Chương 51
Lời của Thẩm Tiện khiến vành tai Lâm Thanh Hàn đỏ bừng, nàng nhìn hộp bánh ngọt trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, cầm muỗng nhỏ bên cạnh ăn miếng bánh matcha. Vị ngọt thanh của matcha vừa cho vào miệng đã tan ra, khiến Lâm Thanh Hàn không khỏi nhớ lại mọi chuyện Thẩm Tiện đã làm hôm nay. Việc mình bảo Thẩm Tiện làm, cô ấy đều làm hết, lại còn rất chu đáo với mình, hoàn toàn không hề tức giận.
Đúng lúc Lâm Thanh Hàn đang nghĩ vẩn vơ, Thẩm Tiện đưa bánh ngọt cho các nhân viên xong lại quay về, vài bước đã đến trước bàn làm việc của mình, nghiêng người tựa vào bàn, mím môi cười nhìn Lâm Thanh Hàn: “Lâm tổng còn muốn sai bảo gì nữa không?” Không hiểu sao, Thẩm Tiện rất thích cảm giác được Lâm Thanh Hàn sai khiến như vậy, cảm thấy đó là cách Lâm Thanh Hàn xem cô như người một nhà.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt lườm Thẩm Tiện một cái, nhưng nụ cười nơi khóe môi thì không tài nào giấu nổi: “Hết rồi, không được trêu tôi nữa, mau đi ăn bánh nhỏ của cô đi.”
“Được, tôi đi ăn bánh đây.” Vừa nói vừa bưng miếng bánh Black Forest trên bàn sang ghế sofa ngồi ăn.
Lâm Thanh Hàn cũng cầm phần bánh của mình rồi ngồi xuống sofa.
Thẩm Tiện mỉm cười hỏi nhẹ nhàng: “Sao không ngồi ở kia nữa?”
“Không muốn làm phiền cô làm việc, hôm nay còn việc gì chưa làm xong không?” Lâm Thanh Hàn vừa hỏi vừa xúc bánh, hơi áy náy trong lòng, không biết việc mình đến công ty cùng Thẩm Tiện có ảnh hưởng đến công việc của cô ấy không.
“Không còn việc gì hết, tôi làm xong rồi, đừng lo mấy chuyện này vì tôi.” Thẩm Tiện hơi nghiêng người sát lại gần Lâm Thanh Hàn, nhìn nàng cười nói.
Lâm Thanh Hàn đang định phản bác, nhưng rồi lại nuốt lời xuống. Trước đây mỗi lần Thẩm Tiện nói mấy câu trêu đùa kiểu này, nàng đều cãi lại ngay, nhưng lần này lại muốn thuận theo lời cô. Lâm Thanh Hàn nhướng mày đối mắt với Thẩm Tiện: “Đúng vậy, tôi đang lo cho cô đó.”
Lần này lại khiến Thẩm Tiện không biết nên đáp lại thế nào, không giống như cô nghĩ! Sao Thanh Hàn không cãi lại? Lời của nàng khiến Thẩm Tiện thấy hơi nóng, cô đưa tay quạt nhẹ, rồi ăn thêm hai miếng bánh.
Lâm Thanh Hàn thấy dáng vẻ luống cuống đó của Thẩm Tiện thì tựa người vào sofa cười thành tiếng.
Khoảng hơn năm giờ, hai người cùng nhau xuống bãi xe, lái xe đến đón Thẩm Điềm.
Trong xe của Thẩm Tiện rất đơn giản, không có đồ trang trí gì. Trước đây khi chưa thân với Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn không tiện nói, giờ thì khác rồi, mắt nàng sáng lên, quay sang hỏi Thẩm Tiện: “Sao trong xe cô không để gì hết vậy? Người ta thường đặt vài món đồ trang trí mà?”
Thẩm Tiện bị hỏi đến sững người, không phải là cô không muốn để, mà là chưa từng có khái niệm đó. Ở kiếp trước cô toàn vùi đầu làm việc, lấy đâu ra tâm trí để lo mấy chuyện này? Đời này sau khi mua xe xong cũng chẳng nghĩ đến việc đó.
“Tôi quên mất, mà cũng không biết nên mua gì. Lát nữa đón Thẩm Điềm xong, hai người giúp tôi chọn nhé.” Thẩm Tiện suy nghĩ rồi nói, đúng là đơn giản quá thì thiếu đi chút hơi thở cuộc sống.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười quay đầu nhìn Thẩm Tiện: “Vậy chút nữa tôi và Thẩm Điềm nói gì là cô phải nghe theo đó nha, không được đổi ý.”
Thẩm Tiện bật cười dịu dàng: “Được, tôi ngoan ngoãn nghe lời hai người.”
Lâm Thanh Hàn gật đầu cười: “Ừ, vậy mới ngoan chứ.”
Hai người đỗ xe tại bãi trước cổng trường, lúc này các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo vẫn chưa tan học, mấy lớp đang xếp hàng trên sân chờ cô giáo dẫn ra cổng.
Không lâu sau, Thẩm Điềm nắm tay Lý Manh Manh từ trong trường đi ra, vừa thấy Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện, bé liền chào tạm biệt Manh Manh rồi tung tăng chạy về phía hai người.
“Mẹ, ma mi~” Thẩm Điềm ôm Lâm Thanh Hàn một cái, rồi quay sang ôm lấy Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện dứt khoát bế bổng Thẩm Điềm lên, khiến bé cười khúc khích không ngừng.
Lâm Thanh Hàn đứng bên cạnh nhìn hai người chơi đùa, mỉm cười nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, không được nghịch nữa, về nhà rồi chơi.”
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn: “Được, chúng tôi không nghịch nữa, đi mua đồ với ma mi trước có được không?”
Vừa nghe nói đi mua đồ, mắt Thẩm Điềm lập tức sáng rỡ, trẻ con mà, cái gì náo nhiệt cũng thích: “Được, Thẩm Điềm đi với ma mi!”
“Được rồi, lát nữa Thẩm Điềm được chọn thoải mái nha.” Thẩm Tiện vừa nói vừa đặt Thẩm Điềm vào ghế trẻ em, còn cẩn thận thắt dây an toàn. Lâm Thanh Hàn ngồi hàng ghế sau để trò chuyện cùng Thẩm Điềm.
Thẩm Tiện dừng xe trước một trung tâm thương mại, ba người đến cửa hàng chuyên bán đồ trang trí và đồ chơi, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn dắt Thẩm Điềm bước vào trong.
Trước đây Thẩm Điềm rất ít khi được đến cửa hàng bán đồ chơi, một phần là vì Lâm Thanh Hàn quá bận rộn với công việc, phần còn lại là do không dư dả về tiền bạc. Khi đó, Lâm Thanh Hàn phải chu cấp cho cha mẹ, em trai, thêm cả Thẩm Tiện, phải trả tiền thuê nhà, rồi còn phải lo học phí cho con gái, trong tay thật sự chẳng có mấy đồng dư.
Thẩm Tiện nhìn thấy Thẩm Điềm lúc thì nhìn bên này, lúc thì nhìn bên kia, trong lòng không khỏi thấy xót xa. Dạo này cô mải mê làm việc, vậy mà lại quên mất đưa Thẩm Điềm ra ngoài chơi.
Cô xoa xoa chỏm tóc nhỏ trên đầu Thẩm Điềm, mỉm cười nói: “Điềm Điềm muốn gì thì nói với ma mi, cái gì cũng được hết.”
Dù còn nhỏ nhưng Thẩm Điềm biết trước đây mẹ và ma mi thường hay cãi nhau vì tiền, sau này ma mi trở nên tốt hơn, sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho bé, nhưng Thẩm Điềm vẫn giữ thói quen không tiêu xài hoang phí. Ngay cả với món đồ chơi mình thích, bé cũng chỉ nhìn chứ không dám đưa tay chạm vào.
Thẩm Tiện thấy Thẩm Điềm chỉ đỏ mặt nhìn mà không dám lấy, bèn ôm bé vào lòng: “Điềm Điềm không cần ngại đâu, ma mi đã kiếm được nhiều tiền rồi, là để dành cho Điềm Điềm xài mà.”
Thẩm Điềm đỏ mặt rúc vào lòng Thẩm Tiện, rồi đưa tay chỉ vào một chú thỏ nhỏ không xa. Thẩm Tiện bật cười, lấy chú thỏ ấy cho bé. Con thỏ đó với người lớn thì nhỏ, nhưng ôm vào lòng Thẩm Điềm lại vừa vặn đầy tay, trông đáng yêu không chịu được.
Thẩm Tiện vừa lựa đồ chơi cho Thẩm Điềm, vừa quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, cô giúp tôi chọn vài thứ trang trí để để trong xe nha?”
Lâm Thanh Hàn mỉm cười gật đầu: “Được, để tôi chọn cho.”
Nàng tiện tay lấy một bộ tượng nhỏ hình heo hồng, đi đến hỏi Thẩm Tiện: “Dễ thương không?”
Thẩm Tiện gật đầu, bản thân cô thì không quá để tâm, chỉ cần Thanh Hàn thích là được: “Dễ thương.”
Lâm Thanh Hàn nhịn cười, cầm cả dãy tượng heo trên tay, định trang trí nguyên một hàng “heo nhún” cho xe Thẩm Tiện, rồi lại lấy thêm một con mèo bông nhỏ định đặt ở ghế sau.
Thẩm Tiện thì chú ý đến một con gấu bông to bằng hai lần Thẩm Điềm, cô đặt bé xuống rồi ôm con gấu to lên hỏi: “Điềm Điềm thích cái này không? Sau này có thể ôm ngủ nha.”
Thẩm Điềm nhìn chú gấu to hơn cả mình, gật đầu với Thẩm Tiện: “Dạ thích, Điềm Điềm ôm gấu ngủ.”
Con gấu rất to, lại hơi khó mang theo. Sau khi thanh toán, ba người mang đồ chơi ra để trong xe rồi quay lại trung tâm thương mại. Thẩm Tiện nghĩ hay là ăn luôn ngoài cho tiện, nên chọn một nhà hàng món gia đình có tiếng để đi cùng Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm.
Sau khi trở lại xe, Lâm Thanh Hàn dán nguyên một dãy heo hồng mới mua lên bảng taplo, đặt con mèo bông lên ghế sau.
Lâm Thanh Hàn nhìn dãy heo hồng lắc lư trước mặt mà bật cười thành tiếng. Bây giờ Thẩm Tiện dù gì cũng là một tổng rồi, mà trong xe lại dán cả dãy heo con, trông lại thấy dễ thương lạ kỳ.
Thẩm Tiện không hiểu Lâm Thanh Hàn đang cười gì, liếc mắt nhìn qua mấy con heo hồng đang lắc lư: “Thích đến vậy sao?”
Lâm Thanh Hàn cười đáp: “Ừm ừm, thích lắm.”
Về đến nhà, sau khi giúp Thẩm Điềm rửa mặt thay đồ xong, bé nhất quyết đòi ôm gấu ngủ. Cơ thể nhỏ bé của Thẩm Điềm bị gấu đè cho ngồi bệt xuống, nhưng bé vẫn vui vẻ dụi dụi mặt vào lông gấu, không hề giận.
Có lẽ là do đi chơi mệt, Thẩm Điềm nhanh chóng ngủ thiếp đi bên cạnh gấu. Lâm Thanh Hàn đợi con ngủ rồi quay lại phòng khách. Thẩm Tiện đang xem ti vi, nàng ngồi xuống cạnh cô, tựa đầu lên vai cô: “Đang làm gì thế?”
“Xem mấy mã cổ phiếu dạo này để ý, thấy giá lên cũng khá ổn.” Thẩm Tiện nói, rồi để Lâm Thanh Hàn tựa vào dễ hơn, cô vòng tay ôm lấy nàng.
Do khoảng cách gần, mùi hương cam ngọt của tin tức tố lại dần lan tỏa, Lâm Thanh Hàn thoải mái nép vào lòng Thẩm Tiện không muốn rời đi. Nhưng mai là ngày cuối cùng trong kỳ mẫn cảm của nàng, Lâm Thanh Hàn lo rằng Thẩm Tiện sẽ lại dán miếng ngăn tin tức tố.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiện, khẽ nói: “Thẩm Tiện, hay sau này lúc chỉ có hai chúng ta, đừng dán miếng ngăn tin tức tố nữa nhé?”
Thẩm Tiện thật ra cũng không có ý kiến gì, cô vốn không thích ngửi tin tức tố của người khác, cũng không thích người khác ngửi mùi của mình. Nhưng Thanh Hàn thì khác, nếu nàng đã tin tưởng cô, Thẩm Tiện cũng gật đầu: “Được, vậy sau này về nhà tôi không dán nữa. Thật ra ngày nào cũng dán cũng hơi khó chịu.” Miếng dán đó dính chặt lắm, lúc gỡ ra cũng khá đau.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười: “Vậy sao cô vẫn ngày nào cũng dán?”
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng đáp: “Trước đây không phải cô không thích sao? tôi dán là để cô thấy yên tâm hơn một chút.”
Lâm Thanh Hàn nhìn cô một lúc, rồi mới dời mắt đi, vành tai đỏ hồng lên, vùi mặt vào lòng Thẩm Tiện: “Ngốc quá đi.”
Thẩm Tiện cười khẽ, giọng nói mềm mại: “Không ngốc đâu, chỉ cần cô và Điềm Điềm vui là không ngốc rồi.”
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn tựa trong lòng mình mắt đã bắt đầu díp lại, liền hỏi: “Thanh Hàn? Có muốn về phòng ngủ không?”
Lâm Thanh Hàn khép hờ mắt, thật sự không nỡ rời khỏi vòng tay Thẩm Tiện, trong lòng thậm chí còn mong cô có thể ôm mình ngủ như thế này. Nhưng nghĩ tới lại khiến vành tai nàng càng đỏ hơn, miệng lại nói ra điều trái ngược trong lòng: “Ừm, tôi đi ngủ đây. Thẩm Tiện, chúc ngủ ngon.”
“Được, ngủ ngon.” Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn đang buồn ngủ rũ rượi trong lòng, khóe môi cong cong. Nhưng lại sợ nàng ngủ trong tư thế này sẽ khó chịu, bèn nói thêm: “Về phòng ngủ đi, nằm thế này không thoải mái đâu.”
Lâm Thanh Hàn lúc này mới miễn cưỡng rời khỏi vòng tay cô, có phần không muốn nhưng vẫn đứng dậy đi về phòng.
Chỉ là, dãy số ảo hiện trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn không biết từ lúc nào đã tăng lên 50.
Cùng lúc đó, Lục Kiến Bạch đang lảo đảo ôm một omega từ trong quán bar đi ra. Kể từ sau sự việc lần trước, việc làm ăn trong nhà hắn tụt dốc không phanh, bị cha mắng không biết bao nhiêu lần. Chuyện muốn hại Lâm Thanh Hàn cũng không thành, Lục Kiến Bạch dạo này thường xuyên đến đây uống rượu giải sầu, có lúc còn dắt omega đi “giải trí” như hôm nay.
Quán bar này vốn dĩ không sạch sẽ gì, nằm khuất trong mấy con hẻm ngoằn ngoèo cách xa phố chính ba dãy. Lục Kiến Bạch ôm eo một omega, lảo đảo bước ra như mọi khi. Nhưng khi đi đến giữa hẻm, hắn bị người chặn đường.
Lục Kiến Bạch lờ mờ mắng một câu: “Mẹ kiếp, ai chặn đường tao?”
Omega trong lòng hắn vừa thấy năm gã đàn ông cao to trước mặt liền tái mét mặt. Cả năm người đều là alpha. Tên đứng đầu liếc sang nữ omega kia: “Không muốn rước họa thì cút ngay.”
Nữ omega sợ đến tỉnh cả rượu, lập tức giãy khỏi tay Lục Kiến Bạch rồi bỏ chạy ra ngoài hẻm.
Lục Kiến Bạch nhíu mày, cố mở mắt nhìn, nhưng cơn say khiến hắn nhìn mờ cả người, lẩm bẩm: “Sao lại chạy rồi… Tránh ra, đừng chắn đường…”
Chưa kịp nói thêm câu nào, miệng hắn đã bị nhét vải, sau đó là một trận đòn như trời giáng. Đến khi cánh tay trái của Lục Kiến Bạch vang lên một tiếng “rắc”, xương gãy.
Gã vặn tay hắn nhíu mày nhìn về phía tên cầm đầu: “Tôi không cố làm gãy đâu, tên này yếu quá.”
Tên cầm đầu khoát tay, thấy đánh cũng đủ rồi. Hắn nhớ lời “Phó tổng” dặn — không được gây chết người, nhưng phải để tên này nếm mùi đau đớn.
Bọn họ đánh đều tránh các bộ phận trọng yếu, nặng nhất chính là cú gãy tay vừa rồi. Mặt mũi của Lục Kiến Bạch họ không đụng tới, nhìn bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ “công tử nho nhã” như thường ngày.
Một tên trong nhóm vác Lục Kiến Bạch — lúc này đã ngất — về ném lại trước cửa quán bar. Nơi này bề ngoài là quán rượu, nhưng bên trong còn làm nhiều thứ “khó nói”, trong đó có cả những người đàn ông thích chơi alpha.
Ném hắn lại rồi, bọn chúng cử người canh chừng, nhìn mấy gã say khướt trong quán vác Lục Kiến Bạch vào bên trong rồi mới rút lui.
Khi Lục Kiến Bạch tỉnh lại, toàn thân hắn đau nhức, đặc biệt là một vị trí phía dưới đau như bị xé toạc. Người đầy những vết bầm tím, tay trái đau thấu xương.
Hắn thử gắng sức cử động, đau đến bật khóc. Là bác sĩ, hắn hiểu rõ cơn đau rách toạc phía sau là chuyện gì, liền gào lên: “Đứa nào! Mẹ kiếp ra đây cho tao, đau chết mất!”
Nhưng hắn chẳng nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Giờ đây, Lục Kiến Bạch đang nằm trần truồng, úp mặt trên sofa trong một phòng bao.
Hắn muốn gượng đứng dậy, nhưng vừa đặt chân xuống thì chỗ đó lại đau nhói khiến hắn không thể nhúc nhích. Tiếng ồn ào của hắn khiến bảo vệ quán phải tới xem. Nhưng bảo vệ thì chẳng lấy gì làm lạ với kiểu chuyện như thế này.
Lục Kiến Bạch gào lên đòi báo cảnh sát, bảo vệ thản nhiên đáp: “Báo đi, dù sao cũng không tìm được ai đâu. Ở đây không có camera. Với lại anh là alpha mà còn bị người ta làm thế, biết đâu là anh say quá rồi tự nguyện, muốn sao cũng được, miễn dọn cho gọn đi, chỗ này ban ngày không kinh doanh.”
Cuối cùng, Lục Kiến Bạch vẫn gọi cảnh sát. Nhưng hắn say khướt, lại không nhớ gì, nên chỉ có thể ghi biên bản sơ sài. Cảnh sát chỉ đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu.
Trớ trêu thay, bác sĩ trực cấp cứu hôm đó là người hắn quen — bác sĩ Vương. Thành phố Lâm Hải cũng không lớn, trước đây bệnh viện từng tổ chức cho các bác sĩ trẻ sang bệnh viện Nhất học tập.
Bác sĩ Vương nhìn thấy tình trạng phía sau rách nát và cánh tay gãy của Lục Kiến Bạch, thở dài khuyên nhủ: “Thanh niên nên biết giữ mình một chút. Sau này có khi đi vệ sinh cũng là vấn đề lớn đó.”
Lục Kiến Bạch giận đến phát run, nghiến răng ken két. Hắn chỉ muốn biết: rốt cuộc ai đã hại hắn? Nhưng lại chẳng hề nghĩ đến những gì mình từng làm với Lâm Thanh Hàn, và chuyện bản thân vừa trải qua có khác gì với tội ác năm xưa hắn gây ra — chỉ là khi xưa, hắn là kẻ ra tay.