Chương 47
Khi Thẩm Tiện lần nữa tỉnh dậy, trời đã hửng sáng. Ánh nắng len qua ô kính ở góc giường rọi vào phòng bệnh, khiến căn phòng sáng bừng lên. Vừa mở mắt, cô đã cảm nhận được vòng tay ấm áp trước ngực — Lâm Thanh Hàn đang cuộn tròn ngủ rất ngon trong lòng cô.
Rõ ràng tối qua khi ngủ còn rất nghiêm túc mỗi người một bên, vậy mà giờ lại ôm nhau thế này. Khóe môi Thẩm Tiện khẽ cong lên — đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp cô được ôm ai đó mà ngủ, cảm giác có phần lạ lẫm nhưng rất ấm áp. Nhất là người trong lòng lại chính là Lâm Thanh Hàn mà cô quen thuộc, khiến trái tim cũng mềm nhũn, còn thoải mái hơn ôm gối ôm lạnh tanh ở kiếp trước gấp trăm lần.
Thẩm Tiện ngắm gương mặt khi ngủ của Lâm Thanh Hàn, cảm thấy nàng lúc này thật đáng yêu, hàng mi theo hơi thở khẽ run run. Cô không nhịn được vươn tay khẽ chạm vào mi mắt nàng. Hàng lông mi giống như chiếc chổi nhỏ nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay khiến cô ngưa ngứa, tim cũng ngưa ngứa theo.
Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ sáng. Thường thì bác sĩ sẽ đi khám phòng vào giờ này để kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Thẩm Tiện khẽ đưa tay chạm vào tuyến thể sau cổ của Lâm Thanh Hàn — chỗ đó đã không còn nóng như hôm qua, cũng không còn sưng tấy nữa. Thấy vậy, Thẩm Tiện mới yên tâm hơn phần nào.
Cô lại đưa tay chọc nhẹ vào má trắng mịn của nàng, người trong lòng lập tức tỏ vẻ không vui, nhíu mày rồi dụi đầu vào hõm cổ Thẩm Tiện, không có ý định thức dậy.
Thẩm Tiện bất đắc dĩ tăng thêm chút lực, nhẹ nhàng nhéo nhéo má nàng. Da Lâm Thanh Hàn mềm mịn như có thể vắt ra nước. Cuối cùng, sau nỗ lực kiên trì của Thẩm Tiện, nàng cũng có phản ứng, đưa tay gạt đi bàn tay đang nhéo má mình, làu bàu đầy bất mãn: “Làm gì vậy…”
Lúc này, Lâm Thanh Hàn vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mềm mại ngọt ngào vô cùng.
Thẩm Tiện bật cười, dịu dàng nói: “Thanh Hàn, dậy đi nào. Sắp đến giờ bác sĩ khám phòng rồi. Nếu không có gì bất thường thì chúng ta có thể làm thủ tục xuất viện.”
Lâm Thanh Hàn lúc này mới tỉnh táo đôi chút, vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt ngập tràn ý cười của Thẩm Tiện. Nàng sững lại vài giây, sau đó vội vã vùi đầu vào lòng cô, nhưng vành tai đỏ bừng đã tiết lộ toàn bộ cảm xúc của nàng.
Thẩm Tiện vẫn giữ nụ cười trên môi, tay ôm lấy eo nàng, ghé vào tai nói khẽ: “Hôm trước Thanh Hàn còn nói là tôi dính người, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ Thanh Hàn mới là người dính tôi đấy chứ?”
Lời vừa dứt, vành tai Lâm Thanh Hàn càng đỏ hơn, thậm chí đỏ lan đến tận cổ. Thẩm Tiện thầm đoán, chắc hai gò má nàng cũng đang đỏ ửng.
Còn chưa kịp nói thêm gì, Lâm Thanh Hàn đã đưa tay lần theo cổ Thẩm Tiện, bịt chặt miệng cô lại.
“Không được nói bậy. Chắc chắn là do cô ngủ không yên mới thành ra thế này. Với lại, tôi là omega cơ mà, thiệt thòi vẫn là tôi đó.” Nàng nói những lời này mà vẫn còn nằm trong lòng Thẩm Tiện, hơi thở nóng hổi của Thẩm Tiện phả vào lòng bàn tay khiến nàng càng thêm hoảng, vội quay người ngồi dậy, đưa lưng về phía cô.
Sợ nàng ngồi dậy quá nhanh, Thẩm Tiện vội vươn tay đỡ phía sau, vừa nhìn bóng lưng nàng vừa cười: “Được rồi, lỗi của tôi, ngủ không yên, vất vả cho Thanh Hàn rồi.”
Nghe thấy ý cười trong giọng cô, Lâm Thanh Hàn biết ngay lại bị cô trêu, tức giận định véo đùi Thẩm Tiện, nhưng vừa nhớ tới chuyện ngốc nghếch hôm qua — một mình cô cõng nàng xuống núi — lại chẳng nỡ ra tay, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đập vào người cô, tai vẫn đỏ, giọng thì gắng giữ cứng rắn: “Biết tôi vất vả thì tốt, sau này không được nói bậy nữa, rõ ràng là cô ôm tôi trước.”
Thẩm Tiện nén cười, khẽ rướn người tới gần, nhỏ giọng nói: “Được được, Thanh Hàn nói gì cũng đúng. Dù sao tôi cũng dính người mà, đâu có cách nào khác.”
Lâm Thanh Hàn cắn răng cãi lại: “Biết là tốt rồi.”
Thẩm Tiện chỉ cười bất đắc dĩ — thôi thì từ nay về sau, Thanh Hàn nói gì cũng đúng vậy.
Cô mang giày rồi bước xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc trở ra, Lâm Thanh Hàn cũng đã mang giày xuống đất, sắc đỏ trên má và tai cũng đã dần tan.
Thẩm Tiện đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy ổn chưa? Còn chỗ nào thấy khó chịu không?”
Cơn dễ cảm nghiêm trọng nhất đã qua, giờ cơ thể Lâm Thanh Hàn chỉ hơi yếu hơn bình thường chút thôi.
Nàng khẽ lắc đầu: “Không sao rồi.”
Thẩm Tiện gật đầu, rồi nghiêm giọng nói: “Phải rồi, Thanh Hàn nên xin nghỉ một hai hôm đi, không cần vội quay lại làm gì. Chuyện lần này chắc chắn không phải tình cờ. Sau khi lên xe và lúc leo núi, chúng ta đều chỉ uống nước khoáng do Lục Kiến Bạch phát. Chắc chắn có vấn đề trong nước. Lúc xuống núi, tôi còn để ý túi rác tôi vứt chai nước khi nãy đã biến mất rồi. Xem ra Lục Kiến Bạch đã chuẩn bị kỹ càng.”
Lâm Thanh Hàn ngồi bên giường, lông mày khẽ nhíu lại: “Tôi chưa từng nghĩ hắn sẽ làm chuyện như vậy. Trước đây Lục Kiến Bạch không phải kiểu người đó. Bảo sao lúc đó lại cứ nằng nặc đòi nói chuyện riêng với tôi… May mà tôi không đi theo.” Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ — nếu kỳ dễ cảm phát tác giữa đám đông, trong bệnh viện còn bao nhiêu alpha khác, nàng thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Thẩm Tiện thấy giữa chân mày Lâm Thanh Hàn vẫn còn nhíu chặt, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc lưng để an ủi: “Không sao đâu, Thanh Hàn, sau này có tôi ở đây rồi. Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô và Điềm Điềm đâu. Hai người là những người quan trọng nhất với tôi.”
Giọng của Thẩm Tiện rất nhẹ, nhưng từng lời đều rơi vào lòng Lâm Thanh Hàn như nặng hàng ngàn cân. Trước nay, mọi chuyện nàng đều gồng gánh một mình, ngay cả khi khóc cũng phải trốn một chỗ âm thầm lau nước mắt. Bây giờ có một người sẵn sàng đồng hành cùng mình, Lâm Thanh Hàn thấy trong lòng như được sưởi ấm. Dù biết chuyện tồi tệ đã xảy ra, nàng lại không còn thấy đáng sợ như trước nữa.
Vốn dĩ nàng không phải kiểu người mạnh mẽ, lạnh lùng là để bảo vệ bản thân và bảo vệ Điềm Điềm. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ cuối cùng nàng cũng có thể dựa dẫm vào một bờ vai khác hay sao? Trong lòng Lâm Thanh Hàn vẫn còn đôi chút không chắc chắn.
Nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn lý trí, nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Thẩm Tiện. Cô liền vươn tay ôm lấy eo nàng, khẽ khàng vỗ về: “Đừng sợ. Chuyện này dù không có bằng chứng, chúng ta vẫn có cách khiến hắn thân bại danh liệt.”
Lâm Thanh Hàn lại chẳng thấy yên tâm hơn vì lời an ủi ấy, nàng ngẩng đầu lên khỏi vai cô, nhìn vào mắt Thẩm Tiện nói: “Cô không được làm chuyện dại dột, cũng không được sai mấy đám bạn trước kia đi đánh Lục Kiến Bạch.”
Khóe môi Thẩm Tiện hơi cong lên, cúi đầu nhìn người trong lòng rồi nói: “Yên tâm đi. Tôi có cô và Điềm Điềm, làm sao có thể làm mấy chuyện trái pháp luật được chứ. Tôi là công dân gương mẫu mà.”
“Thẩm Tiện, tôi nói nghiêm túc đấy. Đừng vì trừng phạt người khác mà làm hại đến bản thân mình… tôi… tôi với Điềm Điềm sẽ lo lắng.” Lâm Thanh Hàn mím môi, có chút không tự nhiên khi nói ra lời này.
“Được rồi, tôi rất nghe lời mà. Thanh Hàn nói gì tôi đều nghe hết, yên tâm nhé.”
Khoảng mười mấy phút sau, bác sĩ đến khám phòng. Thấy cả hai người không có vấn đề gì nữa, liền làm giấy cho xuất viện.
Sau khi Thẩm Tiện thanh toán xong, cô và Lâm Thanh Hàn rời khỏi phòng bệnh. Hai người cả đêm không thay quần áo, áo quần thì nhăn nhúm, cộng thêm trước đó đổ nhiều mồ hôi nên trông khá nhếch nhác.
Thẩm Tiện gọi xe, chẳng mấy chốc cả hai đã về đến nhà. Lâm Thanh Hàn liếc nhìn Thẩm Tiện rồi hỏi: “Cô tắm trước hay tôi trước?”
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn nàng: “Cô tắm trước đi, cơ thể vẫn còn yếu. Tắm xong rồi ngủ một giấc thật ngon ở nhà.”
Lâm Thanh Hàn gật đầu, cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Đến trước cửa, nàng dừng lại, quay đầu nói với Thẩm Tiện đang ngồi nghỉ trong phòng khách: “Cảm ơn cô, Thẩm Tiện.”
Thẩm Tiện ngả người trên sofa nghỉ ngơi, mỉm cười nói lại: “Quan hệ của chúng ta rồi mà còn cần cảm ơn sao? Thanh Hàn, không cần phải nói lời cảm ơn với tôi đâu.”
Ngay từ khi còn ở bệnh viện, Thẩm Tiện đã nhìn thấy độ thiện cảm của Lâm Thanh Hàn dành cho mình tăng lên đến 40. Nhưng lúc đó, điều Thẩm Tiện nghĩ lại là — thà cô không cần thêm 20 điểm thiện cảm này, cũng không muốn Lâm Thanh Hàn phải chịu khổ. Đối với cô, Lâm Thanh Hàn đã không còn đơn thuần chỉ là một “mục tiêu nhiệm vụ”.
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Hàn từ phòng tắm bước ra, lúc này Thẩm Tiện mới vào tắm. Trong phòng vẫn còn vương lại hương hoa quế long tĩnh dịu nhẹ. Cô đưa tay chạm ra sau cổ, lúc này mới phát hiện ra mình quên chưa dán miếng chắn tin tức tố.
Thẩm Tiện nhớ lại trước kia, vì lo cô sẽ tự tiện phát tán tin tức tố trong nhà, nên mỗi lần cô tới, Lâm Thanh Hàn đều xịt rất nhiều chất ức chế. Mãi về sau, khi mối quan hệ giữa hai người dần tốt lên, Thẩm Tiện cũng tự giác dán miếng chắn tin tức tố nên Lâm Thanh Hàn mới không còn xịt nữa. Nghĩ vậy, cô quyết định sau khi ra ngoài sẽ lập tức dán lại để Lâm Thanh Hàn không phải lo lắng.
Lúc Thẩm Tiện sấy khô tóc và bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Thanh Hàn vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Cô đi tới, mỉm cười hỏi: “Sao không vào phòng ngủ nghỉ một chút?”
Vì chưa dán miếng chắn tin tức tố, nên khi cô nói chuyện, hương cam nhè nhẹ theo lời nói thoang thoảng trong không khí. Lâm Thanh Hàn lập tức ngửi thấy được mùi vị ấy.
Nàng có chút không tự nhiên, nuốt khan một cái. Dù đã qua giai đoạn khó chịu nhất trong kỳ dễ cảm, nhưng bản năng của một omega trong khoảng thời gian này vẫn là ỷ lại vào bạn đời. Lâm Thanh Hàn liếc nhìn Thẩm Tiện vài lần, cuối cùng mím môi, nuốt hết những lời định nói trở lại: “Tôi về phòng đây.”
“Ừ, tôi cũng đi ngủ thêm chút.” Thẩm Tiện thấy nàng đi rồi cũng trở về phòng, dán lại miếng chắn tin tức tố sau cổ, rồi leo lên giường ngủ bù.
Khi Thẩm Tiện tỉnh dậy thì đã là chiều muộn. Cô nấu cơm xong, gọi Lâm Thanh Hàn dậy ăn. Lâm Thanh Hàn ngồi vào ghế đối diện, tay cầm đũa khều khều bát cơm trắng, nhưng đầu mũi lại không ngửi thấy chút mùi cam quen thuộc nào. Nhìn lại sau cổ Thẩm Tiện, không biết từ lúc nào cô đã dán lại miếng chắn tin tức tố.
Lúc trước nàng còn thấy may mắn vì Thẩm Tiện là người biết giữ chừng mực, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy có chút… không cam lòng. Không ngửi được mùi hương mà mình muốn ngửi, ngay cả khẩu vị cũng không còn nữa.
Mà cái người kia lại còn không tự biết, nghiêng đầu hỏi: “Thanh Hàn, sao vậy? Tôi thấy cô ăn ít quá, chẳng lẽ đồ tôi nấu không hợp khẩu vị?”
Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, giọng bực bội: “Ừ, dở.”
Thẩm Tiện nghi hoặc gắp thêm một miếng thức ăn đưa lên miệng: “Tôi thấy cũng được mà?”
Lâm Thanh Hàn chẳng buồn tranh luận, buông đũa đứng dậy đi về phòng, vừa đi vừa hờn dỗi nói: “Vậy thì cô ăn một mình đi.”