Chương 110
“Người khác còn tránh nàng ta không kịp, ngươi thì hay rồi, không sợ chết mà còn nhào vào.” – Long Nghi mệt mỏi chống trán nói với Tôn Nghiên: “Ngươi đã gặp Thái hậu rồi thì ngày mai thu dọn đồ đạc về phong địa đi!” Vừa rồi Thái hậu sai người truyền lời bảo nàng tối nay qua đó, tuy không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Tôn Nghiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lời mắng bên tai trái lọt qua tai phải, còn cãi lại: “Theo ta thấy thì Thái hậu nương nương cũng đâu có xấu như biểu tỷ nói. Bao nhiêu năm nay rồi, Thái hậu nào có làm khó biểu tỷ chứ?”
Nghe Tôn Nghiên nói vậy, Long Nghi không khỏi nhớ lại mười năm cùng Vạn Tất chung sống. Vạn Tất quả thực chưa từng gây khó dễ cho nàng, lần trước ở Ninh An cung trước mặt Hoàng huynh có tranh chấp, cuối cùng người nhường nhịn vẫn là Vạn Tất. Hơn nữa, Vạn Tất đã dốc hết tâm sức chuẩn bị sính lễ cho nàng, vét sạch của cải trong nhà vẫn lo chưa đủ, còn mang cả lễ tiết đoan ngọ mới nhận được tặng thêm cho nàng.
Dù sính lễ đó nàng chẳng dùng được, nhưng tấm lòng ấy là thật.
Thế nhưng nàng vừa nhận lễ vật của Vạn Tất xong, sau đó lại đưa Diêu Hỷ xuất cung…
Bây giờ nàng cũng không cảm thấy Vạn Tất quá xấu xa, chỉ là chuyện liên quan đến sinh mạng con người, nàng vẫn không thể dễ dàng tin tưởng Vạn Tất. “Trong cung chẳng có gì hay ho, ngươi ở vài ngày rồi quay về đi!”
“Vậy còn tỷ thì sao?” – Tôn Nghiên không muốn về một mình.
“Ta còn chút việc phải xử lý.”
Hai tỷ muội đang trò chuyện trong điện, bên ngoài có cung nữ nói: “Công chúa, Lan tiệp dư đến rồi.”
“Diêu tỷ?” – Tôn Nghiên lập tức bật dậy khỏi ghế. Nàng luôn muốn gặp người trong lòng của biểu tỷ, tiếc là duyên phận trớ trêu, bao năm qua hai người vẫn chưa từng chạm mặt.
Tôn Nghiên lao ra khỏi điện trước Long Nghi một bước, vừa nhìn đã thấy Diêu Song Lan trong bộ y phục màu nước đứng giữa sân, dáng vẻ thanh thoát như trăng, phía sau còn có mấy cung nữ khiêng hai rương hành lý.
“Diêu tỷ, chào tỷ. Để muội giúp tỷ mang đồ vào nhé!” – Tôn Nghiên hiếm khi lộ vẻ e thẹn, cười tươi tiến lên nắm lấy khóa rương, mỗi tay một chiếc rương lớn, bước đi thoăn thoắt vào đại điện.
Diêu Song Lan không quen biết Tôn Nghiên, nhưng vừa thấy nàng lực lưỡng như thế thì đã đoán ra đây chính là biểu muội mà Long Nghi từng nhắc đến. Nàng cũng bước vào điện, để lại bên ngoài cả đám cung nữ mà Thái hậu nương nương chỉ định cho nàng: Anh nhi, Phù nhi, và cả Vân Hương.
Long Nghi vừa đến cửa điện, thấy Diêu Song Lan đã đến, liền lui vào trong, khép cửa lại rồi thấp giọng hỏi nàng: “Mang nhiều đồ như vậy đến đây làm gì?”
“Sau này sẽ sống ở đây luôn, không mang đồ theo thì ta dùng cái gì?” – Diêu Song Lan mỉm cười đáp. Nàng có một tin vui lớn muốn nói với Long Nghi, nhưng vì biểu muội của Long Nghi đang ở gần đó giúp nàng sắp xếp hành lý, nên nàng không dám hé nửa lời.
Long Nghi nghe mà sững người. Đang định hỏi cho rõ thì Tôn Nghiên – vừa đặt xong mấy cái rương – lại không đúng lúc mà chạy đến góp vui.
Diêu Song Lan mỉm cười chào Tôn Nghiên: “Ngươi chính là Đại Lực đúng không? Công chúa Long Nghi từng nói với ta rằng nhà nàng có một biểu muội trời sinh thần lực, lúc đó ta còn không tin, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tôn Nghiên đỏ mặt níu lấy cánh tay Long Nghi, ngại ngùng trốn sau vai nàng. Nàng vốn không phải người ngại người lạ, chỉ là lần đầu tiên gặp được người tình mà biểu tỷ luôn nhắc đến suốt bao năm nay, tim không khỏi rộn ràng. Mà Diêu tỷ và Diêu công công đúng thật là chị em ruột, cả nét mặt lẫn thần thái đều giống nhau như đúc.
“Cái gì mà sau này sống ở đây luôn? Tỷ cãi nhau với Hoàng huynh rồi à?” – Long Nghi chỉ quan tâm đến mỗi chuyện đó.
Diêu Song Lan liếc nhìn Tôn Nghiên, muốn nói rồi lại thôi. Long Nghi liền chọc vào trán Tôn Nghiên, nói với Diêu Song Lan: “Nói trước mặt nha đầu này cũng chẳng sao, chuyện gì nó cũng biết cả.” Dù là chuyện liên quan đến Diêu Hỷ hay mối quan hệ giữa nàng và Lan tiệp dư, Tôn Nghiên đều biết rất rõ.
“Hoàng thượng đã đồng ý phế bỏ chức vị tiệp dư của ta, trả lại thân phận tự do cho ta.” – Diêu Song Lan vốn là người điềm đạm, lúc này cũng không kìm được xúc động: “Long Nghi! Đợi vụ án của Diêu gia được làm sáng tỏ, ta có thể xuất cung rồi!!!”
Long Nghi nghe tin mà vui đến mức không nói nên lời.
Nàng vốn nghĩ cả đời này cũng chẳng chờ được đến ngày đó nữa. Từ khi Hoàng huynh hạ chỉ triệu Song Lan vào cung, nàng đã không còn nhiều hy vọng, chỉ vì không cam tâm nên mới cố gắng cầm cự đến giờ.
Niềm vui lúc này thật khó tả thành lời, nàng chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy Diêu Song Lan, chỉ tiếc là cánh tay đang bị con nhóc Tôn Đại Lực kia níu chặt đến nỗi không giãy ra nổi.
“Vậy chẳng phải Diêu tỷ có thể ở bên biểu tỷ rồi sao?” – Sợ người ngoài nghe thấy, Tôn Nghiên hạ thấp giọng, nhưng nàng thực sự không giấu nổi sự vui sướng trong lòng, ôm chặt lấy cánh tay Long Nghi mà nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Rắc— Nụ cười trên mặt Long Nghi đông cứng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn cánh tay trái đang lủng lẳng sau khi bị Tôn Nghiên buông ra, tức giận quát: “Tôn Đại Lực! Ngươi kích động cái gì mà nhảy dữ vậy hả?!”
“Ta lập tức sai người truyền Thái y.” – Diêu Song Lan thấy tay Long Nghi bị trật khớp, sắc mặt lập tức tái đi vì lo sợ.
“Không cần.” – Long Nghi lập tức đổi sang giọng điệu dịu dàng thường ngày khi nói chuyện với Diêu Song Lan, sợ nàng lo lắng nên còn cố nặn ra một nụ cười đau đớn: “Nói đến nối xương, Thái y còn không bằng nha đầu Đại Lực này đâu, ta cũng không phải lần đầu bị nó làm cho trật khớp, không có gì lớn.”
Thực ra Tôn Nghiên khi lớn lên đã đỡ hơn rất nhiều, cơ bản là có thể kiềm chế sức lực, không còn dễ làm người khác bị thương. Lúc nhỏ mới thật sự là không biết nặng nhẹ, chẳng hạn như mỗi khi nhà ai có tiệc, trẻ con tụ tập đông, trò đùa yêu thích nhất là bất ngờ xuất hiện từ phía sau, vỗ vai người khác hù dọa.
Nhà người ta, tiểu cô nương thì dịu dàng xinh xắn, vươn tay nhỏ vỗ nhẹ vai bạn, bị vỗ sẽ quay đầu lại mỉm cười hiểu ý. Còn nhà nàng, Đại Lực vừa vươn tay nhỏ vỗ lên vai người khác, liền vang lên tiếng khớp xương trật ra, đứa trẻ bị vỗ lập tức khóc òa lên, chẳng cần quay đầu cũng đã bắt đầu mách lẻo: “Cha! Nương! Đại Lực lại đánh người!”
Có lúc bọn trẻ chơi đùa ở ngoài không may bị thương mà chưa tìm được đại phu, Đại Lực vì muốn chữa trị kịp thời cho các bạn nhỏ nên dần dần luyện ra được tay nghề nối xương không tệ chút nào.
Nói xong với Diêu Song Lan, khi quay sang nhìn Tôn Nghiên đang sợ tới mức cắn móng tay cái, Long Nghi lại trở mặt dữ tợn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mai sáng sớm ngoan ngoãn cuốn gói về phong địa cho ta!”
Tôn Nghiên tiến lên, một tay ấn lên vai Long Nghi, tay kia kéo cánh tay nàng, rồi nhẹ nhàng nắn lại—
Rắc! Cánh tay bị trật lập tức trở về chỗ cũ. Tôn Nghiên cẩn thận xoay thử cánh tay Long Nghi, quan tâm hỏi: “Biểu tỷ, còn đau không?”
Chỉ trong một lần trật khớp – rồi được nắn lại, Long Nghi đau đến mức không nói nên lời.
“Coi như biểu tỷ van ngươi, mai sáng về nhà có được không?” – Long Nghi lau nước mắt vì đau mà chảy ra, nói với Tôn Nghiên.
“Dạ.” – Tôn Nghiên giống như đứa trẻ làm sai chuyện, ngoan ngoãn vòng tay ra sau lưng lùi qua một bên. Nàng vốn định ở lại trong cung chơi thêm mấy ngày, nhưng Hoàng đế thì là tên háo sắc, Diêu tỷ lại dọn đến ở cùng biểu tỷ. Hai người bọn họ trải qua bao năm khổ sở mới có thể ở bên nhau, chắc chắn sẽ ngọt ngào mặn nồng, nàng mà chen vào giữa thì đúng là chướng mắt hết sức. “Vậy biểu tỷ lo xong chuyện trong cung thì nhanh đưa Diêu tỷ về nhà luôn đi.”
Diêu Song Lan đỏ mặt nhìn Long Nghi, hai người khẽ mỉm cười với nhau.
Cơn đau ở tay Long Nghi vừa dịu xuống, nàng bỗng nhớ ra bản thân vẫn chưa biết trong Càn Thanh cung đã xảy ra chuyện gì, sao Hoàng huynh lại đột nhiên có hành động như vậy? “Song Lan, sao Hoàng huynh lại bất ngờ trả lại thân phận tự do cho tỷ thế?” – Nàng lo lắng chuyện này có điều khả nghi.
Lỡ như Thái hậu đã nói với Hoàng huynh chuyện giữa nàng và Song Lan, Hoàng huynh cố tình bày kế để thử lòng hai người thì sao? Giờ Song Lan lại đề nghị dọn đến ở cùng nàng trong cung, chẳng phải vừa hay xác thực lời của Thái hậu là không sai à?
“Hoàng thượng đã tìm được chủ nhân của chiếc khăn tay rồi.” – Diêu Song Lan mỉm cười đáp. “Hoàng thượng nói hôm nay gặp lại nữ hài từng giúp hắn thuở nhỏ…” – Nói đến đây, sắc mặt Diêu Song Lan đột nhiên thay đổi. Nữ tử Hoàng thượng gặp hôm nay chính là chủ nhân chiếc khăn năm xưa, mà biểu muội của Long Nghi cũng vừa mới vào cung hôm nay. Huống hồ, năm đó cô gái kia còn nói dối rằng mình là bạn đọc sách cùng Long Nghi công chúa!
“Đại Lực muội muội?” – Nụ cười trên mặt Diêu Song Lan biến mất. Nàng tưởng “Tôn Đại Lực” là đại danh của Tôn Nghiên nên cất tiếng gọi như thế.
Long Nghi cũng giật mình quay sang nhìn Tôn Nghiên: “Cái nha đầu từng giúp Hoàng huynh khi nhỏ đó, chẳng lẽ là ngươi?”
Tôn Nghiên khi còn nhỏ từng vào cung? Sao nàng lại không nhớ gì cả?
Long Nghi chỉ nhớ rằng mối quan hệ giữa mẫu hậu và cô cô rất tệ, hai tỷ muội già cả ấy cho đến chết cũng chẳng thể hòa giải được, nên dù khi còn nhỏ nàng và Tôn Nghiên đều sống tại kinh thành, nhưng rất ít khi qua lại với nhau, chỉ có dịp lễ tết mới tụ họp ở nhà ngoại tổ phụ. Dù là ở nhà ngoại tổ phụ, mẫu hậu và cô cô cũng luôn trong tình trạng khó xử: ngươi đi thì ta không đi, ngươi không đi thì ta mới đi.
Khi còn nhỏ đến nhà ngoại tổ phụ chơi, người ở bên cạnh nàng luôn là cung nữ thái giám, chứ không phải là phụ hoàng hay mẫu hậu.
“Ừm. Có chuyện gì sao?” – Tôn Nghiên gật đầu.
Long Nghi đau đầu không thôi. Người mà Hoàng huynh ghi nhớ suốt bao năm trời lại chính là biểu muội của nàng…
Bảo sao lúc bị nha đầu Tôn Nghiên đánh, Hoàng huynh chẳng những không giận mà còn chu đáo tặng biết bao thứ, đúng là có dã tâm.
“Đêm nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai cửa cung vừa mở thì về nhà ngay.” – Cái chức phi tần trong cung không dễ làm đâu, Long Nghi xót xa nhìn biểu muội xui xẻo nhà mình.
Hoàng huynh là người tốt, không chỉ phong thái đường hoàng mà đối nhân xử thế cũng rất ôn hòa rộng lượng. Chỉ tiếc một điều: người làm thiên tử, thật sự không thích hợp để làm trượng phu. Huống hồ Đại Lực nhà nàng lại là kiểu hoang dã khó thuần, chẳng thể gò ép được.
Tôn Nghiên vẫn đang tò mò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Long Nghi và Diêu Song Lan đều không nỡ nói ra tin dữ ấy với đứa nhỏ này.
Trong Khôn Ninh cung, Xuân Dương lau nước mắt nói: “Nương nương, người hà tất phải làm vậy?” Hoàng hậu nương nương vì muốn giữ lấy mạng cho nàng, đã nhận tội mưu sát Thái hậu trước mặt Hoàng thượng. “Nô tỳ chết thì cũng chẳng sao, nhưng nếu Hoàng thượng truy cứu việc này mà bất lợi cho nương nương thì biết làm sao đây?”
Hoàng hậu Chu thị sắc mặt điềm tĩnh đáp: “Hãn nhi đứa trẻ đó chẳng thân thiết gì với ta. Trong cung này, người duy nhất ta có thể giãi bày tâm sự chính là ngươi, nếu ngươi chết, cuộc sống của ta sẽ càng khó khăn hơn.” Dù sao nàng cũng chẳng còn trông mong gì vào Hoàng thượng nữa rồi. Trong dân gian, lời đồn về thân thế của Hãn nhi ngày càng lan rộng, ngôi vị thái tử e rằng sẽ không thuộc về Hãn nhi. Nếu để Xuân Dương gánh tội, ắt sẽ phải chết. Còn nếu nàng tự mình nhận tội, có lẽ vẫn còn một đường sống.
Hoàng thượng là người trọng tình mềm lòng, ngày trước Thục phi cùng giả thái giám làm chuyện hoang đường, Hoàng thượng cũng không nỡ hạ sát, cuối cùng là Thái hậu ban chết Thục phi. Tội mưu sát Thái hậu dĩ nhiên là tội chết, nhưng nàng cho rằng dù bình thường Hoàng thượng có cung kính với Thái hậu đến đâu thì hai người rốt cuộc không phải mẹ con ruột thịt. Hoàng thượng có thể phạt nàng vì Thái hậu, nhưng sẽ không đến mức vì Thái hậu mà giết nàng.
Mẹ kế và nguyên phối, ai thân ai sơ? Đương nhiên là nguyên phối rồi.
“Đừng khóc nữa. Còn chê Khôn Ninh cung của chúng ta chưa đủ xui xẻo sao?” – Chu thị lấy khăn tay đưa cho Xuân Dương, nói: “Lần kiếp nạn này nếu tránh được thì những ngày sau trong cung cũng sẽ chẳng thể như trước nữa, còn nếu tránh không nổi… thì cũng chẳng sao, tất cả đều là số mệnh.”
Lúc này có cung nữ bước vào bẩm: “Nương nương, Thái hậu nương nương giá lâm.”
Khóe miệng Chu thị khẽ co giật. Hoàng thượng có thể không nỡ giết nàng, nhưng Thái hậu thì là người có thể ra tay tuyệt tình. Nàng vốn không phải người mưu tính chu toàn, lúc trước chỉ một lòng muốn cứu Xuân Dương, lại quên mất trong hậu cung này, người quyết định mọi thứ thật ra không phải là Hoàng thượng.
Thái hậu chưa từng đến Khôn Ninh cung, trước giờ có việc gì cần đều là sai người truyền nàng đến Ninh An cung. Lần này đích thân tới, nếu không phải để lấy mạng nàng thì còn vì điều gì? Đằng nào cũng là chết, nàng cũng chẳng buồn ra ngoài nghênh giá.
Vạn Tất trực tiếp dẫn người bước vào. Thấy Hoàng hậu ngồi thẳng trên ghế, vững như núi, không có chút ý định hành lễ, nàng liền bật cười: “Là định chơi trò phá vỡ bình rồi vứt luôn à?”
“Chẳng lẽ Thái hậu còn định tha cho ta?” – Chu thị sớm đã chết tâm. Chết thì chết, nàng chết rồi Hoàng thượng thấy Hãn nhi mất mẹ đáng thương, có khi lại đối xử tốt với đứa nhỏ hơn một chút.
“Nếu ai gia thật sự muốn lấy mạng ngươi, thì đã chẳng đích thân đến đây.” – Vạn Tất nhìn Chu thị mỉm cười nói. Ngôi vị Hoàng hậu, giao cho một đứa ngốc không nhiều tâm cơ như Chu thị, lại càng khiến nàng yên tâm. “Ngươi phái thích khách ám sát ai gia, là vì quốc trượng đại nhân phải không?”
Chu thị không nói lời nào. Thái hậu nói sẽ tha cho nàng, nàng không dám tin. Nàng và phụ thân đã hai lần liên tiếp mưu sát Thái hậu, là con người thì không ai có thể không báo thù.
“Ngươi ấy, cứ yên tâm làm Hoàng hậu của ngươi, đừng tìm đường chết nữa là được. Sau này Chu quốc trượng ra khỏi ngục, có rất nhiều chuyện phải trông vào ngươi nâng đỡ. Phùng Hãn đứa trẻ đó cũng không thể thiếu mẹ. Ai rồi cũng có lúc hồ đồ, lần này ai gia sẽ tha cho ngươi.” – Vạn Tất cầm chén trà, soi mặt mình qua làn nước, nhưng không hề uống.
Xuân Dương nhẹ nhàng thúc vào người Hoàng hậu, ra hiệu chủ tử nhanh chóng tạ ân Thái hậu nương nương.
Chu thị vốn chẳng phải người không sợ chết, thấy Thái hậu nói chuyện đâu ra đó, lại chân thành, liền vội vàng quỳ xuống tạ ân: “Thần thiếp biết tội. Tạ ơn Thái hậu nương nương đã không giết.”
Vạn Tất liếc nhìn Chu thị đang quỳ trên đất, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ ai gia không tính toán với ngươi, nhưng sau này chưa chắc. Ngươi tự lo lấy cho tốt! Đừng để ai gia phải lật lại sổ cũ là được.”
“Thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của nương nương.” – Chu thị dập đầu thật mạnh trước mặt Vạn Tất. Trước đây mỗi lần hành lễ với Thái hậu nàng đều miễn cưỡng, ngoài mặt phục nhưng trong lòng không phục, nhưng lần này là thật tâm cảm kích. Sáng nay Hoàng thượng đến hỏi tội đã từng nói với nàng, phụ thân Chu quốc trượng không bị xử nặng là vì ý chỉ của Thái hậu nương nương, sau khi nàng nhận tội, Hoàng thượng còn nổi giận mắng nàng là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Chu thị dán chặt đầu xuống đất, hai hàng lệ hối hận lặng lẽ rơi xuống.
Vạn Tất không muốn ở lại Khôn Ninh cung lâu, dặn dò Hoàng hậu xong liền dẫn người rời đi. Chuyện Hoàng hậu mưu sát nàng, vì lợi ích lâu dài nàng có thể không tính toán, nhưng trong lòng thì không thể không oán trách, nàng đâu rộng lượng đến vậy.
Khuyên Hoàng thượng đưa Phùng Hãn đi Nam Cương, để Chu thị mẹ con chia lìa, chính là cách nàng báo thù Chu thị.
Nhưng mới rời cung được một lúc, nàng đã bắt đầu nhớ Diêu Hỷ rồi.
Không biết nha đầu kia vẽ nàng thành bộ dạng thế nào? Với cái tính nịnh bợ của Diêu Hỷ, chắc chắn sẽ vẽ đẹp đến mức khoa trương lắm đây! – Vạn Tất cúi đầu, khẽ mỉm cười ngọt ngào.