- Hoa Trên Mây
- XUYÊN THÀNH ALPHA CẶN BÃ TRONG TIỂU THUYẾT
- Chương 94 - Phiên ngoại 4 (xuyên ngược)
Chương 94 – Phiên ngoại 4 (xuyên ngược)
Điềm Điềm còn nhỏ nên ra ngoài có thể choàng tạm áo người lớn, nhưng Lâm Thanh Hàn thì đành phải mặc đồ của Thẩm Tiện. Trong phòng thay đồ của cô cũng không thiếu quần áo, áo khoác thì Lâm Thanh Hàn mặc vừa, nhưng Thẩm Tiện cao hơn nàng gần nửa cái đầu, nên quần thì có hơi dài một chút.
Lâm Thanh Hàn mặc một chiếc áo len cổ đứng màu trắng, bên dưới là quần jeans lót lông dày dặn, mặc mùa đông cũng không sợ lạnh, chỉ là mặc lên người nàng thì ống quần dài hơn nhiều.
Thẩm Tiện ngồi xuống giúp nàng xắn gấu quần gọn gàng, rồi chọn cho nàng một đôi bốt Martin lót lông, bên ngoài khoác thêm áo phao dáng dài màu cà phê có đai eo, càng tôn lên dáng người cao ráo của nàng.
Lúc Thẩm Tiện đang bận rộn vì nàng, Lâm Thanh Hàn chỉ đứng đó mỉm cười nhìn cô — Thẩm Tiện của nàng, cho dù không còn nhớ nàng nữa, thì vẫn đối xử với nàng tốt như trước.
Điềm Điềm thấy hai người đang thay đồ, liền đứng bên cạnh hóng: “A, mẹ mặc đồ này đẹp ghê!”
Lâm Thanh Hàn bị bé chọc cười, véo má bé một cái: “Con đúng là chỉ biết dỗ mẹ vui thôi.”
“Hi hi, thiệt mà~ Điềm Điềm nói thật đó~” Bé vừa dụi vào người mẹ vừa nũng nịu.
Thẩm Tiện lấy áo phao dáng ngắn của mình mặc cho Điềm Điềm, chiếc áo vốn chỉ vừa tới eo khi cô mặc, vậy mà khi mặc lên người bé con thì lại bao phủ gần hết người, mỗi bước bé đi chiếc áo lại đung đưa theo, trông chẳng khác nào một chú chim cánh cụt nhỏ.
Thẩm Tiện bế bé con lên, cùng Lâm Thanh Hàn xuống hầm xe. Trong chiếc Maybach màu đen, hầu như không có một món đồ trang trí nào thừa thãi, Lâm Thanh Hàn thầm nghĩ, nhất định phải giúp cô sắp xếp lại cho ấm áp hơn.
Thẩm Tiện đặt Điềm Điềm vào ghế an toàn trẻ em phía sau, xong xuôi mới ngồi vào ghế lái.
Nơi Thẩm Tiện dẫn hai mẹ con đi là một trung tâm thương mại mà cô hay lui tới, cũng là trung tâm đắt đỏ bậc nhất trong thành phố.
Sợ Điềm Điềm bị ngã vì chiếc áo phao cồng kềnh, Thẩm Tiện dứt khoát bế bé trong lòng. Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn cô, rõ ràng là rất hài lòng với biểu hiện của cô nhà mình.
Ba người vừa bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn liền lập tức trở nên nhiệt tình.
“Hai cô muốn chọn quần áo cho bé?”
“Ừm, xem có gì hợp với con bé không?” Thẩm Tiện đặt Điềm Điềm xuống đất, rồi nói với bé: “Điềm Điềm xem thử con thích bộ nào nha.”
Điềm Điềm đi tới chỗ treo chiếc áo phao hình gấu trúc nhỏ, đứng lại ngước mắt nhìn Thẩm Tiện. Cô liền cười, lấy chiếc áo phao đó xuống. Lâm Thanh Hàn lại phối thêm cho bé quần và áo hoodie lót lông, sau khi mặc lên trông bé chẳng khác nào một chú gấu trúc con vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Điềm Điềm mặc bộ đồ mới, vui sướng quay vòng vòng trước mặt hai người, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn lại chọn thêm cho bé sáu bộ quần áo nữa. Đồ ở cửa hàng này không hề rẻ, nhân viên vui vẻ lưu lại địa chỉ để chuẩn bị gửi hàng về tận nhà.
Ra khỏi cửa hàng đồ trẻ em, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mỗi người nắm một tay của Điềm Điềm, bé con vui vẻ đong đưa giữa hai người, chơi đùa không ngừng.
Mua đồ cho Điềm Điềm xong, Thẩm Tiện lại dẫn Lâm Thanh Hàn đến một cửa hàng thời trang cao cấp mà cô hay mua đồ. Thành phố ven biển này không lớn, mà phong cách mua sắm của Thẩm Tiện lại rất hào phóng — hễ thấy mẫu nào ưng ý thì kiểu gì cũng phải lấy đủ tất cả màu. Nhân viên ở cửa hàng này biết rõ cô là đại boss của tập đoàn Thẩm thị nên lúc nào cũng đón tiếp nhiệt tình.
Vừa thấy cô bước vào, nhân viên đã báo với quản lý: “Ôi chào Thẩm tỷ, vừa hay bên em mới nhập nhiều mẫu mùa đông mới, chị xem có mẫu nào vừa ý không.”
“Được.” Thẩm Tiện khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, em cứ chọn cái gì mình thích đi, không cần tiết kiệm cho chị đâu, thấy thích thì cứ lấy hết.”
Lâm Thanh Hàn nghiêng người nhìn cô, cười: “Thẩm tỷ định bao nuôi em đấy à?”
“Thanh Hàn, em đừng nói bậy.” Không hiểu sao Thẩm Tiện lại thấy hơi bối rối vì câu nói đó.
Quản lý cửa hàng thấy hai người trò chuyện thân thiết thì đứng bên cạnh cười lấy lòng: “Thẩm tỷ đúng là có mối quan hệ tốt với chị em của mình ghê.”
Thẩm Tiện vừa định nói gì đó thì đã bị Lâm Thanh Hàn cướp lời: “Không phải chị em đâu, chị ấy là vợ em.” Lúc nói, khóe môi nàng cong lên khẽ khàng, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm Tiện không rời.
Điềm Điềm cũng chạy tới, hai tay nhỏ mỗi tay kéo một người, hớn hở nói bằng giọng ngọt ngào: “Đúng rồi đó, mẹ, mami với Điềm Điềm là một nhà đó nha~”
Thẩm Tiện biết thế nào cũng có tình huống này, lại sợ giải thích ra sẽ khiến Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm mất mặt, thôi thì cô cũng lười nói luôn. Cô thật không hiểu sao người phụ nữ này lại có thể nói cái câu “chị là vợ em” một cách trôi chảy đến vậy?
Quản lý cửa hàng sững người trong một giây, nhưng dù sao cũng là dân chuyên ngành dịch vụ lâu năm, rất nhanh đã lấy lại thần thái, cười nói: “Thẩm tỷ, chị và phu nhân đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Thẩm Tiện nghe mà tai đỏ ửng — cô là dân độc thân chính hiệu đấy, lấy đâu ra phu nhân?
Lâm Thanh Hàn thì lại rất điềm nhiên, mỉm cười nhìn quản lý: “Cảm ơn, em cũng thấy tụi em rất xứng.”
Mắt Thẩm Tiện mở to hết cỡ — cô chưa từng thấy ai nói dối mà mặt không biến sắc như Lâm Thanh Hàn, nói mà cứ như thật vậy, đến mức chính cô cũng suýt tin luôn rồi.
Nhân viên trong cửa hàng ai nấy đều biểu cảm khác nhau, bộ dạng như vừa nghe được cú “drama” lớn mà không dám hó hé, ánh mắt thì liên tục đảo qua đảo lại giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.
Còn Lâm Thanh Hàn thì có vẻ khá vui, nắm lấy cổ tay Thẩm Tiện kéo cô đi chọn đồ cùng mình. Điềm Điềm được một nhân viên trẻ dẫn ra ghế sofa bên cạnh chơi, cô nhân viên còn chuẩn bị sẵn trái cây cho bé, Điềm Điềm cũng chẳng ngại người lạ, vui vẻ trò chuyện ríu rít với chị gái kia.
Lâm Thanh Hàn tiện tay lấy một chiếc áo len màu be và một chiếc quần dạ màu đen, ướm thử trước người rồi hỏi Thẩm Tiện bên cạnh: “Đẹp không?”
Thẩm Tiện bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức tự dưng thấy nóng người. Làn da của Lâm Thanh Hàn trắng mịn, mặc gì cũng hợp. “Đẹp. Có muốn thử luôn không? Cả cái áo khoác kia nữa.”
“Ừ.” Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn cô, rồi cầm mấy món đồ bước vào phòng thử đồ. Lúc đi ra, nàng đã thay đồ xong — áo len màu be làm gương mặt nàng càng thêm trắng trẻo, quần dạ đen tôn dáng chân dài, kết hợp cùng áo khoác dạ màu lạc đà bên ngoài càng khiến khí chất nàng nổi bật hẳn lên.
Lâm Thanh Hàn bước nhanh về phía Thẩm Tiện, dừng lại ngay trước mặt cô, hai tay giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc, rồi nũng nịu hỏi: “Chị thấy sao? Có thích không?”
Thẩm Tiện chưa từng gặp tình huống này, tai đỏ bừng cả lên, theo phản xạ đáp lời: “Thích.”
Đến khi kịp nhận ra mình vừa nói gì, còn chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị câu nói tiếp theo của Lâm Thanh Hàn chặn họng.
“Thích là được, sau này thường xuyên mặc cho chị xem, thay đổi kiểu luôn.” Nói xong nàng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Thẩm Tiện, chỉ nhướng mày với cô một cái rồi lại quay đi tiếp tục chọn đồ.
Những nhân viên đứng cạnh đó đều có vẻ như vừa “ăn trúng cẩu lương”, bọn họ chưa từng thấy Thẩm Tiện thế này. Những lần trước cô đến đây đều rất lạnh lùng và nghiêm túc, mà hôm nay lại giống như mang theo chút mùi vị đời thường, gần gũi hẳn đi.
Lâm Thanh Hàn vừa chọn đồ, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi ý kiến Thẩm Tiện, mà cô thì cũng thật sự ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, giúp nàng chọn lựa từng món đồ. Cảnh tượng này mà để mấy trợ lý của cô nhìn thấy thì chắc cằm rớt xuống đất — boss nghiện việc của họ, lại bỏ ngang công việc để đi mua sắm cùng người khác? Quả là chuyện không tưởng.
Lâm Thanh Hàn thử qua mấy mẫu, cuối cùng cũng chọn được sáu bảy bộ, đến mức quản lý cửa hàng cười đến căng cả mặt, vội vàng gọi nhân viên tới giúp gói đồ.
Thẩm Tiện lấy thẻ ra thanh toán, Lâm Thanh Hàn thì đứng bên cạnh cười tươi, một tay khoác lấy cánh tay cô, còn nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa lên vai cô, giọng dịu dàng như nước: “Cảm ơn Thẩm tỷ của em đã cùng em đi mua đồ hôm nay nha~”
Thẩm Tiện vốn đã không quen tiếp xúc gần gũi với người khác, nhất là mấy năm gần đây sự nghiệp lên như diều gặp gió, khí chất cũng trở nên sắc sảo, nghiêm nghị, khiến không ai dám lại gần đùa giỡn kiểu thân mật như thế.
Cô không quen lắm với việc bị người khác khoác tay, nhưng lại chẳng thể nói rõ vì sao — cô có hơi thích cách Lâm Thanh Hàn đối xử với mình như vậy. Không biết nên đáp lại lời nàng thế nào, cô đành ậm ừ một tiếng khô khốc.
Nhân viên cửa hàng sẽ chuyển quần áo đến tận nơi cô ở sau đó, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đi đón Điềm Điềm. Bé con lúc này đã ăn hết năm quả dâu tây to, Thẩm Tiện bật cười, bế chú gấu trúc nhỏ lên, véo má bé rồi cười nói: “Điềm Điềm thích thì mami sẽ bảo người mua thêm gửi về nhà.”
Điềm Điềm gật gật đầu nhỏ, kéo giọng ngọt ngào nói: “Điềm Điềm thích dâu tây, ngon lắm~”
“Được, con thích gì mami cũng mua hết.”
Lâm Thanh Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt mà bật cười thành tiếng. Hôm trước nàng còn nghe Thẩm Tiện bảo Điềm Điềm gọi là “cô”, mà chưa tới một ngày, cô đã tự xưng “mami” rồi. Xem ra ngày nào đó tự nhận là “bà xã của Lâm Thanh Hàn” chắc cũng chẳng xa nữa.
Trên đường về, ba người đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện nhỏ, Lâm Thanh Hàn gọi cô lại: “Thẩm Tiện, đợi chút, chị em mình ghé mua thêm ít đồ.”
“Ừ.” Thẩm Tiện gật đầu, bế Điềm Điềm theo nàng bước vào cửa hàng.
Lâm Thanh Hàn dường như đã có mục tiêu sẵn, nhanh chóng chọn được một dãy heo bật bật màu hồng phấn, giơ lên trước mặt cô hỏi: “Dễ thương không?”
Điềm Điềm đã nhanh miệng trả lời trước: “Dễ thương~ Điềm Điềm thích heo heo~”
Thẩm Tiện vốn chẳng hứng thú gì với mấy món đồ hồng hồng bánh bèo như vậy, nhưng thấy Điềm Điềm nói thế, cô cũng gật đầu theo: “Dễ thương.”
Chính cô cũng thấy khó hiểu — rõ ràng là người có chính kiến, sao cứ đến trước mặt Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm là lập tức trở thành người không có lập trường luôn vậy?
Thế là cô lại một lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh Lâm Thanh Hàn chọn thêm một cái gối ôm hình mèo, một chú thỏ bông to tướng màu hồng, và cả dãy heo bật bật kia.
Thẩm Tiện rất tự giác rút ví ra thanh toán, trong đầu đoán chắc là nàng muốn mang mấy thứ này về để chọc bé con vui.
Ai ngờ vừa lên xe, việc đầu tiên Lâm Thanh Hàn làm là xếp ngay cả dãy heo bật bật hồng nhạt lên bảng táp lô trước mặt cô, rồi đặt gối ôm mèo với thỏ bông ra băng ghế sau. Tông hồng kẹo ngọt ấy mà phối với chiếc Maybach đen tuyền thì nhìn thế nào cũng thấy… lệch tông hoàn toàn.
Thẩm Tiện nhìn hàng heo bật bật phía trước mà trợn mắt, rồi liếc vào gương chiếu hậu thấy nàng và Điềm Điềm đang vui vẻ chơi đùa, cô chỉ khẽ bật cười, lắc đầu. Thôi, miễn là hai người họ thấy vui là được. Còn mấy món này để trên xe hay không, đối với cô thật ra cũng chẳng quan trọng gì.