Chương 45
Lúc này, Lục Kiến Bạch có vẻ đã mất kiên nhẫn, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn một cái, sau đó siết chặt nắm tay quay người rời đi. Ở đây quá đông người, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa thì sẽ gây chú ý quá mức. Giờ đã có vài ánh mắt nhìn sang phía này rồi.
Thẩm Tiện nhìn bóng lưng Lục Kiến Bạch khuất dần, lạnh lùng buông một câu: “Đúng là có bệnh, cứ bám riết lấy cô làm gì không biết?”
Lâm Thanh Hàn nhìn tay mình đang khoác lấy tay Thẩm Tiện, lập tức buông ra, “Ai mà biết được, mặc kệ hắn đi. Mà sao cô lại ghé sát vào gần vậy?” Lúc nói chuyện, Thẩm Tiện đứng rất gần khiến nàng giật cả mình.
Thẩm Tiện nghiêng người lại gần, cười nói: “Không phải cô vừa nói tôi dính người sao? Cô đã nói vậy rồi thì tôi cũng phải dính lấy một chút cho hợp vai chứ.”
Lâm Thanh Hàn đẩy nhẹ Thẩm Tiện ra: “Thôi đi, tôi nói để Lục Kiến Bạch nghe thôi, cô đừng có nhận bừa như thật.”
Thẩm Tiện cười nhìn Lâm Thanh Hàn, nhướng mày: “Được, vậy thì tôi không dính sát nữa, được chưa?”
“Muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ cô.” Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa cảm thấy vùng sau gáy hơi nóng lên, nàng đưa tay sờ thử miếng dán chặn tin tức tố phía sau cổ.
“Sao vậy?” Thẩm Tiện thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn không ổn, liền ghé lại gần hỏi.
Lông mày Lâm Thanh Hàn khẽ nhíu lại: “Tuyến thể có chút khó chịu… nhưng còn hơn một tuần nữa mới đến kỳ, sao bây giờ đã bắt đầu nóng lên rồi?” Giọng nàng khẽ run, nếu thực sự là kỳ dễ cảm đến sớm, mà bây giờ lại không có thuốc ức chế hay ống tiêm nào, thì tình hình sẽ rất tệ. Hiện tại đâu chỉ có mỗi Thẩm Tiện là alpha, nếu tin tức tố của nàng không thể khống chế được mà tỏa ra, hậu quả thật sự khó lường. Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Thanh Hàn lập tức trắng bệch.
Thẩm Tiện cũng nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng. Tin tức tố của một omega đối với người thường thì không sao, nhưng đối với alpha lại có sức hấp dẫn cực lớn. Giờ mà xuống núi thì cũng không kịp nữa rồi, từ đỉnh núi xuống mất ít nhất một tiếng, mà ngọn núi này lại không có cáp treo hay phương tiện gì hỗ trợ vì vốn không cao. Khi Thẩm Tiện quay sang nhìn, Lâm Thanh Hàn đã đứng không vững nữa rồi.
Thẩm Tiện vội đỡ lấy nàng: “Thanh Hàn, sao rồi? Kỳ dễ cảm đến sớm thật hả?”
Trán Lâm Thanh Hàn lúc này đã lấm tấm mồ hôi, nàng cố gắng gượng dậy, giọng yếu ớt nói: “Thẩm Tiện… đỡ tôi đến chỗ nào ít người một chút…”
“Được, đi nào Thanh Hàn.” Thẩm Tiện nói rồi dìu nàng sang bên sườn núi, nơi có bóng râm và ít người lui tới. Khoảng hơn mười phút sau, khu vực mà hai người đến đã vắng vẻ hoàn toàn, trong khi mồ hôi trên trán Lâm Thanh Hàn nhỏ liên tục, áo thun trên người cũng đã ướt đẫm.
Thẩm Tiện trải áo khoác của mình xuống đất, đỡ Lâm Thanh Hàn ngồi vào lòng mình. Cả người Lâm Thanh Hàn khẽ run rẩy, tuyến thể phía sau cổ đã sưng đỏ lên, lớp dán tin tức tố cũng bị đẩy bung ra.
Thẩm Tiện một tay ôm lấy nàng, một tay dùng khăn giấy lau mồ hôi cho nàng: “Thanh Hàn? Cảm thấy sao rồi? Khó chịu lắm đúng không?” Cô lo lắng đến mức mắt cũng đỏ lên. Kỳ dễ cảm của cả omega lẫn alpha đều có thời gian nhất định, mà tình trạng như của Lâm Thanh Hàn – đến sớm cả tuần – chỉ có thể là do bị người khác động tay động chân. Vừa rồi cả hai chỉ dùng nước do Lục Kiến Bạch phát trên xe, nhưng giờ không phải lúc đi tìm hắn tính sổ.
Cả người Lâm Thanh Hàn như mềm nhũn, tựa vào ngực Thẩm Tiện, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, chỉ theo bản năng tìm đến người thân thuộc, tìm một chút cảm giác an toàn.
Thấy Lâm Thanh Hàn khó chịu như vậy, lòng Thẩm Tiện càng đau đớn hơn. Kỳ dễ cảm bị thuốc kích phát ra thường càng dữ dội và khó chịu. Giờ không có thuốc ức chế, cách duy nhất là Thẩm Tiện dùng tin tức tố của mình để xoa dịu nàng.
Cô ôm lấy thân thể run rẩy của Lâm Thanh Hàn, nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể phía sau cổ nàng – chạm vào đã thấy bỏng rát.
Lâm Thanh Hàn khẽ rụt vai lại rồi dựa sát vào vai Thẩm Tiện, mồ hôi trên trán khiến áo thun của Thẩm Tiện cũng ướt sũng. Thẩm Tiện dịu dàng xoa lưng nàng, kề tai nhẹ giọng thì thầm: “Thanh Hàn, bây giờ không còn cách nào khác rồi, để tôi giúp cô dẫn dắt nhé?”
Lâm Thanh Hàn yếu ớt níu lấy vạt áo của Thẩm Tiện, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong cơ thể, gật đầu nhẹ.
Thẩm Tiện đau lòng ôm lấy nàng, đưa tay nhẹ nhàng gỡ miếng dán chặn tin tức tố sau cổ nàng. Mùi hương hoa quế trộn lẫn trà long tĩnh lập tức lan ra bao trùm quanh cả hai người. Thẩm Tiện ôm lấy Lâm Thanh Hàn, đồng thời vén tóc mình lên, gỡ miếng dán trên cổ ra, để mùi ngọt ngào của cam ngọt tỏa ra rồi bị hương hoa quế cuốn lấy.
Thẩm Tiện cố gắng đè nén phản ứng sinh lý do tin tức tố gây ra, kiểm soát thông tin tố của mình để dịu dàng bao quanh tuyến thể của Lâm Thanh Hàn. Trước đây hai người từng có trao đổi tin tức tố, nhưng chưa bao giờ trong kỳ dễ cảm. Lần này, Thẩm Tiện cảm nhận rõ tin tức tố hoa quế long tĩnh của nàng như quấn chặt lấy mùi cam ngọt của mình, mạnh mẽ và chiếm hữu. Trán cô cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Lâm Thanh Hàn càng khó chịu hơn, hai má đỏ bừng, tuyến thể sau cổ nóng rực, có lẽ vì đã quá lâu không được an ủi bằng tin tức tố trong kỳ dễ cảm nên cơ thể nàng phản ứng dữ dội. Tin tức tố của nàng siết chặt lấy Thẩm Tiện khiến cánh tay ôm nàng của Thẩm Tiện cũng ngày càng siết chặt hơn, nhịp thở dần dồn dập theo phản ứng bản năng.
Thẩm Tiện cắn đầu lưỡi một cái, bắt buộc bản thân giữ tỉnh táo. Thanh Hàn đã rất khó chịu rồi, cô tuyệt đối không thể vì mất kiểm soát mà làm tổn thương nàng. Cô bắt đầu suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng nhớ ra một cách – cắn nhẹ tuyến thể để đưa tin tức tố của mình vào cơ thể đối phương, đó cũng là một cách xoa dịu.
Cơ thể Lâm Thanh Hàn nóng hầm hập, Thẩm Tiện nghiêng người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên để lộ tuyến thể sưng đỏ sau cổ.
Thẩm Tiện mím môi, hơi do dự. Cắn vào đó… có thất lễ quá không? Nhưng nhìn Lâm Thanh Hàn thế kia, cùng với chút lý trí còn sót lại, Thẩm Tiện vẫn hạ quyết tâm, cúi đầu đặt môi lên tuyến thể của nàng. Vừa chạm vào, môi Thẩm Tiện đã cảm nhận được một mảng nóng rực.
Lâm Thanh Hàn ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào vai Thẩm Tiện, bởi vì tuyến thể bị chạm vào nên có chút bất an, nhẹ nhàng cọ đầu vào vai Thẩm Tiện. Mà Thẩm Tiện cũng không khá hơn là bao, phản ứng sinh lý không thể kiểm soát khiến cô lúng túng, chỉ có thể nhẫn nhịn cảm giác khó chịu dữ dội trong người, khẽ hé miệng, cắn vào tuyến thể của Lâm Thanh Hàn. Lúc này, ý thức của Thẩm Tiện cũng đã trở nên mơ hồ, nhưng dù vậy, cô vẫn luôn dè chừng, sợ làm Lâm Thanh Hàn đau nên chỉ nhẹ nhàng cắn rách tuyến thể của nàng.
Mùi hương hoa quế long tĩnh như suối trào tràn ngập trong đầu óc Thẩm Tiện, khiến cô giống như một con mèo bị ngửi quá nhiều catnip, đầu óc mơ màng. Thế nhưng, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện chậm rãi dùng đầu răng, đưa tin tức tố của mình từng chút một truyền vào tuyến thể của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn dường như rất thích hợp với tin tức tố của Thẩm Tiện, thoải mái cọ nhẹ vào cổ cô – đây là bản năng của một omega đang tìm kiếm bạn đời để được an ủi. Khoảng năm sáu phút sau, vùng da dưới môi Thẩm Tiện đã bắt đầu hạ nhiệt, lúc này cô mới nhẹ nhàng rời môi khỏi tuyến thể của Lâm Thanh Hàn. Trong không khí, hương cam ngọt và hoa quế long tĩnh hòa quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương ngọt ngào đặc biệt.
Ý thức của Thẩm Tiện dần trở lại, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo hơn. Cô chậm rãi ôm Lâm Thanh Hàn quay người lại, để nàng gối đầu lên vai mình. Cánh tay Lâm Thanh Hàn cũng siết lấy eo cô thật chặt, trán dịu dàng cọ vào cổ Thẩm Tiện, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó hiểu trong tim.
Thẩm Tiện không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Cơ thể của một omega trong kỳ dễ cảm vốn đã yếu, huống chi kỳ này của Lâm Thanh Hàn còn bị thuốc ép đến sớm, thành ra càng suy nhược hơn. Gió trên núi lại lớn, Thẩm Tiện ôm chặt lấy nàng, giũ giũ áo khoác dưới thân lên rồi khoác vào cho nàng.
“Thanh Hàn, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?” Thẩm Tiện ôm nàng trong lòng, nhẹ giọng hỏi bên tai.
“Khó chịu… Thẩm Tiện, tôi khó chịu quá, rất khó chịu…” Giọng Lâm Thanh Hàn khẽ khàng, pha lẫn tiếng nức nở, nghe đến thắt lòng. Thẩm Tiện cũng chẳng hiểu nổi, rõ ràng Lâm Thanh Hàn chẳng làm gì sai, tại sao hết chuyện này đến chuyện khác cứ tìm đến nàng?
Thậm chí, Thẩm Tiện bắt đầu nghi ngờ, nếu mình thật sự chưa xuyên đến thế giới này, thì Lục Kiến Bạch có thực sự là một nam chính chính trực không? Hắn đã dùng thủ đoạn gì để đến được với Lâm Thanh Hàn trong nguyên tác?
Những ngày qua, Lâm Thanh Hàn mới dần nở nụ cười, trông có vẻ lạc quan hơn đôi chút, thế mà chỉ mấy ngày trôi qua, lại bị đẩy vào hiểm cảnh lần nữa.
Thẩm Tiện khẽ thở dài, nhẹ giọng dỗ dành người đang ôm chặt trong lòng: “Được rồi, Thanh Hàn đừng sợ, có tôi ở đây. Chúng ta sẽ sớm đến bệnh viện, đừng lo.”
Vì vừa bị tin tức tố của Thẩm Tiện ảnh hưởng, Lâm Thanh Hàn lúc này vô cùng ỷ lại vào cô, nhẹ nhàng cọ vào người Thẩm Tiện, giọng nhỏ xíu: “Khó chịu…”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, mắt Thẩm Tiện đỏ lên, cô lấy từ trong túi hai miếng dán chặn tin tức tố, lần lượt dán lên cổ mình và Lâm Thanh Hàn. Sau đó, cô ôm lấy Lâm Thanh Hàn đứng dậy. Thân thể Lâm Thanh Hàn đã mềm nhũn không còn chút sức lực, Thẩm Tiện vừa đỡ vừa cúi người cõng nàng lên lưng: “Thanh Hàn, cố gắng chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi. Giờ mình xuống núi ngay.”
“Ừm…” Lâm Thanh Hàn rầu rĩ đáp, cọ cọ lên sau gáy Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện không dám chậm trễ thêm chút nào. Con đường lúc nãy họ đi lên chính là lối gần chân núi nhất, cô đành phải quay lại đường cũ, cõng Lâm Thanh Hàn trở về khu vực nền đá bằng trên đỉnh núi khi nãy.
Hàn Nhụy thấy Thẩm Tiện cõng Lâm Thanh Hàn vội vàng đi tới, liền hoảng hốt hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Thẩm Tiện hạ thấp giọng nói: “Hình như bị người ta bỏ thứ gì đó, kỳ dễ cảm đến sớm rồi. Cô có thể giúp tôi liên hệ tài xế dưới núi không? Chúng tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức.”
“Được, tôi đi ngay.” Hàn Nhụy nói xong liền chạy về phía chỗ của chủ nhiệm Triệu, nói với ông mấy câu gì đó, không lâu sau chủ nhiệm Triệu đã vội vã đi đến.
“Thanh Hàn thế nào rồi? Có cần tôi gọi mấy nam đồng nghiệp thay phiên nhau cõng xuống không? Tôi vừa liên hệ được với một chiếc xe buýt dưới chân núi rồi, sẽ chở hai người đi trước đến bệnh viện.” Chủ nhiệm Triệu nhìn Lâm Thanh Hàn rồi nói.
“Không cần đâu, tôi tự cõng được. Tôi sẽ đưa Thanh Hàn xuống trước.” Thẩm Tiện vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía túi rác nơi mình vứt chai nước khi nãy, nhưng lúc này cái túi ấy đã không còn ở vị trí buộc trên lan can nữa.
Tình hình của Lâm Thanh Hàn cấp bách, Thẩm Tiện không có thời gian bận tâm chuyện đó, chỉ còn cách cõng nàng nhanh chóng xuống núi. Đường xuống toàn là bậc đá, vốn đã khó đi, nay lại thêm việc phải cõng theo một người, mỗi bước chân đều cực kỳ gian nan.
Chủ nhiệm Triệu và Hàn Nhụy lo lắng không yên, cũng lập tức đi theo phía sau.
Đi được khoảng một phần ba quãng đường, áo quần Thẩm Tiện đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng sau lưng cô còn có một Lâm Thanh Hàn đang bất tỉnh, Thẩm Tiện nghiến răng, cắn chặt môi, ép bản thân gắng gượng chịu đựng sự mệt mỏi, tiếp tục bước về phía trước.
Hàn Nhụy thấy vậy cũng sốt ruột đến phát hoảng, đi bên cạnh Thẩm Tiện nói: “Hay là nghỉ một lát đi? Cô cõng cô ấy xuống kiểu này, đến nơi thì cả cô cũng phải nhập viện luôn đấy.”
Thẩm Tiện lắc đầu, vừa đi vừa nói: “Không kịp nữa rồi… Thanh Hàn khó chịu lắm… tôi phải nhanh hơn mới được.”
Chủ nhiệm Triệu và Hàn Nhụy không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo phía sau, lòng nóng như lửa đốt. Thấy Thẩm Tiện vì Lâm Thanh Hàn mà dốc hết sức lực như vậy, Hàn Nhụy vô cùng xúc động, trong lòng nghĩ: Thẩm Tiện thật sự rất tốt với Lâm Thanh Hàn.
Đến nửa sau quãng đường, Thẩm Tiện hoàn toàn dựa vào ý chí để tiếp tục. Mồ hôi trên người cô khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô. Hai tay hai chân tê dại như không còn cảm giác, cơ thể chỉ còn dựa vào bản năng mà bước xuống, trong đầu chỉ luôn nhớ tới người đang nằm sau lưng mình.