Chương 33
“Thanh Hàn, cái gì mà Tiểu Hi của tôi? Cô đừng nói linh tinh, tôi chỉ là đi giúp một tay thôi, Tiểu Hi vẫn thân với Mục tỷ của cô ấy nhất.” Thẩm Tiện vội vàng đi theo bên cạnh Lâm Thanh Hàn giải thích.
Lâm Thanh Hàn càng đi càng nhanh, Thẩm Tiện chỉ đành bám sát theo nàng mà nói hết lời giải thích.
Lâm Thanh Hàn bỗng nhiên dừng bước, Thẩm Tiện suýt nữa thì đâm sầm vào người nàng. Lâm Thanh Hàn xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiện, đuôi mắt hơi nhướng lên: “Nếu trong lòng cô không có quỷ, thì sao tối qua lại không nói thẳng với tôi là đi cùng Giang Hi? Nói cho cùng vẫn là không muốn để tôi biết.”
Thẩm Tiện cạn lời, tối qua nàng thấy chuyện nhỏ thế này cũng chẳng đáng nói, chẳng qua là cùng bạn bè đi dự một bữa tiệc thôi mà, chẳng phải rất bình thường sao? Hơn nữa Lâm Thanh Hàn cũng đâu nói với nàng là đi cùng Lục Kiến Bạch.
“Tôi có gì mà giấu giếm chứ? Chỉ là giúp Tiểu Hi một tay thôi. Lần trước cô ấy còn giúp trông Điềm Điềm nữa mà. Với lại, chẳng phải cô cũng không nói với tôi là cô đi với Lục Kiến Bạch sao?” Giọng Thẩm Tiện càng nói càng nhỏ, vì ánh mắt của Lâm Thanh Hàn nhìn nàng ngày càng nguy hiểm.
Lâm Thanh Hàn không ngờ Thẩm Tiện lại lôi cả chuyện cũ ra, tuy nàng quả thật không nói hôm nay mình đi với Lục Kiến Bạch, nhưng Thẩm Tiện cũng không nói mà.
Lâm Thanh Hàn nhìn nàng thêm mấy lần, mới mở miệng giải thích: “Trước kia Lục Kiến Bạch cũng từng giúp tôi, nhưng hôm nay tôi cũng nhìn rõ con người hắn rồi, sau này sẽ không qua lại nữa.”
Thẩm Tiện gật gật đầu: “Ừm ừm. Nhưng mà nhìn điệu bộ hắn hôm nay, tôi e hắn chưa hết hy vọng, chắc còn muốn gây chuyện với cô.”
“Bệnh viện người đông như vậy, hắn cũng chẳng làm gì được tôi đâu. Ngược lại là cô đấy, Thẩm Tiện, cô đang lôi chuyện cũ ra với tôi đúng không?” Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện lập tức lắc đầu: “Không không không, là lỗi của tôi, tôi không nên cãi lại.” Trong lòng Thẩm Tiện cảm thấy nếu không nhận lỗi ngay thì con số trên đầu Lâm Thanh Hàn chắc chắn sẽ chuyển thành âm mất.
Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng liếc nàng một cái, gật đầu hài lòng: “Đi thôi, về nhà. Cẩn thận cái váy trên người cô, lỡ không đền nổi thì còn phải đền cả chính mình cho người ta đó.”
Thẩm Tiện gật đầu lia lịa, nhưng vẫn cảm thấy lời Lâm Thanh Hàn nói có chỗ gì đó là lạ.
Hai người bắt xe về chỗ ở. Thẩm Tiện thì khá ung dung trong bữa tiệc, ăn không ít mấy món ăn vặt, còn Lâm Thanh Hàn thì không ăn được gì, lại mang theo một bụng tức. Về đến nhà, nàng cởi lễ phục ra, treo lên cẩn thận, trong lòng thầm nghĩ mai phải trả lại cho Lục Kiến Bạch cho sớm, nàng không muốn có bất kỳ dính líu gì tới hắn nữa.
Thẩm Tiện thay đồ ngủ xong bước ra, thấy Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên sofa liền lên tiếng hỏi: “Thanh Hàn, có đói bụng không? Tối nay cô đã ăn gì chưa?”
Lâm Thanh Hàn dựa vào sofa, khẽ vuốt mái tóc của mình: “Chưa ăn, cũng không thấy đói lắm, sáng mai tôi ăn sau cũng được.”
“Đừng vậy mà, tôi đói rồi. Tôi đi nấu chút mì, cô ăn với tôi đi, coi như ăn cho vui.” Thẩm Tiện cười cười rồi quay người vào bếp.
Lâm Thanh Hàn nhìn bóng lưng Thẩm Tiện đi vào bếp, khóe môi không tự chủ được mà khẽ cong lên, nàng cảm thấy dạo này nhìn Thẩm Tiện có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ là, ở bữa tiệc hôm nay, khí chất của Thẩm Tiện mạnh mẽ đến mức khiến nàng có ảo giác như đang nhìn thấy tổng tài của một tập đoàn nào đó. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Lâm Thanh Hàn chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận. Một người, chỉ trong vòng hơn một tháng, thật sự có thể thay đổi đến vậy sao? Đặc biệt là về khí chất.
Thẩm Tiện trước kia để lại cảm giác là kiểu người ba hoa, ánh mắt luôn tránh né khi nhìn người khác, chẳng có khí thế gì. Nhưng giờ đây, ánh mắt khi nàng nhìn người lại vô cùng chân thành, nói chuyện thì luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, khí chất cũng tiến bộ rõ rệt. Lâm Thanh Hàn day day ấn đường, không muốn nghĩ thêm nữa, thay đổi tốt thì dù sao cũng tốt hơn dáng vẻ trước kia.
Trong lúc Lâm Thanh Hàn còn đang miên man suy nghĩ, Thẩm Tiện đã bưng hai tô mì rau cải ra khỏi bếp, đặt một tô xuống trước mặt Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, ăn chút gì đi. Chuyện hôm nay đều là lỗi của Lục Kiến Bạch, cô đừng ôm hết vào mình. Đừng vì người không liên quan mà để bản thân đói bụng, coi như ăn cùng tôi cho vui đi.”
Nói rồi, Thẩm Tiện nhét đôi đũa vào tay Lâm Thanh Hàn. Nàng khẽ thở dài, lời Thẩm Tiện nói cũng có lý, hơn nữa tô mì này trông cũng khá ngon. Lâm Thanh Hàn liếc nhìn Thẩm Tiện, rồi cầm đũa gắp một đũa mì lên ăn.
Thẩm Tiện mỉm cười nói: “Đấy, phải thế chứ. Sao lại lấy lỗi lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình? Ăn nhiều một chút đi, cô gầy quá rồi đấy.”
Lâm Thanh Hàn ăn được mấy đũa, ngẩng đầu lên nói với Thẩm Tiện: “Nói thật, vừa rồi dáng vẻ cô ở bữa tiệc, nhìn không giống người lần đầu tham dự chút nào.”
“Ây, thì phải diễn cho giống chứ! Không thì làm sao dọa được mẹ của Lục Kiến Bạch cái mụ điên đó.” Thẩm Tiện thuận miệng nói bừa.
Lâm Thanh Hàn gật đầu, cảm thấy lời nàng nói cũng có lý nên không hỏi thêm nữa. Nhìn chiếc váy ngủ trên người Thẩm Tiện, nàng tiện miệng hỏi: “Trước kia hình như cô không hay mặc váy thì phải.”
“À, dạo gần đây mới bắt đầu thích thôi. Tôi thấy mặc váy cũng đẹp mà. Thanh Hàn, cô thấy tôi bây giờ thế nào?” Thẩm Tiện vừa nói vừa đứng dậy.
Trên người nàng là chiếc váy ngủ dây mảnh màu đen, tà váy chỉ dài tới đùi, phần xương quai xanh và bờ vai trắng nõn đều lộ ra ngoài. Thẩm Tiện không nói thì thôi, vừa nói ra khiến Lâm Thanh Hàn có chút không tự nhiên, nhất là khi tối nay Điềm Điềm không có ở nhà.
Lâm Thanh Hàn “chiến thuật” cúi đầu ăn thêm vài đũa mì, sau đó thản nhiên nói: “Cũng tạm, không đến nỗi xấu.”
Không hiểu sao, câu nói của Lâm Thanh Hàn lại khiến Thẩm Tiện bật cười. Đều là chị em cả rồi, đẹp thì khen đẹp luôn đi, cứ ngại ngùng như vậy, đúng là đáng yêu chết đi được.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện: “Cô cười gì đấy?”
“Không có gì, không có gì, cô ăn tiếp đi.” Thẩm Tiện sợ chọc giận nàng nên đành cố nhịn cười.
Bên kia, Giang Hi đuổi theo tận xa, nhưng tốc độ của Mục Tư Vũ không hề chậm lại, thậm chí còn càng lúc càng nhanh hơn, khiến Giang Hi sốt ruột hét lên phía sau: “Chị ơi, chị làm sao thế, chị đi nhanh quá em đuổi không kịp!”
Giày cao gót của Giang Hi cao đến hơn chục phân, đuổi theo phía sau Mục Tư Vũ quả thực rất vất vả, ngay cả giọng nói cũng run run. Cô không hiểu mình đã làm gì khiến Mục Tư Vũ giận, chẳng lẽ chỉ vì hôm nay cô mời Thẩm tỷ đi cùng tham dự tiệc thôi sao?
Mục Tư Vũ nhíu mày thật chặt, quay người lại nhìn về phía Giang Hi. Giang Hi lập tức bước nhanh đến bên cạnh nàng, thở hổn hển, ấm ức hỏi: “Chị ơi, rốt cuộc là sao vậy, chỉ vì em mời Thẩm tỷ đi cùng hôm nay nên chị giận không thèm để ý đến em sao?”
Sáng nay Mục Tư Vũ vẫn còn đang họp ở nước ngoài, vì biết hôm nay có buổi tiệc này và Giang Hi sẽ tham dự, nên nàng định tạo bất ngờ cho cô. Vậy nên nàng mới vội vàng bay chuyên cơ riêng về, thậm chí còn chưa nghỉ ngơi, vừa xuống máy bay là đến thẳng buổi tiệc. Kết quả lại thấy cảnh Giang Hi và Thẩm Tiện đứng bên nhau.
Mục Tư Vũ cảm thấy, những gì nàng làm, trong mắt Giang Hi có lẽ chỉ là một người chị đang chiều chuộng em gái, còn Giang Hi thì sau này có thể cân nhắc rất nhiều alpha, nhưng sẽ không bao giờ đặt nàng vào danh sách ấy. Nếu giữa họ cứ mãi duy trì trạng thái mập mờ như vậy, thì có khác gì không có cơ hội nữa đâu.
Mục Tư Vũ khẽ cười lạnh một tiếng, Giang Hi căn bản còn chẳng hiểu được vì sao nàng lại tức giận. “Giang Hi, hôm nay vừa sáng sớm tôi đã nghe nói cô sẽ đến dự tiệc, vì vậy mới đặc biệt từ nước ngoài bay về. Váy dạ hội còn phải thay ngay trên máy bay. Vậy mà tôi đã thấy gì? Nhìn cô thân mật tình tứ với alpha khác sao? Cô thử nghĩ kỹ lại xem, cô coi tôi là gì? Chỉ là cái người mà cô gọi là chị gái thôi sao? Nếu còn không hiểu rõ thì đừng đến dây dưa với tôi nữa.” Nói xong, Mục Tư Vũ liền xoay người định rời đi.
Giang Hi quýnh lên, vội kéo tay Mục Tư Vũ lại, vẫn muốn làm nũng như mọi khi: “Chị ơi~ Tài xế của em về trước rồi, chị đưa em về nhà được không? Hoặc em đến nhà chị ngủ nhờ cũng được mà, được không?” Đôi mắt Giang Hi ánh lên lấp lánh nhìn chằm chằm vào Mục Tư Vũ. Mọi lần chỉ cần cô làm thế, Mục Tư Vũ đều không nỡ từ chối.
Ai ngờ lần này Mục Tư Vũ lại gỡ tay Giang Hi ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô: “Giang Hi, tôi không đùa với cô. Trước khi cô nghĩ thông suốt, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Nói rồi nàng quay người rời đi, suốt cả quá trình không nói thêm một lời nào.
Đến khi Mục Tư Vũ đã đi xa rồi, Giang Hi mới kịp phản ứng lại—vừa rồi… chị Mục đã từ chối cô sao? Trong lòng Giang Hi loạn cả lên, vành mắt đỏ hoe. Cô chưa từng thấy Mục Tư Vũ dùng giọng nghiêm khắc như thế để nói chuyện với mình, nhất thời chỉ có thể đứng ngẩn người tại chỗ.
Từ lúc rời bữa tiệc cho đến khi về tới nhà, Giang Hi đã nhắn cho Mục Tư Vũ mấy chục tin nhắn, gọi điện tới sáu cuộc, nhưng không cuộc nào có người nghe máy, tin nhắn cũng như đá ném xuống biển, không có lấy một lời hồi đáp. Tình trạng này kéo dài tới tận rạng sáng.
Giang Hi không nhớ rõ mình đã gửi bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc, nhưng Mục Tư Vũ hoàn toàn không phản hồi. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy. Trước đây cho dù Mục Tư Vũ có bận thế nào, cũng không bao giờ không nghe điện thoại của cô. Vậy mà hôm nay… lại không liên lạc được. Giang Hi chui vào chăn, khóc đến nỗi mắt sưng húp.
Cô hất điện thoại sang một bên, vừa nức nở vừa lẩm bẩm: “Mục tỷ không cần Tiểu Hi nữa… vậy Tiểu Hi cũng không cần Mục tỷ nữa… sẽ không để ý đến chị ấy nữa đâu…”
Không biết đã khóc bao lâu, Giang Hi mới thiếp đi. Sáng hôm sau thức dậy, hai mắt đều sưng đỏ. Cô sợ bị cha phát hiện nên trốn luôn trong phòng, không bước ra ngoài. Ánh mắt cô do dự nhìn chiếc điện thoại nằm trên thảm, trong lòng nghĩ: “Biết đâu… biết đâu tối qua Mục tỷ bận công việc nên không thấy mấy tin nhắn mình gửi thì sao?”
Giang Hi thấp thỏm nhặt điện thoại lên từ dưới sàn, bật máy. Không một cuộc gọi nhỡ, không một dòng tin nhắn hồi âm. Nhìn vậy, mắt cô lại đỏ lên.
Bên kia, Mục Tư Vũ vừa xử lý công việc trên tay, vừa lướt xem những tin nhắn mà Giang Hi gửi đến. Tin nhắn thì hơn cả trăm cái, nhưng lại không có lấy một câu nói nàng muốn nghe. Gọi điện cũng hơn hai chục cuộc, nhưng nàng không nghe một lần nào.
Mục Tư Vũ biết tính cách của Giang Hi, lúc này chắc chắn đang khóc lóc rồi. Nàng thương cô, nhưng có vài chuyện vẫn phải nói rõ càng sớm càng tốt. Nếu không, nàng trong lòng Giang Hi rốt cuộc là gì chứ? Một người chị thân thiết sao? Nhìn Giang Hi sau này gả cho alpha khác? Chỉ nghĩ đến thôi nàng cũng không thể chấp nhận được.
Thà như bây giờ còn hơn, để Giang Hi tự suy nghĩ lại—nàng, đối với cô, rốt cuộc là gì?