Chương 112
Sau khi đuổi Diêu Hỷ đi, Vạn Tất liền sai ngự thiện phòng chuẩn bị rượu thịt đầy đủ, lại phái người đi mời Long Nghi và Lan tiệp dư. Nàng ở lại trong điện một mình, trong tay còn ôm bức họa của Diêu Hỷ – nhìn càng lâu càng thấy xấu!
Vạn Tất tức đến mức ném bức tranh sang một bên, không thấy thì đỡ bực.
Bỗng có cung nữ từ Ninh An cung đến, nói là có việc muốn bẩm báo.
“Chẳng lẽ Ninh An cung xảy ra chuyện gì?” – Vạn Tất thoáng căng thẳng. Ngàn vạn lần đừng nói với nàng là nha đầu Diêu Hỷ lại mất tích nữa! Nguyên Thiến bình thường ít khi sai người đến, đã sai người đến thì chắc chắn là có chuyện.
Cung nữ vào trong điện, đóng cửa lại mới lên tiếng: “Khởi bẩm nương nương. Việc người từng dặn dò về con đường Diêu công công nhập cung, đã có kết quả rồi.”
“Ừm. Tra được gì?” – Sắc mặt Vạn Tất lập tức trở nên nghiêm túc.
“Người sai chúng nô tỳ bắt đầu từ tên thái giám Lục Phúc ở Nội Quan Giám. Chúng nô tỳ tra ra hắn từng có một nhân tình ở Tây viện, đầu năm nay đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Nhưng kỹ nữ kia năm ngoái từng say rượu nói ra rằng, hai ngày trước khi Lục Phúc được thăng chức, hắn đã cầm theo một bức họa đi tìm một vị công tử, còn là nàng ta bày kế, bảo Lục Phúc tìm bà mối Lưu Ma Bà để dò hỏi. Đến đó thì manh mối bị đứt.”
Vạn Tất lạnh lùng liếc cung nữ một cái: “Tra cho rõ ràng rồi hẵng đến bẩm báo. Nói là có kết quả, thế mà cái gọi là kết quả chỉ đến vậy?”
Cung nữ lắc đầu, rồi nói tiếp: “Ngày thứ hai sau khi Diêu công công mất tích, có một nam nhân chạy đến Tứ ty Bát cục dò hỏi tung tích một tiểu thái giám, nói là đệ đệ của mình nhập cung từ mùa thu năm trước, vóc dáng không cao, tướng mạo ngoan ngoãn. Người của Ty Viện nghe mô tả cảm thấy rất giống Diêu công công, nên đã đến Ninh An cung báo tin. Nguyên Thiến cô cô liền sai người bắt kẻ đó lại thẩm vấn. Hắn khai rằng người mà Lục Phúc nhờ Lưu Ma Bà đưa vào cung làm thái giám, chính là đệ đệ của hắn – tên là Tôn Hỷ Bảo. Vừa rồi Diêu công công tới Ninh An cung lấy đồ, Nguyên Thiến cô cô lén để người kia nhận diện, kẻ đó xác nhận tận mắt – Diêu công công chính là Tôn Hỷ Bảo.”
“Hử!” – Vạn Tất cười lạnh. Gã đàn ông kia cứ mở miệng ra là xưng em xưng anh với Diêu Hỷ? Ngay cả việc Diêu Hỷ là nữ thân cũng không biết, còn dám nói nhăng nói cuội.
Biết rõ bao nhiêu chuyện thế kia, rõ ràng là đồng bọn đã giúp Lục Phúc lừa Diêu Hỷ vào cung. Có lẽ nghe nói Diêu Hỷ được nàng sủng ái, mới mò đến định lợi dụng bí mật thân phận Diêu Hỷ mà tống tiền. “Tên đó trong bụng nhất định còn giấu lời. Nếu không moi được thì đánh, đánh đến chết cũng được. Phải điều tra cho rõ ràng cho ai gia, hắn dụ dỗ Diêu Hỷ khi nào, ở đâu, có biết Lục Phúc chịu sự chỉ thị của ai không? Làm việc kín đáo vào, đừng để Diêu Hỷ biết.”
Chuyện Diêu Hỷ nhập cung có hai khả năng.
Một là người của Đường Hoài Lễ làm, đưa Diêu Hỷ vào cung để bảo vệ nàng khỏi bị kẻ thù hãm hại. Hai là kẻ thù của Diêu Hòa Chính cố tình đưa nàng vào cung để mượn chuyện đó hãm hại Diêu gia. Nếu để nàng tra ra là ai đã làm chuyện này, nàng nhất định phải “cảm ơn” hắn thật tử tế vì nhờ sai lầm của hắn mà nàng có được cơ hội gặp được Diêu Hỷ – sau đó sẽ giết hắn, thay Diêu Hỷ báo thù.
“Dạ.” – Cung nữ lui xuống, quay về Ninh An cung truyền chỉ.
Vạn Tất quả thực đã đoán đúng.
Năm đó Tôn Nhị Cẩu bán Diêu Hỷ vào cung xong, sợ chủ nợ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến tận cửa, liền ôm theo hai trăm lượng bạc Lục Phúc đưa và vợ là Lưu thị trốn chạy trong đêm. Theo lý mà nói, hai trăm lượng bạc đủ để mua nhà cửa, ruộng vườn, hai vợ chồng nếu chịu khó làm ăn thêm chút buôn bán nhỏ, ngày tháng chắc chắn sẽ khá lên.
Thế nhưng Tôn Nhị Cẩu lại nghiện cờ bạc, còn Lưu thị thì bản tính lười biếng. Hai trăm lượng bạc chẳng mấy chốc đã tiêu sạch. Tôn Nhị Cẩu cũng thật là thất đức, đến khi tiêu xài hết tiền bán Diêu Hỷ, hắn lại giở trò bán luôn cả Lưu thị đi, có tiền thì lại tiếp tục cờ bạc, rồi lại thua sạch. Khi không còn đường lui, hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Không nghề không kỹ, lại lười biếng, hắn rơi vào đường cùng thì mới nhớ đến muội muội mình – Tôn Hỷ Bảo – người đã bị hắn bán vào cung làm thái giám.
Hắn không biết Hỷ Bảo sau khi vào cung là sống hay chết, bèn định mò tới các Ty, Cục trong cung thử vận may. Hắn bịa với Lục công công rằng Hỷ Bảo là đệ đệ mình, nếu muội muội còn sống, đang lĩnh bổng lộc trong cung, chẳng phải hắn có thể dựa vào thân phận nữ nhi của nàng để tống tiền mãi sao? Ai ngờ chưa kịp dò hỏi được gì thì đã mơ mơ hồ hồ bị bắt trói đưa thẳng tới Ninh An cung.
Chẳng bao lâu sau khi cung nữ rời đi, Vạn Tất liền thấy Long Nghi và Lan tiệp dư cùng nhau đến. Nàng hơi ngạc nhiên – Càn Thanh cung cách đây không gần, mà Lan tiệp dư đến nhanh như vậy, chẳng lẽ vẫn luôn ở trong cung Long Nghi? Ban ngày ban mặt thế này cũng không tránh né gì hết.
“Truyền cơm đi!” – Vạn Tất đứng dậy vào trong sảnh dùng bữa, dặn dò cung nữ đang đứng chờ ngoài cửa điện.
Khi bữa tối được dọn lên, Vạn Tất ra lệnh cho cung nữ truyền cơm lui xuống: “Chưa có lệnh của ai gia, bất kỳ ai cũng không được vào, kể cả Diêu Hỷ!” Rồi mới quay lại nói với Long Nghi và Lan tiệp dư: “Ngồi đi! Vừa ăn vừa nói chuyện.”
Long Nghi và Diêu Song Lan không ngồi xuống, mà dắt tay nhau bước đến trước mặt Vạn Tất, cùng nhau quỳ xuống. Trên đường đến đây hai người đã bàn bạc kỹ càng, sau khi bên Hoàng thượng không còn là vấn đề nữa, thì ẩn họa duy nhất còn lại chính là Thái hậu – người biết rõ mọi chuyện.
“Làm gì thế?” – Vạn Tất hờ hững liếc nhìn hai người. “Muốn cầu ai gia giấu Hoàng thượng giúp các ngươi à?”
“Muốn cầu Thái hậu thành toàn!” – Long Nghi quỳ thẳng lưng, chân thành nói: “Hoàng huynh đã quyết định phế đi vị trí tiệp dư của Song Lan. Việc Song Lan nhập cung từ đầu vốn dĩ là một hiểu lầm…” – Long Nghi đem mọi chuyện giữa nàng và Diêu Song Lan suốt bao năm qua kể lại cho Thái hậu, rồi dập đầu thật mạnh trước mặt nàng. “Khẩn cầu Thái hậu thành toàn!”
Diêu Song Lan cũng nghiêm túc dập đầu một cái, sau đó nắm chặt lấy tay Long Nghi.
“Hửm~” – Vạn Tất cúi mắt nhìn hai người tay đan lấy tay, vẻ mặt quyết liệt, khẽ bật cười: “Không ngờ lại là đôi uyên ương khổ mệnh. Đứng lên đi! Nếu ai gia thực sự định nói với Hoàng thượng thì còn cần phải đợi tới bây giờ sao? Hôm nay gọi các ngươi đến không phải vì chuyện này, mà là vì vụ án của Diêu gia.”
Long Nghi đỡ Diêu Song Lan dậy, hai người sóng vai ngồi xuống đối diện Thái hậu.
“Ai gia đã nói rồi, vụ án Diêu gia ai gia sẽ tự giải quyết, chuyện của hai ngươi ai gia cũng có thể tác thành. Chỉ một điều—” – Vạn Tất nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi sát nhau, ánh mắt sắc lạnh: “Đừng có ý định mang Diêu Hỷ rời khỏi ai gia thêm lần nữa, ai gia tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi lần thứ hai!”
“Dạ.” – Long Nghi ngoan ngoãn đáp lời.
Diêu Song Lan cũng khẽ gật đầu. Vừa rồi nàng đã nghe Đại Lực kể, đệ đệ sau khi rời cung đã nhớ nhung Thái hậu nương nương đến mức nào. Là tỷ tỷ, nàng sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ đệ. Hơn nữa, đã là thái giám thì vốn dĩ rất khó có được người mình thương, nay Thái hậu nương nương không ghét bỏ đệ đệ nàng, nàng càng nên cảm kích. Dù có một ngày Thái hậu nương nương không còn yêu thương đệ đệ nữa, thì nàng – người làm tỷ tỷ – cũng sẽ mãi ở bên bảo vệ đệ ấy.
Trên mặt Vạn Tất lộ ra nụ cười. Quả nhiên, nắm được điểm yếu của người khác thì làm việc dễ hơn nhiều!
Giọng nàng dịu lại, nói với Diêu Song Lan: “Được rồi. Giờ thì nói cho ai gia biết, vụ án của phụ thân ngươi rốt cuộc là chuyện gì? Các ngươi có tra được manh mối nào không?”
“Vụ án diệt môn nhà Thư gia, thực ra Đường công công đã tra rõ ngọn ngành, chỉ là khổ nỗi không có chứng cứ.” – Diêu Song Lan không định giấu diếm, những gì mình biết nàng đều muốn nói cho Thái hậu. “Năm đó phụ thân bị kết tội là vì lời khai của người sống sót duy nhất – tam thiếu gia Thư Vĩnh Phương của Thư gia. Nhưng Thư Vĩnh Phương từng ra vào tư phủ của Đông Xưởng công công Mạnh Đức Lai, mà giữa Mạnh công công và phụ thân lại từng có ân oán từ trước.”
“Các ngươi xác định hung thủ thật sự là Mạnh Đức Lai?” – Vạn Tất nhướng mày: “Nếu đã xác định, ai gia sẽ ra tay ngay.”
“Chỉ là suy đoán mà thôi. Tài sản của Thư gia đều được dùng để vu tội cho phụ thân, vì sao Thư Vĩnh Phương phải hại chết cả nhà thì chưa rõ, nhưng chắc chắn hắn cần tiền để sống. Có điều, đến giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ Mạnh công công đưa tiền cho hắn.” – Diêu Song Lan thành thật đáp.
Vạn Tất khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tam công tử nhà Thư gia chưa chắc còn sống, hắn dám ra tay độc ác giết cả nhà thì chắc chắn là vì có oán hận sâu nặng nào đó không tiện nói ra. Nhưng chuyện đó vốn chẳng liên quan gì đến các ngươi hay ai gia. Sự thật rốt cuộc thế nào nhiều khi không quan trọng, quan trọng là có đạt được mục đích hay không. Còn việc có phải Mạnh Đức Lai hãm hại Diêu gia các ngươi hay không, ai gia sẽ cho người điều tra. Nể mặt hắn là người thân cận bên Hoàng thượng, ai gia sẽ không làm oan hắn.”
Oan thì cũng chẳng sao cả. Mạnh Đức Lai vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì, sổ sách bẩn của Đông Xưởng nàng nắm trong tay còn nhiều lắm. Nếu đúng là hắn hại Diêu gia, một quyển sổ ấy đủ để khiến hắn chết tám lần.
“Đa tạ Thái hậu nương nương.” – Diêu Song Lan cảm kích nói. Nàng hiểu ý trong lời của Thái hậu nương nương – vụ án năm xưa có làm rõ được hay không đối với Thái hậu không quan trọng, điều quan trọng là người có quyền đã quyết tâm vì Diêu gia rửa sạch oan khuất, cho dù thủ đoạn có thể không quang minh chính đại đi chăng nữa.
“Tạ gì chứ? Diêu Hỷ nhà ai gia, ngươi lại với Long Nghi… rốt cuộc cũng là người một nhà cả thôi.” – Vạn Tất đích thân rót rượu cho hai người, nâng chén nói: “Một chén rượu xóa bỏ ân oán đi!”
Long Nghi vốn đã kiêng rượu, do dự một chút, thấy Diêu Song Lan đã ngửa cổ uống cạn, nàng cũng lập tức nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Diêu Hỷ đến Ninh An cung, trước tiên mang danh sách lấy đồ đến giao cho Nguyên Thiến cô cô.
Nguyên Thiến bảo người dâng trà, rồi dặn Diêu Hỷ ngồi đợi trong sảnh, nói có chuyện gấp cần xử lý, xong việc sẽ ra ngay. Diêu Hỷ ngoan ngoãn ngồi ở phòng tiếp khách bên cạnh, hoàn toàn không để ý có một ánh mắt mà nàng cực kỳ chán ghét đang âm thầm quan sát mình.
Khi Nguyên Thiến trở ra, ánh mắt nhìn Diêu Hỷ đã nhiều thêm vài phần nghi hoặc. Lan tiệp dư nói Diêu Hỷ là Diêu Hiển, còn tên du côn tên là Tôn Nhị Cẩu kia lại nói Diêu Hỷ tên là Tôn Hỷ Bảo. Theo lý thì lời Lan tiệp dư đáng tin hơn, nhưng những gì Tôn Nhị Cẩu khai lại khớp hoàn toàn với kết quả điều tra mà nàng sai người dò hỏi ngoài cung. Nào là Lục Phúc, nào là bà mối Lưu Ma Bà.
Thật giả lẫn lộn, những chuyện thế này cứ giao cho Thái hậu nương nương tự phán đoán là được. Nàng chỉ cần báo cáo trung thực tất cả những gì mình tra được là xong. Nguyên Thiến mỉm cười nhận lấy danh sách từ tay Diêu Hỷ, nói: “Ngươi đột nhiên mất tích khiến cô cô lo muốn chết, may mà bình an trở về. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diêu Hỷ lễ phép mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nương nương bảo ta dùng bữa tối ở Ninh An cung rồi mới về. Ta thấy mọi người ở đây đều đang bận rộn, không biết có bất tiện gì không?”
“Chuyện thêm đôi đũa thôi mà. Có gì mà bất tiện chứ?” – Nguyên Thiến cô cô mỉm cười đáp: “Còn chưa đến giờ ăn, ngươi cứ ngồi nghỉ một lát đi, ta bảo người chuẩn bị những thứ nương nương dặn.”
“Vậy ta qua bên phòng phối dược đi dạo một chút nhé?” – Diêu Hỷ đứng dậy cười nói. Đã lâu rồi nàng chưa gặp Mạnh Lập Yên, định đi xem thử tình hình của người bạn cũ.
“Đi đi. Tới giờ ăn ta sẽ bảo người qua gọi ngươi.” – Nguyên Thiến nhìn theo bóng Diêu Hỷ đi về phía phòng phối dược, liền vội vàng sai cung nữ đến bẩm lại với Thái hậu nương nương. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn thiên về tin rằng Diêu Hỷ chính là Diêu Hiển, bởi Diêu Hỷ và Lan tiệp dư quả thật chỉ cần nhìn một cái là biết ngay là người một nhà. Còn cái tên chẳng biết từ đâu chui ra – Tôn Nhị Cẩu – kia, nhìn thế nào cũng không có nửa điểm giống huynh đệ ruột thịt với Diêu Hỷ.
Diêu Hỷ tung tăng nhảy chân sáo về phía phòng phối dược, vừa đến bên giếng đã thấy Mạnh Lập Yên đang múc nước rửa mặt – dáng lưng vẫn gầy yếu như gió thổi là bay! “Lập Yên đệ!” – Diêu Hỷ bất ngờ hiện ra trước mặt hắn, cười lớn nói: “Có nhớ ca ca không đấy?”
Mạnh Lập Yên bị Diêu Hỷ bất ngờ xuất hiện trong bóng tối dọa cho giật nảy người, suýt nữa làm đổ cả thùng nước. Hắn thì không đến mức quá nhớ Diêu Hỷ, nhưng lo thì đúng là lo chết được. Hôm trước Diêu Hỷ bỗng nhiên mất tích, Thái hậu nương nương cho người tìm khắp cung, hắn lúc ấy còn tưởng nghĩa phụ sợ Diêu Hỷ ngày càng được Thái hậu sủng ái nên đã ra tay trừ khử nàng một cách thô bạo.
Hôm nay thấy Diêu Hỷ bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt, không khỏi nhẹ nhõm nở nụ cười. “Vài ngày qua ngươi đi đâu vậy?”
Tại sao ai cũng hỏi nàng câu đó thế? – Diêu Hỷ đã bắt đầu thấy sợ câu hỏi này rồi. Không thể trả lời thì chỉ còn cách tiếp tục lái đề tài thôi: “Ngươi phải ăn nhiều vào đấy! Đang tuổi lớn mà! Ca ca đây vì nhà nghèo, ăn không đủ no nên mới không cao được đấy!”
“Công công là người bận rộn, chắc không phải đến đây chỉ để thăm ta chứ?” – Mạnh Lập Yên xách thùng nước quay về phòng phối dược.
Diêu Hỷ nhìn dáng vẻ gầy guộc đáng thương của hắn, định đưa tay phụ một tay, mới đưa ra đã sực nhớ tay mình bị bỏng. Nàng bước theo sau Mạnh Lập Yên, nói: “Nương nương gọi ta tới để lấy đồ từ kho, Nguyên Thiến cô cô đi rồi, ta rảnh nên qua thăm ngươi một chút.”
“Thái hậu nương nương vẫn không để ngươi vào kho sao?” – Mạnh Lập Yên dò hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác liếc về phía Diêu Hỷ. Hắn đã ẩn mình ở Ninh An cung suốt bao lâu, nhưng kho địa cung luôn được Nguyên Thiến cô cô canh giữ nghiêm ngặt, hắn chưa từng có cơ hội tiếp cận sổ sách. Mà Diêu Hỷ – người được Thái hậu sủng ái – có thể là cơ hội duy nhất của hắn…
Diêu Hỷ chỉ cười, khẽ lắc đầu.
“Lẽ nào nương nương không tin tưởng công công sao? Ngày ngươi mất tích, nương nương còn sốt ruột đến mức cho người lục tung cả cung.” – Mạnh Lập Yên cũng cười, nói tiếp: “Ta nhớ những cô cô, cung nữ hầu hạ bên cạnh nương nương, ai cũng từng được vào kho.”
Ban đầu Diêu Hỷ vốn không nghĩ gì cả, nhưng nghe Mạnh Lập Yên nói vậy, nàng bỗng thấy có chút hụt hẫng. Chẳng lẽ Thái hậu nương nương thật sự… không tin nàng sao?