên người Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy mình được đắp kín chăn, liền nở nụ cười: “Cảm ơn cô, Thanh Hàn. Ngủ ngon nhé.”
Lâm Thanh Hàn nhìn cô, cuối cùng không nói thêm gì ngoài một câu ngắn: “Ngủ ngon.”
Lâm Thanh Hàn nghĩ gì Thẩm Tiện không rõ. Nhưng bản thân Thẩm Tiện thì vô cùng vui mừng. Không chỉ vì hôm nay cô đã cứu Lâm Thanh Hàn, mà còn vì – đúng lúc Lâm Thanh Hàn giúp cô bôi thuốc – điểm thiện cảm đã tăng từ âm 20 lên 0. Nếu không vì người vẫn còn đau, cô hẳn đã bật dậy ăn mừng. Trong số bốn nhân vật chính, chỉ số thiện cảm của Lâm Thanh Hàn là thấp nhất, hôm nay mới trở lại vạch xuất phát. Không vui sao được? Ít ra điều đó có nghĩa: Lâm Thanh Hàn không còn chán ghét cô như trước.
Còn Lâm Thanh Hàn, khi nằm xuống giường lại trằn trọc không tài nào chợp mắt được. Hình ảnh Thẩm Tiện nửa mặc nửa không ban nãy cứ hiện lên trước mắt, cộng thêm mùi cam ngọt nhè nhẹ trong phòng nghỉ… làm tim cô rối loạn. Trước đây, mùi hương yêu thích nhất của cô chính là vị cam – ngay cả trái cây cũng mê cam ngọt. Thế nhưng từ sau khi chia tay Thẩm Tiện, cô không bao giờ đụng tới trái cam nữa.
Đầu óc cứ thế rối loạn, Lâm Thanh Hàn tự an ủi rằng đó là do vừa nãy chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của Thẩm Tiện. Nhưng dẫu nghĩ thế nào, hễ nhắm mắt lại thì mùi hương ấy lại ùa về rõ ràng. Mở mắt ra thì chỉ thấy không khí tĩnh lặng xung quanh.
Cuối cùng, cô ngồi bật dậy, cầm lấy bình xịt ức chế tin tức tố, xịt khắp phòng. Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập mùi của nước xịt giống như nước hoa khử mùi. Chỉ khi ấy, lòng cô mới dần bình ổn lại.
Cùng lúc đó, ở một căn nhà ven ngoại ô, nhóm đàn em của Vương Tề quay trở lại tay không.
“Vương ca, tên nhóc Lâm Chí Tân lừa tụi em rồi. Con chị hắn đâu phải đi về một mình. Còn đi với một alpha biết đánh nhau nữa. Cánh tay của Lão Tứ bị cô ta đánh gãy luôn rồi.”
Vương Tề cau mày nói: “Bớt nói nhảm. Đưa Lão Tứ đi băng bó trước. Rồi kêu mấy người trói Lâm Chí Tân lại cho tao.”
Lúc này, Lâm Chí Tân vẫn đang ở trong phòng, vui vẻ uống bia. Trong đầu hắn toàn những viễn cảnh sung sướng: chỉ cần chị hắn “chiều” Vương Tề vài lần, món nợ bốn chục ngàn sẽ được xóa sạch. Còn hắn thì vừa có ăn, có ở, tương lai lại còn cơ hội đi theo đại ca.
Còn chưa uống xong ly bia, cửa phòng đã bị đám Hoàng Mao đá tung.
“Này này mấy anh em làm gì vậy? Tìm được chị tôi chưa? Tôi bảo mấy người xì lốp xe của cổ rồi mà, thế thì cổ chỉ còn cách đi bộ qua đoạn không có camera… Ê ê sao lại trói tôi? Cứu…”
Hoàng Mao chẳng thèm nghe hắn lải nhải, đấm luôn vài phát vào mặt khiến hắn gãy cả một cái răng.
“Lắm mồm! Trói thì trói, cần quái gì lý do.” – Hoàng Mao ra hiệu cho mấy tên đàn em trói Lâm Chí Tân chặt như đòn bánh tét, rồi lôi xuống tầng.
“Vương ca, có gì từ từ nói… chuyện này là sao vậy?” – Lâm Chí Tân vừa khóc vừa sụt sịt.
“Muốn nói chuyện đàng hoàng à? Mày dám gài bẫy tao? Chị mày dắt theo một alpha đánh gãy tay người của tao. Thôi khỏi, khỏi cần trả nợ nữa. Vừa hay chỗ tao mới mở một ‘quán đặc biệt’ ở khu phố, thiếu người trông coi. Mày xuống đó làm đi, coi như trả nợ.”
“Đừng mà Vương ca! Tôi còn cách khác mà, mai tôi về quê, ba mẹ tôi thương tôi lắm, tôi bảo họ bán nhà trả nợ cho anh. Tha cho tôi lần này đi!” – Lâm Chí Tân sợ đến mức quỳ sụp xuống. Cái “quán đặc biệt” mà Vương Tề nói đến, chẳng ai lạ gì: là tụ điểm của những trò bẩn bựa, nơi đàn ông bị đem ra làm thú vui. Hắn sợ đến phát run – sợ mình bị chơi đến chết.
“Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi. Tao mà bị chơi xỏ như vậy, thì cũng phải có người gánh. Đưa nó đi, tối nay dạy dỗ cho tử tế!” – Vương Tề nhếch môi, ra hiệu cho đàn em hành động.
Hoàng Mao và gã cao kều lập tức hiểu ý, lôi Lâm Chí Tân lên xe. Hắn kêu gào thảm thiết nhưng bị nhét luôn giẻ vào miệng, tiếng kêu lập tức bị chặn lại.