Chương 41
Gần đây vì chuyện mở rộng công ty mới, Thẩm Tiện thường phải làm thêm giờ ở đơn vị. Nếu Lâm Thanh Hàn tan làm sớm thì sẽ đến đón con gái tan học. Khoảng hơn bảy giờ tối, Thẩm Tiện vẫn đang chỉnh sửa một bản kế hoạch khá quan trọng. Vì là nội dung khó nên mấy nhân viên mới cũng không giúp gì được, Thẩm Tiện dứt khoát cho họ tan làm đúng giờ.
Cô xoay cổ một chút, đứng dậy vận động cơ thể, cầm áo khoác chuẩn bị về nhà. Công việc thì mãi mãi không bao giờ làm xong, cô không muốn lặp lại sai lầm của kiếp trước nữa — người thân quan trọng hơn công việc rất nhiều.
Thẩm Tiện vừa mở cửa văn phòng ra, một luồng hương nồng nặc ập vào mặt khiến đầu óc cô đơ ra vài giây. Tuyến thể sau gáy bắt đầu nóng lên, cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn — có omega đang phát tán tin tức tố ra ngoài.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên thì thấy Viên Trân Trân trong văn phòng. Chỉ thấy Viên Trân Trân mặt đỏ bừng nằm rạp trên bàn, có vẻ đã đến kỳ nhạy cảm. Nhưng rõ ràng cô đã cho tan làm rồi, tại sao Viên Trân Trân vẫn còn ở đây?
Viên Trân Trân cũng thấy Thẩm Tiện, yếu ớt mở miệng: “Thẩm tổng… tôi khó chịu quá, có thể giúp tôi được không? Tôi quên mất hôm nay đến kỳ nhạy cảm.”
Lông mày Thẩm Tiện cau chặt lại, mùi tin tức tố khiến lòng dạ cô như bị lửa đốt. Cô rất ghét cảm giác này — cơ thể bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của người xa lạ. Cô liếc nhìn Viên Trân Trân, lập tức quay đầu khóa cửa, lùi về văn phòng của mình, bật quạt thông gió, xịt đầy phòng bằng thuốc ngăn cách tin tức tố. Mãi đến khi căn phòng tràn ngập mùi thuốc, cơ thể nóng ran mới dịu xuống đôi chút.
Thẩm Tiện rất ghét cảm giác bản thân không thể kiểm soát cơ thể mình, càng không chấp nhận nổi việc bị người khác dắt mũi.
Kỳ nhạy cảm của Viên Trân Trân lại xảy ra đúng lúc chỉ có một mình cô ở đây. Thẩm Tiện nhớ đến kiếp trước, những người muốn tiếp cận cô từng tốn không biết bao nhiêu công sức — bất kể nam hay nữ, không đếm xuể. Cô lạnh lùng cười một tiếng, không ngờ công ty vừa khởi đầu đã có người giở trò với mình. Cô gọi 120, báo rõ là có người đang vào kỳ nhạy cảm, đồng thời cung cấp địa chỉ của Viên Trân Trân cho bệnh viện, rồi mới cúp máy.
Từ sau khi đến thế giới này, Thẩm Tiện luôn tiêm thuốc ức chế trước mỗi kỳ nhạy cảm, bình thường cũng luôn dán miếng ngăn tin tức tố ở sau gáy. Vì thế cô cảm thấy thế giới này không quá khác biệt với thế giới thật của mình. Số lần hiếm hoi bị ảnh hưởng bởi tin tức tố chỉ đếm trên đầu ngón tay — ví dụ lần trước Lâm Thanh Hàn dùng tin tức tố để giúp cô ổn định ở bệnh viện. Nhưng khác với lần này, lúc đó Thẩm Tiện không hề bài xích mùi tin tức tố của Lâm Thanh Hàn.
Dường như Viên Trân Trân bên ngoài vẫn chưa chịu từ bỏ, cô ta gọi vào điện thoại nội bộ văn phòng. Thẩm Tiện nhíu mày nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng mềm mại yếu ớt: “Thẩm tổng, tôi thật sự rất khó chịu, chị có thể giúp tôi không?”
Sắc mặt Thẩm Tiện u ám hẳn: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là một omega đúng không? Kỳ nhạy cảm tới rồi mà gọi một alpha tới giúp là có ý gì? Hơn nữa tôi đã bảo tan làm từ trước rồi mà? Viên Trân Trân, đừng có mà tự cho mình thông minh.” Nói xong, Thẩm Tiện dứt khoát cúp máy. Dù điện thoại có reo tiếp cô cũng không buồn nhấc lên.
Khoảng hơn mười phút sau, xe cấp cứu và nhân viên y tế từ bệnh viện đến nơi. Loại tình huống này đôi khi vẫn xảy ra nên họ cũng khá bình tĩnh, nhanh chóng đưa Viên Trân Trân đi. Tuy nhiên vì cần người hỗ trợ làm thủ tục và thanh toán, nhân viên y tế gõ cửa văn phòng Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện mở cửa ra, lập tức tìm hồ sơ cá nhân của Viên Trân Trân, gọi điện cho người nhà cô ta để thông báo tình hình. Cô không có ý định đi theo đến bệnh viện.
Xử lý xong mấy việc đó, Thẩm Tiện mở quạt thông gió của cả ba phòng, xịt thêm không ít thuốc ngăn cách tin tức tố. Làm xong cũng đã gần tám giờ tối. Điện thoại vang lên, thấy là cuộc gọi của Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện lập tức bắt máy.
“Thẩm Tiện, còn đang bận à? Khi nào về vậy?”
Nghe giọng Lâm Thanh Hàn qua điện thoại, sự bực bội trong lòng Thẩm Tiện mới dịu đi đôi chút, cô dịu giọng nói: “Có chút chuyện xảy ra, giờ đang chuẩn bị về rồi. Điềm Điềm ngủ chưa?”
“Ừ, vừa ru con ngủ xong. Vậy cô lái xe từ từ thôi, lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.” Nói chuyện xong với Lâm Thanh Hàn, tâm trạng Thẩm Tiện khá hơn đôi chút. Nhưng ngửi thấy mùi trên người mình — mùi hăng hắc của tin tức tố lẫn với thuốc ngăn cách — cô lại thấy buồn nôn. Cơn đau đầu cũng dồn dập kéo tới.
Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên sách đến giờ, cô cảm thấy phản cảm nhất với thiết lập của thế giới này. Dù là với người xa lạ không thích, chỉ cần omega bước vào kỳ nhạy cảm, alpha ở gần đều bị ảnh hưởng. Ngược lại cũng như vậy. Thẩm Tiện rất ghét cái cảm giác bị người khác khống chế này, lông mày cau chặt lại.
Cô đóng cửa công ty, đi xuống bãi xe ngầm lái xe về. Vừa vào xe, không gian kín mít khiến cô nghẹt thở. Cô lập tức hạ cả bốn cửa kính xuống, mở quạt thông gió và cửa sổ trời, dù vậy vẫn không xua nổi cảm giác khó chịu trong lòng.
Đêm mùa hè vốn không lạnh, nhưng Thẩm Tiện lái xe khá nhanh, lại mở hết cửa sổ và quạt thông gió, đến khi về đến nhà thì cảm thấy mình bắt đầu cảm lạnh. Vừa bước vào cửa, Lâm Thanh Hàn đã ngửi thấy mùi tin tức tố lạ trên người cô, lại nhìn sắc mặt cô không ổn, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tiện hít mũi một cái, giọng khàn khàn: “Nhân viên nữ ở công ty, là omega, cô từng gặp rồi. Hôm nay đúng kỳ nhạy cảm của cô ta. Tôi không tin đó là trùng hợp. Tôi đã cho mọi người tan làm lúc hơn năm giờ, vậy mà Viên Trân Trân cố tình ở lại tới hơn bảy giờ, sau đó còn gọi điện cầu cứu tôi. Tôi liền gọi 120, để xe cấp cứu đưa cô ta đi.”
Cô nhíu mày tiếp tục: “Không ngờ công ty vừa mới mở đã có chuyện kiểu này. Ngày mai tôi sẽ sa thải cô ta. Người không có tâm địa ngay thẳng thì không thể giữ. Không nói nữa, khó chịu chết đi được, tôi đi tắm cái đã.”
Ban đầu, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện mang mùi tin tức tố của omega khác về, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng thấy cô mặt mày chán nản, như thể chỉ muốn tống mùi này ra khỏi người, lửa giận trong lòng nàng cũng dịu đi. Huống chi từ khi Thẩm Tiện thay đổi, ngoài lần ở bệnh viện, cô chưa bao giờ để lộ mùi tin tức tố của mình, nên nàng cũng yên tâm hơn.
“Ừ, vậy cô đi tắm đi.” Lâm Thanh Hàn ngồi trên sofa gật đầu.
“Thanh Hàn, cô có thể giúp tôi lấy một bộ váy ngủ được không? Người tôi toàn mùi này, vào phòng ngủ thì tối làm sao ngủ nổi.” Thẩm Tiện nhăn mặt nói.
Lâm Thanh Hàn thấy bộ dạng cô như sắp nôn tới nơi, vội vàng đứng dậy, vừa đi vừa đáp: “Được rồi, tôi đi lấy cho cô, nhanh thôi.”
Lâm Thanh Hàn vội vào phòng Thẩm Tiện, tùy tiện lấy ra một bộ váy ngủ từ tủ đồ đưa cho cô. Thẩm Tiện cảm ơn một câu rồi lập tức chui vào nhà tắm.
Chỗ cô vừa đứng quả thật vẫn còn mùi khó chịu — mùi tin tức tố xa lạ lẫn thuốc ngăn cách. Lâm Thanh Hàn mở quạt thông gió trong nhà rồi mới quay lại ngồi sofa.
Nàng thầm nghĩ, chỉ mới hai tháng trước thôi, quan hệ giữa nàng và Thẩm Tiện còn căng thẳng như dây đàn. Đến mức nàng còn lo Thẩm Tiện sẽ bán cả Điềm Điềm đi. Còn nhớ lần đầu Thẩm Tiện đến nhà, Lâm Thanh Hàn đã xịt đầy thuốc ngăn cách tin tức tố khắp nơi sợ cô giở trò. Vậy mà giờ đây, Thẩm Tiện càng ngày càng đáng tin, khiến nàng gần như quên mất mấy thứ đó.
Nửa tiếng sau, Thẩm Tiện sấy khô tóc, tiện tay bỏ luôn quần áo vào máy giặt rồi mới ra khỏi nhà tắm. Lâm Thanh Hàn thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt, liền đi tới hỏi: “Sao vậy? Cô thấy khó chịu à?”
Thẩm Tiện ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, đi thêm vài bước rồi dang tay ôm lấy nàng, khẽ nói bên tai: “Trong lòng không thoải mái, Thanh Hàn, có thể để tôi ôm một lát không?”
Khoảnh khắc bị ôm, trái tim Lâm Thanh Hàn như ngừng đập. Sau đó lại đập dồn dập nhanh hơn hẳn bình thường. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không đẩy Thẩm Tiện ra. Hai tay thả lỏng ở hai bên chỉ siết chặt thành nắm đấm.
Cả quá trình chỉ vài giây, Thẩm Tiện ôm nàng một lúc rồi buông tay ra khỏi eo Lâm Thanh Hàn, cười gượng nói: “Cảm ơn cô, Thanh Hàn, hình như tôi đỡ rồi, tôi về phòng trước đây, cô cũng ngủ sớm đi.” Nói xong, cô mím môi, quay người về phòng.
Từ lúc Thẩm Tiện dọn đến, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn thấy cô như vậy. Nhìn bóng lưng cô đơn ấy, dù trong lòng còn chút rung động chưa tan hết, nàng cũng chỉ còn lại sự lo lắng. Lâm Thanh Hàn đứng ngoài cửa phòng cô một lúc, rồi không làm gì cả, chỉ quay lại tắt đèn phòng khách và về phòng mình.
Về đến phòng, Thẩm Tiện vẫn thấy không dễ chịu, đành mở toang hết cửa sổ, bật quạt thông gió lên mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Sáng hôm sau, khi Lâm Thanh Hàn đánh răng rửa mặt cùng Điềm Điềm, không thấy Thẩm Tiện như thường lệ. Bình thường giờ này cô đã dậy, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi. Lâm Thanh Hàn làm tạm bánh mì và sữa cho con, dặn con ăn ngoan, rồi đến trước cửa phòng Thẩm Tiện.
Nàng gõ cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào, đành vặn tay nắm bước vào.
Vừa vào đã thấy Thẩm Tiện cuộn tròn trên giường, hơi thở không đều. Phòng cô mở toang cửa sổ, quạt thông gió và quạt điện vẫn còn đang chạy. Lâm Thanh Hàn tìm điều khiển, tắt hết quạt và đóng bớt cửa sổ, rồi mới tiến lại gần.
Thấy hai má Thẩm Tiện hơi ửng đỏ, Lâm Thanh Hàn đưa tay sờ trán cô, lập tức cảm thấy rất nóng.
Lâm Thanh Hàn vội vàng lay gọi: “Thẩm Tiện, tỉnh dậy đi, cô sốt rồi. Mau dậy mặc đồ, chúng ta đến bệnh viện.”
Thẩm Tiện bị lay tỉnh, không rõ do cảm hay sốt, mà cả người trông mơ màng, giọng khàn khàn: “Không sao đâu Thanh Hàn, tôi chỉ bị cảm thôi, lát nữa uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn. Cô đưa Điềm Điềm đi học đi, không cần lo cho tôi.” Nói xong, cô lại rúc đầu vào chăn.
Lâm Thanh Hàn đành phải lấy thuốc hạ sốt và thuốc cảm từ tủ y tế, đỡ Thẩm Tiện dậy cho cô uống thuốc, rồi mới rời đi đưa Thẩm Điềm đến trường.
Đưa Thẩm Điềm đi xong, Lâm Thanh Hàn cũng xin nghỉ làm luôn. Để Thẩm Tiện ở nhà một mình trong tình trạng như vậy nàng không yên tâm chút nào. Khi trở về, Thẩm Tiện vẫn còn ngủ rất sâu, không biết có phải do tác dụng của thuốc hạ sốt hay không mà trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Lâm Thanh Hàn lấy một chiếc khăn ướt trong nhà vệ sinh, nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Tiện. Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tiện đặt trên tủ đầu giường đổ chuông. Thẩm Tiện có vẻ bị tiếng chuông làm phiền, khẽ nhíu mày.
Thấy là số điện thoại công ty gọi đến, sợ làm phiền giấc ngủ của Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn liền ra ngoài nghe máy.
“Alo, là Thẩm tổng đúng không? Có vài văn bản cần cô ký gấp, hôm nay cô có tới công ty không?” Giọng của Diêm Cường vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi không phải Thẩm Tiện, cô ấy đang bị sốt, hôm nay chắc không tới được đâu. Anh giúp tôi báo lại với mọi người nhé.” Lâm Thanh Hàn nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Diêm Cường ở đầu dây bên kia phấn khích hẳn lên: “Vừa rồi là vợ sếp bắt máy đó! Bảo Thẩm tổng bị sốt, chắc hôm nay không tới được đâu!”
“Tôi đã nói rồi mà, bữa trước ôm Thẩm Điềm rõ ràng là phu nhân sếp còn gì!” Lý Tỉnh cũng đồng tình.
Tống Mẫn đang trò chuyện với hai người thì cảm thấy có gì đó không ổn. Hôm nay Viên Trân Trân cũng không tới công ty, cô nhắn tin mấy lần mà cũng không thấy hồi âm.
Ở một diễn biến khác, buổi trưa, Lâm Thanh Hàn đánh thức Thẩm Tiện dậy ăn cơm, nhưng Thẩm Tiện chỉ nói không ăn, rồi lại vùi đầu ngủ tiếp. Trán cô vẫn còn hơi nóng.
Lâm Thanh Hàn ngồi bên giường nhìn gương mặt nhăn nhó của Thẩm Tiện, thở dài, đưa tay vén tóc sau gáy mình, xé một góc miếng dán chắn tin tức tố, rồi cũng nhẹ nhàng vén tóc Thẩm Tiện lên, xé một phần miếng dán trên tuyến thể sau gáy cô.
Khi một trong hai người trong mối quan hệ bạn đời bị bệnh, tin tức tố của người còn lại tuy không thay thế được thuốc, nhưng cũng có thể giúp xoa dịu rất nhiều. Dù hai người đã ly hôn, nhưng dấu ấn đánh dấu giữa họ vẫn chưa bị xóa.
Lâm Thanh Hàn thấy dáng vẻ đau yếu của Thẩm Tiện thì không nỡ, nàng biết việc sử dụng tin tức tố là điều rất thân mật, cũng không hiểu vì sao bản thân lại sẵn sàng làm điều này vì Thẩm Tiện. Nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi tỏa ra hương trà long tĩnh thoang thoảng mùi hoa quế, để nó nhẹ nhàng vây quanh tuyến thể của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện không tỉnh lại, nhưng phản ứng sinh lý vẫn còn. Chẳng bao lâu sau, mùi tin tức tố cam ngọt của cô cũng dần dần bị dẫn dụ mà tỏa ra, quyện vào cùng hương trà của Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn hẳn. Trước đó như có một tảng đá đè nặng lên ngực khiến cô khó thở, giờ thì như thể đang được nâng lên bởi những đám mây bồng bềnh, toàn thân mềm mại, nhẹ nhõm, cả đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra, hơi thở dần ổn định.
Thấy cô không còn khó chịu nữa, Lâm Thanh Hàn dừng việc giải phóng tin tức tố, dán lại miếng chắn tin tức tố cho cả hai, rồi mở quạt thông gió trong phòng. Nàng không muốn để Thẩm Tiện biết mình đã dùng tin tức tố để xoa dịu cô.
Không lâu sau, mùi hương trong phòng đã tan sạch.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thanh Hàn nhớ ra tối qua quần áo của Thẩm Tiện chưa phơi. Mở máy giặt ra thấy đồ không bị loang màu, nàng liền đem tất cả đi phơi. Khi đến nội y, gương mặt nàng vẫn đỏ lên không kìm được.
Sau đó, nàng gọi cho Phương Tĩnh Lan, bảo Thẩm Điềm tối nay ngủ lại bên đó. Một phần vì sợ lây cảm, phần khác là lo nếu Thẩm Tiện lại sốt thì nàng không thể cùng lúc chăm hai người.
Tầm hơn năm giờ chiều, Thẩm Tiện tỉnh dậy, ngồi dậy thì thấy Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên ghế cạnh giường nhìn cô.
Thẩm Tiện mới tỉnh dậy, đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng cảm thấy không còn mệt như buổi sáng nữa, cổ họng cũng đỡ đau hơn. Cô dụi dụi mắt, hỏi: “Thanh Hàn? Cô không đi làm à?” Vừa giơ tay, dây áo ngủ lỏng lẻo tuột khỏi vai phải, để lộ bờ vai trắng nõn.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàn theo bản năng bị hút lấy. Nhìn được một lúc, nàng mới vội vã dời mắt đi, nhưng đôi tai vẫn đỏ bừng mãi chưa tan. Thẩm Tiện lại cứ như không có gì xảy ra, thoải mái trò chuyện với nàng như thường.
Lâm Thanh Hàn khẽ hắng giọng rồi lên tiếng: “Ừm, cô sốt cao như vậy, tôi không yên tâm nên xin nghỉ luôn.” Vừa nói nàng vừa đứng dậy đi về phía Thẩm Tiện, cố tránh nhìn vào làn da trắng ngần trước ngực cô, một tay đặt lên trán kiểm tra, tay còn lại khéo léo kéo lại dây áo đã trượt xuống.
“Có vẻ không còn nóng nữa, nhưng tối vẫn nên uống thêm thuốc cho chắc.” Lâm Thanh Hàn dặn dò.
“Được rồi, chỉ là… hình như hơi đói.” Thẩm Tiện vẫn còn cảm, giọng nói khàn khàn, nghèn nghẹt.
Lâm Thanh Hàn liếc nhìn cô một cái, xoay người từ tủ lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay rồi nói: “Thay đồ dài tay đi, ủ mồ hôi chút. Mặc ít thế này dễ cảm lạnh lắm. Tôi đi nấu mì, bị cảm thì ăn thanh đạm một chút.”
Thẩm Tiện gật đầu đáp: “Ừ.”
Lúc Thẩm Tiện thay đồ xong đi ra, mì cũng vừa nấu xong được bưng lên bàn. Nhìn thấy cô đã mặc bộ đồ ngủ dài tay kín đáo, chẳng hiểu sao Lâm Thanh Hàn lại nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng lại dặn dò: “Ăn từ từ thôi, mì vẫn còn nóng đấy.”
“Cảm ơn Thanh Hàn.” Thẩm Tiện mỉm cười với nàng. Ăn được vài miếng, cô chợt nghi hoặc hỏi: “Thanh Hàn, cô có cho tôi uống thêm loại thuốc nào khác không? Lúc trước rõ ràng vẫn rất khó chịu, sau đó lại thấy thoải mái hẳn, như thể đang nằm trên đám bông mềm vậy…”
Ngay khi Thẩm Tiện vừa nói xong, mặt Lâm Thanh Hàn đỏ ửng đến mức mắt thường cũng thấy được. Cuối cùng nàng dứt khoát gắp một miếng xúc xích trong bát Thẩm Tiện đút vào miệng cô, chỉ để cô khỏi nói tiếp nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tiện được người khác đút cho ăn, lại còn là do Lâm Thanh Hàn đút, cô vui vẻ nói cảm ơn: “Cảm ơn Thanh Hàn.”
Thấy Thẩm Tiện không tiếp tục nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, Lâm Thanh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Bữa ăn này đúng là ăn trong cảm giác hồi hộp.
Còn Thẩm Tiện thì rất vui. Lúc ăn, cô đã để ý thấy con số ảo phía trên đầu Thanh Hàn đã tăng từ 10 lên 20 — phải biết rằng con số đó đã dừng ở mốc 10 suốt một thời gian dài rồi.
Sau bữa tối, Thẩm Tiện vào nhà vệ sinh rửa mặt mới nhớ ra quần áo tối qua chưa đem phơi. Mở máy giặt ra thì trống không, ra ban công thì thấy quần áo của mình đã được phơi gọn gàng. Cô liếc nhìn sang phòng bếp, thấy Lâm Thanh Hàn đang rửa bát, trong lòng xúc động vô cùng — Thanh Hàn thật sự đối xử với cô quá tốt rồi!