Chương 57
Thẩm Tiện rửa xong nồi đi ra, liền thấy Thẩm Điềm đã vui vẻ ăn trái cây dầm rồi, hoàn toàn quên mất chuyện vừa nãy. Thẩm Tiện bĩu môi, Điềm Điềm đúng là biết chọn lúc, cứ phải chọn lúc Thanh Hàn ôm mình mới chạy tới.
Thẩm Tiện tiến đến hỏi Điềm Điềm: “Ngon không?”
Thẩm Điềm ngẩng đầu lên cười với Thẩm Tiện: “Ngon, cảm ơn mẹ với ma mi đã mua đồ ngon cho Điềm Điềm.”
Thẩm Tiện xoa xoa má nhỏ của Thẩm Điềm, cười nói: “Được, ngon thì ăn nhiều một chút nha.”
Lâm Thanh Hàn nhìn hai người cười cười, không nói gì.
Thấy Thẩm Điềm ăn cũng khá nhiều trái cây dầm rồi, Lâm Thanh Hàn không cho Thẩm Điềm ăn thêm nữa, trẻ con tiêu hoá kém, Lâm Thanh Hàn sợ con ăn nhiều sẽ bị đau bụng vào buổi tối.
Thẩm Điềm ăn no rồi, ngồi giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện xem hoạt hình, lúc xem đến đoạn vui vẻ, chùm tóc nhỏ của con cũng rung rung theo, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì ngồi bên cạnh cùng con, mãi mới dỗ được Điềm Điềm ngủ, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mới thở phào một hơi. Mới hơn chín giờ, hai người cũng chưa buồn ngủ, lại sợ làm Thẩm Điềm tỉnh, nên cả hai quay lại phòng khách ngồi, tiện tay tắt luôn TV đang chiếu hoạt hình.
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn rồi bật cười, Lâm Thanh Hàn cũng cười theo.
Lâm Thanh Hàn vỗ nhẹ một cái lên người Thẩm Tiện: “Cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là thấy tụi mình bị Điềm Điềm bắt quả tang thôi.”
“Em thì có làm gì đâu, là chị bị bắt đấy, vừa nãy chị đỏ mặt đúng không?” Lâm Thanh Hàn nghiêng đầu cười hỏi.
“Ai mà đỏ mặt chứ, chị sao có thể xấu hổ được.” Thẩm Tiện lập tức phủ nhận, đùa chứ, một tổng tài bá đạo như chị sao có thể ngại được?
Lâm Thanh Hàn nắm lấy cánh tay của Thẩm Tiện cười nói: “Còn chối? Vừa nãy bị Điềm Điềm hù cho lắp bắp còn gì.”
“Em cũng đâu có khá hơn, cuối cùng không phải chị nghĩ ra cách dùng đồ ăn ngon dụ tiểu tham ăn đi à?” Thẩm Tiện tiện tay kéo Lâm Thanh Hàn vào lòng.
Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện, cũng không phản bác, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của con gái thì bật cười khẽ: “Cũng đúng, Điềm Điềm đúng là tiểu tham ăn, sau này phải mua thật nhiều đồ ăn ngon cho con, kẻo sau này bị người ta dùng đồ ăn dụ đi mất thì khổ.”
Lâm Thanh Hàn hít hít mùi cam ngọt ngào quanh người đối phương, nhẹ nhàng dụi vài cái trong lòng Thẩm Tiện.
“Con đâu có dễ dụ vậy, Điềm Điềm thông minh lắm, chị nói gì con cũng hiểu. À, còn biết méc nữa cơ, mới có ba tuổi rưỡi thôi đấy, lớn thêm chút nữa chắc thông minh phải biết.” Thẩm Tiện cười nói, chẳng chút bận tâm chuyện bị con mách mẹ, trái lại còn vui vẻ.
“Còn cười nữa, lần sau không được ăn đồ cay trước mặt con nữa, chị không biết con thế nào à, chị ăn một cái là con nghĩ tới cả ngày luôn ấy.”
“Rồi rồi, lần sau không dám nữa đâu, lần sau gửi con sang nhà mẹ chị, hai đứa mình đi ăn riêng.” Thẩm Tiện dịu dàng nói.
“Vậy được đó.” Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, mỉm cười đáp.
Thẩm Tiện cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cười nói: “Thanh Hàn dạo này càng lúc càng thích lấy chị làm gối ôm luôn rồi.”
Lâm Thanh Hàn mở mắt nhìn Thẩm Tiện hỏi: “Sao? Có ý kiến hả?”
“Sao dám? Chị chính là gối ôm của Thanh Hàn, muốn ôm sao cũng được.” Thẩm Tiện lập tức cười nói.
Lâm Thanh Hàn lúc này mới hài lòng gật đầu, lầm bầm: “Thế còn được.”
Ngửi thấy mùi cam thoang thoảng, mí mắt Lâm Thanh Hàn dần sụp xuống, dựa vào lòng Thẩm Tiện ngủ thiếp đi. Thẩm Tiện ngồi chơi điện thoại một lúc, thấy đã hơn mười giờ mà Thanh Hàn vẫn chưa có ý tỉnh dậy, bèn cất điện thoại, một tay vòng qua eo Lâm Thanh Hàn, tay kia luồn qua dưới đầu gối, hơi dùng lực bế người dậy.
Lâm Thanh Hàn bị bế lên thì tỉnh, nhưng vừa mới chợp mắt nên vẫn ngái ngủ, không muốn mở mắt, dụi dụi trong lòng Thẩm Tiện, rồi mới mở mắt ra. Vừa mở ra đã giật mình tỉnh táo, Thẩm Tiện đang bế mình từ phòng khách vào phòng ngủ.
Mặt Lâm Thanh Hàn lập tức đỏ bừng, vừa đá đá chân ra hiệu Thẩm Tiện bỏ xuống, vừa nói: “Chị làm gì vậy?”
Thẩm Tiện buồn cười nói: “Bế em vào phòng ngủ chứ còn gì? Không thì sao?” Rõ ràng là em không chịu dậy còn gì, giờ lại hỏi ngược lại chị?
Lâm Thanh Hàn đỏ đến tận tai, vùi đầu vào lòng Thẩm Tiện mới nói: “Em tỉnh rồi, không cần bế nữa.”
Thẩm Tiện cười nhẹ: “Vừa rồi em đá bay dép, mà cũng còn vài bước nữa thôi, sắp đến rồi.”
Tim Lâm Thanh Hàn đập thình thịch, ngay cả lúc cưới nhau Thẩm Tiện cũng chưa từng bế cô như vậy. Cảm giác ngọt ngào không thể nói thành lời đang dâng lên trong lòng. Thẩm Tiện dịu dàng như thế khiến cô cảm thấy mình như một thiếu nữ bé nhỏ.
Thẩm Tiện thấy người trong lòng không giãy giụa nữa, khóe môi hơi cong lên, bế cô đi về phía phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn cũng không dám động đậy, sợ gây ra tiếng động khiến con gái tỉnh, rồi lại bị con hỏi thì đúng là khó giải thích.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng đẩy cửa, đi đến bên giường phía Lâm Thanh Hàn, đặt cô xuống. Lâm Thanh Hàn nhìn chị vài lần, giơ tay nắm tay làm nắm đấm đấm mấy cái lên người Thẩm Tiện, Thẩm Tiện cười toe toét để cho cô đấm, không hề né tránh, khiến mặt Lâm Thanh Hàn càng đỏ hơn.
Thấy đối phương cứ cười cợt mình như thế, Lâm Thanh Hàn bỗng thấy khó chịu trong lòng, Thẩm Tiện bế cô như thể đang đùa giỡn, chẳng lẽ chị ấy không có cảm giác gì đặc biệt với cô sao?
Thẩm Tiện không biết Lâm Thanh Hàn đang nghĩ gì, thấy nàng không thèm để ý đến mình nữa, lúc này mới nói một tiếng chúc ngủ ngon, quay lại nằm xuống giường phía mình, chưa bao lâu đã ngủ mất, trái lại khiến Lâm Thanh Hàn trằn trọc mãi không ngủ nổi, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh Thẩm Tiện vừa rồi bế mình.
Lâm Thanh Hàn hơi chống người ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn qua bên kia, thấy Thẩm Điềm và Thẩm Tiện ngủ ngon lành, tức đến mức Lâm Thanh Hàn chỉ muốn túm lấy Thẩm Tiện lắc một trận cho nàng cũng không ngủ được. Người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, có ý gì với mình? Nhưng nếu như Thẩm Tiện không có ý gì với mình, vậy sao lại bế mình như thế?
Những suy nghĩ như vậy cứ thay nhau dằn vặt trong đầu Lâm Thanh Hàn, đến sáng hôm sau khi thức dậy, dưới mắt nàng đều là quầng thâm, thế mà Thẩm Tiện lại còn không biết điều mà dí sát mặt tới hỏi: “Thanh Hàn, mắt em sao vậy?”
Lâm Thanh Hàn trừng nàng một cái, bực bội nói: “Còn dám hỏi? Không phải do chị làm ra thì là ai?” Nói xong đẩy nàng một cái rồi dắt Thẩm Điềm đi rửa mặt, để lại một mình Thẩm Tiện đứng ngơ ngác tại chỗ.
Lâm Thanh Hàn bị thâm mắt, sao lại đổ lỗi cho mình chứ? Cho đến tận lúc ăn xong bữa sáng, Thẩm Tiện vẫn không hiểu nổi.
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, chẳng mấy chốc công ty của Thẩm Tiện đã hoàn tất việc thi công, chiếm trọn một tầng của cả tòa văn phòng, số lượng nhân viên cũng từ bốn người ban đầu tăng lên đến hơn một trăm năm mươi người.
Thẩm Tiện chọn ra hai người đầu óc nhanh nhạy, làm việc gọn gàng để làm thư ký cho mình, nam tên là Thượng Vân Ba, nữ là Tiêu Nguyệt, đều là từ công ty nhỏ nhảy việc sang đây.
Ngày công ty mới khai trương, Thẩm Tiện mở một cuộc họp toàn thể, bố trí nhiệm vụ cần thực hiện trong thời gian tới, cũng như các dự án đầu tư sắp tới. Những việc này ở kiếp trước nàng đã làm hàng trăm lần, có thể nói là quá quen thuộc, sắp xếp đâu ra đấy, cũng coi như đã thiết lập được uy tín trong công ty.
Thế là trong group tám chuyện của nhân viên liền xuất hiện đoạn chat như sau:
“Trời má, boss ngầu ghê, tui chịu không nổi rồi.”
“Không, bà không được chịu, boss là của mọi người.”
“Hu hu hu, không ngờ tui cũng có ngày được làm dưới quyền nữ tổng tài xinh đẹp, cảm động. Trước giờ sếp toàn là mấy ông đầu hói bốn mươi mấy tuổi.”
“Hahaha chết cười, không đầu hói thì cũng là bà chằn, ai cũng vậy.”
“Ghen tị với thư ký của tổng giám đốc Thẩm ghê, được gặp mỗi ngày, đã thế năng lực lại còn siêu, lúc họp không nói nhảm câu nào, mê quá đi mất.”
“Thôi đi mấy bà, người ta ưu tú như vậy, chắc chắn nhiều người theo đuổi lắm luôn.”
Lý Tỉnh nhìn thấy group chat sôi nổi suýt thì bật cười thành tiếng. Tổng Thẩm đúng là đẹp thật, nhưng người ta với vợ tình cảm tốt thế kia, con cũng ba tuổi rưỡi rồi, đám người này cũng mơ mộng quá trời.
Tất nhiên, nói giỡn thì nói giỡn, đến lúc hạ nhiệt rồi thì ai nấy cũng quay lại làm việc của mình.
Văn phòng của Thẩm Tiện giống như ở kiếp trước, phía sau là một bức tường kính sát sàn rất lớn, bên phải văn phòng là một cánh cửa dẫn thẳng vào phòng nghỉ bên trong. Nói là phòng nghỉ, thực ra là một căn phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng. Đây là yêu cầu đặc biệt mà Thẩm Tiện dặn đội thi công làm, để khi Thẩm Điềm và Lâm Thanh Hàn tới có chỗ nghỉ ngơi.
Mọi chuyện đều diễn ra một cách có trật tự, cho đến khi sự xuất hiện của Dư Thanh Uyển phá vỡ sự yên bình.
Dư Thanh Uyển là từ trên mạng biết được công ty của Thẩm Tiện đã chính thức khai trương, mà hồ sơ xin việc của cô ta gửi đi thì như đá chìm đáy biển. Cô ta muốn đến tận nơi hỏi Thẩm Tiện vì sao không nhận mình.
Khi vào tới công ty, Dư Thanh Uyển liền bị lễ tân và bảo vệ chặn lại.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không? Không có hẹn thì không được tự tiện ra vào công ty chúng tôi.” Cô lễ tân nhẹ nhàng nhắc nhở.
Dư Thanh Uyển căn bản không để tâm đến những lời này, đứng ở cửa lớn tiếng hét: “Tôi là bạn gái của tổng giám đốc các người, các người dám không cho tôi vào? Tôi muốn xem ai dám cản tôi?” Cô ta gào to như vậy, khiến không ít nhân viên trong sảnh đều ngoảnh lại nhìn.
Một trong số các bảo vệ rất nhanh trí, lập tức gọi điện cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện nhíu mày nghe điện thoại, dặn dò: “Bảo vệ là để bảo vệ, nếu đến cả một người cũng chặn không được thì ngày mai các anh khỏi cần đi làm nữa. Chỉ là một con điên mà thôi, chú ý lưu lại bằng chứng, nếu cô ta làm loạn thì trực tiếp báo công an xử lý.”
Bảo vệ vẫn chặn đường Dư Thanh Uyển, nhưng cô ta lại không chịu từ bỏ, cố gắng xông vào bên trong, cuối cùng cô lễ tân buộc phải báo cảnh sát.
Thấy lễ tân gọi cảnh sát, Dư Thanh Uyển vẫn còn gào to: “Thẩm Tiện, cô có dám ra gặp tôi không? Đồ rùa rụt cổ, đồ đàn bà cặn bã, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?” Vừa nói vừa khóc lóc như thể oan ức lắm.
Thẩm Tiện thấy bên ngoài càng lúc càng ồn ào, bèn bước ra cùng với hai thư ký của mình.
Dư Thanh Uyển vừa thấy Thẩm Tiện càng thêm kích động: “Thẩm Tiện, đừng tưởng cô có tiền rồi là có thể đá tôi đi, cùng lắm thì tất cả mọi người đều không sống yên!”
Thẩm Tiện lạnh lùng cười một tiếng: “Dư tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi sao? Cô vừa rồi đã chửi bới và vu khống tôi, điều này đã xâm phạm đến quyền danh dự của tôi. Tôi sẽ liên hệ luật sư xử lý chuyện này. Còn về việc vì sao công ty không nhận cô, trong lòng cô không rõ sao? Chính là vì cô năng lực kém cỏi mọi mặt, hiểu chưa? Mời tiễn vị tiểu thư này ra ngoài giúp tôi.” Nói xong, Thẩm Tiện quay người không thèm quan tâm đến cô ta nữa.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã đến. Sau khi hiểu rõ tình hình, họ đưa Dư Thanh Uyển đi.
Thẩm Tiện trở lại văn phòng, gọi điện cho Giang Hi: “Tiểu Hi, có chuyện phải làm phiền em. Hôm nay công ty vừa khai trương đã có người đến quậy phá, xem có tiện nhờ em giúp liên hệ để người đó ở lại trong trại lâu một chút không?”
“Được thôi Thẩm tỷ, chị gửi tên người đó cho em, em xử lý ngay.” Giang Hi vui vẻ nhận lời.
Dư Thanh Uyển tưởng rằng việc bị cảnh sát đưa đi cùng lắm chỉ bị giáo huấn một trận, ai ngờ lại bị giam giữ hành chính năm ngày với tội danh gây rối trật tự công cộng. Cho dù cô ta có là “trà xanh” cỡ nào, cũng chưa từng bị nhốt bao giờ, lập tức sợ hãi: “Cảnh sát ơi, tôi biết sai rồi, tôi hứa sẽ không tái phạm, tôi đảm bảo luôn!”
“Cam đoan thì làm được gì, phạm lỗi thì phải chịu phạt.” Cảnh sát chẳng thèm để tâm đến lời biện minh của cô ta. Bọn họ đã gặp nhiều kẻ thích làm loạn như vậy rồi, cứ vào nhà tạm giam ngồi vài ngày là tự khắc ngoan ngoãn lại thôi.
Cho đến lúc này, Dư Thanh Uyển mới thực sự thấy hối hận, nghĩ đến việc Thẩm Tiện còn nói sẽ nhờ luật sư xử lý nữa, trong lòng lạnh toát cả người.