Chương 102
Trước khi cung môn khóa lại, người của các cửa hàng đã đưa tin về cung — tất cả đều nói tìm suốt một ngày vẫn không thấy người giống như trong tranh.
Nguyên Thiến cô cô dẫn người đến phong địa của công chúa Long Nghi, nhưng dù có đi đường nhanh nhất thì cũng phải mất ba ngày, lại thêm thời gian để lục soát phủ trường công chúa, e rằng không bốn, năm ngày thì không thể quay về.
Vạn Tất vốn mong trước khi trời tối có thể gặp lại Diêu Hỷ, kết quả đến tận đêm khuya, trong noãn các vắng lặng vẫn chỉ có một mình nàng.
Buổi sáng được Minh Thành Đế đút cho ít cháo, đến trưa và tối lại chẳng đụng đũa. Nhưng nàng cũng không thấy đói, bởi cái trống rỗng không nằm ở bụng, mà là trong tim. Biết Diêu Hỷ không gặp nguy hiểm thì nỗi lo lắng trong lòng nàng đã vơi đi rất nhiều, thế nhưng nỗi nhớ thương lại càng thêm da diết theo từng khắc thời gian trôi qua. Tính kỹ lại, Diêu Hỷ rời khỏi nàng mới chỉ một ngày.
Vậy mà nàng đã sắp phát điên rồi.
Vạn Tất tự thấy bản thân là người đủ mạnh mẽ để chịu đựng sóng gió. Ngay cả nàng còn khổ sở đến mức này, với tính cách mong manh như Diêu Hỷ, những ngày rời xa nàng chắc hẳn sẽ khổ sở vô cùng.
Ban ngày ngủ suốt trong xe ngựa, đến đêm, Diêu Hỷ tắm rửa xong nằm lên giường trong phòng khách lại tỉnh táo không ngủ được. Không buồn ngủ thì cũng thôi đi, quan trọng là… bụng no quá đến mức khó chịu, ngồi không được, nằm cũng chẳng xong.
Bữa cơm vừa rồi là bữa nàng ăn ngon nhất, no nhất, thoải mái nhất kể từ khi xuyên không đến thế giới này. Ở nhà họ Tôn thì ăn thiếu thốn, ở Tư uyển cục thì ăn vội vã, còn ở bên cạnh nương nương thì vừa ăn vừa thấp thỏm không yên. Nếu như trong lòng không có Thái hậu nương nương khiến nàng muốn quay về cung gấp, thì phủ công chúa Long Nghi này đúng là thiên đường nhân gian.
Không hề buồn ngủ, Diêu Hỷ nằm úp sấp trên giường, ôm quyển sổ mà Nguyên Thiến cô cô đưa cho, từng trang từng trang lật ra xem.
Nguyên Thiến cô cô ghi chép cực kỳ tỉ mỉ, sở thích và điều kiêng kỵ của nương nương thay đổi thế nào theo từng thời điểm đều được ghi chép đầy đủ. Diêu Hỷ nhìn quyển sổ trong tay, trong lòng có cảm giác như đang… gian lận. Hiểu rõ một con người cần phải có thời gian gắn bó và nỗ lực, vậy mà nàng lại dễ dàng biết được bao nhiêu điều về nương nương chỉ nhờ một quyển sổ nhỏ.
Nghĩ đến đây, Diêu Hỷ bất chợt có chút bối rối, liền khép sổ lại. Nàng muốn chính mình là người từng chút một hiểu hết về nương nương, chứ không phải dựa vào lời người khác.
Nói thật, những thứ nương nương không thích quả thật… nhiều thật đấy!
Nhưng mà, điều đó có gì quan trọng đâu? Nương nương thích nàng là được rồi. Diêu Hỷ trở mình, ôm quyển sổ vào lòng, ngẩn người nhìn đêm tối ngoài khung cửa sổ ngày một sâu hơn. Trong lòng nàng đang nghĩ — nếu sáng mai thức dậy, nương nương có thể lập tức nhìn thấy nàng thì tốt biết mấy!
Nghĩ đến đây, Diêu Hỷ lập tức bật dậy khỏi giường.
Hay là nhân lúc đêm khuya vắng lặng, trộm một chiếc xe ngựa chạy trốn luôn nhỉ? Cứ đánh xe chạy loạn vào chỗ nào hẻo lánh trước, đợi trời sáng rồi mới hỏi đường về cung. Phủ trường công chúa nằm nơi hẻo lánh, xung quanh hầu như chẳng có ai, nàng lại ngủ cả dọc đường đi trong xe ngựa, nếu không có người chỉ dẫn thì căn bản chẳng biết đường nào về cung.
Điều thảm nhất là trên người nàng chẳng có lấy một đồng, muốn về đến cung ít nhất cũng phải mất một hai ngày, chẳng lẽ lại không ăn không uống mà đi suốt?
Thế nên vẫn phải trộm thêm ít lương khô mang theo trên đường mới được.
Diêu Hỷ liếc nhìn quanh căn phòng khách, trên bàn có mấy dĩa điểm tâm, còn có một khay tre đựng đầy trái cây tươi.
Chừng đó là đủ rồi! Nàng lấy trong tủ ra một mảnh vải sạch làm tay nải, cẩn thận gói hết chỗ đồ ăn vào trong, rồi rón rén đẩy cửa ra ngoài.
“Ơ……” Ngay khi nàng vừa mở cửa, liền chạm mặt một vị tỷ tỷ cung nữ đang ngồi ngoài cửa thêu hoa.
“Công công ôm đồ là định đi đâu vậy?” Cung nữ đặt giỏ kim chỉ xuống, cúi người nhặt lấy sợi xích sắt quen thuộc khiến Diêu Hỷ chột dạ vô cùng, rồi mỉm cười nói: “Không phải định trốn về cung đó chứ?”
“Không có mà……” Diêu Hỷ ngượng ngùng vội vàng đóng sập cửa lại. Bên ngoài truyền vào giọng nói dịu dàng của cung nữ: “Công công đừng làm khó bọn nô tỳ, cứ an tâm ở lại phủ đi.”
Không trốn được, Diêu Hỷ đành lăn ra giường ngủ tạm. Nhưng đêm ấy nàng bị đánh thức mấy lần bởi tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ.
Ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cuối cùng Diêu Hỷ dứt khoát bước ra ngoài nghe mưa. Trời mới tờ mờ sáng, người trong phủ vẫn chưa ai thức dậy. Phủ công chúa Long Nghi và hoàng cung thật sự là hai thế giới khác nhau. Trong cung quy củ nghiêm ngặt, cung nhân ngủ còn muộn hơn chó, dậy còn sớm hơn gà. Còn nơi đây thì mọi thứ đều thong thả an nhàn, mà biểu tiểu thư lại là người vô cùng dịu dàng.
Diêu Hỷ đứng nhìn màn mưa sớm, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Nghĩ một hồi, ánh mắt nàng dần dời về phía cửa.
Tỷ tỷ cung nữ trông chừng nàng đang ngủ gục trên ghế nằm, có lẽ vì mưa đêm lạnh quá nên trùm cả chăn qua đầu mà ngủ.
Người canh nàng đã ngủ, những người khác trong phủ cũng chưa tỉnh — cơ hội trời cho đây rồi!
Diêu Hỷ nhẹ tay nhẹ chân quay vào phòng, ôm lấy tay nải đã chuẩn bị từ đêm qua, lao mình vào màn mưa, phóng thẳng về phía chuồng ngựa.
Dưới mái hiên bên chuồng ngựa là những chiếc xe ngựa đủ kiểu — lớn có, nhỏ có, xa hoa có, mộc mạc cũng có. Diêu Hỷ đứng giữa trời mưa, bên phải là ngựa, bên trái là xe, mà xe và ngựa lại không nối liền với nhau… nàng đâu có biết lắp xe vào ngựa đâu!
Người lo việc chuồng ngựa có thể đến bất cứ lúc nào, Diêu Hỷ cũng chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ vác tay nải đựng đồ ăn lên vai, tháo dây cương, dắt ra một con ngựa trông vừa mắt nhất. Nàng từng cưỡi ngựa ở kiếp trước, lúc còn nhỏ hay chơi ở trường đua gần nhà bà ngoại, mỗi kỳ nghỉ đều đến đó rong chơi.
Khi dắt ngựa ra định leo lên, nàng lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng — chưa gắn yên ngựa!
Chẳng lẽ phải cuốc bộ về cung? Mệt tim thật!
Trong chuồng có treo yên ngựa, Diêu Hỷ đành phải tự học lấy. Nàng buộc lại dây cương vào cột như cũ, rồi ôm lấy yên ngựa, vừa dỗ dành ngựa vừa bắt đầu công cuộc chuẩn bị chạy trốn đầy gian nan.
Cuối cùng cũng xong! Mặc dù cái yên ngựa lắp lệch bên cao bên thấp, nhưng chí ít còn ngồi được.
Diêu Hỷ đạp lên bàn đạp xanh viền đồng, trèo lên lưng ngựa, hai tay ghì lấy dây cương, chân nhẹ nhàng đá vào bụng ngựa, con ngựa từ tốn cất bước, đi thẳng vào màn mưa.
Cuối cùng cũng có thể quay về bên nương nương rồi! Diêu Hỷ lau nước mưa trên mặt, cưỡi ngựa phi về phía có người sinh sống.
Khi Tôn Nghiên tỉnh dậy, cung nữ bên cạnh Long Nghi liền bẩm báo: Diêu Hỷ không thấy đâu nữa.
“Chắc là trốn về cung rồi……” Cung nữ áy náy nói. Lẽ ra nàng nên dùng ghế chặn cửa lại mà ngủ, như vậy nếu Diêu Hỷ muốn rời đi nhất định sẽ đánh thức nàng dậy. “Nếu Diêu Hỷ thật sự quay lại cung, nô tỳ biết ăn nói thế nào với công chúa điện hạ đây!”
“Về cung còn đỡ.” Tôn Nghiên đứng trong chuồng ngựa, thần sắc nghiêm nghị nói: “Chỉ sợ trời mưa đường trơn, người không cẩn thận mà rơi xuống khe núi hay hẻm đá thì hỏng bét. Mà con ngựa mà Diêu công công cưỡi lại là con ngựa hung dữ nhất trong phủ.” Nàng không nói thêm gì nữa, lập tức dắt một con ngựa ra, tiêu sái leo lên yên, vung roi cưỡi ngựa lao đi như gió.
“Biểu tiểu thư… coi chừng cảm lạnh đó…” Cung nữ còn chưa nói hết câu thì Tôn Nghiên đã biến mất khỏi tầm mắt. “Truyền lệnh xuống dưới, đun thêm nhiều nước nóng, lại sắc sẵn ít canh gừng đi.”
May mắn là mưa không quá lớn, quanh phủ trường công chúa lại ít người qua lại, Tôn Nghiên có thể dễ dàng trông thấy dấu vó ngựa mà con ngựa điên ấy để lại. Nàng lần theo dấu chân ngựa, dầm mưa lao đi như bay. Nàng không biết Diêu Hỷ rời phủ từ lúc nào, càng không chắc có thể đuổi kịp hay không. Nhưng dọc đường, dấu chân đều đều và rõ ràng khiến nàng phần nào yên tâm — ít ra con ngựa kia hiện tại vẫn chưa phát điên thật sự.
“Đẹp mà vô dụng!” Diêu Hỷ nhìn con ngựa dưới thân bước đi như rùa bò, sốt ruột muốn khóc. Cái tốc độ này mà muốn về cung thì chắc… sang năm cũng chưa tới. Nàng chọn con ngựa này vì thấy nó chân dài, lưng rộng, bộ lông nâu óng mượt — vẻ ngoài đẹp, nhìn vào cứ tưởng là loại chạy cực nhanh. Ai ngờ đâu, nó là loại ngựa lề mề có thể khiến người ta tức chết.
“Chạy nhanh một chút được không?” Diêu Hỷ không có roi ngựa, chỉ có thể dùng chân đá nhẹ vào bụng ngựa. “Ngựa gia gia à, ta xin người đó, chạy đi được không?”
Không phải nàng cưỡi nhầm lừa hay la đấy chứ? Diêu Hỷ bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Con ngựa dường như chẳng hiểu tiếng người, vẫn cứ đủng đỉnh bước từng bước như đi dạo. Mưa có vẻ ngày càng nặng hạt, trời vẫn xám xịt tối tăm như chưa từng có rạng sáng. Nếu cứ thế này, nàng hoặc là sẽ bị lạnh chết, hoặc là sẽ đói chết. Diêu Hỷ cắn răng, dứt khoát dùng chân đạp mạnh một cái vào bụng ngựa.
Con ngựa hí lên một tiếng, hất đầu quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Diêu Hỷ thấy được ánh mắt của nó! Rợn người! Sao nàng lại có cảm giác… trong mắt con ngựa ấy đang bùng cháy một ngọn lửa báo thù?
Đúng như nàng mong muốn, con ngựa bắt đầu chạy, và chạy còn nhanh hơn cả tưởng tượng. Chỉ là dáng chạy thì rất kỳ lạ, chân trước giơ rất cao, như thể đang thi chạy vượt rào. Mỗi lần vó ngựa nhấc cao, Diêu Hỷ bị nảy lên theo — cái yên ngựa nàng lắp quá nghiệp dư, Diêu Hỷ cảm giác mình sắp bị văng khỏi lưng ngựa đến nơi.
Ngựa càng chạy càng điên, Diêu Hỷ nằm sấp trên lưng ngựa, hai tay siết chặt dây cương, kinh hoàng hét lên: “Chậm lại! Chậm lại chút coi!”
Nhưng con ngựa vẫn chẳng nghe lời, cứ như lên cơn điên, trong mắt như có hai đốm lửa cháy rực, cõng Diêu Hỷ phóng bạt mạng về phía trước.
Chiếc yên ngựa cột không chắc đang bắt đầu xộc xệch, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Diêu Hỷ. Nếu yên ngựa rơi xuống, mặt lưng ngựa trơn như vậy, nàng chắc chắn không thể ngồi vững. Nàng ghì chặt dây cương, vừa khấn vái trời đất, vừa van xin con ngựa dừng lại — nhưng vô ích.
Với cái tốc độ điên cuồng thế này, nếu bị hất xuống, nàng chết chắc. Diêu Hỷ tuyệt vọng bật khóc nức nở, xong rồi, nàng chết chắc rồi!
Tôn Nghiên rất nhanh đã thấy Diêu Hỷ đang phóng ngựa phía trước không xa.
Con ngựa kia đã hoàn toàn phát điên, Tôn Nghiên mơ hồ nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Diêu Hỷ vọng lại trong cơn mưa gió, đứt quãng và yếu ớt.
“Giá!!!” Tôn Nghiên vung mạnh roi ngựa, muốn tăng tốc đuổi theo. Thế nhưng ngựa của Diêu Hỷ chạy quá nhanh, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp mà không sao rút ngắn được khoảng cách. “Giá!!!” Lại thêm một roi, con ngựa dưới thân bị đánh đau, cuối cùng cũng dốc toàn lực mà lao về phía trước.
“Diêu công công!” Tôn Nghiên khó nhọc lắm mới đuổi kịp Diêu Hỷ, cưỡi ngựa sóng vai cùng nàng hét lớn: “Buông dây cương ra, đưa tay cho ta!”
Gương mặt Diêu Hỷ đã bị nước mưa và nước mắt hòa thành một mảnh. Nàng thấy biểu tiểu thư đuổi tới bằng khóe mắt, nhưng lại không dám buông tay — nàng sợ vừa buông sẽ bị hất xuống ngựa rồi ngã chết luôn tại chỗ!
Tôn Nghiên thấy Diêu Hỷ như đang bám chặt lấy dây cương như bám lấy cọng rơm cứu mạng, liền vừa cưỡi vừa lớn tiếng thuyết phục: “Phía trước là lối nhỏ, hai ngựa không thể song hành, đến lúc đó ta muốn cứu ngươi cũng không thể nào! Ngươi tin ta, buông dây cương, đưa tay đây!”
Yên ngựa dưới mông đã lung lay như sắp rơi, Diêu Hỷ nhắm mắt lại, buông ra một tay, đưa về phía bên trái cho biểu tiểu thư.
Nàng cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay mình, rồi cả người nàng bay bổng lên không, tiếp đó là nhẹ nhàng rơi xuống — Diêu Hỷ khẽ mở mắt nhìn, phát hiện mình và biểu tiểu thư đang cùng ngồi trên một con ngựa, nàng ngồi phía trước, vòng tay mềm mại của biểu tiểu thư đang ôm chặt lấy thắt lưng nàng.
Con ngựa điên kia đã phi mất hút về phía xa…
Từ cõi chết trở về, Diêu Hỷ lập tức che mặt bật khóc. Nàng vừa rồi thật sự bị dọa chết khiếp! Nhưng mà… biểu tiểu thư là sao vậy? Nhìn thì yếu đuối nhu nhược như tiểu thư khuê các, vậy mà lại có thể cứu được nàng?
Diêu Hỷ nào hay biết, từ nhỏ Tôn Nghiên đã có biệt danh là Tôn Đại Lực, đừng nói là đỡ một Diêu Hỷ mấy chục cân, dù là tảng đá hai trăm cân cũng chẳng là vấn đề với nàng.
Tôn Nghiên nhìn Diêu Hỷ che mặt khóc như tiểu cô nương, không nhịn được bật cười. Chẳng lẽ làm thái giám thật sự sẽ bào mòn hết khí chất nam nhi sao?
Về tới phủ, Diêu Hỷ vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng là bị dọa đến ngẩn người rồi.
Sau khi cả hai tắm rửa thay y phục xong, trời cũng đã xế trưa. Tôn Nghiên và Diêu Hỷ cùng ngồi trong đại sảnh có đốt lò than sưởi ấm, mỗi người cầm một chén canh gừng nóng hổi.
“Đa tạ biểu tiểu thư đã cứu mạng.” Diêu Hỷ máy móc múc canh gừng đưa vào miệng, nhưng vẫn không quên hướng về ân nhân cứu mạng mà cảm ơn.
“Công công thật sự muốn quay về cung đến vậy sao?” Tôn Nghiên vừa uống canh gừng vừa thản nhiên nói. Một người đến cả tính mạng cũng có thể vứt bỏ chỉ để trở lại bên cạnh Thái hậu — nàng biết là giữ cũng không nổi. Chỉ là biểu tỷ Long Nghi không phải không có lý, Diêu Hỷ là người mang tội trong mình, liệu Thái hậu có thật sự đáng tin không? “Không phải ta không cho ngươi quay về, chỉ cần Thái hậu có bản lĩnh tìm được đến đây, ta sẽ an tâm mà giao ngươi lại cho người.”
Diêu Hỷ lười nhác ngẩng đầu, lòng thầm nghĩ: câu này chẳng phải vô nghĩa sao? Nếu nương nương tìm tới được đây thì biểu tiểu thư đương nhiên đâu thể không thả người.
Tôn Nghiên lại nói tiếp: “Thái hậu chủ động đi tìm công công, điều đó chứng tỏ người thật sự quan tâm đến ngươi, muốn bảo vệ ngươi và cả nhà ngươi. Người có thể tìm được đến đây, cũng chứng minh người có đủ bản lĩnh, có thể bảo vệ được ngươi và Diêu gia.”
Diêu Hỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nàng không ngờ biểu tiểu thư lại nghĩ sâu xa đến thế vì nàng… Nhưng mà, Thái hậu nương nương làm sao có thể biết nàng đang ở đây chứ?
Diêu Hỷ ôm chén canh gừng nóng hổi, thở ra một hơi đầy chán nản. Đúng lúc ấy, có một cung nữ bước vào đại sảnh, cúi đầu bẩm: “Bẩm biểu tiểu thư, bên cạnh Thái hậu nương nương có một vị cô cô tên là Lưu Phương dẫn theo cung nữ và thái giám tới đây, đang hỏi công công Diêu Hỷ có ở đây không?”
Tôn Nghiên và Diêu Hỷ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng kinh ngạc.