Chương 111
Diêu Hỷ dùng sức vò nát tờ giấy vẽ đầy nguệch ngoạc trước mặt, ném bút lông xuống rồi đau khổ ôm đầu. Nếu nàng dám mang bức tranh như thế này trình cho nương nương, thì cho dù nương nương có tính tình hiền lành như Bồ Tát cũng sẽ nổi trận lôi đình mất thôi.
Nhưng nàng thật sự đã dốc hết sức lực, cố gắng dùng nét bút để khắc họa vẻ đẹp của Thái hậu nương nương rồi mà. Có điều, những gì nàng nghĩ trong đầu và thứ hiện ra dưới ngòi bút hoàn toàn không giống nhau chút nào. Trong mắt nàng, nương nương là tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, còn trên giấy… lại giống như yêu tinh chui ra từ lòng đất, xấu đến khó tin.
Cắt giấy mới xong, Diêu Hỷ hít sâu lấy dũng khí, bắt đầu thử lại một lần nữa—
Quả nhiên, tất cả chỉ là vô ích!
Nhưng mà… Thái hậu nương nương đã từng tận mắt thấy chữ nàng xấu cỡ nào rồi, chắc cũng sẽ tha thứ cho nàng vì cái tranh còn xấu hơn cả chữ ấy chứ? Nghĩ vậy, trong lòng Diêu Hỷ cũng bớt thấp thỏm đi nhiều. Nàng vẽ rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ, đẹp thì đừng mong, nhưng ít nhất phải ra được cái mũi là mũi, cái mắt là mắt.
Diêu Hỷ đang chăm chú sáng tác thì bỗng nghe ngoài điện vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.
Nàng biết ngay, là Thái hậu nương nương vừa từ Khôn Ninh cung của Hoàng hậu nương nương trở về. Sao nương nương lại về nhanh như vậy? Quan hệ mẹ chồng nàng dâu tệ đến mức ấy sao, chẳng nói được mấy câu à? Hoàng hậu nương nương cũng thật là, lẽ ra nên mời Thái hậu dùng bữa tối rồi hãy để người đi chứ! Đường đường là mẫu nghi thiên hạ mà lại không hiểu đạo tiếp khách, Đại Hưng này sắp vong quốc đến nơi rồi!
Vạn Tất vừa đi ngang qua rừng hoa hạnh thì đã thấy cửa đại điện mở toang, Diêu Hỷ đang ngồi trước bàn viết vẽ gì đó.
Khóe miệng nàng lại khẽ cong lên. Nói thật thì, nếu nha đầu Diêu Hỷ vẽ nàng quá đẹp, nàng còn thấy hơi ngại ấy chứ. Vạn Tất háo hức mong chờ, bảo đám cung nhân ở lại ngoài điện, một mình bước vào.
Thấy Thái hậu nương nương đã trở lại, Diêu Hỷ vội vàng vo hết đám giấy loằng ngoằng lúc nãy thành cục rồi nhét xuống dưới bàn, sau đó ra vẻ đạo mạo phủ vài tờ giấy trắng tinh lên bản vẽ vừa rồi.
Nàng vẫn chưa dám để Thái hậu nương nương xem tranh. Dù theo tiêu chuẩn của nàng thì bức cuối cùng vẽ cũng tạm được, nhìn vào ít ra còn giống… con người, thậm chí còn thấp thoáng hơi hướm của trường phái biểu hiện nữa cơ.
“Tiểu Diêu tử, vẽ thế nào rồi?” – Vạn Tất đi đến trước mặt Diêu Hỷ, lấy khẩu súng lục giấu trong tay áo suốt từ nãy đến giờ ra, đặt lên bàn. Khẩu súng ấy không nhẹ, nàng cầm suốt cả đường, mệt muốn chết rồi.
Tim Diêu Hỷ lập tức run lên vì sợ. Nương nương có ý gì đây? Chỉ là vẽ chân dung thôi mà, có cần liều mạng vậy không?!
Nàng chột dạ lấy chân đẩy thêm đám giấy vụn xuống sâu hơn dưới gầm bàn, rồi cười tươi nói với Thái hậu nương nương: “Khởi bẩm nương nương, nô tài suy nghĩ đã lâu, vẫn cảm thấy mấy nét bút tầm thường này thật khó mà vẽ ra vẻ đẹp kinh diễm khuynh thành của nương nương.”
Câu này Vạn Tất nghe không vừa tai chút nào.
Nàng vốn yêu thích thư họa, từ bút đến mực đến màu nàng dùng đều là thứ tốt nhất thiên hạ. Vậy mà nha đầu Diêu Hỷ này lại dám nói là bút mực của nàng tầm thường tục khí? Gan cũng to thật! “Công công là thấy bút mực trong cung ai gia tầm thường tục khí, không xứng với kỹ nghệ phi phàm xuất trần của công công đấy à?”
“Không phải đâu! Nương nương, xin người nghe nô tài giải thích…” – Diêu Hỷ hoảng loạn.
“Đã không phải, thì vẽ đi!” – Vạn Tất nhìn tờ giấy trắng tinh trước mặt Diêu Hỷ, kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng, ung dung nói: “Vừa hay ai gia đã quay về, công công vẽ trực tiếp theo ai gia chắc không có vấn đề gì chứ?”
Có vấn đề! Hơn nữa là vấn đề to đùng ấy chứ!
Diêu Hỷ đặt bút xuống, vẻ mặt tội nghiệp: “Nô tài thật sự không biết vẽ, sợ nếu vẽ ra thì nương nương nhìn xong sẽ nổi giận.” Nàng vừa nói vừa liếc sang khẩu súng đầy đạn đặt trên bàn.
“Chẳng phải ai gia đã hứa với ngươi rồi sao, ngươi vẽ thành ra thế nào ai gia cũng sẽ không giận. Cứ cầm bút lên đi!” – Vạn Tất mỉm cười nói.
Nương nương, người sẽ hối hận đấy! – Diêu Hỷ nghiến răng cầm bút lên, bắt đầu vừa run vừa vẽ theo mẫu đang ngồi trước mặt. Vì Thái hậu nương nương đang ở ngay đối diện, Diêu Hỷ còn hồi hộp hơn cả lúc tự vẽ trước đó. Nét bút lúc đậm lúc nhạt, lúc nghiêng lúc lệch, xiêu vẹo chẳng theo hàng lối gì.
Vẽ xong nhìn lại… bức này còn tệ hơn cả bức trước! Thừa lúc nương nương không chú ý, Diêu Hỷ vội vo tròn bức tranh rồi ném luôn xuống dưới gầm bàn.
Nàng thật sự không dám đem thứ tệ hại như thế trình lên. Nàng cảm thấy vẫn nên tìm cách khác để thoát thân thì hơn, tuyệt đối không thể khiến nương nương nổi giận, nếu Thái hậu mà tức lên thì những ngày sau của nàng chắc chắn không khá gì đâu. Nhưng… nên dùng cách gì đây?
“Có phải nương nương khát nước rồi không ạ?” – Thấy ấm trà trên bàn, Diêu Hỷ chợt lóe lên một ý.
Quả thật Vạn Tất đang khát. Vừa rồi nàng nói chuyện rất nhiều với Hoàng hậu ở Khôn Ninh cung, lại không dám uống trà trong cung Hoàng hậu, nên lúc về đã thấy khô cổ khát nước. “Có chút.”
Nghe Thái hậu nói vậy, Diêu Hỷ lập tức đứng dậy, bưng ấm rót đầy một chén trà, rồi tay cầm chén, bước đi loạng choạng về phía Thái hậu. Khi đi đến giữa đường, nàng giả vờ tay run, làm đổ luôn cả chén trà nóng. Nước trà sôi lập tức dội xuống tay nàng.
“Á—” – Diêu Hỷ hét toáng lên, lập tức ném chén trà đi, hai tay ôm lấy bàn tay phải bị bỏng, đau đớn ngồi thụp xuống, mặt nhăn nhó đến vặn vẹo. Nàng đau thật đấy! Nhưng bị phỏng một chút còn tốt hơn là惹怒Thái hậu nương nương. Tay nàng thì đau, nhưng lòng lại vui như mở hội.
Một kiếp nạn, xem như qua rồi!
Thấy Diêu Hỷ bị bỏng, Vạn Tất lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, bước nhanh đến tủ lấy hũ thuốc trị bỏng thường dùng. Nàng rút nút lọ, ngồi xuống bên Diêu Hỷ, xót xa nắm lấy bàn tay nhỏ đỏ ửng của nàng, vừa thoa thuốc vừa trách: “Không muốn vẽ thì thôi, làm gì phải diễn trò đến mức này? Ngươi không biết ai gia xót sao!”
“Nương nương…” – Diêu Hỷ không ngờ diễn xuất của mình tệ như vậy mà nương nương vẫn nhìn ra được. Nàng cảm động đến đỏ cả vành mắt, ánh mắt tha thiết nhìn Thái hậu nương nương: “Trong mắt nô tài, nương nương còn đẹp hơn hết thảy mọi thứ trên đời.”
Vạn Tất khẽ nhếch môi, không nói gì.
Thuốc mỡ mát lạnh, nhanh chóng làm dịu cơn đau. Diêu Hỷ thấy tay đỡ rát hơn, liền đưa tay ra định dọn mảnh sứ vỡ dưới đất.
“Ê!” – Vạn Tất trừng mắt nhìn nàng. “Ngươi còn không lo cái tay bị thương của mình, trong cung thiếu gì người quét dọn, ai gia còn trông vào ngươi kiếm một vạn lượng bạc đó!”
Một vạn lượng gì cơ? – Diêu Hỷ mất một lúc mới phản ứng kịp, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Vạn Tất khi đặt lại lọ thuốc vào chỗ cũ, lúc đi ngang qua bàn thư lại vô tình nhìn thấy có một bức tranh thấp thoáng dưới lớp giấy trắng. “Chẳng phải đã vẽ xong rồi sao?”
Diêu Hỷ giật nảy người, hít mạnh một hơi lạnh – Thái hậu nương nương vậy mà lại rút ra đúng bức vẽ theo trường phái biểu hiện kia. Trong đống thấp kém thì bức này coi như là khá nhất, nàng còn tạm hài lòng, nhưng tuyệt đối không thể lọt vào mắt của Thái hậu nương nương được!
“Vẽ cũng nhanh đấy chứ!” – Vạn Tất vừa cười vừa khen Diêu Hỷ. Nhưng chỉ quét mắt qua một cái, nụ cười trên môi nàng đã từ từ tắt ngấm. Cái đầu vuông vuông, cằm lệch, mắt to mắt nhỏ, vai cao vai thấp, tay chân vặn vẹo – cái thứ quái thai này… lại là nàng sao?
“Phù…” – Vạn Tất thở dài một hơi thật sâu để giải tỏa cơn giận đang trào lên.
Nàng đã hứa rồi, bất kể vẽ thành dạng gì cũng không được nổi nóng với Diêu Hỷ. Huống chi, nha đầu này còn đang bị thương. Hơn nữa, việc nàng giấu giếm tài vẽ tranh cũng là vì có nỗi khổ riêng, không muốn để lộ thân phận tài nữ Diêu gia…
Phì! – Dù có nỗi khổ gì thì cũng không thể vẽ nàng thành ra như thế này được chứ? Không vẽ thì thôi, đã vẽ thì chí ít cũng phải ra hình ra người chứ! Vạn Tất đến cả cái cớ để tự bao che cho Diêu Hỷ cũng không tìm ra được.
Thấy Thái hậu nương nương lập tức mặt lạnh như sương, Diêu Hỷ biết nàng đã thực sự nổi giận. “Nương nương… nô tài thật sự không biết vẽ…” – Diêu Hỷ ấm ức tiến lên, dùng bàn tay bị thương nhẹ nhàng đấm bóp bả vai cho Thái hậu, hy vọng lấy công chuộc tội.
Vạn Tất vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được cú sốc từ bức tranh quỷ dị kia. “Phù…” – Nàng lại thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói với Diêu Hỷ: “Ai gia chỉ muốn biết trong mắt công công thì ai gia trông như thế nào. Công công chẳng lẽ muốn nói với ai gia rằng… ai gia trong mắt ngươi chính là cái thứ trên bức tranh này?” – Vạn Tất giơ bức tranh lên trước mặt Diêu Hỷ, mặt không chút cảm xúc.
“Là nương nương hiểu lầm rồi ạ. Nô tài không hề vẽ nương nương, mà là vẽ… chính mình!” – Diêu Hỷ như bừng cháy tinh thần cầu sinh, cố gắng hết sức tìm lời chống đỡ. Thái hậu nương nương đang đứng cạnh bàn thư, chỉ cần đưa tay là với được khẩu súng đặt sẵn ở đó. Diêu Hỷ không tin nương nương sẽ làm hại nàng, nhưng bản năng vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Công công, đây rõ ràng là tranh vẽ nữ nhân!” – Vạn Tất đâu phải người dễ lừa.
“Nô tài đâu phải thái giám thật mà! Trước khi nhập cung, nô tài vẫn luôn mặc y phục nữ nhi, nên trong trí nhớ, hình ảnh bản thân cũng là dáng vẻ nữ nhân.” – Diêu Hỷ vùng vẫy giãy chết. Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận quái vật người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ trong tranh là Thái hậu nương nương. Tuyệt đối không thể! May mà nét vẽ của nàng quá thô vụng, y phục với trang sức chẳng có chi tiết gì, nếu không thì đúng là không bịa nổi nữa rồi.
Điều nàng hối hận nhất chính là lúc nãy không vo luôn bức này ném đi cùng đống giấy nháp. Ai mà ngờ lại có thể dùng chiêu “bỏng tay trốn họa” để qua mặt cơ chứ, nên mới giữ lại bản “ưng ý nhất” đề phòng trường hợp bất ngờ.
Vạn Tất liếc nhìn bàn tay nhỏ bị bỏng của Diêu Hỷ, dù trong lòng còn giận lắm nhưng cũng không nỡ tiếp tục trách móc nàng.
“Ngươi đến Ninh An cung tìm Nguyên Thiến cô cô lấy một ít đồ, bữa tối cũng dùng luôn ở Ninh An cung đi, ăn xong rồi quay lại!” – Nàng đã hẹn Long Nghi cùng dùng bữa tối, còn có cả Lan tiệp dư, nàng muốn hỏi hai người về vụ án của Diêu Hòa Chính. Việc giúp Diêu gia lật lại bản án, đón phụ mẫu của Diêu Hỷ về kinh lần này, Vạn Tất dự định sẽ tạm thời giấu Diêu Hỷ, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới đưa nàng đến gặp gia đình, cho đứa nhỏ một niềm vui bất ngờ thật lớn.
“Dạ…” – Diêu Hỷ uất ức khịt khịt mũi. Nương nương thật sự giận nàng rồi, đến ăn cơm cũng không muốn ăn cùng nàng nữa.
“Dẫn theo nhiều người một chút, tay bị thương rồi thì đừng động vào đồ nặng.” – Vạn Tất dặn dò. Diêu Hỷ khó khăn lắm mới trở lại bên nàng, nàng không muốn để đứa nhỏ một mình lông bông trong cung nữa, nhỡ lại gặp phải chuyện gì thì sao!
“Dạ dạ.” – Diêu Hỷ vui vẻ gật đầu, may mà nương nương vẫn còn quan tâm nàng.
Những ngày Diêu Hỷ mất tích, người lo lắng cho nàng không chỉ có Thái hậu, mà còn có cả Mạnh Đức Lai ở Đông Xưởng.
Mạnh Đức Lai thậm chí còn ngầm sai người đi tìm Diêu Hỷ, chỉ tiếc là hắn không biết nàng biến mất khi nào, ở đâu, không có manh mối nào cả, tìm mấy ngày trời vẫn không thấy bóng dáng. Đúng lúc hắn định bỏ cuộc thì lại nghe tin truyền từ trong cung: Yêu công công bên cạnh Thái hậu nương nương đột nhiên đã trở về.
Nếu hắn còn không dùng được Diêu Hỷ, e là sẽ không còn cơ hội nữa. Nhỡ đâu lại mất tích, hoặc bị thích khách ám sát Thái hậu giết nhầm thì đáng tiếc biết bao. Con gái Diêu Hòa Chính – Diêu Song Lan – thật sự rất có bản lĩnh, không chỉ thoát ra khỏi lãnh cung, còn được chuyển đến sống trong Càn Thanh cung của Hoàng thượng, ra khỏi lãnh cung chưa được bao lâu đã từ Quý nhân thăng liền thành Tiệp dư. Với đà này, e là đang nhắm đến vị trí Hoàng hậu.
Nếu hắn không nhân cơ hội mà châm thêm lửa, Diêu gia lật mình chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chu quốc trượng đã bị tịch biên gia sản, Hoàng hậu Chu thị sinh ra Nhị hoàng tử Phùng Hãn thì lại có lời đồn rằng đứa trẻ ấy không phải con ruột của Hoàng thượng. Chu gia coi như đã sụp đổ hoàn toàn. Điều khiến Mạnh Đức Lai lo lắng hơn là – sau vụ Chu gia bị tra xét, người chịu trách nhiệm giám sát tịch biên là Trịnh Đại Vận lại có vẻ như đang thu thập một đống chứng cứ giả để vu cho hắn tội, phần nhiều là kiểu tội danh như chiếm dụng ruộng đất dân chúng.
Tội danh ấy cũng chẳng hẳn là vu cáo, chỉ là Chu Tường Xương không thể nào có được chứng cứ thật để buộc tội hắn mà thôi.
Hắn vốn là kẻ cẩn trọng, điểm duy nhất sơ suất chính là Thái hậu – hắn thật sự nằm mơ cũng không ngờ người giàu có nhất thiên hạ lại chính là Thái hậu.
Trịnh Đại Vận phải bị trừ bỏ. Đường Hoài Lễ ngày đêm túc trực bên cạnh Hoàng thượng, nếu dọn sạch đám nghĩa tử ngứa mắt kia đi, Đường Hoài Lễ tất sẽ phân thân không xuể, không còn hơi sức quản chuyện bên Tư lễ giám nữa.
Còn về phần Diêu Hỷ… Tên tiểu tử đó đã trở thành người của Thái hậu, mọi hành động đều phải cực kỳ cẩn trọng. Lỡ Diêu gia chưa kịp gây hại, mà chính hắn lại bị lật thuyền thì đúng là tự rước họa.
Lần trước mượn tay Khang tần dâng tranh xem ra chẳng có tác dụng gì – Thái hậu nương nương lại hoàn toàn không động lòng trước mỹ sắc.
Nếu không thể khiến Thái hậu lạnh nhạt với Diêu Hỷ bằng mỹ nam kế, thì chỉ còn cách ra tay trực tiếp từ chỗ của Diêu Hỷ thôi.