Chương 42
Trước khi đi ngủ, Thẩm Tiện lại uống thêm một liều thuốc nữa. Sáng hôm sau, cô gần như đã hồi phục. Sau khi chạy bộ buổi sáng về, cô chuẩn bị sẵn bữa sáng từ rất sớm. Thấy Lâm Thanh Hàn dậy đi rửa mặt, Thẩm Tiện tươi cười chào: “Chào buổi sáng, Thanh Hàn.”
“Chào buổi sáng.” Lâm Thanh Hàn trông vẫn còn chút ngái ngủ, liếc nhìn Thẩm Tiện một cái rồi đưa tay lên trán cô: “Ừm, không còn sốt nữa rồi. Sau này ngủ đừng mở cửa sổ to thế, cũng đừng bật quạt suốt đêm.”
“Được rồi, hôm đó là tâm trạng không tốt, sau này sẽ không thế nữa.” Thẩm Tiện cười đáp.
Khi hai người chuẩn bị lên xe đi làm, Thẩm Tiện lại bật quạt gió trong xe thêm một lúc rồi mới cùng Lâm Thanh Hàn ngồi vào xe. Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện hỏi: “Thế nhân viên kia của cô định xử lý sao?”
Thẩm Tiện vừa nhìn đường vừa đáp: “Sa thải. Dù sao cũng đang trong thời gian thử việc, người có tâm địa không tốt không thể giữ lại công ty, tránh sau này gây ra chuyện lớn hơn.”
“Cũng đúng.” Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
Khi Thẩm Tiện đến công ty, các nhân viên khác đã có mặt tại chỗ. Điều khiến cô bất ngờ là Viên Trân Trân cũng đang ngồi ở chỗ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tiện đứng ngay cửa văn phòng gọi: “Viên Trân Trân, cô vào phòng tôi một chút.”
Viên Trân Trân nghe gọi, sắc mặt trở nên không tốt, bước vào văn phòng Thẩm Tiện định đóng cửa lại, nhưng bị cô ngăn lại: “Không cần đóng, nói luôn ở đây cũng được. Thời gian thử việc của cô đến đây là kết thúc. Đây là tiền lương mấy ngày vừa qua, từ mai khỏi cần đến nữa.”
Viên Trân Trân mắt đã đỏ hoe, vội vàng giải thích: “Thẩm tổng, chuyện hôm kia thật sự là ngoài ý muốn, tôi không nghĩ kỳ nhạy cảm sẽ đến sớm như vậy.”
“Không nghĩ tới? Tôi thấy là cô tính toán sẵn rồi thì đúng hơn. Mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, chỉ riêng hôm đó lại ở lại tới bảy giờ? Cô nghĩ tôi sẽ tin à? Đừng phí lời nữa, cầm tiền, ký tên rồi rời đi đi.” Thẩm Tiện nói xong liền không quan tâm đến cô ta nữa, thấy cô vẫn đứng đó không đi, lại nói thêm: “Tôi đã định giữ chút thể diện cho cô, đừng để tôi phải gọi bảo vệ mời ra ngoài.”
Viên Trân Trân mặt đỏ bừng, bước đến ký vào giấy tờ Thẩm Tiện đã chuẩn bị sẵn, cầm tiền trên bàn rồi rời đi.
Tống Mẫn thấy Viên Trân Trân bước ra khỏi văn phòng sắc mặt không tốt, vội hỏi: “Trân Trân sao thế? Mặt mày khó coi quá vậy?”
Viên Trân Trân trừng mắt nhìn Tống Mẫn một cái, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn: “Không có gì, tôi nghỉ việc rồi.”
“Sao tự nhiên lại nghỉ?” Tống Mẫn hơi lo lắng hỏi.
Viên Trân Trân ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cô một cái: “Không có gì để hỏi cả, không muốn làm nữa, thế được chưa? Đừng cản tôi thu dọn đồ.”
Tống Mẫn chưa từng thấy Viên Trân Trân như vậy, nhất thời sững người, một lúc sau mới nói: “Tôi chỉ quan tâm nên mới hỏi thôi, thái độ của cô là gì vậy?”
“Hừ, quan tâm tôi? Hay là chờ xem tôi bị đuổi để hả hê? Không cần cô giả vờ tốt bụng.” Viên Trân Trân thu dọn đồ đạc với thái độ ngày càng cộc cằn.
Lý Tỉnh và Diêm Cường không nhìn nổi nữa, nói với Tống Mẫn: “Thôi, đừng để ý đến cô ta nữa, để cô ta tự thu dọn đi.” Lúc này Tống Mẫn mới trở về chỗ ngồi, nhưng vẫn còn ngẩn người. Người đồng nghiệp từng ăn trưa với cô mỗi ngày giờ lại như vậy sao?
Viên Trân Trân trong lòng đầy tức tối, dọn đồ phát ra tiếng lạch cạch lớn, khoảng hơn mười phút sau, cô ta mang hết đồ rời khỏi công ty.
Xử lý xong mọi việc, Thẩm Tiện đến khu làm việc của nhân viên, nhìn quanh mọi người đang bận rộn rồi nói: “Mọi người tạm ngừng tay một chút, tôi có vài lời muốn nói. Viên Trân Trân vì một số lý do đã bị tôi cho nghỉ việc. Cụ thể lý do thế nào tôi sẽ không nói, coi như giữ chút thể diện cho cô ta. Sắp tới công ty chúng ta sẽ có thêm nhiều nhân viên mới, tôi hi vọng mọi người tập trung vào công việc của mình, đừng nghĩ mấy chuyện không nên nghĩ. Được rồi, ai làm việc nấy đi.”
Chờ Thẩm Tiện rời khỏi, Diêm Cường mới thì thầm với Lý Tỉnh: “Hóa ra là phạm lỗi mới bị đuổi. Thẩm tổng tốt bụng như thế, chắc chắn Viên Trân Trân phạm sai lầm không nhỏ.”
Chiều hôm đó, vết thương của Triệu Kiến Nghiệp cũng gần như lành, tháo chỉ xong là có thể xuất viện. Thẩm Tiện đến bệnh viện, giúp đưa Triệu Kiến Nghiệp về nhà rồi mới đi đón Thẩm Điềm và Lâm Thanh Hàn.
Hôm qua cả ngày không gặp mami, Thẩm Điềm vừa từ trong nhà trẻ chạy ra đã giơ tay đòi bế. Thẩm Tiện nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu bảo bối, lập tức bế ngay lên.
“Mami ơi, hôm qua Điềm Điềm ngoan ngoãn ở nhà với bà nội và ông nội đó~” Thẩm Điềm dụi dụi vào vai Thẩm Tiện, nũng nịu nói.
“Ừ, Điềm Điềm của mami giỏi nhất luôn, đi nào, chúng ta đi đón mẹ thôi.” Thẩm Tiện nhéo nhẹ gò má mềm mềm của Thẩm Điềm, rồi đặt nàng vào ghế ngồi trẻ em.
Từ sau khi mua xe, gần như ngày nào Thẩm Tiện cũng đến đón Lâm Thanh Hàn, lâu dần, đồng nghiệp của Lâm Thanh Hàn cũng đã quen với sự có mặt của Thẩm Tiện.
Hàn Nhụy thấy Thẩm Tiện lại đến, liền trêu chọc: “Ồ, Thẩm Tiện nhà cô lại tới nữa rồi à?”
Lâm Thanh Hàn khẽ đẩy Hàn Nhụy một cái, cười nói: “Đừng nói bậy, tôi với cô ấy bây giờ chẳng có quan hệ gì đâu.”
Hàn Nhụy nhìn nụ cười lấp lóe nơi khóe môi Lâm Thanh Hàn, nhịn không được cười nói: “Không có quan hệ mà đã đối xử với cô tốt thế này, nếu mà có quan hệ thì chẳng phải dọa chết bọn tôi luôn à?”
“Cô toàn nghĩ mấy chuyện không đâu, tôi đi trước đây.” Lâm Thanh Hàn cười cười chào rồi rời đi.
“Đi nhanh đi, đừng để Thẩm Tiện nhà cô đợi lâu quá nhé.” Hàn Nhụy cười gọi với theo.
Thẩm Tiện vừa thấy Lâm Thanh Hàn đến, thấy tâm trạng nàng khá tốt, liền hỏi: “Có chuyện gì vui thế? Sao cười tươi vậy?”
“Không có gì, đi nhanh đi, Điềm Điềm còn đang đợi kìa.” Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa đi về phía xe.
Lên xe rồi, Lâm Thanh Hàn quay sang hỏi Thẩm Tiện: “Cô đã sa thải nhân viên kia rồi chứ?”
Thẩm Tiện gật đầu: “Ừ, đã đưa lương mấy ngày qua rồi. Tôi cũng không nói với người khác lý do cụ thể, nếu là tôi của trước kia…” Thẩm Tiện ngừng lại, không nói tiếp.
Lâm Thanh Hàn chờ vài giây không thấy nói gì, liền thắc mắc hỏi: “Trước kia làm sao?”
“À… không có gì. Nếu là trước kia thì chắc tôi còn không trả lương cho cô ta ấy.” Thẩm Tiện nhanh chóng chữa lời, bịa đại một câu. Thực ra cô muốn nói: nếu là kiếp trước, ai dám giở trò như thế sớm đã bị cô chặn hết đường sống rồi, chẳng ai dám có suy nghĩ đó với cô nữa.
Lâm Thanh Hàn gật đầu: “Thôi, miễn không xảy ra chuyện gì là được. Đã cho tiền rồi thì coi như xong.”
“Ừ ừ.” Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không nhận ra điểm bất thường, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Lâm Thanh Hàn đưa Thẩm Điềm đi thay đồ. Khi thấy bộ đồ ngủ hình bò sữa trong tủ, Thẩm Điềm liền ôm lấy tay Lâm Thanh Hàn làm nũng: “Mẹ ơi, Điềm Điềm muốn mặc bộ kia, mẹ mặc cùng với Điềm Điềm được không?”
Lâm Thanh Hàn nhìn theo ngón tay Thẩm Điềm chỉ, thấy đó là bộ đồ bò sữa mà lần trước Thẩm Tiện mua. Lúc ấy, quan hệ giữa nàng và Thẩm Tiện vẫn chưa thân thiết như bây giờ.
Lâm Thanh Hàn xoa đầu búi tóc nhỏ của Thẩm Điềm, khóe môi khẽ cong: “Được thôi, thế Điềm Điềm có muốn để mami mặc cùng không?”
“Muốn~ Điềm Điềm muốn mẹ và mami cùng mặc cơ~” Thẩm Điềm líu lo nói, giọng non nớt mềm mại.
“Được, vậy mẹ thay cho Điềm Điềm trước, rồi con đi kêu mami thay luôn nhé?” Lâm Thanh Hàn nhéo má Thẩm Điềm, nàng sao có thể một mình mặc bộ đồ kiểu này được, quá ngại rồi. Mà nhớ lại lần trước thấy Thẩm Tiện mặc cũng đáng yêu ra phết.
“Được ạ! Mami cũng phải mặc cùng Điềm Điềm mới được.” Thẩm Điềm gật đầu lia lịa, còn khẽ nhăn mũi với Lâm Thanh Hàn một cái.
Lâm Thanh Hàn giúp Thẩm Điềm thay bộ đồ bò sữa xong, vừa đặt chân xuống đất, nàng đã chạy lon ton đi tìm Thẩm Tiện, vừa chạy vừa gọi: “Mami~ Mặc giống Điềm Điềm nha~”
Thẩm Tiện đang thay đồ thì bé con đã lạch bạch chạy tới, giọng non nớt vang lên, ôm chặt lấy chân cô: “Mami~ nhìn nè, Điềm Điềm cũng có, mami cũng mặc bò sữa nhé~”
Thẩm Tiện cúi đầu nhìn tiểu bảo bối đang ôm lấy chân mình, ngay cả chiếc mũ nhỏ cũng đội lên rồi, hai cái sừng bò lúc lắc trên đầu cọ vào người cô, thử hỏi còn lý do gì để từ chối nữa chứ?
Cô xoa nhẹ lên má tròn trịa của Thẩm Điềm, mỉm cười nói: “Được, Điềm Điềm nói sao thì mami nghe vậy, mami thay liền.”
Vừa nói, Thẩm Tiện vừa lục trong tủ ra bộ đồ bò sữa của mình. Đợi cô mặc xong, Thẩm Điềm liền gật gù tỏ vẻ hài lòng, trông cứ như một vị “tiểu tổng tài” nhỏ tuổi.
Thẩm Tiện bật cười: “Tiểu Thẩm tổng vừa lòng chưa?”
“Ừ ừ, hài lòng!” Thẩm Điềm kéo tay Thẩm Tiện, định lôi cô ra phòng khách.
Thẩm Tiện vừa cười vừa phối hợp với động tác của bé, chứ với sức của nàng thì sao kéo được cô. Đến phòng khách rồi, Thẩm Tiện mới phát hiện Lâm Thanh Hàn cũng đang mặc bộ đồ giống hệt mình. Nhớ lại lần trước Lâm Thanh Hàn còn nói cô trẻ con, Thẩm Tiện không khỏi nhướng mày.
“Thanh Hàn, cô mặc nhìn cũng đáng yêu phết đấy.” Thẩm Tiện vừa cười vừa nhìn nàng nói.
Lâm Thanh Hàn thấy biểu cảm đó của Thẩm Tiện, liền trừng mắt: “Là Điềm Điềm nhất quyết đòi tôi mặc đấy. Không thì ai rảnh đâu mà mặc cùng hai người các cô – hai tên nhóc con ngốc nghếch.”
Thẩm Tiện một tay bế Thẩm Điềm lên, một tay kéo lấy tay Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn~ ba người mình chụp tấm hình nhé?”
“Không chụp, hai người tự chụp đi, tôi không tham gia đâu.” Nói rồi nàng định tránh sang một bên.
Thẩm Tiện kéo lấy Lâm Thanh Hàn, nhân lúc nàng đang ôm Thẩm Điềm, cô nhanh tay bật chế độ selfie trên điện thoại, giơ tay trái lên ấn liên tiếp vài lần. Cùng với mấy tiếng “tách tách”, cảnh ba người vui đùa vừa nãy đã bị lưu trọn vào trong máy.
Thẩm Tiện còn xem lại ảnh mới chụp, chọc Lâm Thanh Hàn: “Dễ thương quá, đúng chuẩn để làm hình nền điện thoại.”
“Thẩm Tiện! Cô xóa ngay đi, lớn đầu rồi mà còn trẻ con như vậy!” Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa đặt Thẩm Điềm xuống đất, định lao đến giật điện thoại của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện cao hơn Lâm Thanh Hàn vài centimet, Lâm Thanh Hàn với mãi mà vẫn không giật được điện thoại. Lúc này, Thẩm Điềm đang đứng dưới đất xem hai người trêu đùa thì không nhịn nổi nữa, chạy lại ôm chặt lấy chân Thẩm Tiện: “Mami, Điềm Điềm cũng muốn chơi~ Dắt Điềm Điềm chơi với nha!”
Thẩm Tiện lập tức bế Thẩm Điềm lên làm “lá chắn người”, cuối cùng Lâm Thanh Hàn cũng đành bó tay không xóa được mấy bức ảnh trong điện thoại của Thẩm Tiện.
Tối đến trước khi đi ngủ, Thẩm Tiện chọn một tấm ảnh mới chụp khi nãy. Trong ảnh, Lâm Thanh Hàn đang bế Thẩm Điềm mỉm cười với cô, còn cô thì cười nhìn thẳng vào ống kính. Thẩm Tiện thấy ảnh cũng đẹp, liền đặt luôn làm hình nền điện thoại.
Đến thứ Bảy, khi đang ăn cơm trưa với Hàn Nhụy trong căng tin bệnh viện, Lâm Thanh Hàn nghe nói chủ nhật bệnh viện tổ chức hoạt động leo núi. Hoạt động này năm nào cũng có, mục đích là để các y bác sĩ gắn kết với nhau, còn có thể mang theo người nhà, không ít người sẽ dẫn theo bạn đời và con cái cùng tham gia.
“Thanh Hàn, mai cô đi không?” Hàn Nhụy hỏi.
Trước đây Lâm Thanh Hàn một mình nuôi con, mấy hoạt động kiểu này đều không tham gia, cũng vì vậy mà có người sau lưng nói nàng kiêu ngạo, xa cách.
Lâm Thanh Hàn ngẫm nghĩ một chút, đúng là đã rất lâu rồi nàng không tham gia hoạt động tập thể như vậy. Thẩm Điềm có thể gửi ở chỗ mẹ nàng trông hộ, còn Thẩm Tiện… nàng cũng không chắc cô ấy có thời gian đi cùng hay không.
“Tôi cũng chưa biết nữa. Nếu đi thì sẽ gọi cả Thẩm Tiện đi cùng, không thì gặp bác sĩ Lục lại ngại chết.” Trước đó Lâm Thanh Hàn từng kể cho Hàn Nhụy nghe chuyện giữa nàng và Lục Kiến Bạch, nên bây giờ Hàn Nhụy cũng chẳng có thiện cảm gì với hắn ta.
“Ừ ừ, gọi Thẩm Tiện nhà cô đi cùng, có cô ấy thì bác sĩ Lục hết cửa chen vào luôn.” Hàn Nhụy nhịn cười, liếc nhìn Lâm Thanh Hàn.
“Tôi nói rồi mà, giữa tôi với cô ấy không có gì cả, cô đừng nói bậy.” Lâm Thanh Hàn cười bất lực.
“Nói bậy hay không, trong lòng cô tự biết rõ đấy.”
Trong văn phòng trưởng phòng hậu cần bệnh viện, Lục Kiến Bạch đang trò chuyện với Trưởng phòng Phùng: “Trưởng phòng Phùng, hoạt động dã ngoại của bệnh viện ngày mai, phần nước suối và đồ ăn nhẹ cứ để nhà tôi tài trợ hết. Vừa hay bên tôi đang cho ra mắt một thương hiệu mới, coi như cho mọi người ăn thử luôn. Hóa đơn vẫn xuất như thường, tôi sẽ chuyển khoản lại sau, tiết kiệm được khoản chi phí này cho anh.”
“Thế thì ngại quá.” Trưởng phòng Phùng đẩy gọng kính trên sống mũi, ngượng ngùng nói: “Làm vậy chẳng phải tôi đang chiếm tiện nghi của cậu sao?”
“Tôi làm ở đây cũng mấy năm rồi, nếu trưởng phòng Phùng coi tôi là bạn thì cứ quyết vậy đi. Với tôi cũng chẳng mất gì, đồng nghiệp ăn ngon là quảng bá giúp sản phẩm nhà tôi rồi còn gì.” Lục Kiến Bạch nhẹ nhàng thuyết phục.
Trưởng phòng Phùng vốn là người thích chiếm lợi nhỏ. Từ khi làm trưởng phòng hậu cần đến giờ cũng không ít lần “kiếm thêm”. Giờ Lục Kiến Bạch tự dâng tới cửa, ông ta còn gì để từ chối?
“Được rồi, Kiến Bạch à, cậu thật sự nghĩa khí đấy. Sau này có chuyện gì cần giúp cứ nói.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.” Lục Kiến Bạch lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó mới rời khỏi văn phòng. Nhưng lúc quay lưng đi, sắc mặt hắn ta lại trở nên âm trầm hẳn, khác xa với bộ dạng vừa rồi.