Chương 46
Khi Thẩm Tiện cõng Lâm Thanh Hàn xuống đến chân núi, cả người cô đã gần như không thể chống đỡ nổi nữa, may mà có Hàn Nhụy ở bên cạnh đỡ lấy Lâm Thanh Hàn, nếu không thì cả hai có lẽ đã cùng ngã xuống đất. Chủ nhiệm Triệu vội vàng đi gọi tài xế xe buýt lái xe tới.
Thẩm Tiện và Hàn Nhụy cùng đỡ Lâm Thanh Hàn lên xe buýt, hai người đặt nàng ngồi vào ghế phía trong, Thẩm Tiện ngồi sụp xuống ghế bên ngoài, hai tay run lên từng hồi nhưng vẫn cố gắng gượng để Lâm Thanh Hàn dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Chủ nhiệm Triệu giục tài xế mau chóng khởi hành, xe buýt chậm rãi lăn bánh rời khỏi núi, hướng về khu trung tâm thành phố.
Thẩm Tiện mệt đến mức đầu óc choáng váng, má tựa nhẹ vào trán Lâm Thanh Hàn, cả người gần như không còn nói nên lời. Cô chỉ cảm thấy trong khoang mũi và ngực như có một ngọn lửa đang cháy, cổ họng nóng rát đau nhức. Lâm Thanh Hàn trong lòng cô cũng không khá hơn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, Thẩm Tiện đau lòng ôm chặt lấy nàng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang bủa vây.
Cả hai người trên người đều vô cùng nhếch nhác, quần áo cũng dính vào nhau ướt đẫm. Thẩm Tiện muốn lấy khăn giấy trong túi để lau mồ hôi cho Lâm Thanh Hàn, nhưng đôi tay run rẩy đến mức không khống chế nổi.
Chủ nhiệm Triệu ở bên cạnh hỏi: “Sao lại đột ngột thế này?” Dù gì thì chuyện cũng xảy ra trong lúc đơn vị tổ chức hoạt động tập thể, xảy ra sự cố như vậy, đơn vị không thể hoàn toàn thoái thác trách nhiệm.
Thẩm Tiện gắng sức, một lúc sau mới cất lời: “Có lẽ nước đã bị người ta bỏ thứ gì đó vào, nếu không thì kỳ dễ cảm sẽ không đột ngột đến sớm thế. Vừa nãy khi xuống núi, tôi nhìn rồi, túi rác tôi vứt chai nước lúc đầu đã biến mất, nhưng giờ có nói gì cũng muộn rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là Thanh Hàn không sao, mấy chuyện khác để sau hãy nói.”
Chủ nhiệm Triệu gật đầu. Nước lần này là do Lục Kiến Bạch chuẩn bị, nhưng giờ cũng không có bằng chứng rõ ràng chứng minh là hắn ra tay. Huống hồ Lục Kiến Bạch trong bệnh viện cũng có không ít người quen biết và thân thiết, chuyện này e là khó mà làm rõ được.
Chỉ mấy câu nói đó thôi mà cổ họng Thẩm Tiện đã đau đến không chịu nổi, chủ nhiệm Triệu và Hàn Nhụy cũng không hỏi thêm gì nữa, để hai người nghỉ ngơi tựa vào nhau cho tốt.
Khoảng một tiếng sau, xe buýt chạy vào khu cấp cứu của bệnh viện thành phố Lâm Hải. Thẩm Tiện cố chịu đau nhức toàn thân để cõng Lâm Thanh Hàn đã hôn mê xuống xe, Hàn Nhụy đi bên cạnh đỡ giúp phía sau. Vừa bước vào cửa bệnh viện, chân Thẩm Tiện mềm nhũn, ngã nhào ngay tại sảnh lớn.
Chủ nhiệm Triệu lập tức đi làm thủ tục cấp cứu, còn Hàn Nhụy thì vội vàng gọi vài bác sĩ đến hỗ trợ khiêng người. Họ đặt Lâm Thanh Hàn lên giường có bánh xe đẩy, Thẩm Tiện nghỉ một chút rồi được Hàn Nhụy dìu đứng dậy, chậm rãi đi về phía phòng cấp cứu.
Vì tình trạng của Lâm Thanh Hàn liên quan đến kỳ dễ cảm, sợ tin tức tố phát tán nên bác sĩ cấp cứu đã đưa nàng vào một phòng bệnh riêng. Các bác sĩ dường như đã quá quen với tình huống như vậy, hiện tại đã cắm sẵn ống truyền dịch cho nàng.
Một bác sĩ hỏi: “Ai là người nhà? Khi omega vào kỳ dễ cảm tốt nhất nên có bạn đời ở bên cạnh.”
Cổ họng Thẩm Tiện đã khản đặc, mồ hôi ướt đẫm trán và cổ, cô nói khẽ: “Là tôi. Tôi ở đây với cô ấy.”
“Bác sĩ, cô ấy cũng sắp kiệt sức rồi, tôi vừa đăng ký thêm đơn thuốc cho cô ấy, xem có thể truyền dịch hỗ trợ không.” Chủ nhiệm Triệu đứng bên cạnh nói thêm.
“Được. Mấy người khác ra ngoài trước đi.” Bác sĩ là một beta, yêu cầu Hàn Nhụy và chủ nhiệm Triệu ra ngoài chờ, hai người gật đầu rồi đóng cửa phòng bệnh lại.
Đợi hai người rời khỏi, bác sĩ nói với Thẩm Tiện: “Gỡ miếng dán chặn tin tức tố ở cổ hai người ra đi, sẽ có ích cho quá trình hồi phục. Oga rơi vào hôn mê sẽ thiếu cảm giác an toàn, tôi đề nghị cô ngồi cạnh cô ấy để truyền dịch.”
“Được.” Thẩm Tiện cố gắng dịch người sang bên cạnh giường của Lâm Thanh Hàn, bác sĩ trao đổi với y tá mấy câu, rồi để y tá rút máu của Thẩm Tiện chuẩn bị thuốc truyền.
Thẩm Tiện tựa người vào đầu giường, nhẹ nhàng đỡ Lâm Thanh Hàn nghiêng sang, tháo miếng dán chặn tin tức tố sau cổ nàng. Mùi hương hoa quế long tĩnh nhanh chóng lan ra, nơi tuyến thể bị cắn vẫn còn lưu lại dấu vết, Thẩm Tiện thấy nhói lòng, nhẹ nhàng đặt nàng trở lại giường, gạt những sợi tóc ướt mồ hôi ra sau tai nàng, rồi mới tháo miếng dán trên cổ mình.
Hương ngọt của cam dần dần lan ra, hòa quyện với hương hoa quế long tĩnh trong không khí. Lông mày vốn nhíu chặt của Lâm Thanh Hàn hơi giãn ra, mũi khẽ động đậy ngửi lấy hương cam quanh mình. Như thể đã tìm được nguồn gốc của mùi hương, nàng theo bản năng nghiêng người về phía Thẩm Tiện. Thẩm Tiện sợ nàng làm tuột kim truyền, liền nằm xuống ôm lấy nàng vào lòng.
Lâm Thanh Hàn dường như cảm nhận được hương vị quen thuộc, rúc đầu vào hõm cổ Thẩm Tiện, ngoan như một chú mèo nhỏ.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tiện, khóe môi khẽ nhếch lên, cô nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Còn nói tôi dính người… giờ chẳng phải là cô đang dính lấy tôi sao?”
Hơi thở dịu dàng lướt qua tai Lâm Thanh Hàn, nàng lại khẽ cọ cọ vào cổ Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện đau lòng lau những giọt mồ hôi còn sót lại trên gò má nàng, khóe môi đang nhếch lên cũng dần hạ xuống: “Xin lỗi Thanh Hàn, lại không bảo vệ được cô.”
Thẩm Tiện càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu hôm nay không có mình ở đây, thì Lâm Thanh Hàn sẽ ra sao? Nếu mình không xuyên đến thế giới này, cuộc sống của Lâm Thanh Hàn sẽ còn khổ sở đến mức nào? Còn cả Điềm Điềm, còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện đến thế. Lúc mình mới đến, Thanh Hàn và Điềm Điềm sợ mình đến nhường nào… tất cả vẫn còn in rõ trong trí nhớ.
Hơn mười phút sau, y tá đẩy xe tiêm truyền vào phòng, cắm ống truyền dịch vào tay trái của Thẩm Tiện. Thời gian dần trôi, mí mắt cô ngày càng nặng. Lúc tỉnh dậy thì đã là khi y tá đến rút kim tiêm — Thẩm Tiện đã ngủ một giấc gần bốn tiếng, dịch truyền trong hai chai cũng đã cạn từ lâu. May mà thiết bị truyền dịch trong bệnh viện khá hiện đại, khi trong ống truyền còn lại nửa ống cuối cùng sẽ tự động dừng lại.
Y tá rút kim trên tay Lâm Thanh Hàn trước, Thẩm Tiện dùng tay giữ chặt vị trí rút kim để không bị chảy máu, sau khi xác nhận đã ổn mới buông tay nàng ra. Lúc này, y tá mới giúp cô rút kim truyền trên tay. Sau một hồi nghỉ ngơi, tinh thần Thẩm Tiện đã đỡ hơn một chút, chỉ là tay chân đều đau nhức rã rời, quần áo thì đã bị mồ hôi thấm ướt đi ướt lại, dính chặt vào da, khiến cô rất khó chịu.
Lâm Thanh Hàn vẫn còn đang ngủ say trong lòng cô. Thẩm Tiện đưa tay đặt nhẹ lên tuyến thể sau cổ nàng, lúc này đã không còn nóng rực nữa mà chỉ còn âm ấm, cô mới yên tâm phần nào.
Thẩm Tiện định ngồi dậy đi rửa mặt, nhưng vừa khẽ cử động thì người trong lòng đã ôm chặt lấy cô như một con bạch tuộc nhỏ. Thẩm Tiện bất lực bật cười, thôi kệ, lôi thôi thì lôi thôi, không thể vì thế mà đánh thức Lâm Thanh Hàn dậy được.
Cô nhắn tin cho Phương Tĩnh Lan, nói rằng ngày mai mới đến đón Điềm Điềm, sau đó cúi đầu nhìn người trong lòng.
Giờ đây trên mặt Lâm Thanh Hàn đã có lại sắc hồng, mồ hôi lạnh cũng ngừng chảy, nhưng vẫn bám riết lấy cô như một chú mèo nhỏ cần ngửi mùi catnip, dụi đầu vào ngực cô để hít lấy hương thơm quen thuộc.
Thẩm Tiện cũng dứt khoát nhắm mắt ngủ thêm. Không bao lâu sau cô lại thiếp đi, đến khi bị đánh thức là bởi tiếng gõ cửa. Hàn Nhụy vì lo lắng cho hai người nên đã đi mua cơm mang tới. Lúc này đã hơn bảy giờ tối, Thẩm Tiện chưa ăn gì cả, bụng cũng bắt đầu đói.
Hàn Nhụy nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang ôm chặt Thẩm Tiện thì chỉ cảm thấy bản thân như đang bị “phát cẩu lương” không thương tiếc. Cô lập tức để phần ăn xuống ghế bên cạnh: “Tôi mua ít cơm cho hai người, nhưng nhìn tình hình hiện tại tôi ở lại e là hơi bất tiện. Hai người lát nữa tỉnh dậy nhớ ăn nhé, tôi về trước đây.”
Bị Lâm Thanh Hàn ôm chặt như vậy, Thẩm Tiện cũng không dám cử động mạnh, chỉ có thể nằm trên giường nói: “Cảm ơn bác sĩ Hàn, hôm nay vất vả cho cô rồi, phải lo lắng cả ngày vì tụi tôi.”
“Không sao đâu, mọi người là đồng nghiệp mà. Không nói nhiều nữa, cô chăm sóc Thanh Hàn cho tốt nhé, tôi đi đây.”
Sau khi Hàn Nhụy rời đi, Thẩm Tiện thấy cũng đã đến lúc nên đánh thức người trong lòng dậy. Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy Lâm Thanh Hàn, nàng lập tức dụi đầu vào cổ cô như thể không muốn bị quấy rầy, khiến cổ Thẩm Tiện ngứa ngáy.
Thẩm Tiện vừa nhẹ nhàng lay lay nàng, vừa nhỏ giọng dỗ dành bên tai: “Thanh Hàn, dậy đi mà, ngủ cũng lâu rồi, dậy ăn chút gì đó nhé.”
Nhìn gương mặt trắng hồng của Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện không nhịn được đưa tay chọc nhẹ vào má nàng.
Lâm Thanh Hàn đưa tay dụi mắt, đôi mắt chậm rãi hé mở, vừa mở ra đã chạm phải ánh mắt của Thẩm Tiện. Lúc này nàng vẫn đang nằm trong lòng cô, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
Khi Lâm Thanh Hàn ý thức được bản thân đang nằm trong vòng tay của Thẩm Tiện, vành tai lập tức nhuộm đỏ, mà sắc đỏ ấy chẳng những không lui đi mà còn lan ra khắp gương mặt chỉ trong chớp mắt.
Giọng nàng yếu ớt: “Thẩm Tiện, cô thả tôi ra đi.” Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Tiện khẽ cười, nhẹ giọng trêu chọc: “Rõ ràng vừa rồi là Thanh Hàn ôm tôi rất chặt đó nhé. Thôi được, nếu cô bảo tôi buông thì tôi buông.” Nói xong, cô mới từ từ rút tay đang ôm eo nàng về. Tuy nhiên cũng không hoàn toàn rút hết, thấy Lâm Thanh Hàn thẹn thùng, Thẩm Tiện liền dùng một tay đỡ nhẹ eo nàng, đồng thời nâng gối cho nàng dựa lưng thoải mái hơn.
Trong phòng bệnh, mùi cam ngọt và hương hoa quế long tĩnh đã hòa quyện vào nhau từ lâu, thứ hương thơm dìu dịu ấy khiến lòng người cũng trở nên ấm áp.
Thẩm Tiện đứng dậy lấy phần cơm mà Hàn Nhụy mua. Cô nàng này vẫn luôn chu đáo, còn đặc biệt mua cháo cho Lâm Thanh Hàn. Thẩm Tiện bưng bát cháo lên, ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi: “Bây giờ có chút sức rồi chứ? Có cần tôi đút không?”
Khuôn mặt Lâm Thanh Hàn vừa mới khôi phục chút máu lại lần nữa ửng đỏ vì câu nói đó, nàng vội vàng mở miệng: “Tôi tự ăn được.”
Thẩm Tiện nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng mà bật cười, đưa bát cháo vào tay nàng.
Thẩm Tiện cũng đói đến cực điểm, liền bưng cơm và thức ăn lên ăn luôn.
Lâm Thanh Hàn húp được mấy thìa cháo trắng, trong đầu chợt nhớ lại chuyện trên núi. Sau khi bước vào kỳ dễ cảm, nàng được Thẩm Tiện đưa đến một nơi hẻo lánh ít người. Những chuyện sau đó nàng hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ mơ hồ cảm giác có ai đó cõng mình trên lưng. Tấm lưng đó không rộng lớn nhưng lại khiến nàng vô cùng yên tâm. Lâm Thanh Hàn nghĩ người đó giống như là Thẩm Tiện, nhưng lại cảm thấy không thể nào Thẩm Tiện một mình cõng nàng từ đỉnh núi cao xuống được.
“Thẩm Tiện, lúc trước là ai cõng tôi xuống núi vậy?”
Thẩm Tiện uống một ngụm nước rồi mới đáp: “Là tôi cõng cô xuống đấy. Trong đơn vị cũng có mấy nam đồng nghiệp ngỏ ý muốn giúp, nhưng tôi thấy không ổn nên từ chối hết. Dù sao tôi cũng khỏe, giờ hai ta bình an vô sự rồi mà, đúng không?” Vừa nói, Thẩm Tiện vừa cười tươi với nàng.
Nhưng khi Thẩm Tiện cười, hốc mắt Lâm Thanh Hàn lại đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thẩm Tiện vội đặt bát xuống, đi đến dỗ dành: “Sao lại khóc vậy? Tôi thật sự không sao. Có tôi ở đây, đương nhiên tôi phải là người bảo vệ cô. Làm sao có chuyện để người khác cõng cô chứ?”
Nhìn Lâm Thanh Hàn khóc, lòng Thẩm Tiện cũng chua xót theo. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa dỗ: “Đừng khóc nữa được không? Cô mà còn khóc tôi cũng khóc theo đấy. Tôi thật sự không sao mà.” Dứt lời, cô đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu nàng.
Lâm Thanh Hàn đặt bát cháo sang một bên, dịch người lại gần chỗ Thẩm Tiện đang ngồi, chôn mặt vào lòng cô. Thẩm Tiện hơi sững người – đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn chủ động dựa vào cô khi còn tỉnh táo.
Thẩm Tiện do dự một chút, rồi vòng tay ôm lấy eo và lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về: “Cô nhẹ lắm, tôi cõng được mà. Ngoan nào, đừng khóc nữa được không?”
Lâm Thanh Hàn vẫn chôn mặt trong ngực Thẩm Tiện, giọng nghẹn ngào: “Cô ngốc lắm, núi cao như vậy mà lại cõng tôi xuống một mình. Lỡ cô có chuyện gì thì sao?”
“Lúc đó cũng chẳng kịp nghĩ gì cả… Dù sao tôi cũng không muốn để ai khác cõng cô.” Thẩm Tiện nói thật lòng. Khi đó quần áo Lâm Thanh Hàn đã ướt đẫm, cô có thể đảm bảo bản thân không có bất kỳ suy nghĩ xấu nào, nhưng không thể đảm bảo người khác thì không.
Nghe Thẩm Tiện nói vậy, Lâm Thanh Hàn siết chặt vòng tay quanh eo cô, nghẹn ngào thì thầm: “Ngốc quá đi mất…”
Chính nàng cũng không ngờ mình lại nhào vào lòng Thẩm Tiện khóc như vậy. Trước đây, mỗi lần gặp chuyện buồn, Lâm Thanh Hàn đều tự mình trốn đi khóc – bởi vì chẳng có ai hiểu nàng, cũng chẳng ai xót thương cho nàng cả. Nàng còn phải chăm sóc con gái nữa. Lâu dần, nàng đã quen với việc dựng cho mình một lớp vỏ bọc cứng cỏi. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy lớp vỏ ấy hình như cũng chẳng cứng rắn đến vậy. Dựa vào vai Thẩm Tiện mà khóc, ngược lại khiến nàng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thẩm Tiện cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng dỗ dành: “Được rồi, Thanh Hàn nói gì cũng đúng. Nói tôi dính người thì tôi dính người, nói tôi ngốc thì tôi ngốc.”
Lâm Thanh Hàn đưa tay khẽ vỗ một cái lên người Thẩm Tiện, sau đó lại vùi mặt vào lòng cô thêm một lúc mới dần ngừng khóc.
Thẩm Tiện một tay ôm nàng, một tay lấy khăn giấy lau sạch nước mắt trên má nàng, dịu giọng nói: “Hồi nãy cô mới ăn được vài thìa, ăn thêm chút nữa đi.”
Lâm Thanh Hàn sau khi khóc xong thì cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ gật đầu. Thẩm Tiện lại đưa bát cháo cho nàng, Lâm Thanh Hàn nhận lấy, vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Tiện.
Bị nàng nhìn, Thẩm Tiện chẳng thấy ngại ngùng chút nào. Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, cô đều nở một nụ cười thật tươi đáp lại, đến mức khiến Lâm Thanh Hàn phải đỏ mặt quay đi.
“Bao giờ chúng ta xuất viện?” Lâm Thanh Hàn ăn xong, dựa vào gối hỏi.
“Ở thêm một đêm nữa đi, đợi xác nhận không sao rồi sáng mai xuất viện.”
Lâm Thanh Hàn gật đầu, cả phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại. Tuy tinh thần nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có vẻ buồn ngủ. Thẩm Tiện định qua nằm giường trống bên cạnh ngủ một đêm. Nhưng vừa ngồi xuống giường ấy, cô lại nhớ tới lời bác sĩ nói trước đó – có lẽ giờ này Thanh Hàn vẫn muốn cô ở cạnh. Với tính cách của nàng thì chắc chắn sẽ không chủ động mở lời.
Thẩm Tiện nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, quay lại giường của Lâm Thanh Hàn, hơi lúng túng hỏi: “Thanh Hàn… tối nay mình ngủ cùng nhau nhé?”
Bị hỏi như thế, tai Lâm Thanh Hàn lập tức đỏ lên. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt gối nằm phẳng ra, nghiêng người nằm sát mép giường, để lưng quay về phía Thẩm Tiện, nhường ra một khoảng trống lớn.
Thẩm Tiện hiểu ngay, đây là Lâm Thanh Hàn đang ngại. Rõ ràng là để chừa chỗ cho cô nằm, vậy mà chẳng nói gì cả.
Khóe môi Thẩm Tiện cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô nằm xuống phần giường còn trống bên cạnh.
Giường bệnh vốn đã hẹp, hai người cùng nằm thì gần như là sát chặt vào nhau. Ban đầu hai người còn hơi ngại, nhưng vì quá mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.