- Hoa Trên Mây
- XUYÊN THÀNH ALPHA CẶN BÃ TRONG TIỂU THUYẾT
- Chương 97 – Phiên ngoại 7 (Xuyên ngược)
Chương 97 – Phiên ngoại 7 (Xuyên ngược)
Phương Triết gõ cửa văn phòng Thẩm Tiện, bên trong vang lên giọng cô: “Vào đi.”
Anh lập tức đẩy cửa, nhường cho Lâm Thanh Hàn và bé con bước vào trước.
Lâm Thanh Hàn vừa vào đã thấy Thẩm Tiện đang trao đổi công việc với Phó Vũ Đồng. Điềm Điềm vừa nhìn thấy cô liền chạy lon ton lại, nhào vào lòng: “Mami bế bế~ Điềm Điềm nhớ mami~” Bé con dụi dụi làm nũng.
Thẩm Tiện bế bé lên, nhẹ nhàng véo cái má tròn mềm của bé, cười nói: “Con đúng là tiểu lừa đảo, chỉ biết dỗ mami thôi.”
“Không có đâu~ Điềm Điềm nói thật đó, Điềm Điềm ngoan nhất mà, mami không tin thì hỏi mẹ đi~”
Phó Vũ Đồng nghe cách bé con gọi hai người thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quay sang nhìn Phương Triết đầy nghi hoặc. Phương Triết liếc cô một cái, không nói gì thêm.
Lâm Thanh Hàn thấy Phó Vũ Đồng còn ở đó, biết công việc của Thẩm Tiện chưa xong, bèn khẽ gọi: “Điềm Điềm, qua đây với mẹ nè, mami còn phải làm việc, để mami làm xong đã.”
Bé con ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, từ trên đùi Thẩm Tiện tụt xuống, mặc bộ đồ gấu trúc lạch bạch chạy về phía nàng.
Thẩm Tiện dặn dò thêm vài câu với Phó Vũ Đồng, sau đó quay sang nói với Phương Triết: “Phương Triết, cậu chuẩn bị cơm trưa cho tôi nhé, cứ đặt ở nhà hàng tôi hay ăn. Nhớ dặn họ đừng làm cay quá, Điềm Điềm ăn không được cay.”
“Rõ rồi Thẩm tỷ, em đi làm ngay.” Phương Triết đáp.
Phó Vũ Đồng và Phương Triết cùng rời khỏi phòng, chỉ là lần này đến lượt cô hơi choáng. Cô hạ giọng hỏi: “Phương Triết, rốt cuộc Thẩm tỷ và cô Lâm kia là quan hệ gì vậy?”
“Chị tự ngẫm đi, em không dám nói đâu.” Phương Triết nhanh chóng chạy biến.
Trong lòng Phó Vũ Đồng bắt đầu lẩm bẩm — khó trách boss nhà mình bao năm không động tâm với ai, ngoài mặt gửi bao trai đẹp đến đều bị trả về ngay… Hóa ra ngay từ đầu đã chọn nhầm giới tính!
Giờ thì cô cũng hiểu vì sao hôm qua Phương Triết như ngồi trên đống lửa — bởi vì giờ cô cũng y chang.
Thẩm Tiện xử lý xong công việc, cũng đến ngồi cạnh chơi với bé con. Lâm Thanh Hàn véo nhẹ má Điềm Điềm: “Điềm Điềm nói nhớ chị, nên bọn em qua đây rồi, có làm phiền chị không?” Nàng vừa cười vừa nhướng mày nhìn cô.
Tai Thẩm Tiện lại đỏ bừng — Thanh Hàn lại chọc cô nữa rồi.
Chẳng bao lâu sau, Phương Triết đã chuẩn bị xong bữa trưa và đem đến văn phòng, giờ thì anh cuối cùng cũng yên tâm phần nào — không chỉ mình anh biết, mà cả Phó Vũ Đồng cũng biết rồi.
Điềm Điềm ăn uống ở đâu cũng vui vẻ. Trong bát là cơm trắng trộn với tôm và rau, bé ngồi đó ăn “chóp chép chóp chép”, chưa đầy một lát đã ăn gần hết nửa bát, trông chẳng khác gì một chú gấu trúc nhỏ đang ôm tre gặm. Nhìn bé ăn ngon lành, khẩu vị của Thẩm Tiện cũng tốt hơn hẳn thường ngày.
Ăn xong bữa trưa, Điềm Điềm chẳng mấy chốc đã ríu mắt lại. Thẩm Tiện cười bế bé lên, quay sang hỏi Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, em có buồn ngủ không? Có muốn vào phòng nghỉ ngủ một lát không?”
“Ngủ giống tối qua ấy hả?” Lâm Thanh Hàn cười tít mắt nhìn cô hỏi.
“Không, không được, chị còn việc chưa làm xong. Em vào ngủ với Điềm Điềm đi.” Tai Thẩm Tiện lại đỏ, cô mở cửa phòng nghỉ cho hai mẹ con.
Nghĩ tới điều gì đó, cô lại gọi với: “Thanh Hàn, chị cài mật mã cho em luôn nha, lỡ chị không có mặt mà em muốn nghỉ thì tiện vào.”
Lâm Thanh Hàn hứng thú nhìn cô chăm chú: “Nghĩa là chị muốn em thường xuyên tới đây nghỉ ngơi? Thẩm tỷ, có phải chị đang có ý đồ khó nói không?”
“Không có!” Thấy nàng càng lúc càng tiến sát, tai cô đỏ bừng, lúng túng lùi lại một bước: “Chị chỉ muốn… cho tiện thôi.”
Lâm Thanh Hàn cười khẽ: “Rồi rồi, tiện là được mà~”
Lúc này Thẩm Tiện mới gật đầu, vội nhập vân tay cho nàng, rồi đỏ mặt quay lại bàn làm việc giả vờ bận rộn.
Thấy nàng đã đóng cửa phòng nghỉ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở máy tính ra tìm kiếm, gõ vào khung tìm kiếm: “kiến thức cơ bản về bách hợp cấp tốc”, rồi ấn enter.
Cô cảm thấy mình còn quá nhiều thứ không biết, phải tranh thủ học gấp mới được!
Buổi trưa hôm đó, Thẩm Tiện đọc rất chăm chú — nào là công, thụ, rồi 1 với 0, giờ cô cũng hiểu đại khái hết rồi. Nhưng mà… giữa cô với Thanh Hàn thì ai là công nhỉ?
Thẩm Tiện đỏ mặt lắc đầu lia lịa — cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Còn chưa có gì cơ mà!
Đến gần năm giờ chiều, Thẩm Tiện đã tan ca cùng Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm — khiến cả Tập đoàn Thẩm thị kinh ngạc.
Dù sao thì… ai mà không biết Thẩm tỷ là một con nghiện công việc chứ? Về nhà sau 10 giờ tối là chuyện thường, giờ lại rời công ty sớm thế này, còn dẫn theo một phụ nữ và một bé con — đúng là khiến người ta không quen nổi.
“Trời ơi, hôm nay Thẩm tỷ tan làm chưa tới năm giờ, có chuyện gì vậy trời?”
“Đúng đó, tôi còn đặt đồ ăn tối tính ở lại tăng ca mà boss đã biến mất tiêu luôn!”
“Là tôi điên rồi hay cả thế giới điên rồi? Boss mà cũng không tăng ca nữa sao?”
“Nói nhỏ thôi, tôi có chuyện giật gân, có muốn nghe không?”
“Mau nói đi, lẹ lên!”
“Tôi nghe bạn bảo, cô gái đi cùng Thẩm tỷ lúc nãy là bà xã chị ấy, còn bé con là con gái ruột.”
“Trời đất… Giờ tôi mới hiểu sao Thẩm tỷ không thèm liếc mắt mấy tiểu thịt tươi — ngay từ đầu đã chọn nhầm giới tính!”
“Nếu Thẩm tỷ thích con gái thì tôi còn có cơ hội đó!”
“Tôi cũng vậy nha!”
“Thôi tỉnh mộng đi mấy má, trong mơ thì cái gì cũng có!”
Thẩm Tiện thì không hề biết việc mình tan làm sớm đã gây ra một làn sóng chấn động nhỏ trong công ty. Trước đây vì cô một mình cô đơn nên không muốn về nhà, nhưng bây giờ có Lâm Thanh Hàn và bé con bên cạnh, cô cảm thấy cuộc sống của mình như được lấp đầy, không còn giống một cái máy chỉ biết ngày này qua ngày khác cắm đầu vào công việc.
Sau bữa tối, cô vào phòng gym chạy bộ luyện tập. Lâm Thanh Hàn thì ngồi chơi cầu trượt với Điềm Điềm ngay bên cạnh. Trẻ con mà, cái gì cũng thấy mới mẻ, vừa có đồ chơi mới là hăng hái chơi mãi không thôi. Nhưng chạy nhảy nhiều quá cũng mệt, tới hơn tám giờ là bé con đã đuối sức, không chơi nổi nữa rồi.
Lâm Thanh Hàn thấy Điềm Điềm bắt đầu lờ đờ, liền đưa bé đi tắm rửa chuẩn bị ngủ.
Thẩm Tiện đổ mồ hôi đầy người, vào phòng ngủ phụ để tắm. Khi cô trở lại phòng thì thấy bé con đã ngủ ngon lành, ngửa mặt nằm ngủ rất ngoan. Chỉ là vị trí của Điềm Điềm hôm nay khác với hôm qua, rõ ràng đã nghiêng hẳn về phía bên trái, chừa ra một khoảng rộng lớn bên phải, đủ chỗ cho hai người lớn nằm — nghĩ tới đây, tai cô đã bắt đầu đỏ lên.
Cô còn đang đứng ngơ bên mép giường thì Lâm Thanh Hàn từ phòng tắm bước ra, thấy Thẩm Tiện ngẩn người nhìn giường, nàng bật cười khẽ: “Ngẩn ra làm gì thế? Lên giường nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Tiện hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn nàng — cả người như bị thiêu cháy. Lâm Thanh Hàn lại mặc bộ váy ngủ hai dây bằng lụa đen giống hôm trước, tà váy ngắn đến đáng thương, khiến đôi chân dài thêm phần nổi bật. Ánh mắt Thẩm Tiện không biết phải đặt vào đâu mới đúng.
Lâm Thanh Hàn thấy cô thỏ nhỏ của mình thật sự thẹn thùng, cũng không nỡ trêu thêm, chỉ khẽ cười một tiếng: “Em vào trước nha.” Nói xong nàng vòng qua cô, nằm xuống chính giữa cô và bé con.
Thẩm Tiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vén chăn lên rồi nằm xuống. Cô tắt đèn trần lớn, trong phòng chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ của hai chiếc đèn ngủ màu cam mờ ảo.
Mới hơn chín giờ, Lâm Thanh Hàn còn chưa buồn ngủ, liền lấy điện thoại ra lướt một lát. Thẩm Tiện cũng cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt thì không tự chủ được liếc về phía vành tai trắng nõn của nàng.
Mái tóc dài hơi xoăn của Lâm Thanh Hàn được nàng vén gọn sau tai, vành tai trắng nõn tinh xảo lộ ra ngoài.
Thẩm Tiện sợ nàng phát hiện, không dám nhìn lâu, chỉ liếc vài cái rồi vội dời mắt đi, nhưng trong đầu lại toàn là câu nàng nói lúc chiều.
Lâm Thanh Hàn chơi điện thoại chừng nửa tiếng rồi đặt xuống. Thẩm Tiện liếc nhìn, thấy nàng đã nhắm mắt, trong lòng hơi thất vọng — không phải đã nói tối nay sẽ để mình hôn sao?
Cô nghĩ một lát rồi mở miệng, giọng hơi ngập ngừng: “Thanh Hàn, em… em ngủ rồi hả?”
Lâm Thanh Hàn mở mắt, khẽ cười nhìn cô: “Không ngủ thì làm gì?”
Thẩm Tiện đảo mắt, có chút ngượng ngùng nhắc khéo: “Thanh Hàn, em có phải quên gì không?”
Lâm Thanh Hàn hơi mơ hồ — mình quên gì đâu nhỉ? Chuyện cần làm cũng làm hết rồi mà?
Thẩm Tiện thấy nàng còn chưa hiểu ra, cắn răng nén xấu hổ, nhấn thêm một lần: “Chiều em nói ở văn phòng đó.” Vừa nói, ánh mắt cô dừng lại nơi vành tai trắng nõn của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn nhìn theo ánh mắt cô, lập tức nhớ ra, bật cười khúc khích — ban đầu nàng chỉ nói đùa, ai ngờ Thẩm Tiện lại nhớ rõ như vậy.
Thẩm Tiện thấy nàng cười đến mức chảy nước mắt, bỗng thấy xấu hổ và tủi thân — rõ ràng là nàng nói trước mà!
Cô dứt khoát quay lưng lại, nhắm mắt không thèm để ý tới nàng nữa.
Lâm Thanh Hàn cười một lúc, thấy Thẩm Tiện xoay lưng thì lập tức dịch sát lại, từ phía sau ôm lấy cô, thì thầm bên tai: “Giận rồi sao? Em xin lỗi, thật sự quên mất, giờ hôn luôn nha? Đừng giận em nữa.”
Nàng dụi đầu vào bờ vai cô, thấy cô vẫn không phản ứng, liền nghiêng người lên, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô.
Thẩm Tiện đang nhắm mắt, cảm nhận được nàng đang cọ vào mình, rồi thấy má phải như bị cái gì đó mềm mềm chạm vào — giống như bị hôn…
Tai Thẩm Tiện bắt đầu đỏ ửng, khóe môi cũng không kìm được mà khẽ cong lên. Cô quay người lại nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn thấy cô chịu quay lại, mỉm cười nghiêng đầu về phía cô, để lộ vành tai trắng nõn: “Hôn đi, chị muốn hôn sao cũng được.”
Thẩm Tiện bị câu đó làm cho xấu hổ chết đi được, nhưng lại có một sức hút vô hình khiến cô không thể không lại gần.
Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm môi vào vành tai nàng một cái rồi lập tức lùi lại, hơi xấu hổ. Nhưng thấy Lâm Thanh Hàn vẫn mỉm cười, không né tránh, cô lại lấy hết dũng khí, cúi người hôn thêm mấy cái lên vành tai trắng mịn đó.
Sau vài nụ hôn, Thẩm Tiện thấy vành tai nàng cũng dần đỏ lên, trong lòng vui vui, nhưng lại cảm thấy chỉ hôn tai thôi thì chưa đủ. Ánh mắt cô dời xuống má nàng — không hiểu sao lại cúi đầu hôn thêm một cái nữa.
Hôn xong cô mới hơi hối hận, sợ mình chưa được sự đồng ý mà đã làm thế, lỡ Thanh Hàn không vui thì sao?
Nhưng Lâm Thanh Hàn chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi mắt, sống mũi của cô, cuối cùng dừng lại ở môi.
Nàng nhẹ nhàng ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi cô. Hôn mấy cái liền mới lùi ra một chút, thấy Thẩm Tiện đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mờ mịt.
Lâm Thanh Hàn thật sự không ngờ cô thỏ nhỏ của mình lại có một mặt thuần khiết như vậy. Trước đây toàn là nàng bị ăn sạch, giờ thì phải nắm lấy cơ hội trêu ghẹo lại cho thật kỹ mới được.