Chương 49
Sáng sớm, Thẩm Tiện tỉnh giấc, thấy Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm vẫn đang ngủ say trong chăn, khóe môi cô khẽ cong lên mỉm cười. Cô nhẹ nhàng rời giường, ra ngoài đi bộ thể dục. Khi trở về, hai mẹ con vẫn chưa dậy, Thẩm Tiện liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Vì kỳ dễ cảm trước đó, Lâm Thanh Hàn đã xin nghỉ hai ngày. Thẩm Tiện dự định lát nữa sẽ tự đưa Điềm Điềm đến trường, để Lâm Thanh Hàn ở nhà nghỉ ngơi thêm.
Lúc ba người đang ăn sáng, Thẩm Tiện nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Phải mất vài giây cô mới nhớ ra đó là ai — là Triệu Cường, đám bạn xấu từng bòn rút tiền của nguyên chủ. Trước đây Thẩm Tiện từng từ chối dứt khoát một lần, sau đó bọn họ cũng không liên lạc gì nữa, nay lại gọi điện đến khiến cô khá bất ngờ.
Thẩm Tiện nhíu mày nhận máy: “Alo, có chuyện gì không?”
Giọng Triệu Cường vang lên ở đầu dây bên kia: “Chị Thẩm, lâu rồi không gặp nhé, bao giờ chị rảnh ra ngoài tụ tập với anh em một bữa đi?”
“Gần đây tôi bận, cũng không dư dả gì, không tiện.” Giọng Thẩm Tiện lạnh nhạt.
“Ơ kìa chị Thẩm, đừng đùa chứ, hôm nọ chính mắt thằng Lưu Kiện thấy chị lái Land Rover mà. Có tiền rồi thì cũng đừng quên anh em nhé.”
Thẩm Tiện bật cười lạnh: “Tôi có tiền hay không là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến các người. Còn nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Thấy cô định cúp máy, Triệu Cường vội vàng nói: “Khoan đã, chị Thẩm, lần này thật sự là có chuyện gấp! Hơn nữa là chuyện tốt to đùng luôn!”
Thẩm Tiện cười khẩy nhưng không cúp máy. Cô muốn xem cái “chuyện tốt” của tên này là cái gì.
“Nói nhanh đi, tôi đang bận, không có thời gian nghe anh nói nhảm.”
“Chị Thẩm, chị còn nhớ Dư Thanh Uyển không? Cô ta quay lại thành phố Lâm Hải rồi, mấy hôm trước bọn em gặp cô ta trên phố, đảm bảo không nhận nhầm người đâu. Vẫn đẹp như trước luôn!” Giọng Triệu Cường phấn khích, âm lượng cũng lớn hẳn lên.
Thẩm Tiện cau mày, chán nản đáp: “Vậy thì sao? Về thì về, tôi đâu phải mẹ cô ta. Liên quan gì tới tôi?” Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy.
Đầu bên kia, Triệu Cường tức đến mức suýt đập điện thoại. Nếu không phải dạo này chẳng có ai bao ăn chơi, hắn còn lâu mới cúi đầu gọi cho Thẩm Tiện. Hôm đó bọn hắn quả thật đã gặp lại Dư Thanh Uyển, còn tới bắt chuyện. Cô ta còn lơ đãng hỏi thăm tình hình Thẩm Tiện.
Trước kia lúc nguyên chủ còn mập mờ với Dư Thanh Uyển, thường dẫn cô ta đi ăn cùng đám bạn này. Mỗi lần gặp đều là nguyên chủ bao hết, chi cả đống tiền để giữ thể diện. Nay Dư Thanh Uyển quay lại, bọn Triệu Cường tất nhiên lại muốn “hưởng ké” như trước.
“Con mẹ nó, tao nói cả buổi về Dư Thanh Uyển mà Thẩm Tiện không thèm tiếp lời.” Triệu Cường tức tối.
“Anh nghĩ xem, liệu có phải Thẩm Tiện không còn hứng thú với cô ta nữa không? Không thì sao nói chuyện như vậy?” Một tên béo chen lời.
“Không thể nào đâu. Mày quên Thẩm Tiện trước kia là kiểu gì à? Dư Thanh Uyển tìm được alpha nhà giàu, bỏ rơi Thẩm Tiện không một lời. Cô ta còn ngốc nghếch chi tiền như rót cho Dư Thanh Uyển cơ mà. Giờ chắc là có tí tiền rồi nên mới định bỏ rơi bọn mình thôi. Không thể để cô ta đắc ý được.”
Tên béo phụ họa: “Đúng đó, đợi đến lúc cô ta không tìm được Dư Thanh Uyển nữa thì kiểu gì chẳng quay lại năn nỉ bọn mình.”
Dư Thanh Uyển — cái tên này, Thẩm Tiện tất nhiên biết. Là “bạch nguyệt quang” trong lòng nguyên chủ, thực chất chỉ là một “trà xanh” chính hiệu. Trước khi nguyên chủ ly hôn đã dây dưa với cô ta, bị cô ta “thả thính” bao phen, tốn không ít tiền của. Sau đó, khi gặp được một alpha con nhà giàu ở thủ đô, cô ta lập tức đá nguyên chủ không thương tiếc, một đi không trở lại. Nguyên chủ vừa mất tiền vừa mất mặt, chẳng được gì.
Vì cả ba người đang ngồi ăn sáng nên cuộc điện thoại của Thẩm Tiện đều lọt vào tai Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm. Khi nghe đến cái tên Dư Thanh Uyển, tay Lâm Thanh Hàn siết chặt đũa, mắt dán vào tô canh, thất thần.
“Thanh Hàn, sao vậy? Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?” Thẩm Tiện nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi.
Lâm Thanh Hàn khẽ lắc đầu, mím môi liếc cô một cái: “Không có gì.”
“Vậy ăn thêm một chút đi, trong nồi vẫn còn cháo đấy. Nếu buổi trưa không muốn nấu cơm thì chỉ cần hâm lại cháo và hai món ăn này là được rồi.” Thẩm Tiện vừa thu dọn vừa dặn dò.
Lâm Thanh Hàn trong lòng đang rối bời, chỉ gật đầu lấy lệ: “Ừ.”
Ăn sáng xong, Thẩm Tiện rửa sạch bát đũa, chào Lâm Thanh Hàn rồi đưa Điềm Điềm ra ngoài.
Lâm Thanh Hàn nằm tựa vào giường, một chút tinh thần cũng không có. Cái tên vừa rồi trong cuộc điện thoại, nàng biết rõ. Nàng còn nhớ, lúc chưa ly hôn với Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thường xuyên qua lại với omega kia. Có lần nàng gọi điện cho Thẩm Tiện, đầu bên kia còn vang lên giọng của người phụ nữ đó.
Chỉ là lúc đó mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Tiện đã gần như chấm dứt, bản thân đã bị tổn thương đến tuyệt vọng nên cũng chẳng còn quan tâm ai là người xen vào nữa. Cho nên Dư Thanh Uyển không khiến nàng quá đau lòng.
Nàng đã ly hôn với Thẩm Tiện hơn hai năm, cái tên ấy cũng dần phai mờ trong ký ức. Không ngờ sáng nay lại bất ngờ nghe thấy qua cuộc gọi của Thẩm Tiện, khiến lòng nàng rối như tơ vò. Nếu Thẩm Tiện vẫn là người như trước, thì nàng chẳng có lý do gì để để tâm đến mối quan hệ của cô ấy với ai. Nhưng hiện tại, Thẩm Tiện đã thay đổi, và cô ấy đối xử với nàng cùng Điềm Điềm rất tốt, nàng bắt đầu cảm thấy không nỡ để người khác cướp Thẩm Tiện đi mất.
Lâm Thanh Hàn bực bội trùm chăn kín đầu. Thẩm Tiện đúng là tốt với nàng thật, nhưng cái cách tốt đó lại rất mập mờ—nói là thích thì lại chẳng có động thái theo đuổi, còn nếu không thích thì lại lần nào cũng liều mình bảo vệ nàng. Hai người đang sống chung một mái nhà, nếu muốn tiến thêm một bước, Thẩm Tiện không thiếu cơ hội. Vậy rốt cuộc, cô ấy nghĩ gì?
Thôi thì người chủ động tốt với mẹ con nàng là Thẩm Tiện, người bảo vệ nàng cũng là Thẩm Tiện. Lần này nàng không thể dễ dàng buông xuôi được. Dù không thể luôn ở cạnh nhau, nhưng nàng còn có Điềm Điềm. Thẩm Tiện yêu Điềm Điềm như vậy, ít nhất mình cũng có lợi thế hơn người khác như Dư Thanh Uyển.
Trong khi đó, Thẩm Tiện đưa Điềm Điềm tới trường xong liền đến công ty. Cô xem lại tình hình kinh doanh những ngày gần đây, tiện thể giám sát công việc sửa chữa. Mọi chuyện liên quan đến Dư Thanh Uyển, cô sớm đã quên sạch.
Gần đây, ngày càng nhiều cậu ấm cô chiêu nhờ công ty cô quản lý tài sản. Trong số đó, thân nhất với Thẩm Tiện là Phó Bân Bân, alpha trẻ tuổi, là con út nhà họ Phó — một tập đoàn đầu ngành ở Lâm Hải, có thế lực cả trong lẫn ngoài vòng pháp luật. Phó Bân Bân giống Giang Hi, suốt ngày ăn chơi chẳng màng công việc, thường xuyên khiến cha tức giận. Nhưng bản tính lại tốt và đặc biệt nghĩa khí với bạn bè.
Từ sau khi được Thẩm Tiện giúp kiếm lời, ông bố đã ít mắng hơn, Phó Bân Bân càng xem Thẩm Tiện như huynh đệ thân thiết.
Thẩm Tiện ngồi trong văn phòng, xử lý xong tài liệu liền nghĩ đến việc đã đến lúc “tính sổ” với Lục Kiến Bạch. Hắn có thể xóa bằng chứng, thì cô cũng chẳng cần phải ra tay rõ ràng — ai mà chẳng là công dân tốt biết pháp luật, đúng không?
Thẩm Tiện gọi cho Phó Bân Bân, kể toàn bộ chuyện Lục Kiến Bạch làm. Phó Bân Bân nghe xong giận dữ: “Tên Lục Kiến Bạch này đúng là cặn bã, nghe thôi đã muốn xử hắn luôn rồi.”
“Không cần nghiêm trọng như thế đâu,” Thẩm Tiện cười, “Chúng ta đều là công dân mẫu mực mà, Tiểu Phó tổng nếu có thể giúp tôi ‘dạy dỗ’ hắn một chút, miễn để hắn bắt được điểm yếu là được.”
“Trời, chuyện nhỏ! Chị Thẩm, chị bảo em kiếm tiền thì em chịu, chứ bảo xử lý mấy tên rác rưởi như hắn thì em hứng thú lắm. Cứ chờ tin tốt của em đi!” Phó Bân Bân cười ha hả.
“Đúng rồi, đừng đụng đến công ty nhà hắn. Công ty đó để tôi tự xử.” Thẩm Tiện nhắc thêm.
“Yên tâm! Có công dân tốt như chị ở đây, mấy thằng khốn đó chỉ có nước ăn đòn chạy không kịp.”
Thẩm Tiện cúp máy sau khi sắp xếp ổn thỏa. Công ty nhà Lục Kiến Bạch hiện tại vốn đã sắp phá sản. Từ khi đắc tội với Mục Tư Vũ, vật liệu xây dựng nhà họ Lục không ai mua nữa. Cho dù bán rẻ cũng chẳng ai thèm. Giờ vẫn đang lỗ triền miên, chẳng mấy chốc chắc chắn sẽ phá sản thanh lý.
Lâm Thanh Hàn ở nhà trằn trọc cả buổi sáng, nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết có nên gọi cho Thẩm Tiện không. Cuối cùng, nàng vẫn cắn răng bấm số. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Thẩm Tiện, trưa nay cô có về nhà không?” Giọng nàng khô khan, gượng gạo.
Thẩm Tiện nghĩ có lẽ Lâm Thanh Hàn vẫn chưa khỏe, vội hỏi: “Thanh Hàn, có phải cơ thể vẫn chưa thoải mái không? Chờ tôi, tôi về ngay đây.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Hàn lại thấy hơi áy náy vì khiến Thẩm Tiện phải chạy tới chạy lui: “Không cần đâu, tôi không sao cả, cô không cần về.”
“Không sao, Thanh Hàn, trưa nay đừng nấu gì cả, chờ tôi về nấu cho. Cô cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, đợi mở mắt ra, tôi sẽ ở nhà rồi. Tôi đi đây, ngoan, ngủ thêm chút nữa nhé.” Giọng Thẩm Tiện mềm nhẹ, khóe môi cũng bất giác cong lên. Không hiểu sao, cô rất thích cảm giác Lâm Thanh Hàn dựa dẫm vào mình.
Khi Thẩm Tiện về đến nhà, Lâm Thanh Hàn đang nằm trên sofa đợi. Thẩm Tiện thay giày, bước đến ngồi cạnh, khẽ cười nói: “Sao lại ngồi ở đây? Không phải bảo cô nghỉ ngơi cho tốt sao?”
Hương ngọt của thông tin tố vị cam lan nhẹ trong không khí khiến lòng Lâm Thanh Hàn cũng ngọt theo. Nàng nghĩ, mình dù sao cũng là người gần Thẩm Tiện nhất, không thể để ai khác dễ dàng cướp cô đi.
Giữa hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng một nắm tay. Chỉ cần nghiêng người một chút là có thể tựa vào lòng Thẩm Tiện. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà tai nàng đã đỏ lên. Cắn môi do dự một chút, nàng nghiêng người, tựa vào vai Thẩm Tiện: “Không ngủ được, vừa rồi hơi choáng.”
Nàng áp sát vào cổ vai Thẩm Tiện, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Thẩm Tiện nghe nói nàng choáng, lập tức lo lắng: “Giờ đỡ chưa? Còn chỗ nào thấy khó chịu không?”
Lâm Thanh Hàn lắc đầu, đầu đặt gần tuyến thể sau cổ Thẩm Tiện. Mùi thông tin tố ngọt ngào khiến nàng hơi choáng ngợp, giọng nói cũng mềm hẳn đi: “Không sao, cho tôi dựa vào một lát là được.”
Sợ nàng dựa không thoải mái, Thẩm Tiện vòng tay ôm nàng lại gần hơn: “Sao không nói sớm với tôi? Nếu biết cô thấy không khỏe, tôi đã không đến công ty rồi.”
Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng cọ cọ vào vai cô. Thực ra nàng không phải không khỏe, chỉ là cái tên kia—Dư Thanh Uyển—khiến nàng không vui. Nhưng chuyện này lại chẳng thể nói thẳng ra. Mùi thông tin tố quen thuộc xoa dịu cảm xúc trong lòng nàng, làm nàng cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Cũng tốt, để bản thân có chút cảm giác nguy cơ, cũng để thử xem Thẩm Tiện rốt cuộc nghĩ gì, rốt cuộc có giới hạn gì với nàng.