Chương 53
Dư Thanh Uyển vài bước đã đi đến trước mặt Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói cố ý nâng cao khi chào hỏi: “Cô Lâm, thật trùng hợp quá, lại gặp rồi. Không biết tôi ngồi cùng các cô có tiện không?”
Lâm Thanh Hàn ngồi phía ngoài, bên trong còn ghế trống nhưng muốn ngồi vào đó phải để nàng đứng dậy nhường. Ghế đối diện là Thẩm Điềm, còn bên cạnh bé là một đống túi đồ mà Lâm Thanh Hàn vừa đặt xuống. Thế nên nếu muốn “ngồi cùng” thì rõ ràng phải làm phiền đến nàng.
Lông mày Lâm Thanh Hàn khẽ nhíu lại. Trung tâm thương mại to như vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã “tình cờ” gặp lại? Nói ra thì ai mà tin nổi?
Nàng không muốn để ý đến Dư Thanh Uyển thêm một chút nào, lạnh nhạt nói: “Không tiện. Cô Dư, nếu không có chuyện gì thì nên tự lo cho mình, đừng quan tâm người khác quá.”
Dư Thanh Uyển như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười, đưa tay che miệng cười khẽ: “Ồ, cô Lâm nói đùa thật duyên. Giữa tôi và Thẩm Tiện mà cô gọi là ‘người khác’ à? Chúng tôi thân thiết lắm đó.”
Ngữ khí của Dư Thanh Uyển khiến Lâm Thanh Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh phiền muộn. Việc Thẩm Tiện thay đổi là chuyện chỉ trong mấy tháng gần đây. Trước kia rốt cuộc Thẩm Tiện và Dư Thanh Uyển từng như thế nào… nàng thực sự không biết.
Thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn thay đổi, Dư Thanh Uyển càng đắc ý, tiếp tục đâm chọc: “Sao vậy? Cô Lâm sợ rồi à? Thẩm Tiện vừa rồi chẳng qua là còn giận tôi chuyện cũ. Cô không biết trước kia cô ấy đối xử với tôi thế nào đâu, tôi muốn gì được nấy. Alpha ấy mà, tính khí lớn, nhưng tôi dỗ dỗ vài câu là ổn cả thôi.”
Lâm Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng: “Đó là chuyện trước kia. Giờ thì Thẩm Tiện chẳng còn tính khí đó nữa đâu. Cô ấy cũng không còn ăn chiêu của cô rồi.”
“Ăn hay không thì phải thử mới biết chứ.” Dư Thanh Uyển vẫn nhẹ nhàng cười, không buồn để tâm.
Đúng lúc này, Thẩm Tiện đã quay lại. Vừa thấy cô bước tới, Dư Thanh Uyển lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, ngọt ngào nói: “Thẩm Tiện, tôi vừa đi ngang đây thì gặp cô Lâm, nên mới nói chuyện vài câu thôi.”
Thẩm Tiện nhíu mày, lạnh lùng nhìn Dư Thanh Uyển: “Cô có gì thì nói thẳng. Trung tâm thương mại lớn như vậy, mà chỉ trong phút chốc gặp nhau hai lần? Ai tin nổi là trùng hợp?”
Mặt Dư Thanh Uyển cứng đờ. Cô ta không ngờ Thẩm Tiện lại nói toạc ra thẳng như thế, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Lâm Thanh Hàn bên cạnh không nhịn được bật cười, nhướng mày liếc nhìn Dư Thanh Uyển: “Cô Dư, có vẻ Thẩm Tiện không còn ăn chiêu của cô đâu.”
“Cô… cô đừng vội đắc ý quá.” Dư Thanh Uyển trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàn, rồi quay sang Thẩm Tiện: “Thẩm Tiện, tôi hỏi lại một lần nữa, tôi muốn nói chuyện với cô, cô có đi với tôi không?”
Thẩm Tiện cười khẩy: “Dù cô nói thêm trăm lần tôi cũng không đi. Này chị gái, có bệnh thì đi khám sớm đi, đừng để muộn quá. Ở đây làm phiền bọn tôi đủ rồi đó.”
“Thẩm Tiện! Cô… được lắm! Rồi sẽ có ngày cô hối hận mà đến cầu xin tôi!” Trước kia nguyên chủ từng là con “chó con” ngoan ngoãn của Dư Thanh Uyển, giờ bị sỉ nhục trước mặt người khác như vậy, cô ta tức đến đỏ cả mắt, quay người bỏ đi khỏi quán giải khát. Nhưng đi cũng chẳng nhanh, cứ lề mề mong chờ Thẩm Tiện đuổi theo. Mấy phút trôi qua, đi đến gần lối ra mà vẫn chẳng thấy bóng Thẩm Tiện đâu.
Dư Thanh Uyển quay đầu nhìn lại quán, thì thấy Thẩm Tiện đang ngồi sát cạnh Lâm Thanh Hàn, không biết đang thì thầm điều gì.
Chờ đến khi Dư Thanh Uyển thật sự rời đi, sắc mặt căng thẳng của Thẩm Tiện mới dịu lại đôi chút. Thấy trên bàn có một ly sữa lắc, cô nghiêng đầu ghé sát nói: “Thanh Hàn, nhường chị vào với nha, ly này là phần của chị đúng không?”
Lâm Thanh Hàn ngước mắt lườm cô một cái: “Chị không đang nói chuyện vui vẻ với Dư Thanh Uyển à? Em thấy miệng chị hoạt bát lắm, đâu có vẻ gì cần uống lạnh đâu?”
Thẩm Tiện kéo nhẹ tay áo nàng, nhỏ giọng làm nũng: “Thanh Hàn, chị không hề muốn nói chuyện với cô ta đâu, là cô ta tự bám theo thôi. Mà chẳng phải chị cũng nói mấy câu khiến cô ta tự bỏ đi rồi sao?”
Lâm Thanh Hàn định hỏi: vậy còn mấy năm trước thì sao? Có thật là chị từng thích Dư Thanh Uyển đến vậy không? Nhưng khi lời sắp thốt ra thì lại chẳng nói gì, chỉ đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Thẩm Tiện ngồi xuống, uống vài ngụm sữa lắc rồi quay sang chọc Thẩm Điềm: “Điềm Điềm vui không? Pudding ngon không?”
Thẩm Điềm gật đầu, giọng nhỏ xíu đầy vẻ ấm ức: “Pudding ngon, nhưng lúc nãy cô kia kỳ lắm, Điềm Điềm không thích, cô ấy phiền lắm ~ mẹ cũng không vui nữa.”
“Vậy sau này mình tránh xa cô kỳ đó nha? Ma mi cũng thấy cô ấy phiền lắm.” Thẩm Tiện mỉm cười dỗ bé, sau đó quay sang nhìn Lâm Thanh Hàn, nhưng sắc mặt nàng giờ đã chẳng còn chút tươi cười nào.
Thẩm Tiện cũng vô tội mà, đống rối rắm từ kiếp trước của nguyên chủ lại tìm đến, rõ ràng hôm nay cả nhà định ra ngoài vui vẻ dạo phố, cuối cùng lại thành ra thế này.
“Thanh Hàn, người phiền phức đi rồi, đừng giận nữa được không? Mình còn phải đưa Điềm Điềm đi ăn mà.” Thẩm Tiện nghiêng người lại gần, nhẹ giọng dỗ dành.
Lâm Thanh Hàn mím môi, khẽ đáp “Ừ”, nhưng sắc mặt vẫn chưa dịu đi chút nào.
Bên kia, Dư Thanh Uyển nghiến răng nhìn về phía ba người, gọi ngay cho Triệu Cường. Cô ta thật sự muốn biết, rốt cuộc trong thời gian mình vắng mặt, đã xảy ra chuyện gì khiến Thẩm Tiện lại đối xử với cô như vậy?
Dư Thanh Uyển tìm đại một quán ăn nhanh, gọi vài món qua loa rồi ngồi xuống. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Cô ta chủ động mở lời: “Triệu Cường, tôi là Dư Thanh Uyển đây. Cậu với Thẩm Tiện là bạn thân, tôi muốn hỏi một chút chuyện.”
“Cô Dư khách sáo rồi, đều là bạn bè cả, chuyện gì tôi biết nhất định sẽ nói.” Triệu Cường tỏ vẻ thân thiện.
“Tôi cảm thấy Thẩm Tiện dạo này có gì đó không đúng. Các cậu gần đây còn liên lạc không? Cô ấy còn đi đánh bạc như trước nữa không?” Dư Thanh Uyển cau mày hỏi.
“Không có đâu. Cô ấy mấy tháng nay chẳng ra ngoài chơi cùng tụi tôi lần nào, cũng không nghe ai nói lại là cô ấy còn đánh bạc nữa.” Thật ra Triệu Cường cũng thấy lạ — Thẩm Tiện ngày xưa mà không tiêu tiền thì thấy khó chịu, sao giờ đột nhiên lại thành người nghiêm túc thế này?
Dư Thanh Uyển ngập ngừng một lát mới nói: “Hôm nay tôi gặp Thẩm Tiện với vợ cũ cô ấy, còn dẫn theo đứa con gái kia nữa. Tôi nhớ trước đây cô ấy ghét nhất là nhắc đến vợ cũ và con gái mà? Vậy mà giờ ba người họ thân thiết lắm. Cậu nói xem, có phải cô ấy đã làm hòa với vợ cũ rồi không?”
Triệu Cường cười cười: “Không đâu cô Dư. Chúng tôi đều thấy Thẩm Tiện đối với cô thế nào. Chắc cô ấy chỉ giận chuyện cô đột ngột rời đi lên thủ đô thôi, dỗ vài lần là được mà.”
“Cảm ơn cậu nhé. Đợi tôi làm lành được với Thẩm Tiện rồi, mời mọi người đi ăn một bữa ra trò.” Dư Thanh Uyển nghĩ vậy cũng đúng, sao Thẩm Tiện lại thật sự không thích cô được? Dù là một con “cún ngoan”, nhưng nhìn là biết trong tay Thẩm Tiện đang có tiền. Hơn nữa so với hai năm trước, cô ấy càng ngày càng xinh đẹp, từ khí chất đến ngoại hình đều khác hẳn, điều đó khiến Dư Thanh Uyển càng luyến tiếc hơn.
Từ sau đó, tâm trạng Lâm Thanh Hàn cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Ngay cả lúc ăn trưa, nàng cũng có phần thất thần. Ban đầu Thẩm Tiện còn định giải thích thêm, nhưng lại sợ nếu nhắc đến Dư Thanh Uyển thì Lâm Thanh Hàn càng khó chịu.
Mà thật ra thì nguyên chủ đúng là từng “tinh thần xuất thủ” rồi, còn chuyện thể xác — nguyên chủ cũng định vậy, chỉ là Dư Thanh Uyển khi đó chỉ xem cô ta là con chó theo đuôi, căn bản không cho cơ hội “vượt rào”. Giờ Thẩm Tiện cũng không biết nên giải thích sao cho ổn.
Cả bữa ăn, hai người đều ôm đầy tâm sự. Chỉ có Thẩm Điềm là ăn ngon miệng, vừa ăn vừa vui vẻ, hoàn toàn không bị chuyện Dư Thanh Uyển làm ảnh hưởng.
“Thanh Hàn, ăn xong rồi thì mình về nghỉ nhé? Chị thấy em trông có vẻ mệt.” Thẩm Tiện cẩn thận dò hỏi, khẽ liếc nhìn nàng một cái.
“Ừ. Em cũng không muốn dạo nữa. Ở đây đi vòng vòng lại gặp mấy loại người chẳng ra gì.” Lâm Thanh Hàn nói mà chẳng thèm nhìn Thẩm Tiện lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn đồ ăn trong bát.
Ăn xong, Thẩm Tiện bế Thẩm Điềm, Lâm Thanh Hàn xách đống đồ còn lại, ba người cùng đi xuống hầm để xe. Thẩm Tiện sắp xếp cho Thẩm Điềm ngồi vào ghế trẻ em xong, mới quay lại chỗ ghế lái, còn Lâm Thanh Hàn thì im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Điềm.
Đầu Thẩm Tiện muốn nổ tung. Dư Thanh Uyển đúng là hại cô thảm quá rồi. Thanh Hàn hình như thật sự tức giận.
Thẩm Điềm ngồi trên ghế trẻ em, ăn no uống đủ xong thì tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi. Thẩm Tiện thở dài một hơi, thầm nghĩ làm trẻ con đúng là sướng, không phải nghĩ ngợi gì.
Về đến nhà, Thẩm Tiện dừng xe xong thì thấy Thẩm Điềm vẫn còn ngủ. Cô nhẹ tay nhẹ chân bế bé vào lòng, cùng Lâm Thanh Hàn lên lầu.
Thẩm Tiện giúp bé tháo giày, nhẹ nhàng đặt bé lên giường trong phòng ngủ, rồi đắp chăn cẩn thận cho bé. Sau đó, cô lại xuống lầu mang nốt mấy túi đồ còn lại lên, lúc quay lại thì Lâm Thanh Hàn đã không còn ở phòng khách.
Cô sắp xếp hết đồ mới mua vào chỗ, rồi trở về phòng thay đồ ngủ, xé miếng ngăn tin tức tố sau gáy xuống, lúc này mới nhẹ nhàng đi đến phòng của Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm.
Cô khẽ đẩy cánh cửa, thấy Lâm Thanh Hàn đang nằm bên cạnh Thẩm Điềm, liền rón rén bước vào, định nằm xuống phía bên kia của bé, nhưng Lâm Thanh Hàn đã lấy con gấu trắng lớn đặt ngay bên phải của Thẩm Điềm, chặn mất chỗ trống còn lại.
Thật ra lúc Thẩm Tiện vừa đến gần cửa, Lâm Thanh Hàn đã biết. Mùi cam ngọt trên người cô đã bán đứng cô từ xa.
Thẩm Tiện tủi thân định dời gấu đi, nhưng bị Lâm Thanh Hàn ấn tay giữ lại.
“Thanh Hàn, nó ngủ đây rồi chị ngủ ở đâu?” Thẩm Tiện nhỏ giọng than thở.
“Không còn chỗ cho chị. Về phòng mình mà ngủ.” Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn cô.
“Thanh Hàn, chị sai rồi, đừng giận nữa mà. Bây giờ chị nhìn Dư Thanh Uyển cũng giống như nhìn hề xiếc, thật sự chẳng còn hứng thú gì cả.” Thẩm Tiện nói gần như chỉ thiếu một câu “chị thẳng 100%” để chứng minh sự trong sạch.
Lâm Thanh Hàn mím môi, suy nghĩ một lát. Con người ai cũng phải hướng về phía trước. Hơn nữa, bây giờ Thẩm Tiện đã rất nỗ lực để thay đổi, nếu nàng cứ tiếp tục đẩy cô ra, nói không chừng Dư Thanh Uyển lại có cơ hội chen vào. Cuối cùng nàng đưa tay dời con gấu trắng lên ghế bên cạnh.
Thẩm Tiện liền mỉm cười, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Thẩm Điềm, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Thanh Hàn: “Cảm ơn Thanh Hàn, chị biết ngay là em sẽ không nỡ để chị không có chỗ ngủ mà.”
Lâm Thanh Hàn nhìn dáng vẻ được đà lấn tới của cô, tức đến nỗi liếc cô một cái: “Muốn ngủ thì im miệng lại đi, cẩn thận đánh thức Thẩm Điềm đấy.”
“Vâng ạ.” Thẩm Tiện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đến chính cô cũng chẳng ngờ rằng, một tổng tài bá đạo như mình lại bị Thanh Hàn “thuần hóa” đến ngoan ngoãn thế này.
Nằm nghiêng nhìn gương mặt đang ngủ say của Thẩm Điềm, Thẩm Tiện thầm nghĩ: chờ khi công ty đi vào vận hành ổn định, kiếm được tiền rồi, chắc phải đổi sang một căn nhà rộng hơn. Dù sao thì Thẩm Điềm cũng dần lớn, cũng nên bắt đầu tập ngủ riêng, chứ cứ như bây giờ, muốn nói chuyện với Thanh Hàn cũng phải dè chừng sợ làm bé thức giấc.