Chương 50
“Không cần đâu, tôi chỉ là không muốn ở nhà một mình. Hay là chiều nay tôi đi cùng cô đến công ty nhé?” Lâm Thanh Hàn thấy mình đã nghỉ làm hai ngày vì mệt, sợ làm lỡ việc của Thẩm Tiện nên dè dặt đề nghị.
“Được thôi. Cô đói không? Muốn nằm thêm một lát nữa hay muốn ăn trước?” Thẩm Tiện nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thanh Hàn, dịu dàng hỏi.
Lâm Thanh Hàn khẽ đỏ vành tai, tựa vào lòng Thẩm Tiện mà chẳng dám nhìn cô: “Muốn tựa thêm một lát.”
Thẩm Tiện cúi đầu nhìn vành tai đỏ hồng của Lâm Thanh Hàn, khoé môi khẽ cong lên. Trong phòng khách, hương thơm của cam ngọt và long tĩnh quế hoa hòa quyện, tạo nên một mùi hương ấm áp và dễ chịu.
“Được, vậy chút nữa tôi sẽ đi nấu cơm.” Thẩm Tiện hôm nay dậy sớm, bận rộn cả buổi sáng cũng đã hơi mệt. Huống chi trong lòng còn ôm một Lâm Thanh Hàn mềm mại ấm áp, chỉ một lát sau đã không mở nổi mắt, thiếp đi khi đang ngồi.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện một lúc không động đậy gì, khẽ ngẩng đầu liếc thì thấy cô đã ngủ thiếp đi. Đôi mắt nàng lấp lánh ý cười, rõ ràng đã mệt lắm rồi mà chỉ vì một cuộc gọi của nàng mà vội vã quay về nấu cơm. Phải làm sao đây? Càng lúc càng không nỡ rời xa Thẩm Tiện nữa rồi.
Trong lúc suy nghĩ, tay Lâm Thanh Hàn vô thức khẽ gõ nhẹ lên eo Thẩm Tiện. Thấy Thẩm Tiện ngủ say, nàng cũng không định đánh thức, khẽ nhấc cánh tay đang ôm eo mình ra, nhưng lại khiến Thẩm Tiện cựa mình tỉnh dậy.
Thẩm Tiện chớp mắt hỏi: “Sao vậy, Thanh Hàn? Hình như tôi vừa mới ngủ à?”
Lâm Thanh Hàn khẽ cười: “Không có gì, thấy cô ngủ ngon nên không muốn làm phiền. Cô đi nghỉ thêm chút đi, để tôi đi nấu cơm.”
Thẩm Tiện nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Hàn: “Không cần đâu. Tôi về là để chăm cô mà, sao có thể để người bệnh đi nấu ăn được? Cô cứ ở đây nghỉ đi, để tôi làm.” Cô vừa tỉnh dậy, giọng vẫn còn mơ màng, nghe càng thêm dịu dàng.
Cô để Lâm Thanh Hàn nghỉ ngơi tiếp, còn mình thì vào bếp. Cháo và món ăn từ sáng đã chuẩn bị rồi, nên việc dọn bữa không mất nhiều thời gian.
Lúc Thẩm Tiện vào bếp, mùi cam quanh người Lâm Thanh Hàn dần nhạt đi. Lâm Thanh Hàn bèn đứng dậy, tựa vào khung cửa bếp, lặng lẽ nhìn bóng dáng Thẩm Tiện bận rộn.
Thẩm Tiện nhìn thấy nàng, mỉm cười nói: “Sắp xong rồi.”
Lâm Thanh Hàn nhìn dáng vẻ chăm chỉ ấy, khẽ mím môi hỏi: “Thẩm Tiện, cô có từng nghĩ đến tương lai chưa?”
Thẩm Tiện nghe vậy sững lại một chút, sau đó bật cười: “Sao tự nhiên hỏi tôi chuyện nghiêm túc vậy, Thanh Hàn?”
Lâm Thanh Hàn vén lọn tóc rối ra sau tai: “Không có gì, chỉ là tiện miệng hỏi thôi.”
“Về sau à…” Thẩm Tiện nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi cũng không có lý tưởng gì xa vời, chỉ muốn chăm sóc tốt cha mẹ, lo cho cô và Điềm Điềm, rồi làm ăn đàng hoàng là được.” Ở kiếp trước, cô từng ôm mộng lớn, cắm đầu vào công việc, kết quả là chết vì kiệt sức khi còn trẻ. Lần này, cô không muốn như vậy nữa. So với sự nghiệp, gia đình với cô mới là điều quan trọng hơn cả.
Lâm Thanh Hàn nghe vậy, vành tai lại đỏ lên. Nàng ngẩng mặt nhìn cô, thì thầm: “Thật không đó? Cô đừng nói bừa nhé, tôi sẽ tin thật đấy.”
Thẩm Tiện bật cười, vừa múc cháo vừa đáp: “Đương nhiên là thật. Tôi từng lừa cô bao giờ chưa?”
Trong lòng Lâm Thanh Hàn lẩm bẩm: mấy tháng trước cô vẫn còn là một tên nói dối không chớp mắt đấy. Nhưng nàng cũng biết, không thể đem Thẩm Tiện của hiện tại so với Thẩm Tiện ngày trước. Những chuyện trước kia, nàng không muốn nghĩ đến nữa.
“Được, vậy tôi tin thật rồi đấy.” Lâm Thanh Hàn cười nói, suốt từ nãy đến giờ khoé môi nàng chưa từng hạ xuống. Nàng định vào phụ bưng cháo, nhưng lại bị Thẩm Tiện ngăn lại.
“Cô còn đang yếu, ngồi ngoan chờ là được rồi. Không phải đã có tôi ở đây sao?”
Lâm Thanh Hàn mím môi nhìn cô một cái, khoé môi lại khẽ cong lên, rồi quay người đi ra bàn ăn ngồi.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Tiện bưng cháo và món ăn ra. Trong lúc ăn, Thẩm Tiện hỏi: “Thanh Hàn, nếu ngày mai vẫn thấy không khoẻ thì cứ xin nghỉ thêm đi.”
Lâm Thanh Hàn lắc đầu: “Không cần đâu, thực ra tôi khoẻ gần hết rồi. Chỉ là không muốn gặp Lục Kiến Bạch thôi.”
“Ở bệnh viện đông người, hắn cũng không dám làm gì cô đâu. Kệ hắn đi, mai tan làm tôi sẽ đến đón cô.” Thẩm Tiện nghĩ chắc vài hôm nữa là chuyện Lục Kiến Bạch sẽ được giải quyết xong. Phó Bân Bân bên kia chắc cũng sắp ra tay rồi.
“Ừ, vậy tôi đợi cô.”
Hai người ăn trưa xong, nghỉ ngơi một chút rồi lái xe quay lại công ty. Vào đến văn phòng, Thẩm Tiện lấy gối và chăn mỏng đưa cho Lâm Thanh Hàn: “Buồn ngủ thì cứ nằm trên sofa ngủ một lát.” Sofa trong văn phòng Thẩm Tiện đủ rộng để một người nằm thoải mái.
Có Thẩm Tiện bên cạnh, mùi thông tin tố cam ngọt lan tỏa đậm đà khiến Lâm Thanh Hàn thấy rất dễ chịu, mắt cũng bắt đầu ríu lại. Thế là nàng thực sự đắp chăn, nằm ngủ một giấc ngay tại văn phòng.
Thẩm Tiện nhìn nàng nhắm mắt ngủ say, khóe môi khẽ cong. Lúc công ty sửa sang lại văn phòng, quả nhiên cô nên yêu cầu ngăn thêm một phòng nghỉ riêng, không phải để tăng ca, mà để sau này nếu Thanh Hàn hay Điềm Điềm có đến, không muốn về thì vẫn có chỗ ngủ lại.
Đến khi Lâm Thanh Hàn tỉnh dậy đã gần bốn giờ chiều, vừa mở mắt ra còn hơi mơ màng, quay sang nhìn thấy Thẩm Tiện mới nhớ mình đang nằm ở văn phòng cô. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp. Ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiện, nàng hỏi: “Thẩm Tiện, cô từng để ai khác ngủ ở đây chưa?”
Thẩm Tiện mỉm cười, đi tới máy lọc nước lấy cho nàng một cốc nước ấm, ngồi xuống bên sofa rồi đáp: “Đương nhiên là chưa rồi. Văn phòng tôi đâu phải nhà nghỉ, làm gì có chuyện để người khác ngủ? Cô khát không? Uống chút nước đi.” Nói xong liền đưa cốc nước sang.
Lâm Thanh Hàn đón lấy, uống vài ngụm nhỏ, trong lòng thì vui râm ran. Nàng liếc nhìn Thẩm Tiện một cái, rồi khẽ lắc lắc cánh tay cô: “Tự dưng thèm ăn bánh ngọt ở tiệm tầng dưới, Thẩm Tiện, tôi muốn ăn bánh.”
Thẩm Tiện dịu dàng hỏi: “Muốn ăn vị gì? Để tôi đi mua.”
Lâm Thanh Hàn một tay cầm cốc, một tay ôm lấy cánh tay Thẩm Tiện, khẽ tựa đầu lên vai cô: “Tôi cũng không biết nữa, cô cứ chọn đi.”
Thẩm Tiện cúi đầu nhìn người đang tựa vào mình, mỉm cười: “Được, vậy tôi chọn nhé.” Nói là vậy, nhưng Lâm Thanh Hàn vẫn chưa có ý định rời khỏi vai cô. Thời gian gần đây, đúng là Thanh Hàn rất hay thích dựa vào người ta thật.
Thẩm Tiện nhìn nàng, vừa buồn cười vừa bất lực: “Cô không buông ra thì tôi đi sao được?”
Lâm Thanh Hàn lúc này mới hơi rời người khỏi Thẩm Tiện. Thấy cô cười nhìn mình, nàng có phần ngượng ngùng, khẽ vuốt tóc rồi lúng túng nói: “Vậy… cô đi đi.”
Thẩm Tiện cố nhịn cười, nhìn nàng thêm vài lần rồi mới ra khỏi văn phòng.
Tiệm bánh ngọt dưới tầng có khá nhiều loại. Thẩm Tiện đứng trước quầy chọn mãi vẫn chưa quyết được loại nào.
Nhân viên bán hàng thấy cô phân vân, liền mở lời: “Cô gái, mấy loại bánh này đều là bán chạy nhất tiệm đấy. Cô mua cho bạn trai hay bạn gái vậy?”
Thẩm Tiện phản xạ theo bản năng: “Tôi không có bạn trai.”
Nhân viên cười: “Vậy chắc là bạn gái rồi. Các bạn nữ thường thích vị matcha hoặc socola đen. Nhưng kem lạnh và bánh ruốc cũng bán khá chạy.”
Thẩm Tiện gật đầu: “Vậy lấy mỗi loại một miếng nhé.” Cô nghĩ cứ mua nhiều loại để Thanh Hàn chọn, phần còn lại thì để nhân viên trong công ty ăn tráng miệng, mấy cậu trai ai cũng ăn khỏe cả.
Trong khi đó, Lâm Thanh Hàn ở văn phòng cảm thấy hơi chán. Nàng bỗng nhớ tới chuyện lần trước Điềm Điềm ngồi trên ghế làm việc của Thẩm Tiện chơi đồ chơi. Lúc đó Thẩm Tiện không trách gì con bé vì còn nhỏ, nhưng nếu nàng ngồi lên thì Thẩm Tiện có giận không?
Lại nghĩ đến chuyện Dư Thanh Uyển, Lâm Thanh Hàn muốn thử xem rốt cuộc giới hạn của Thẩm Tiện nằm ở đâu. Thế là nàng dứt khoát ngồi lên chiếc ghế làm việc của Thẩm Tiện, vừa chơi điện thoại vừa đợi cô quay lại.
Sau khi thanh toán xong, Thẩm Tiện xách bánh quay về. Vừa bước vào văn phòng, cô đã thấy Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, nghịch thứ gì đó.
Thẩm Tiện mỉm cười bước lại gần, cúi xuống nhìn thử Lâm Thanh Hàn đang làm gì, vừa nhìn vừa đùa: “Lâm tổng đang bận à? Nào, trà chiều của cô đây, xem có vừa ý không?”
Vừa nói, Thẩm Tiện vừa dọn đống tài liệu trên bàn sang một bên, rồi bày ra sáu miếng bánh ngọt cô mới mua: “Lâm tổng muốn ăn cái nào?”
Lâm Thanh Hàn bị cách gọi của Thẩm Tiện làm đỏ cả tai, khẽ đánh nhẹ vào cánh tay cô, ngượng ngùng nói: “Đừng có làm loạn.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Thanh Hàn định đứng dậy nhường ghế, nhưng Thẩm Tiện mỉm cười, ấn nhẹ vai nàng không cho dậy: “Không cần đứng.”
Sau đó quay ra nói với người ngoài cửa: “Vào đi.”
Lý Tỉnh cầm một xấp tài liệu bước vào, định đưa cho Thẩm Tiện ký tên, nhưng vừa đẩy cửa đã thấy “phu nhân tổng giám đốc” đang ngồi ngay tại ghế của tổng, trước mặt còn bày một đống bánh ngọt. Lý Tỉnh lập tức cảm thấy mình quá thừa thãi, liếc Thẩm Tiện một cái rồi nói: “Thẩm tổng, em không vội đâu, để mai ký cũng được.” Nói rồi đóng cửa lẹ làng.
Diêm Cường thấy Lý Tỉnh quay lại nhanh như vậy, còn chẳng thèm ngẩng đầu hỏi: “Sao nhanh thế?”
Lý Tỉnh hạ giọng: “Nhanh cái gì, Thẩm tổng đang dỗ vợ kìa, tôi dám vào chắc?”
Diêm Cường bật cười nhỏ: “Cũng đúng, mà nhìn kiểu đó thì hai người tình cảm tốt thật.”
Lý Tỉnh lầm bầm: “Chắc chắn rồi, Thẩm tổng tốt như vậy, đối xử với vợ sao mà không tốt được.”
Lâm Thanh Hàn nghe tiếng cửa khép lại, liền đẩy nhẹ Thẩm Tiện một cái: “Phiền chết đi được.”
Thẩm Tiện cười, cũng chẳng giận: “Được rồi, nhận lỗi nhé. Mà em ngồi ở đây cũng có khác gì đâu.”
Lâm Thanh Hàn chọn một miếng bánh vị matcha: “Tôi lấy cái này, cái dâu tây để dành cho Điềm Điềm, còn cái black forest đó, không phải cô thích ăn sao? Mấy cái còn lại đưa cho nhân viên đi.”
“Được, nghe lời Lâm tổng hết.” Thẩm Tiện cười, gói ba miếng bánh còn lại cho vào túi, đem sang văn phòng bên đưa cho Tống Mẫn, nhờ cô chia cho mọi người.
Lý Tỉnh cười hì hì: “Thẩm tổng, là phu nhân tổng giám đốc mời tụi em đó à?”
Thẩm Tiện bị cách gọi ấy làm sững người, cô và Thanh Hàn vẫn chưa đến mức đó mà… nhưng nếu giải thích ra lại dài dòng, thế là cô chỉ khẽ gật đầu.
Lý Tỉnh nở nụ cười như đã đoán đúng từ đầu: “Biết ngay mà.”