Chương 52
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiện đưa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm đi học. Lâm Thanh Hàn nhìn hàng heo nhún trên taplo xe mà tâm trạng cũng vô thức tốt hơn hẳn. Chỉ là, trước khi ra khỏi nhà, Thẩm Tiện đã dán miếng ngăn tin tức tố, khiến Lâm Thanh Hàn cảm thấy thiếu mất hương vị quen thuộc kia, giống như thiếu đi điều gì đó thân thuộc.
Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt — ít ra những omega khác sẽ không ngửi được hương tin tức tố trên người Thẩm Tiện nữa.
Sau khi đưa Thẩm Điềm đến trường, Thẩm Tiện lại tiếp tục chở Lâm Thanh Hàn đi làm. Lâm Thanh Hàn ngồi trên xe nghịch nghịch mấy chú heo nhún trước mặt, trong mắt tràn đầy ý cười, không giấu được: “Nhớ ăn trưa đúng giờ đó nha.”
“Được rồi, yên tâm, chị sẽ không để mình đói đâu.”
Lâm Thanh Hàn đến cơ quan, Hàn Nhụy liền tíu tít hỏi han đủ điều, xác nhận nàng thật sự không sao mới yên tâm.
“Này, tôi nghe nói hôm nay Lục Kiến Bạch xin nghỉ một tháng liền, nói là gãy tay. Không lẽ là chuyện hôm trước nên hắn mới không dám đến công ty?” Hàn Nhụy nói với Lâm Thanh Hàn ở bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn lắc đầu: “Không biết, sau này tránh xa người như vậy là được.”
“Ừ đúng đó. Chỉ tiếc là không có bằng chứng, như thế thì nhẹ cho Lục Kiến Bạch quá rồi.” Hàn Nhụy nhớ lại chuyện hôm đó vẫn còn tức.
“Này, mấy ngày qua đều là Thẩm Tiện nhà cậu chăm sóc cậu à? Tôi thấy Thẩm Tiện dạo này nhìn cũng đáng tin đấy. Nói gì thì nói, cái ngọn núi hôm đó cũng đâu có thấp, mà cô ấy một mình cõng cậu xuống, tôi thấy hai người đâu giống ‘chỉ là bạn’ đâu nha.” Hàn Nhụy vừa nói vừa cười trêu.
“Ừ, mấy hôm nay đều là chị ấy chăm sóc tôi. Hơn nữa, chị ấy thật sự rất tốt.” Mỗi khi Lâm Thanh Hàn nói đến Thẩm Tiện, khóe môi nàng cứ cong cong, không hạ xuống nổi.
Hàn Nhụy cười, huých nhẹ tay nàng: “Ôi chà, giờ không phủ nhận nữa luôn nha? Sắp có tin vui rồi phải không?”
“Cái gì chứ, vẫn chưa chắc đâu.” Lâm Thanh Hàn bĩu môi. Thẩm Tiện đối xử tốt với nàng là thật, nhưng nàng lại không cảm nhận được ý gì khác trong đó. Cho nên mấy chuyện hôm qua nàng thử đều thấy hơi… hời hợt.
“Sao vậy? Người ta đối xử với cậu tốt thế rồi mà còn chưa hài lòng sao?”
Lâm Thanh Hàn mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không phải, chỉ là cảm thấy vẫn thiếu gì đó. Chị ấy tốt với tôi, nhưng hình như không có ý gì khác. Bây giờ tôi cũng chẳng đoán nổi chị ấy nghĩ gì.”
“Vậy cậu chủ động chút đi, Thẩm Tiện nhà cậu giờ còn mở công ty rồi, đừng để mấy cô gái khác cướp mất.” Hàn Nhụy vừa chỉnh máy vừa đùa giỡn.
Lâm Thanh Hàn bật cười khẽ: “Chắc không đâu, chị ấy có vẻ không quan tâm chuyện này lắm. Giang Hi dù là omega rất nổi bật, chị ấy cũng chỉ nói là ‘đối tác’ thôi, chẳng có ý gì khác cả.”
Hàn Nhụy nhướng mày cười trêu: “Hiểu rồi, Thẩm Tiện nhà cậu chỉ có hứng thú với mình cậu thôi chứ gì.”
Bên kia, trong văn phòng, Lưu Văn Văn và Triệu Tình đang tám chuyện.
“Nghe chưa, Lâm Thanh Hàn đi làm lại rồi.” Triệu Tình nhỏ giọng nói với Lưu Văn Văn.
“Nghe rồi, cô ta còn dám đến cơ quan nữa à? Suýt chút nữa thì phát tình trước mặt bao nhiêu người, may mà có vợ cũ đi cùng, không thì chẳng biết chừng lại bám lấy bác sĩ Lục rồi ấy chứ.” Lưu Văn Văn mỉa mai.
“Đúng đó, giờ ngày nào cũng dính với vợ cũ, đúng là tốt quá rồi, không còn thời gian bám lấy bác sĩ Lục nữa.”
Còn phía Thẩm Tiện, công ty vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nội thất. Cô và Mục Tư Vũ lại họp chốt thêm một số chi tiết. Mục Tư Vũ đồng ý bố trí ba người phỏng vấn giúp Thẩm Tiện, sau khi họp cùng vài nhân viên chốt nội dung cụ thể, Thẩm Tiện cũng thuê luôn một phòng họp nhỏ trong khách sạn gần đó để làm nơi phỏng vấn.
Xong việc, cô cho nhân viên tan làm sớm. Tiếng thi công bên ngoài khá ồn, việc cần làm đã xong thì cũng không cần nán lại làm gì.
Chủ nhật, Lâm Thanh Hàn được nghỉ. Một nhà ba người rủ nhau đi dạo phố. Thẩm Tiện muốn mua ít quần áo cho Thẩm Điềm và Thanh Hàn. Sau khi ăn sáng xong, khoảng hơn 9 giờ, cả ba cùng xuất phát. Thẩm Tiện lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó, đỗ xe dưới hầm rồi cùng Lâm Thanh Hàn mỗi người nắm một tay của Thẩm Điềm, dắt bé vào trong.
Thẩm Điềm nghe nói hôm nay đi mua đồ mới, cả sáng đã vui mừng nhảy nhót không ngừng, giờ được đi dạo giữa hai người, càng cười toe toét. Cả ba vừa mới bước vào trung tâm thương mại thì có người gọi Thẩm Tiện.
Nghe tiếng gọi, Thẩm Tiện quay đầu lại, nhíu mày nhìn người đó vài giây mới nhận ra qua trí nhớ của nguyên chủ — nữ omega đó chính là “bạch nguyệt quang” của nguyên chủ: Dư Thanh Uyển.
Lúc này, Dư Thanh Uyển đã bước tới, nở nụ cười nhìn ba người: “Thẩm Tiện, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?”
Dư Thanh Uyển có vẻ ngoài yếu đuối, lúc nói chuyện đôi mắt cong cong nhìn về phía Thẩm Tiện. Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện cứ đứng nhìn đối phương mà không phản ứng, liền nhẹ ho một tiếng, nhíu mày.
Lúc này Thẩm Tiện mới hoàn hồn, xem ra hôm nọ Triệu Cường nói thật. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Dư Thanh Uyển một cái: “Tôi vẫn ổn. Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước.”
Dư Thanh Uyển sững người. Trước kia Thẩm Tiện luôn là “cún con” chạy theo cô, tiêu xài rộng rãi vì cô. Nghe Triệu Cường nói Thẩm Tiện giờ còn mua được xe, cô nghĩ trước khi kiếm được người khác, có thể tạm thời bám lấy Thẩm Tiện như trước — dù sao cũng chẳng phải chưa từng làm thế.
Dư Thanh Uyển cứ tưởng sau lần gặp Triệu Cường, hắn sẽ kể cho Thẩm Tiện biết cô đã quay về, ai ngờ đợi mãi không thấy tin tức gì, cũng không dám chủ động gọi trước vì sợ mất giá. Vừa khéo hôm nay gặp lại ở đây.
Cô ta lại liếc sang Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm. Nhớ hồi trước Thẩm Tiện ghét vợ và con lắm, chẳng thèm quan tâm gì. Giờ lại đi dạo phố cùng hai người, thấy mình cũng chẳng muốn đi theo, thậm chí còn chẳng muốn nói chuyện?
Chẳng phải nghe nói Thẩm Tiện đã ly hôn rồi sao?
Thấy Thẩm Tiện định rời đi, Dư Thanh Uyển vội vàng gọi: “Này, Thẩm Tiện, đợi chút. Chúng ta lâu rồi không gặp, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Thanh Hàn với ánh mắt mang chút thách thức.
Thẩm Điềm thấy người dì lạ mặt cứ gọi mãi không cho họ đi, sợ sệt buông tay Lâm Thanh Hàn, chạy tới ôm chặt lấy chân Thẩm Tiện, “Ma mi, chẳng phải nói đi mua váy đẹp cho Điềm Điềm sao? Điềm Điềm muốn đi rồi ~” Bé trốn sau chân Thẩm Tiện, giọng non nớt lí nhí vang lên.
Dư Thanh Uyển nhìn Thẩm Điềm, chỉ cười mà không nói gì. Trước kia Thẩm Tiện luôn đặt cô lên hàng đầu, làm sao có thể nghe lời một đứa trẻ chứ?
Vậy mà giây sau, Thẩm Tiện đã cúi người bế Thẩm Điềm lên, cười xoa má bé: “Được rồi, ma mi không nói chuyện nữa, chúng ta đi mua váy đẹp.”
Sau đó, cô mỉm cười quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, đi thôi, Điềm Điềm nóng lòng lắm rồi.”
Sắc mặt Dư Thanh Uyển thoáng cứng lại, nhưng nhanh chóng quay về vẻ tươi cười: “Thẩm Tiện, chỉ vài câu thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu.”
Thấy Thẩm Tiện không đáp lời, Dư Thanh Uyển lại quay sang mỉm cười với Lâm Thanh Hàn: “Cô Lâm, có được không?”
Lâm Thanh Hàn nhíu mày nhìn cô ta một cái, thấy Thẩm Tiện chẳng có ý định để tâm, trong lòng mới dịu xuống đôi chút: “Xin lỗi, chúng tôi đi trước.” Nói xong thì cùng Thẩm Tiện lên tầng hai của trung tâm thương mại, suốt cả đoạn đường, Thẩm Tiện không liếc nhìn Dư Thanh Uyển lấy một lần.
Dư Thanh Uyển không ngờ lại bị phớt lờ như vậy, liền đứng phía sau lớn tiếng gọi: “Thẩm Tiện! Cô vẫn còn giận chuyện lần trước tôi đột ngột về thủ đô sao? Tôi xin lỗi…”
Nghe tiếng cô ta nói là Thẩm Tiện đã thấy bực. Một tay cô bế Thẩm Điềm, tay kia liền nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Hàn, sải bước nhanh hơn.
Lâm Thanh Hàn nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, môi khẽ cong lên, cố ý mím môi hỏi: “Sao không ở lại ôn chuyện với người ta? Cũng không giới thiệu cho em biết một tiếng?”
Thẩm Tiện quay đầu nhìn nàng, bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là một người không liên quan gì cả, không cần để tâm đến cô ta.”
“Không liên quan? Em nhớ không nhầm thì trước đây chị thích cô ta lắm mà? Giờ người ta tự tìm đến rồi, lại thành không liên quan?” Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa mím môi, bất mãn đá đá bậc thang trước mặt.
Thẩm Tiện suýt khóc. Mấy cái chuyện mất mặt đó rõ ràng là do nguyên chủ gây ra! Hơn nữa ánh mắt của nguyên chủ cũng quá tệ, lại đi thích cái kiểu omega trà xanh như thế. So với Thanh Hàn đúng là một trời một vực. “Chuyện đó lâu lắm rồi mà… Chị còn sắp quên luôn mặt cô ta rồi. Thanh Hàn, đừng nhắc đến cô ta nữa. Mình đi mua đồ đi.”
Để dập tắt đề tài về Dư Thanh Uyển, Thẩm Tiện dắt Lâm Thanh Hàn nhanh chóng bước vào một cửa hàng quần áo trẻ em, đặt Thẩm Điềm xuống đất. Bé con nhìn thấy đủ loại váy áo liền sáng rực cả mắt.
Thẩm Tiện chọn ba chiếc váy nhỏ, hai chiếc áo khoác hình thú và hai cái quần siêu dễ thương, rồi vừa đưa cho Lâm Thanh Hàn cầm giúp, vừa cúi người hỏi bé: “Điềm Điềm thấy có đẹp không? Mình đi thử nhé?”
Thẩm Điềm gật gật chỏm tóc nhỏ: “Dạ, mẹ với ma mi giúp Điềm Điềm nha~”
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nhìn nhau bật cười. May mà phòng thử đồ của cửa hàng khá lớn, một người giúp đưa đồ, một người giúp thay đồ. Chiếc đầu tiên mặc thử là váy công chúa màu hồng nhạt, kiểu dáng dành riêng cho các bé gái. Thẩm Điềm mặc lên người nhìn mềm mại, dễ thương vô cùng.
Thử xong mấy chiếc váy, bé lại thay thử hai chiếc áo khoác hình thú — một cái hình hươu nhỏ, một cái hình gấu trúc — cái nào mặc lên người cũng rất hợp. Quần thì vừa khít như đo may.
“Chị ơi, gu thẩm mỹ của chị tốt thật đó. Mấy mẫu này là hàng bán chạy nhất bên em. Mình gói hết lại nhé?” Cô bán hàng thấy Thẩm Tiện cho bé thử nhiều đồ thì nhanh chóng nhiệt tình chào hàng.
Thẩm Tiện gật đầu: “Đúng là đẹp thật, gói hết lại giúp tôi.”
“Dạ, mời cô qua bên này thanh toán.” Cô nhân viên nghe xong thì càng niềm nở hơn.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đi thanh toán mà không giành trả, cũng không nói gì. Một phần vì đồ này là mua cho Thẩm Điềm, phần khác là cảm thấy trong một gia đình, cứ tranh nhau trả tiền mãi cũng không hay. Hơn nữa, mấy bộ đồ này nhìn cũng chẳng rẻ, lương tháng của nàng có khi chẳng đủ để mua hết từng đó.
Thẩm Điềm lúc này đang mặc một chiếc váy hình mèo con, nhìn đáng yêu không chịu nổi. Thẩm Tiện thấy vậy liền hỏi mượn kéo, cắt luôn mác trên váy, để bé mặc luôn.
Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Tiện đã xách theo mấy túi lớn. Thẩm Điềm mặc váy mới tung tăng đi bên cạnh, cứ ríu rít nũng nịu với Thẩm Tiện không ngừng.
Thẩm Tiện cười nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, mình cũng đi chọn mấy bộ đi.”
Lâm Thanh Hàn định từ chối, nhưng lại nhớ đến việc trước đây Thẩm Tiện từng vung tiền không tiếc vì một người chẳng ra gì, nên nàng nuốt lời lại. Vành tai hơi đỏ lên — dù sao hai người là vợ vợ, tặng quà cho nhau cũng đâu có gì lạ.
Lâm Thanh Hàn có làn da rất trắng, mặc đồ tông sáng hay tối đều rất hợp. Thẩm Tiện chọn cho nàng một chiếc váy đỏ, một chiếc váy trắng để thử. Còn mình thì thử một chiếc váy đen ôm eo và một chiếc màu xanh đậm cùng kiểu.
Lúc Lâm Thanh Hàn bước ra, ánh mắt Thẩm Tiện sáng lên. Trước giờ nàng vẫn quen mặc tông tối, vậy mà chiếc váy đỏ này lại vô cùng hợp với nàng.
“Bộ nào cũng đẹp, Thanh Hàn, em thử thêm bộ vest này đi.” Thẩm Tiện cầm lên một bộ vest màu xám đậm đưa cho Lâm Thanh Hàn. Đây là kiểu vest thời trang, không hề cồng kềnh, cổ áo phối màu tinh tế, bên hông còn có một dây xích bạc nối hai vạt áo, vừa đơn giản lại thanh lịch.
Cuối cùng, Thẩm Tiện chọn cho Lâm Thanh Hàn năm bộ đồ. Lâm Thanh Hàn kéo tay cô, thấp giọng nói: “Mua nhiều quá rồi, em cũng không cần nhiều vậy.”
Thẩm Tiện mỉm cười: “Không sao mà, hiếm khi có dịp ra ngoài, cho chị mua đi mà.”
Cô nhân viên bán hàng liền phụ họa: “Đúng rồi chị, mấy bộ chị vừa mặc thật sự rất hợp dáng, lại là tấm lòng của vợ chị nữa.”
Lâm Thanh Hàn bị lời đó làm đỏ bừng cả mặt.
Cuối cùng, cộng thêm bốn món của Thẩm Tiện, lúc hai người ra khỏi cửa hàng thì mỗi người đều xách đầy hai tay túi lớn, chẳng còn tay nào rảnh để dắt Thẩm Điềm nữa.
Thẩm Tiện nhìn thấy khu vực giải khát phía trước có một quầy bán đồ lạnh nhỏ, liền nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, em và Điềm Điềm ngồi tạm ở quán kia chờ chị nhé, chị đem đồ xuống xe trước, không thì lát nữa không tiện bế Điềm Điềm.”
Lâm Thanh Hàn gật đầu: “Ừ, em với Điềm Điềm ngồi đó chờ.”
Thẩm Tiện đi về bãi xe dưới hầm để cất đồ. Lâm Thanh Hàn thì dẫn Thẩm Điềm vào quán đồ lạnh, đặt mấy túi đồ lên băng ghế một bên, rồi bế bé ngồi xuống để bé tự chọn món mình thích.
Thẩm Điềm chọn một phần pudding xoài, Lâm Thanh Hàn gọi một ly sữa lắc. Bé con còn không quên ghé vào lòng nàng thủ thỉ: “Mẹ ơi, mua cho ma mi một phần nữa nha~”
Lâm Thanh Hàn bật cười, véo nhẹ má bé: “Yên tâm đi, không quên phần ma mi của con đâu.”
Chẳng mấy chốc, nhân viên mang đồ ra phục vụ.
Mà lúc này, Dư Thanh Uyển – người ban nãy bị Thẩm Tiện ngó lơ – vẫn luôn dõi theo ba người họ từ xa. Cô ta âm thầm kinh ngạc: Thẩm Tiện lại mua nhiều đồ như vậy? Tuy quần áo ở đây không phải loại cao cấp xa xỉ, nhưng đều là hàng có thương hiệu, giá cũng không rẻ. So với hồi ở thủ đô thì kém hơn, nhưng nhớ lại trước đây khi còn “thả thính” Thẩm Tiện, cùng lắm mỗi lần Thẩm Tiện chỉ dám mua cho cô ta một hai món.
Giờ nhìn thấy hai tay Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn xách đầy túi đồ, trong lòng Dư Thanh Uyển bắt đầu thấy không cam lòng.
Rõ ràng trước đây chỉ là một con “cún ngoan” của mình, vậy mà giờ lại không thèm đếm xỉa?
Khóe môi Dư Thanh Uyển cong lên đầy toan tính, cô ta bước về phía tiệm đồ lạnh nơi Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm đang ngồi nghỉ.